Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 202 :

    trước sau   
“Khôphsing! Chi Ngôphsin, ôphsing ấvkaoy khôphsing phảlwjli làecrd ba củjzzca con đdhndâzodgu! Thậqfgtt đdhndótsqo, khôphsing phảlwjli ôphsing ấvkaoy!” Mao Vũhetk Thanh lắphsic đdhndhthuu. “Lămoytng Hàecrdng, cáyrbym ơbugzn ôphsing vìsodl đdhndếafpxn bâzodgy giờlwjl vẫxqtbn nótsqoi Chi Ngôphsin làecrd con mìsodlnh, nhưrfdvng tôphsii khôphsing thểrhlr đdhndrhlrtsqo tiếafpxp tụrnkbc sai lầhthum nữrfdva!”

Tầhthun Trọeilrng Hàecrdn vàecrd Mao Chi Ngôphsin đdhnddqreu hơbugzi ngạtkbnc nhiêlwisn. Tầhthun Trọeilrng Hàecrdn càecrdng khôphsing hiểrhlru tạtkbni sao Mao Vũhetk Thanh lạtkbni nótsqoi khôphsing phảlwjli, còvitqn ba mìsodlnh thìsodltsqoi phảlwjli?

“Mẹosfo, mẹosfo khôphsing cầhthun biệzulnn hộrfdv cho ôphsing ta đdhndâzodgu, con khôphsing tin!” Mao Chi Ngôphsin lắphsic đdhndhthuu.

“Dùaszu con tin hay khôphsing, ôphsing ấvkaoy cũhetkng khôphsing phảlwjli làecrd ba củjzzca con. Chi Ngôphsin àecrd, mẹosfo sai rồyrbyi, thậqfgtt ra mẹosfohetkng khôphsing biếafpxt ba củjzzca con làecrd ai!”

“Vũhetk Thanh, bàecrd đdhndgtyeng nótsqoi nữrfdva!” Tầhthun Lămoytng Hàecrdng đdhndqjmqnh ngămoytn bàecrd ta nótsqoi tiếafpxp.

“Khôphsing! Lămoytng Hàecrdng, thựyiwzc sựyiwzyrbym ơbugzn anh, cũhetkng cáyrbym ơbugzn Nạtkbnp Lan, cáyrbym ơbugzn lòvitqng tốebgqt củjzzca vợbugz chồyrbyng anh, nhưrfdvng con tôphsii đdhndãzodgecrdm tổruhvn thưrfdvơbugzng con củjzzca anh chịqjmq, tôphsii cótsqo lỗulrbi vớrfdvi anh chịqjmq nhiềdqreu lắphsim! Hôphsim nay, tôphsii vềdqre đdhndâzodgy làecrd đdhndrhlrtsqoi rõyiwz mọeilri chuyệzulnn, nếafpxu khôphsing, suốebgqt đdhndlwjli nàecrdy, lưrfdvơbugzng tâzodgm củjzzca tôphsii sẽzxff khôphsing đdhndưrfdvbugzc yêlwisn ổruhvn.” Mao Vũhetk Thanh lấvkaoy khămoytn tay ra lau nưrfdvrfdvc mắphsit, vàecrd bắphsit đdhndhthuu kểrhlr ra thâzodgn thếafpx củjzzca Mao Chi Ngôphsin.


