Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 36 :

    trước sau   
Tiêpsoqu Hàmufomufo nhìnyggn vềblki phíywqza xa, híywqzt mộlfijt hơcfmai thậooqht sâfkeku vàmufo sảtuoci bưducjarnsc qua đztpgóoxkp.

“Tổgjegng tàmufoi!” Tiêpsoqu Hàmufomufo đztpgi đztpgếycspn trưducjarnsc mặeckgt anh ta vàmufo chàmufoo hỏxhpbi.

Tầyhcon Trọckrmng Hàmufon ngưducjarnsc đztpgyhcou lêpsoqn nhìnyggn côtuoc, thấeelhy cásdsmch ăfacin mặeckgc củycspa côtuoc, Tầyhcon Trọckrmng Hàmufon hơcfmai ngạarnsc nhiêpsoqn. Côtuoc chẳbiqvng thèywqzm trang đztpgiểbfkem lấeelhy mộlfijt chúkykkt, cứjlgc đztpgbfke mặeckgt mộlfijc màmufo đztpgi ra ngoàmufoi mộlfijt cásdsmch dễxeotkwkti.

Thâfkekn hìnyggnh gầyhcoy gòyhco củycspa Tiêpsoqu Hàmufomufo đztpgãkwkt thay mộlfijt bộlfij quầyhcon ásdsmo thoảtuoci másdsmi, đztpgyhcou tóoxkpc cũxbddng xõywqza trêpsoqn vai mộlfijt cásdsmch tùqlczy tiệppekn, nhìnyggn côtuoc nhưducj vậooqhy giốnsypng nhưducjtuoc em gásdsmi nhỏxhpb nhàmufomufong xóoxkpm, đztpgơcfman giảtuocn vàmufo tinh khôtuoci.

mufotuocsdsmi nhưducj vậooqhy chưducja bao giờckrmmufo kiểbfkeu màmufo anh ta thíywqzch, bởjbxhi vìnygg quásdsm thuầyhcon khiếycspt. Nhưducjng ngay lúkykkc nàmufoy, nhìnyggn thấeelhy côtuocducjarnsc đztpgếycspn nhưducj thếycsp, tựigtn nhiêpsoqn cảtuocm thấeelhy thoảtuoci másdsmi hơcfman bao giờckrm hếycspt. Sựigtnpsoqn tĩbfkenh nàmufoy, đztpgãkwktfkeku lắdbpqm rồkvini khôtuocng cảtuocm nhậooqhn đztpgưducjhiirc, lâfkeku đztpgếycspn mứjlgcc làmufom anh ta thấeelht vọckrmng vềblki nữigtn giớarnsi.

“Lêpsoqn xe đztpgi!” Tầyhcon Trọckrmng Hàmufon nhanh chóoxkpng thu lạarnsi cảtuocm xúkykkc, giúkykkp côtuoc mởjbxh cửexzya xe nhưducj mộlfijt quýoecv ôtuocng lịxyztch lãkwktm.


Tiêpsoqu Hàmufomufo nghĩbfke đztpgâfkeky làmufo lầyhcon đztpgyhcou tiêpsoqn tổgjegng tàmufoi mởjbxh cửexzya xe, trưducjarnsc đztpgâfkeky anh ta toàmufon nhégjegt côtuocmufoo trong xe, ngang ngưducjhiirc giốnsypng nhưducj nhégjegt hàmufong hóoxkpa vậooqhy. Lầyhcon nàmufoy dịxyztu dàmufong quásdsm lạarnsi cảtuocm thấeelhy khôtuocng quen.

Tầyhcon Trọckrmng Hàmufon đztpgóoxkpng cửexzya xe lạarnsi, đztpgi qua chỗdbpq ghếycsp chíywqznh, mởjbxh cửexzya vàmufo ngồkvini vàmufoo.

qlczi thuốnsypc lásdsm dễxeot ngửexzyi lạarnsi ậooqhp đztpgếycspn, Tiêpsoqu Hàmufomufo sữigtnng ngưducjckrmi ra. Anh ta ngồkvini bêpsoqn cạarnsnh, thấeelhy anh ta quay đztpgyhcou qua nhìnyggn côtuoc, côtuoccfmai căfacing thẳbiqvng, ásdsmnh mắdbpqt nhìnyggn vàmufoo đztpgôtuoci mắdbpqt màmufou hổgjeg phásdsmch sâfkeku thẳbiqvm đztpgóoxkp.

Átwoznh mặeckgt trờckrmi chiếycspu qua kíywqznh cửexzya sổgjeg xe, chiếycspu sásdsmng khuôtuocn mặeckgt cưducjơcfmang nghịxyzt củycspa anh ta, cũxbddng chiếycspu rọckrmi ra vẻftmwtuocng tửexzy ăfacin chơcfmai, đztpgùqlcza giỡbnlyn vớarnsi đztpgckrmi củycspa anh ta. Sâfkeku trong mắdbpqt anh ta cóoxkpducjơcfmang mùqlcz che phủycsp, mỉovtmm cưducjckrmi vớarnsi vẻftmwmufoi hưducjarnsc. “Tinh thầyhcon em khôtuocng tốnsypt, tốnsypi qua căfacing thẳbiqvng nêpsoqn cảtuoc đztpgêpsoqm khôtuocng ngủycsp hảtuoc?”

“Hảtuoc?” Tiêpsoqu Hàmufomufo khôtuocng ngờckrm anh ta lạarnsi hỏxhpbi côtuocfkeku hỏxhpbi nhưducj vậooqhy. Mộlfijt đztpgêpsoqm khôtuocng ngủycsp? Đpyosúkykkng làmufo vậooqhy, nhưducjng làmufom thếycspmufoo màmufo anh ta biếycspt?

Bốnsypi rốnsypi khi bịxyzt bắdbpqt tạarnsi trậooqhn, khuôtuocn mặeckgt nhỏxhpb nhắdbpqn ngay lậooqhp tứjlgcc đztpgxhpbexzyng.

oxkp đztpgiềblkiu, khi Tiêpsoqu Hàmufomufo vẫvgpln còyhcon đztpgang ngưducjhiirng ngùqlczng, Tầyhcon Trọckrmng Hàmufon lạarnsi đztpglfijt nhiêpsoqn cóoxkp hứjlgcng thúkykk. “Cóoxkp phảtuoci vìnygg sẽxbddqlczng tôtuoci đztpgi ăfacin nêpsoqn vui mừqgyxng quásdsm khôtuocng?”

“Ờimje…” Câfkeku nóoxkpi đztpgùqlcza củycspa anh ta khiếycspn côtuoc ưducjarnsc gìnyggnyggm đztpgưducjhiirc mộlfijt cásdsmi lỗdbpq đztpgbfke chui vàmufoo.

Anh ta chưducja bao giờckrmoxkpi đztpgùqlcza kiểbfkeu đztpgóoxkp, nêpsoqn thấeelhy cóoxkp phầyhcon ásdsmm muộlfiji. Còyhcon côtuoc phảtuoci nêpsoqn kiêpsoqn quyếycspt phủycsp nhậooqhn, nhưducjng khôtuocng biếycspt ma xui quỷeckg khiếycspn thếycspmufoo màmufo lạarnsi nóoxkpi: “Đpyosúkykkng vậooqhy, vìnygg tổgjegng tàmufoi màmufo mấeelht ngủycsp!”

Tầyhcon Trọckrmng Hàmufon kinh ngạarnsc, sau đztpgóoxkp nụimjeducjckrmi trêpsoqn mặeckgt càmufong lớarnsn hơcfman, thậooqhm chíywqz Tiêpsoqu Hàmufomufoyhcon nghe thấeelhy tiếycspng cưducjckrmi khẽxbdd khẽxbddmufo tảtuocn mạarnsn phásdsmt ra từqgyx trong cổgjeg họckrmng anh ta. Đpyosâfkeky làmufo lầyhcon đztpgyhcou tiêpsoqn côtuoc nghe thấeelhy anh ta cưducjckrmi nhưducj mộlfijt cậooqhu bégjeg to xásdsmc, trong nụimjeducjckrmi khôtuocng cóoxkp chúkykkt lạarnsnh lùqlczng vàmufo chếycsp giễxeotu nàmufoo, chỉovtmmufo mộlfijt tiếycspng cưducjckrmi hớarnsn hởjbxh, đztpgơcfman giảtuocn vàmufo vui vẻftmw.

“Tổgjegng tàmufoi!” Tiêpsoqu Hàmufomufo sắdbpqp khôtuocng thểbfke ngồkvini yêpsoqn đztpgưducjhiirc nữigtna. Bộlfij mắdbpqc cưducjckrmi lắdbpqm àmufo?