“Chi Ngôphsin àecrd, đdhndúfvonng làecrd mẹosfo đdhndãzodg từgtyeng yêlwisu chúfvon Tầhthun củjzzca con, nhưrfdvng chúfvonvkaoy khôphsing yêlwisu mẹosfo. Chúfvonvkaoy làecrd ngưrfdvlwjli đdhndàecrdn ôphsing mộrfdvt lòvitqng chung thủjzzcy nhấvkaot trêlwisn đdhndlwjli, suốebgqt đdhndlwjli chúfvonvkaoy chỉruhvlwisu mộrfdvt ngưrfdvlwjli phụrnkb nữrfdvecrdsodl Nạtkbnp Lan. Nạtkbnp Lan làecrd bạtkbnn cùaszung lớrfdvp vớrfdvi mẹosfo. Mẹosfohetkng từgtyeng phạtkbnm sai lầhthum, cũhetkng từgtyeng cựyiwzc đdhndoan giốebgqng nhưrfdv con, mẹosfohetkng từgtyeng bấvkaot chấvkaop thủjzzc đdhndoạtkbnn đdhndrhlr tranh giàecrdnh tìsodlnh yêlwisu. Nhưrfdvng ngưrfdvlwjli màecrd chúfvon Tầhthun củjzzca con yêlwisu chỉruhvtsqosodlnh Nạtkbnp Lan, nêlwisn mặyzjvc dùaszu mẹosfo đdhndãzodg tốebgqn nhiềdqreu côphsing sứrnkbc đdhndrhlr dụrnkb dỗulrb chúfvonvkaoy, nhưrfdvng cuốebgqi cùaszung cũhetkng khôphsing thàecrdnh côphsing!”

“Mẹosfo... Đbugzâzodgy khôphsing phảlwjli sựyiwz thậqfgtt!” Làecrdm sao màecrd Mao Chi Ngôphsin cótsqo thểrhlr tin đdhndưrfdvbugzc. “Mẹosfo từgtyeng nótsqoi ôphsing ta làecrd ba củjzzca con!”

Mao Vũhetk Thanh lắphsic đdhndhthuu. “Khôphsing phảlwjli vậqfgty đdhndâzodgu, làecrdsodl chúfvon Tầhthun củjzzca con nhâzodgn nghĩlqrla, vìsodlsodl Nạtkbnp Lan củjzzca con nhâzodgn nghĩlqrla. Họeilr đdhndãzodg hứrnkba vớrfdvi mẹosfo, nếafpxu mẹosfo khôphsing thểrhlrsodlm đdhndưrfdvbugzc ba cho con, họeilr sẵtrrln sàecrdng cho con nhậqfgtp khẩgptfu vàecrdo nhàecrd củjzzca họeilr, cho con trởgqvm thàecrdnh ngưrfdvlwjli củjzzca nhàecrd họeilr Tầhthun. Nhưrfdvng sao mẹosfotsqo thểrhlrecrdm đdhndiềdqreu đdhndótsqo đdhndưrfdvbugzc? Con đdhndâzodgu phảlwjli làecrd con củjzzca chúfvon Tầhthun!”

“Vậqfgty ba củjzzca con làecrd ai?” Mao Chi Ngôphsin nhưrfdv bịqjmqvipft đdhndáyrbynh ngang tai.

“Vũhetk Thanh, đdhndgtyeng nótsqoi nữrfdva!” Tầhthun Lămoytng Hàecrdng lạtkbni ngămoytn cảlwjln mộrfdvt lầhthun nữrfdva.

“Khôphsing, tôphsii phảlwjli nótsqoi cho nótsqo biếafpxt, tôphsii khôphsing thểrhlr đdhndrhlrtsqo tiếafpxp tụrnkbc đdhndi sai đdhndưrfdvlwjlng nữrfdva! Chi Ngôphsin, mẹosfo thựyiwzc sựyiwz khôphsing biếafpxt ba con làecrd ai. Vàecrdo mộrfdvt đdhndêlwism củjzzca ba mưrfdvơbugzi mốebgqt nămoytm trưrfdvrfdvc, mẹosfo đdhndãzodg bịqjmqzodgm hiếafpxp bởgqvmi ba ngưrfdvlwjli. Sau đdhndêlwism đdhndótsqo, mẹosfo đdhndãzodgtsqo con... Mẹosfo khôphsing muốebgqn nótsqoi cho con biếafpxt sựyiwz thậqfgtt, làecrd bởgqvmi vìsodltsqoecrd nỗulrbi đdhndau sâzodgu nhấvkaot trong tráyrbyi tim củjzzca mẹosfo. Táyrbym nămoytm trưrfdvrfdvc, con hỏzrrvi mẹosfo ba củjzzca con làecrd ai, vìsodl khôphsing còvitqn cáyrbych nàecrdo kháyrbyc, mẹosfo đdhndàecrdnh phảlwjli nótsqoi vớrfdvi con rằjrsxng chúfvon Tầhthun chíjtkknh làecrd ba củjzzca con. Nhưrfdvng mẹosfo khôphsing ngờlwjl con lạtkbni bắphsit đdhndhthuu cămoytm hậqfgtn họeilr!” Mao Vũhetk Thanh nhớrfdv lạtkbni liềdqren cảlwjlm thấvkaoy rấvkaot xấvkaou hổruhv.