“Tạarnsi sao?” Cuốnsypi cùqlczng Tầyhcon Trọckrmng Hàmufon cũxbddng nhịxyztn đztpgưducjhiirc cưducjckrmi, tay cầyhcom vôtuoc-lăfacing nhưducjng khôtuocng vộlfiji vãkwkt nổgjegi másdsmy xe, liếycspc nhìnyggn sang phíywqza côtuoc, đztpgôtuoci mắdbpqt biếycspt cưducjckrmi vẫvgpln dừqgyxng lạarnsi trêpsoqn mặeckgt côtuoc.

Mặeckgt củycspa Tiêpsoqu Hàmufomufo rấeelht đztpgxhpb, bịxyztsdsmch anh ta nhìnyggn chằovtmm chằovtmm làmufom cho cảtuoc ngưducjckrmi khôtuocng thoảtuoci másdsmi, nhưducjng cũxbddng kịxyztp thờckrmi vàmufo nhanh chóoxkpng suy nghĩbfkefkeku hỏxhpbi củycspa anh ta: “Bởjbxhi vìnygg khôtuocng biếycspt tổgjegng tàmufoi lạarnsi đztpgxyztnh làmufom gìnygg nữigtna? Bởjbxhi vìnygg lo rằovtmng tổgjegng tàmufoi sẽxbdd bắdbpqt tôtuoci bồkvini thưducjckrmng 30 triệppeku, tôtuoci sợhiir cảtuoc đztpgckrmi tôtuoci cũxbddng khôtuocng bồkvini thưducjckrmng nổgjegi!”


Anh ta khôtuocng ngờckrmfkeku trảtuoc lờckrmi củycspa côtuoc lạarnsi làmufo nhưducj vậooqhy, nêpsoqn ngâfkeky ngưducjckrmi ra mộlfijt lúkykkc, rồkvini bậooqht cưducjckrmi ha hảtuoc: “Ha ha... Vậooqhy nêpsoqn sau nàmufoy tôtuoci gọckrmi cho em, em phảtuoci đztpgếycspn ngay đztpgóoxkp!”

“Tôtuoci đztpgâfkeku phảtuoci gásdsmi gọckrmi!” Tiêpsoqu Hàmufomufoywqzm miệppekng, cóoxkp chúkykkt buồkvinn bựigtnc.

“Cásdsmi gìnygg?” Tầyhcon Trọckrmng Hàmufon đztpgãkwkt nghe thấeelhy nhữigtnng gìnyggtuocoxkpi, đztpgôtuoci mắdbpqt quay ngoắdbpqt lạarnsi.

Khi côtuoc ngưducjarnsc mắdbpqt nhìnyggn lêpsoqn, anh ta đztpgang nhìnyggn chằovtmm chằovtmm vàmufoo côtuoc, côtuoc vộlfiji vàmufong cúkykki đztpgyhcou xuốnsypng. “Tôtuoci nóoxkpi xin anh hãkwkty tha cho tôtuoci đztpgi!”

“Ba mưducjơcfmai triệppeku!” Anh ta cưducjckrmi đztpge dọckrma, sau đztpgóoxkp ghégjegsdsmt ngưducjckrmi vềblki phíywqza côtuoc.

“Anh làmufom gìnygg vậooqhy?” Tiêpsoqu Hàmufomufo ngay lậooqhp tứjlgcc trởjbxhpsoqn căfacing thẳbiqvng, sợhiirkwkti nhắdbpqm mắdbpqt lạarnsi.

Tầyhcon Trọckrmng Hàmufon nhìnyggn bộlfij dạarnsng căfacing thẳbiqvng củycspa côtuoc, lạarnsi mộlfijt lầyhcon nữigtna cưducjckrmi khẽxbdd.

“Vẫvgpln sợhiirtuoci đztpgếycspn vậooqhy àmufo?” Mởjbxh miệppekng thìnygg thầyhcom, trong ásdsmnh mắdbpqt lóoxkpe lêpsoqn suy nghĩbfke, Tầyhcon Trọckrmng Hàmufon nhìnyggn vềblki phíywqza Tiêpsoqu Hàmufomufo vớarnsi vẻftmw thúkykk vịxyzt. Côtuoc củycspa lúkykkc nàmufoy, dịxyztu dàmufong vàmufo ngoan ngoãkwktn, chỉovtmtuoc thỉovtmnh thoảtuocng sẽxbdd nổgjegi đztpgpsoqn, xùqlcz gai giốnsypng nhưducj nhíywqzm.

cfmai thởjbxh củycspa anh ta phun trêpsoqn mặeckgt côtuoc, mặeckgt củycspa Tiêpsoqu Hàmufomufo rấeelht nóoxkpng. “Sợhiir chứjlgc! Anh cóoxkp thểbfkemufoo cásdsmch xa tôtuoci mộlfijt chúkykkt đztpgưducjhiirc khôtuocng?”

tuoc cảtuocm thấeelhy hìnyggnh nhưducjnyggnh đztpgãkwkt khôtuocng thởjbxh trong nửexzya phúkykkt, sắdbpqp ngạarnst thởjbxh rồkvini!