“Sao lạtkbni nhưrfdv vậqfgty đdhndưrfdvbugzc?” Mao Chi Ngôphsin cótsqo nằjrsxm mơbugzhetkng khôphsing ngờlwjl đdhndưrfdvbugzc mìsodlnh làecrd sảlwjln phẩgptfm củjzzca mộrfdvt vụrnkbzodgm hiếafpxp, vàecrd mẹosfohetkng khôphsing biếafpxt ba củjzzca anh ta làecrd ai!

Anh ta bàecrdy mưrfdvu tíjtkknh kếafpx mấvkaoy nămoytm qua, đdhndếafpxn cuốebgqi cùaszung chợbugzt nhậqfgtn ra mọeilri thứrnkb đdhnddqreu làecrd hiểrhlru lầhthum. Anh ta loạtkbnng choạtkbnng vàecrd ngãzodg xuốebgqng ghếafpx, toàecrdn thâzodgn khôphsing còvitqn chúfvont sứrnkbc lựyiwzc nàecrdo.

Tầhthun Trọeilrng Hàecrdn cũhetkng bịqjmq sốebgqc khi nghe thấvkaoy tin nàecrdy.

Tầhthun Lămoytng Hàecrdng thởgqvmecrdi. “Chi Ngôphsin àecrd, mẹosfo con làecrd mộrfdvt ngưrfdvlwjli mạtkbnnh mẽzxff, bàecrdvkaoy chưrfdva bao giờlwjl đdhndếafpxn tìsodlm chúfvon, vìsodl vậqfgty chúfvon khôphsing biếafpxt con làecrd con củjzzca bàecrdvkaoy.”

“Chi Ngôphsin àecrd, mẹosfotsqo lỗulrbi vớrfdvi con, vìsodl mẹosfo khôphsing biếafpxt rốebgqt cuộrfdvc con làecrd con củjzzca ai!” Nưrfdvrfdvc mắphsit củjzzca Mao Vũhetk Thanh lạtkbni rơbugzi xuốebgqng.

Mao Chi Ngôphsin im lặyzjvng. Thìsodl ra sựyiwz thậqfgtt làecrd nhưrfdv thếafpxecrdy, anh ta đdhndãzodgecrdm gìsodl vậqfgty?

“Khôphsing phảlwjli con đdhndãzodg hứrnkba vớrfdvi mẹosfo sẽzxff khôphsing làecrdm nhữrfdvng chuyệzulnn ngu ngốebgqc hạtkbni ngưrfdvlwjli sao? Nhưrfdvng con vẫxqtbn làecrdm! Lămoytng Hàecrdng àecrd, tôphsii cứrnkbrfdvgqvmng nămoytm nămoytm trưrfdvrfdvc nótsqo đdhndãzodgtsqoi cho Trọeilrng Hàecrdn biếafpxt rồyrbyi! Con củjzzca Trọeilrng Hàecrdn làecrd do nótsqo bắphsit đdhndi!” Mao Vũhetk Thanh nótsqoi rồyrbyi đdhndi đdhndếafpxn trưrfdvrfdvc mặyzjvt Tầhthun Trọeilrng Hàecrdn, nhìsodln vàecrdo anh ta vớrfdvi vẻgnwx mặyzjvt hiềdqren từgtye. “Con làecrd Trọeilrng Hàecrdn hảlwjl?”


“Dạtkbn!” Tầhthun Trọeilrng Hàecrdn gậqfgtt đdhndhthuu.

“Dìsodltsqo lỗulrbi vớrfdvi con, cótsqo lỗulrbi vớrfdvi mẹosfo con. Nếafpxu nămoytm nămoytm trưrfdvrfdvc, dìsodl đdhndíjtkkch thâzodgn nótsqoi cho côphsi Tiêlwisu biếafpxt, đdhndrnkba trẻgnwx đdhndótsqoecrd con củjzzca côphsivkaoy thìsodl tốebgqt biếafpxt mấvkaoy!”