“Mởjbxh mắdbpqt ra!” Anh ta khẽxbddoxkpi, trong giọckrmng nóoxkpi kèywqzm theo chúkykkt díywqz dỏxhpbm. “Sợhiirtuoci sẽxbdd ăfacin thịxyztt em àmufo?”

tuoc sợhiirkwkti mởjbxh mắdbpqt ra, nhìnyggn thấeelhy khuôtuocn mặeckgt củycspa anh ta ởjbxh gầyhcon thậooqht gầyhcon, hơcfmai thởjbxhducjơcfmai mớarnsi củycspa anh ta mộlfijt lầyhcon nữigtna xộlfijc vàmufoo trong phổgjegi côtuoc, làmufom côtuoc phảtuoci nhắdbpqm mắdbpqt lạarnsi mộlfijt lầyhcon nữigtna vìnygg sợhiirkwkti, líywqz nhíywqz vớarnsi vẻftmw lo lắdbpqng: “Tổgjegng tàmufoi, anh cásdsmch xa tôtuoci mộlfijt chúkykkt đztpgi!”

Tầyhcon Trọckrmng Hàmufon bỗdbpqng nởjbxh nụimjeducjckrmi nhạarnst, trong đztpgôtuoci mắdbpqt ẩztpgn chứjlgca ásdsmnh nhìnyggn thắdbpqng lợhiiri, nhúkykkn vai, khuôtuocn mặeckgt trang nghiêpsoqm lúkykkc nàmufoy đztpgãkwkt dịxyztu lạarnsi dưducjarnsi nụimjeducjckrmi, tỏxhpba ra sứjlgcc quyếycspn rũxbddmufom mêpsoq hoặeckgc lòyhcong ngưducjckrmi. “Đpyosưducjhiirc rồkvini! Tôtuoci giúkykkp em càmufoi xong dâfkeky an toàmufon thìnygg sẽxbdd trásdsmnh xa em.”


oxkpi rồkvini, anh ta đztpgãkwkt thậooqht sựigtn giúkykkp côtuocgjego dâfkeky an toàmufon qua, thắdbpqt lạarnsi, sau đztpgóoxkp ngồkvini vàmufoo chỗdbpq củycspa mìnyggnh.

Sau đztpgóoxkp, mộlfijt lầyhcon nữigtna vang lêpsoqn tiếycspng cưducjckrmi vui tai. “Tiêpsoqu Hàmufomufo, làmufom gìnyggmufo em lạarnsi sợhiirtuoci dữigtn vậooqhy?”

Tiêpsoqu Hàmufomufo mởjbxh mắdbpqt ra, cảtuocm thấeelhy xấeelhu hổgjegcfman. Côtuoc… Hìnyggnh nhưducjtuoc đztpgãkwkt hiểbfkeu lầyhcom đztpgiềblkiu gìnygg đztpgóoxkp thìnygg phảtuoci?

“Tổgjegng tàmufoi, anh cốnsypnyggnh!” Bấeelht chợhiirt nhậooqhn ra mìnyggnh đztpgãkwktoxkpi lỡbnly lờckrmi gìnygg đztpgóoxkp, Tiêpsoqu Hàmufomufo ưducjarnsc gìnyggoxkp thểbfke cắdbpqn đztpgjlgct lưducjbnlyi củycspa mìnyggnh, quay sang cưducjckrmi vớarnsi vẻftmw nịxyztnh hóoxkpt, nhìnyggn thẳbiqvng vàmufoo khuôtuocn mặeckgt đztpgewncp trai màmufo ngưducjckrmi vàmufo thầyhcon đztpgblkiu phẫvgpln nộlfij củycspa Tầyhcon Trọckrmng Hàmufon, nuốnsypt nưducjarnsc miếycspng rồkvini nhanh nhảtuocu nóoxkpi: “Tổgjegng tàmufoi, khôtuocng cầyhcon phiềblkin phứjlgcc vậooqhy đztpgâfkeku. Đpyosi ra ngoàmufoi ăfacin thìnygg phiềblkin phứjlgcc lắdbpqm, hay tôtuoci vềblki nhàmufo vậooqhy!”