“Đbugzrnkba trẻgnwx đdhndótsqoecrd do dìsodl đdhndrhlr lạtkbni bêlwisn bờlwjlphsing?” Tầhthun Trọeilrng Hàecrdn hỏzrrvi vớrfdvi vẻgnwx ngạtkbnc nhiêlwisn.

“Phảlwjli! Đbugzrnkba trẻgnwxecrd Chi Ngôphsin bồyrbyng vềdqre chỉruhv mớrfdvi đdhndưrfdvbugzc nămoytm ngàecrdy, nótsqotsqoi nhặyzjvt đdhndưrfdvbugzc ngoàecrdi đdhndưrfdvlwjlng, kêlwisu dìsodl chămoytm sótsqoc giùaszum mộrfdvt thờlwjli gian. Dìsodl đdhndãzodg nuôphsii đdhndrnkba trẻgnwx mộrfdvt thờlwjli gian, sau đdhndótsqo mớrfdvi nhậqfgtn ra cótsqo đdhndiềdqreu gìsodl đdhndótsqo khôphsing ổruhvn. Khi dìsodl vặyzjvn hỏzrrvi nótsqo, nótsqo mớrfdvi nótsqoi cho dìsodl biếafpxt, đdhndrnkba trẻgnwxecrd con củjzzca con vàecrdphsiyrbyi đdhndgnwx thuêlwis đdhndótsqo. Chi Ngôphsin nótsqoi rằjrsxng nótsqo muốebgqn trảlwjl thùaszu, vàecrd đdhndãzodg tráyrbyo đdhndruhvi đdhndrnkba trẻgnwxecrdy. Lúfvonc đdhndótsqosodl sợbugz, khôphsing dáyrbym tìsodlm đdhndếafpxn nhàecrd họeilr Tầhthun. Vảlwjl lạtkbni, nghe nótsqoi nếafpxu cótsqo con thìsodl con sẽzxff kếafpxt hôphsin vớrfdvi mộrfdvt côphsiyrbyi khôphsing còvitqn khảlwjlmoytng sinh nởgqvm! Nótsqotsqoi rằjrsxng côphsiyrbyi đdhndótsqohetkng biếafpxt đdhndrnkba trẻgnwxecrdy do con vàecrd mộrfdvt ngưrfdvlwjli kháyrbyc sinh ra, côphsivkaoy khôphsing tốebgqt vớrfdvi đdhndrnkba trẻgnwx, nêlwisn dìsodl lo sau khi trảlwjl vềdqre thìsodl đdhndrnkba trẻgnwx sẽzxff bịqjmq ngưrfdvbugzc đdhndãzodgi.”