“Nếycspu ra ngoàmufoi ăfacin màmufo phiềblkin phứjlgcc, vậooqhy tôtuoci sẽxbdd vềblki nhàmufo em ăfacin cơcfmam đztpgưducjhiirc khôtuocng? Vậooqhy thìnygg em sẽxbdd khôtuocng cảtuocm thấeelhy phiềblkin phứjlgcc nữigtna, nấeelhu thêpsoqm mộlfijt phầyhcon cũxbddng sẽxbdd khôtuocng mệppekt chếycspt đztpgâfkeku màmufo lo.” Cốnsyp nhịxyztn cưducjckrmi, Tầyhcon Trọckrmng Hàmufon mởjbxh miệppekng vớarnsi vẻftmw mặeckgt trang nghiêpsoqm, trong đztpgyhcou nhớarns đztpgếycspn chuyệppekn Ngữigtn Đpyosiềblkin nóoxkpi côtuoc nấeelhu ăfacin rấeelht ngon, còyhcon ngon hơcfman so vớarnsi básdsmc đztpgyhcou bếycspp ởjbxh nhàmufo, nêpsoqn anh ta thựigtnc sựigtn muốnsypn nếycspm thửexzy.

“Vậooqhy hay thôtuoci ra ngoàmufoi ăfacin đztpgi!” Côtuoc sẽxbdd khôtuocng cho anh ta bưducjarnsc vàmufoo cásdsmnh cửexzya nhàmufotuoc. Ngưducjckrmi đztpgàmufon ôtuocng trưducjarnsc mắdbpqt nàmufoy quásdsm nhanh tríywqz, tiếycspp xúkykkc nhiềblkiu rồkvini, lỡbnly chếycspt sao cũxbddng khôtuocng biếycspt lýoecv do.

Nhưducjarnsng màmufoy vớarnsi vẻftmw mặeckgt khôtuocng thểbfke phủycsp nhậooqhn, Tầyhcon Trọckrmng Hàmufon nổgjegi másdsmy xe rồkvini nhìnyggn sang Tiêpsoqu Hàmufomufo vớarnsi ásdsmnh mắdbpqt trầyhcom tưducj. “Cóoxkp vẻftmw nhưducj em rấeelht ghégjegt phảtuoci tiếycspp xúkykkc vớarnsi tôtuoci, em nhưducj vậooqhy ngưducjhiirc lạarnsi đztpgãkwkt khơcfmai gợhiiri thàmufonh côtuocng hứjlgcng thúkykk củycspa tôtuoci rồkvini đztpgóoxkp!”

“Khôtuocng phảtuoci, tổgjegng tàmufoi làmufo sếycspp củycspa tôtuoci, tôtuoci phảtuoci tôtuocn trọckrmng anh!” Tim củycspa Tiêpsoqu Hàmufomufo tựigtn nhiêpsoqn đztpgooqhp rộlfijn lêpsoqn. Anh ta nóoxkpi côtuoc đztpgãkwkt khơcfmai gợhiiri thàmufonh côtuocng hứjlgcng thúkykk củycspa anh ta? Trờckrmi ơcfmai! Côtuoc thựigtnc sựigtn muốnsypn chếycspt đztpgi cho rồkvini.

“Tiêpsoqu Hàmufomufo!”

“Hảtuoc?” Côtuoc đztpgang chờckrmfkeku tiếycspp theo củycspa anh ta, nhưducjng anh ta lạarnsi im lặeckgng khôtuocng nóoxkpi gìnygg.

Tiêpsoqu Hàmufomufogjegn liếycspc nhìnyggn khuôtuocn mặeckgt cưducjơcfmang nghịxyzt củycspa ngưducjckrmi đztpgàmufon ôtuocng đztpgang ngồkvini bêpsoqn cạarnsnh, vẻftmwducjơcfmang nghịxyzt riêpsoqng cóoxkp củycspa đztpgàmufon ôtuocng, vàmufo vẻftmw quyếycspn rũxbddmufocfmai thởjbxh khôtuocng thểbfke che giấeelhu đztpgưducjhiirc đztpgóoxkp lạarnsi càmufong làmufom cho phụimje nữigtn phảtuoci đztpgpsoqn đztpgtuoco. Cóoxkp đztpgiềblkiu trưducjarnsc nay côtuoc khôtuocng bao giờckrmcfma mộlfijng, cũxbddng khôtuocng mong đztpghiiri tìnyggnh yêpsoqu sẽxbdd đztpgếycspn vớarnsi mìnyggnh. Bởjbxhi vìnyggtuoc đztpgãkwkt mấeelht tưducjsdsmch từqgyxfkeku rồkvini.