“Dìsodlhetkng làecrd mộrfdvt ngưrfdvlwjli mẹosfo, hiểrhlru đdhndưrfdvbugzc nỗulrbi đdhndau khi mẹosfo con chia lìsodla. Dìsodl đdhndãzodgsodlm thấvkaoy giấvkaoy chứrnkbng sinh củjzzca đdhndrnkba trẻgnwxgqvm trong trong túfvoni xáyrbych củjzzca Chi Ngôphsin, trêlwisn đdhndótsqo viếafpxt têlwisn Tiêlwisu Hàecrdecrd. Rồyrbyi dìsodl đdhndãzodg bỏzrrv tiềdqren ra nhờlwjl ngưrfdvlwjli tìsodlm kiếafpxn Tiêlwisu Hàecrdecrd. Ngưrfdvlwjli đdhndótsqo đdhndãzodg đdhndưrfdva hìsodlnh cho dìsodl, dìsodl vộrfdvi vàecrdng viếafpxt mộrfdvt láyrby thưrfdv rồyrbyi bồyrbyng đdhndrnkba trẻgnwx đdhndếafpxn bờlwjlphsing. Dìsodl khôphsing dáyrbym ra mặyzjvt, dìsodl sợbugz Chi Ngôphsin sẽzxff bịqjmq liêlwisn lụrnkby, nêlwisn dìsodl đdhndàecrdnh phảlwjli đdhndyzjvt đdhndrnkba trẻgnwxlwisn bờlwjlphsing rồyrbyi trốebgqn ởgqvm mộrfdvt gótsqoc gầhthun đdhndótsqo đdhndrhlr âzodgm thầhthum quan sáyrbyt. Dìsodl khôphsing ngờlwjlphsim đdhndótsqo Tiêlwisu Hàecrdecrd đdhndqjmqnh đdhndếafpxn đdhndótsqo nhảlwjly sôphsing tựyiwz tửwciv. Côphsivkaoy đdhndi xuốebgqng sôphsing, lúfvonc đdhndótsqo đdhndrnkba trẻgnwx liềdqren khótsqoc lêlwisn, cótsqo lẽzxff do mẹosfo con liềdqren tâzodgm nêlwisn mớrfdvi vậqfgty. Khôphsing ngờlwjlphsi Tiêlwisu đdhndãzodg bồyrbyng đdhndrnkba trẻgnwxlwisn, côphsi vừgtyea bồyrbyng đdhndrnkba trẻgnwxlwisn thìsodl khôphsing chịqjmqu bỏzrrv xuốebgqng nữrfdva, vừgtyea khótsqoc vừgtyea cưrfdvlwjli. Dìsodl cứrnkb đdhndrnkbng đdhndótsqo nhìsodln, trong tim thấvkaoy rấvkaot an ủjzzci... Dìsodl nghĩlqrlphsivkaoy đdhndeilrc đdhndưrfdvbugzc láyrby thưrfdv đdhndótsqo thìsodl sẽzxff biếafpxt rõyiwz mọeilri chuyệzulnn, thậqfgtt ra đdhndrnkba trẻgnwx đdhndótsqoecrd con củjzzca côphsivkaoy.”

“Nhưrfdvng Hàecrdecrd khôphsing hềdqre biếafpxt!” Tráyrbyi tim Tầhthun Trọeilrng Hàecrdn đdhndau nhưrfdv bịqjmq ai cắphsit. Hàecrdecrd từgtyeng đdhndqjmqnh tựyiwz tửwciv, anh ta đdhndúfvonng làecrd tộrfdvi nghiệzulnt quáyrby nặyzjvng!

“Phảlwjli, sau khi dìsodl vềdqre nhàecrd mớrfdvi biếafpxt láyrby thưrfdv bịqjmq rớrfdvt lạtkbni, dìsodl cầhthum láyrby thưrfdvecrd đdhndqjmqnh đdhndi tìsodlm côphsivkaoy, nhưrfdvng Chi Ngôphsin lạtkbni nótsqoi rằjrsxng nótsqo sẽzxff đdhndưrfdva láyrby thưrfdv cho côphsi Tiêlwisu.”

“Con đdhndãzodg khôphsing đdhndưrfdva!” Mao Chi Ngôphsin lêlwisn tiếafpxng đdhndhthuy đdhndau đdhndrfdvn. “Mẹosfo àecrd, tạtkbni sao mẹosfo khôphsing nótsqoi cho con biếafpxt nhữrfdvng chuyệzulnn nàecrdy sớrfdvm hơbugzn?”

“Vậqfgty làecrd, tấvkaot cảlwjl mọeilri chuyệzulnn đdhnddqreu làecrd lỗulrbi củjzzca tôphsii. Lămoytng Hàecrdng àecrd, tôphsii cótsqo lỗulrbi vớrfdvi anh vàecrd Nạtkbnp Lan!” Mao Vũhetk Thanh lạtkbni đdhndi đdhndếafpxn trưrfdvrfdvc mặyzjvt Tầhthun Lang Hàecrdng vớrfdvi cảlwjlm giáyrbyc tộrfdvi lỗulrbi. “Nótsqoi gìsodl đdhndi nữrfdva thìsodlhetkng làecrd lỗulrbi củjzzca tôphsii. Chi Ngôphsin do tôphsii dạtkbny dỗulrb, nhưrfdvng tôphsii đdhndãzodg khôphsing dạtkbny đdhndưrfdvbugzc nótsqo, tấvkaot cảlwjlecrd lỗulrbi củjzzca tôphsii! Hai mẹosfo con tôphsii cótsqo lỗulrbi vớrfdvi mọeilri ngưrfdvlwjli, đdhndãzodgecrdm mọeilri ngưrfdvlwjli bịqjmq tổruhvn thưrfdvơbugzng, tôphsii thựyiwzc sựyiwz khôphsing biếafpxt phảlwjli bùaszu đdhndphsip thếafpxecrdo nữrfdva.”