“Tiêpsoqu Hàmufomufo, em khôtuocng giốnsypng vớarnsi nhữigtnng côtuocsdsmi đztpgóoxkp!” Câfkeku nàmufoy vẫvgpln chưducja đztpgưducjhiirc nóoxkpi ra khỏxhpbi miệppekng, Tầyhcon Trọckrmng Hàmufon đztpgãkwkt tiếycspp tụimjec lásdsmi xe, nhưducjng trong lòyhcong anh ta đztpgãkwktoxkp thêpsoqm hiểbfkeu biếycspt vềblkituocsdsmi nhỏxhpbgjegpsoqn cạarnsnh mìnyggnh.

“Ngữigtn Đpyosiềblkin rấeelht thíywqzch em!” Tầyhcon Trọckrmng Hàmufon nóoxkpi.


“Tôtuoci cũxbddng rấeelht thíywqzch cậooqhu bégjeg!” Tiêpsoqu Hàmufomufo nghĩbfke đztpgếycspn cậooqhu bégjeg đztpgóoxkp, môtuoci đztpgxhpbfacing trắdbpqng, dễxeot thưducjơcfmang y nhưducj Thịxyztnh Thịxyztnh, nhưducjng khôtuocng cởjbxhi mởjbxh nhưducj Thịxyztnh Thịxyztnh. Cậooqhu bégjeg đztpgóoxkp rấeelht nhúkykkt nhásdsmt, nhúkykkt nhásdsmt đztpgếycspn mứjlgcc làmufom ngưducjckrmi ta đztpgau lòyhcong. “Tổgjegng tàmufoi, hôtuocm qua thậooqht sựigtn rấeelht xin lỗdbpqi, tôtuoci khôtuocng biếycspt châfkekn tưducjarnsng sựigtn việppekc, đztpgãkwktoxkpi nhữigtnng lờckrmi khôtuocng nêpsoqn nóoxkpi, xin anh đztpgqgyxng đztpgbfke trong lòyhcong...”

kykkc nàmufoy nghe thấeelhy lờckrmi giảtuoci thíywqzch củycspa côtuoc, Tầyhcon Trọckrmng Hàmufon nhìnyggn Tiêpsoqu Hàmufomufo vớarnsi vẻftmw mặeckgt tỉovtmnh bơcfma, nụimjeducjckrmi nhưducjoxkp nhưducj khôtuocng hiệppekn trêpsoqn khóoxkpe môtuoci, rồkvini nóoxkpi mộlfijt cásdsmch uểbfke oảtuoci: “Em nóoxkpi gìnygg vậooqhy? Tôtuoci quêpsoqn hếycspt rồkvini!”

Quêpsoqn hếycspt rồkvini? Tiêpsoqu Hàmufomufo nhìnyggn vềblki phíywqza Tầyhcon Trọckrmng Hàmufon vớarnsi vẻftmw khôtuocng chắdbpqc chắdbpqn, đztpgásdsmng tiếycspc khôtuocng thểbfke nhìnyggn ra biểbfkeu hiệppekn gìnygg trêpsoqn khuôtuocn mặeckgt cóoxkp nụimjeducjckrmi nhạarnst đztpgóoxkp.

Quay mặeckgt đztpgi vớarnsi vẻftmw hồkvin nghi, Tiêpsoqu Hàmufomufo khôtuocng nóoxkpi gìnygg nữigtna.

Tầyhcon Trọckrmng Hàmufon đztpgưducja côtuoc đztpgếycspn bệppeknh việppekn đztpgbfke thay thuốnsypc, mấeelhy côtuoc y tásdsm vừqgyxa nhìnyggn thấeelhy Tầyhcon Trọckrmng Hàmufon thìnygg liềblkin thểbfke hiệppekn ra ásdsmnh mắdbpqt bịxyzt cuốnsypn húkykkt say mêpsoq, còyhcon Tầyhcon Trọckrmng Hàmufon lạarnsi giốnsypng nhưducj khôtuocng nhìnyggn thấeelhy nhữigtnng ásdsmnh mắdbpqt ásdsmi mộlfij đztpgóoxkp.

oxkp rấeelht nhiềblkiu ngưducjckrmi ởjbxhmufonh lang, mộlfijt tay củycspa Tầyhcon Trọckrmng Hàmufon đztpgeckgt ởjbxh eo củycspa Tiêpsoqu Hàmufomufo vớarnsi vẻftmw thâfkekn mậooqht. “Cẩztpgn thậooqhn, đztpgqgyxng đztpgbfke bịxyzt va phảtuoci!”

“Tổgjegng tàmufoi, tôtuoci tựigtn lo đztpgưducjhiirc!” Tiêpsoqu Hàmufomufo muốnsypn thoásdsmt ra.

Anh ta lạarnsi siếycspt chặeckgt eo côtuoccfman, ghégjegsdsmt bêpsoqn tai côtuocmufo thìnygg thầyhcom: “Khôtuocng muốnsypn tôtuoci bồkvinng em thìnygg đztpgqgyxng đztpgqgyxng nhúkykkc nhíywqzch lung tung!”

Tiêpsoqu Hàmufomufo sợhiir rằovtmng anh ta sẽxbdd thựigtnc sựigtnmufom đztpgiềblkiu đztpgóoxkp, nêpsoqn đztpgàmufonh phảtuoci làmufom ngơcfma. Cảtuocm giásdsmc khi đztpgưducjhiirc ôtuocm eo côtuoc thựigtnc sựigtn tuyệppekt vờckrmi đztpgếycspn khốnsypn kiếycspp. Trong đztpgôtuoci mắdbpqt đztpgen nhásdsmnh củycspa Tầyhcon Trọckrmng Hàmufon mộlfijt lầyhcon nữigtna lóoxkpe sásdsmng, cásdsmnh tay hơcfmai siếycspt chặeckgt lạarnsi, làmufom cho cảtuoc ngưducjckrmi củycspa Tiêpsoqu Hàmufomufo dựigtna vàmufoo trong lòyhcong củycspa anh ta mộlfijt cásdsmch thâfkekn mậooqht.

Cốnsyp nhịxyztn đztpgi! Tiêpsoqu Hàmufomufooxkpng mặeckgt, cúkykki mắdbpqt xuốnsypng nhìnyggn sàmufon nhàmufo, cốnsyp gắdbpqng tưducjjbxhng tưducjhiirng ngưducjckrmi đztpgàmufon ôtuocng ởjbxhpsoqn cạarnsnh giốnsypng nhưducj mộlfijt con rốnsypi, chỉovtmmufo mộlfijt con rốnsypi!

Chờckrm sau khi thay gạarnsc xong, côtuoc nhấeelht đztpgxyztnh phảtuoci chạarnsy ra ngoàmufoi thậooqht nhanh.

“Em đztpgi lúkykkc nàmufoo cũxbddng thíywqzch cúkykki đztpgyhcou nhưducj vậooqhy hảtuoc?” Hơcfmai liếycspc mắdbpqt qua, nhìnyggn vàmufoo Tiêpsoqu Hàmufomufo đztpgang cúkykki đztpgyhcou nhìnyggn xuốnsypng mũxbddi giàmufoy, Tầyhcon Trọckrmng Hàmufon khẽxbdd hỏxhpbi. Cóoxkp vẻftmw nhưducjtuocsdsmi nàmufoy rấeelht khôtuocng muốnsypn anh ta ôtuocm côtuoc.

“Tôtuoci… đztpgâfkeku cóoxkp! Đpyosyhcou củycspa tôtuoci...” Nhanh chóoxkpng ngẩztpgng đztpgyhcou lêpsoqn, nhưducjng khôtuocng ngờckrm lạarnsi đztpgimjeng cásdsmi bốnsypp vàmufoo cằovtmm củycspa Tầyhcon Trọckrmng Hàmufon, Tiêpsoqu Hàmufomufo khẽxbddpsoqn rêpsoqn đztpgau đztpgarnsn. Sao cằovtmm củycspa anh ta lạarnsi cứjlgcng quásdsm vậooqhy? Trơcfmai ơcfmai! Đpyosau chếycspt đztpgi đztpgưducjhiirc!

“Đpyosau lắdbpqm hảtuoc?” Bàmufon tay to lớarnsn củycspa Tầyhcon Trọckrmng Hàmufon xoa lêpsoqn chỗdbpq bịxyzt đztpgimjeng trêpsoqn đztpgovtmnh đztpgyhcou củycspa Tiêpsoqu Hàmufomufo, trong giọckrmng nóoxkpi buồkvinn buồkvinn kèywqzm theo chúkykkt trêpsoqu chọckrmc. Xem côtuoceelhy sợhiirnygga! Thậooqht thúkykk vịxyzt.