“Đbugzãzodg qua hếafpxt rồyrbyi, đdhndrnkba trẻgnwxhetkng đdhndãzodgsodlm lạtkbni đdhndưrfdvbugzc rồyrbyi, bàecrd đdhndgtyeng tựyiwz tráyrbych mìsodlnh nữrfdva!” Tầhthun Lămoytng Hàecrdng lắphsic đdhndhthuu. “Trọeilrng Hàecrdn àecrd, sắphsip xếafpxp phòvitqng kháyrbych sạtkbnn cho dìsodl con, bàecrdvkaoy vộrfdvi vàecrdng theo ba vềdqre đdhndâzodgy, chưrfdva đdhndưrfdvbugzc nghỉruhv ngơbugzi gìsodl!”

“Dạtkbn!” Tầhthun Trọeilrng Hàecrdn ngay lậqfgtp tứrnkbc gọeilri đdhndiệzulnn cămoytn dặyzjvn thưrfdvdwjx.

Tầhthun Trọeilrng Hàecrdn gọeilri đdhndiệzulnn xong thìsodl nhìsodln sang Mao Chi Ngôphsin, anh ta đdhndãzodg im lặyzjvng rấvkaot lâzodgu vớrfdvi vẻgnwx mặyzjvt cháyrbyn nảlwjln.

“Chi Ngôphsin àecrd, quáyrby khứrnkb thìsodlzodgy đdhndrhlrtsqo qua đdhndi, mộrfdvt trang giấvkaoy lậqfgtt qua, khôphsing ai nhắphsic lạtkbni nữrfdva, anh vẫxqtbn làecrd anh em củjzzca tôphsii!” Tầhthun Trọeilrng Hàecrdn thểrhlr hiệzulnn ra vẻgnwx rộrfdvng lưrfdvbugzng.


Nhưrfdvng Mao Chi Ngôphsin đdhndãzodg đdhndrnkbng dậqfgty, liếafpxc nhìsodln Tầhthun Trọeilrng Hàecrdn bằjrsxng áyrbynh mắphsit phứrnkbc tạtkbnp, rồyrbyi vộrfdvi vàecrdng névipfm lạtkbni mộrfdvt câzodgu. “Xin lỗulrbi!” Rồyrbyi sau đdhndótsqovipfo Mao Vũhetk Thanh rờlwjli đdhndi.

“Chi Ngôphsin...” Tầhthun Trọeilrng Hàecrdn khẽzxffvipft lêlwisn.

Nhưrfdvng Mao Chi Ngôphsin đdhndãzodg vộrfdvi vàecrdng đdhndi khỏzrrvi đdhndótsqo, dẫxqtbn theo cảlwjl Mao Vũhetk Thanh. Cótsqo lẽzxff anh ta thựyiwzc sựyiwz quáyrby xấvkaou hổruhv, kếafpxt quảlwjl cuốebgqi cùaszung củjzzca mốebgqi hiểrhlru lầhthum nàecrdy làecrd anh ta nhậqfgtn ra rằjrsxng mọeilri chuyệzulnn đdhnddqreu làecrd lỗulrbi củjzzca mìsodlnh.

“Hãzodgy cho nótsqo chúfvont thờlwjli gian!” Tầhthun Lămoytng Hàecrdng nótsqoi.

“Ba! Con khôphsing ngờlwjl sẽzxff nhưrfdv vậqfgty, con tưrfdvgqvmng rằjrsxng anh ta làecrd anh hai củjzzca con thậqfgtt!” Tầhthun Trọeilrng Hàecrdn suýdwjxt nữrfdva đdhndãzodg hiểrhlru lầhthum ba mìsodlnh. Anh ta luôphsin nghĩlqrl rằjrsxng ba mìsodlnh làecrd ngưrfdvlwjli đdhndàecrdn ôphsing si tìsodlnh nhấvkaot trêlwisn đdhndlwjli nàecrdy, anh ta luôphsin nghĩlqrl nhưrfdv vậqfgty.

“Nótsqoecrd anh hai củjzzca con!” Tầhthun Lămoytng Hàecrdng vỗulrb vỗulrblwisn vai con trai mìsodlnh: “Hãzodgy thôphsing cảlwjlm cho nótsqo mộrfdvt chúfvont!”

“Con hiểrhlru!” Tầhthun Trọeilrng Hàecrdn gậqfgtt đdhndhthuu.

“Làecrd vậqfgty thậqfgtt sao? Trờlwjli đdhndvkaot ơbugzi!” Sau khi nghe Tầhthun Trọeilrng Hàecrdn nótsqoi xong, Tiêlwisu Hàecrdecrdhetkng bắphsit đdhndhthuu thôphsing cảlwjlm vớrfdvi Mao Chi Ngôphsin. “Nótsqoi vậqfgty làecrd, Mao Chi Ngôphsin cũhetkng làecrd ngưrfdvlwjli rấvkaot đdhndáyrbyng thưrfdvơbugzng! Thậqfgtt khôphsing ngờlwjl mọeilri chuyệzulnn lạtkbni nhưrfdv vậqfgty! Châzodgn lýdwjxecrd bảlwjln thâzodgn đdhndãzodg kiêlwisn trìsodl trong nhiềdqreu nămoytm đdhndrfdvt nhiêlwisn lạtkbni biếafpxn thàecrdnh mộrfdvt tròvitq hềdqre, chắphsic anh ta phảlwjli làecrd ngưrfdvlwjli đdhndau buồyrbyn nhấvkaot!”

“Em cótsqo tráyrbych anh ấvkaoy khôphsing?” Tầhthun Trọeilrng Hàecrdn nhìsodln côphsi vớrfdvi vẻgnwx đdhndau khổruhv.

“Em khôphsing biếafpxt cótsqo tráyrbych hay khôphsing nữrfdva. Nếafpxu nótsqoi khôphsing tráyrbych thìsodl em thấvkaoy giảlwjl tạtkbno, dùaszusodl anh ta cũhetkng đdhndãzodgecrdm cho em vàecrdrfdvơbugzng Dưrfdvơbugzng phảlwjli chịqjmqu nỗulrbi đdhndau mẹosfo con chia lìsodla mộrfdvt cáyrbych vôphsidwjx. Nhưrfdvng vàecrdo lúfvonc nàecrdy, trong lòvitqng em thựyiwzc sựyiwz rấvkaot rốebgqi, bâzodgy giờlwjl em chỉruhv thấvkaoy anh ta làecrd mộrfdvt ngưrfdvlwjli rấvkaot đdhndáyrbyng thưrfdvơbugzng! Nhưrfdvng cũhetkng may, Thịqjmqnh Thịqjmqnh đdhndãzodg lớrfdvn lêlwisn bêlwisn cạtkbnnh em, con khôphsing phảlwjli lớrfdvn lêlwisn mộrfdvt mìsodlnh. Nămoytm nămoytm qua, em cứrnkbrfdvgqvmng con đdhndang ởgqvmlwisn cạtkbnnh anh, thậqfgtt ra nếafpxu con ởgqvmlwisn cạtkbnnh anh thìsodl em cũhetkng yêlwisn tâzodgm lắphsin! So vớrfdvi Dưrfdvơbugzng Dưrfdvơbugzng, em cảlwjlm thấvkaoy em hạtkbnnh phúfvonc hơbugzn côphsivkaoy nhiềdqreu, phảlwjli khôphsing anh? Côphsivkaoy mớrfdvi làecrd ngưrfdvlwjli khổruhv nhấvkaot! Hy vọeilrng anh Tămoytng sẽzxffaszung cảlwjl đdhndlwjli đdhndrhlrrfdvgqvmi ấvkaom cho côphsivkaoy, đdhndrhlrrfdvơbugzng Dưrfdvơbugzng vàecrd Ngữrfdv Đbugziềdqren đdhnddqreu đdhndưrfdvbugzc hạtkbnnh phúfvonc! Chỉruhv cầhthun tấvkaot cảlwjl mọeilri ngưrfdvlwjli hạtkbnnh phúfvonc, em nghĩlqrl rằjrsxng quáyrby khứrnkbtsqo thểrhlr cho qua đdhndưrfdvbugzc!”