“Ờimje… Anh khôtuocng sao chứjlgc?” Tiêpsoqu Hàmufomufo cảtuocm nhậooqhn đztpgưducjhiirc đztpglfijoxkpng củycspa bàmufon tay to lớarnsn trêpsoqn đztpgyhcou mìnyggnh, cau màmufoy lạarnsi vớarnsi vẻftmw khóoxkp chịxyztu, rồkvini lậooqhp tứjlgcc kégjego tay củycspa Tầyhcon Trọckrmng Hàmufon xuốnsypng, từqgyx chốnsypi đztpglfijng tásdsmc thâfkekn mậooqht củycspa anh ta. “Tổgjegng tàmufoi, cứjlgc đztpgbfketuoci tựigtn đztpgi đztpgưducjhiirc rồkvini!”

Anh ta cứjlgc vậooqhy, côtuoc khôtuocng thểbfke đztpgi đztpgjlgcng đztpgàmufong hoàmufong đztpgưducjhiirc!

“Hay vầyhcoy đztpgi.” Bàmufon tay to lớarnsn tiệppekn thểbfke nắdbpqm chặeckgt tay củycspa Tiêpsoqu Hàmufomufo, năfacim ngóoxkpn tay đztpgan vàmufoo nhau, ngay lậooqhp tứjlgcc cảtuocm nhậooqhn đztpgưducjhiirc cơcfma thểbfke củycspa Tiêpsoqu Hàmufomufo đztpgang căfacing cứjlgcng mộlfijt cásdsmch rõywqzmufong. Trong mắdbpqt Tầyhcon Trọckrmng Hàmufon rộlfijpsoqn mộlfijt tia cưducjckrmi, cảtuocm giásdsmc nắdbpqm tay thìnygg ra cũxbddng thoảtuoci másdsmi nhưducj vậooqhy.

Cuốnsypi cùqlczng đztpgãkwkt thay băfacing gạarnsc xong, vếycspt thưducjơcfmang làmufonh khásdsmgjegn, khôtuocng bịxyzt nhiễxeotm trùqlczng.

Tầyhcon Trọckrmng Hàmufon lạarnsi nắdbpqm lấeelhy tay côtuoc đztpgxyztnh bưducjarnsc đztpgi, bỗdbpqng ởjbxh phíywqza hàmufonh lang dàmufoi, mộlfijt básdsmc sĩbfke nữigtn mặeckgc ásdsmo blouse trắdbpqng đztpgang đztpgi vềblki phíywqza bêpsoqn nàmufoy. Tiêpsoqu Hàmufomufo nhìnyggn thấeelhy básdsmc sĩbfke mặeckgc ásdsmo blouse trắdbpqng đztpgóoxkp liềblkin hơcfmai cau màmufoy lạarnsi. Bàmufosdsmc sĩbfke đztpgóoxkp quen quásdsm! Đpyosãkwkt từqgyxng gặeckgp ởjbxh đztpgâfkeku rồkvini thìnygg phảtuoci?

Tiêpsoqu Hàmufomufo nhấeelht thờckrmi khôtuocng thểbfke nhớarns ra bàmufosdsmc sĩbfke đztpgóoxkpmufo ai, cóoxkp lẽxbddmufo nhậooqhn nhầyhcom, côtuoc nghĩbfke. Vộlfiji lắdbpqc đztpgyhcou, cóoxkp lẽxbdd khôtuocng ngủycsp ngon giấeelhc, ngay cảtuoc đztpgyhcou óoxkpc cũxbddng bãkwkti côtuocng theo.

“Cậooqhu Tầyhcon?” Ai ngờckrm trong khoảtuocnh khắdbpqc bàmufosdsmc sĩbfke nữigtn đztpgóoxkp đztpgi ngang qua họckrm thìnygg đztpglfijt nhiêpsoqn hégjegt lêpsoqn mộlfijt tiếycspng, cóoxkp vẻftmw nhưducj rấeelht ngạarnsc nhiêpsoqn, khôtuocng dásdsmm tin sẽxbdd gặeckgp Tầyhcon Trọckrmng Hàmufon ởjbxh đztpgâfkeky.

Hiểbfken nhiêpsoqn, Tầyhcon Trọckrmng Hàmufon cũxbddng rấeelht bấeelht ngờckrm. “Básdsmc sĩbfkeoecv, làmufotuoc hảtuoc?”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.