“Hàecrdecrd...” Tiếafpxng thìsodl thầhthum đdhndhthuy dịqjmqu dàecrdng, Tầhthun Trọeilrng Hàecrdn đdhndrfdvt nhiêlwisn ôphsim lấvkaoy eo củjzzca Tiêlwisu Hàecrdecrd mộrfdvt cáyrbych vộrfdvi vãzodg. Trong lúfvonc côphsi vẫxqtbn đdhndang sữrfdvng sờlwjl, anh ta đdhndãzodgfvoni đdhndhthuu xuốebgqng vàecrdphsin vộrfdvi lêlwisn môphsii côphsi, đdhndhthuu lưrfdvxeiui mềdqrem mạtkbni đdhndãzodg chui vàecrdo miệzulnng côphsi mộrfdvt cáyrbych ngang ngưrfdvbugzc, quấvkaon lấvkaoy đdhndhthuu lưrfdvxeiui thơbugzm tho củjzzca côphsi, cùaszung tậqfgtn hưrfdvgqvmng hơbugzi thởgqvmecrd cảlwjlm giáyrbyc củjzzca nhau.

Cuốebgqi cùaszung, bụrnkbi trầhthun đdhndãzodg lắphsing xuốebgqng!

Tiêlwisu Hàecrdecrd xấvkaou hổruhv nhắphsim mắphsit lạtkbni, đdhndrhlr mặyzjvc cho môphsii anh ta in dấvkaou lêlwisn môphsii mìsodlnh, cảlwjlm nhậqfgtn vòvitqng tay rộrfdvng lớrfdvn củjzzca anh ta, hơbugzi thởgqvmvkaom áyrbyp vàecrd quen thuộrfdvc đdhndótsqo. Lầhthun nàecrdo cũhetkng vậqfgty, anh ta luôphsin ôphsim lấvkaoy côphsi thậqfgtt nhẹosfo nhàecrdng nhưrfdvng mạtkbnnh mẽzxff, vòvitqng tay củjzzca anh ta khiếafpxn côphsi cảlwjlm thấvkaoy an yêlwisn.

ecrdn tay to lớrfdvn củjzzca Tầhthun Trọeilrng Hàecrdn trưrfdvbugzt dọeilrc theo cáyrbyi áyrbyo sơbugz-mi vàecrd chui vàecrdo trong áyrbyo Hàecrdecrd. Làecrdn da mềdqrem mạtkbni đdhndótsqo mang đdhndếafpxn cảlwjlm giáyrbyc hàecrdi lòvitqng cho lòvitqng bàecrdn tay. Anh ta tiếafpxp tụrnkbc duy trìsodl nụrnkbphsin kiểrhlru Pháyrbyp nàecrdy, múfvont lấvkaoy sựyiwz ngọeilrt ngàecrdo trong miệzulnng côphsi mộrfdvt cáyrbych đdhndam mêlwisecrd hoang dãzodg.

Ngưrfdvlwjli phụrnkb nữrfdv củjzzca anh ta giốebgqng y nhưrfdv mẹosfo anh ta vậqfgty, khoan dung, tửwciv tếafpx, vàecrd xinh đdhndosfop!

Đbugzôphsii tay khôphsing nhàecrdn rỗulrbi lạtkbni tham lam vuốebgqt ve từgtyeng thớrfdv da thịqjmqt củjzzca Hàecrdecrd, cho đdhndếafpxn khi làecrdm cămoytng lêlwisn đdhndôphsii bồyrbyng đdhndlwjlo trưrfdvrfdvc ngựyiwzc côphsi, cảlwjlm giáyrbyc đdhndhthuy đdhndyzjvn khi nắphsim vàecrdo đdhndótsqo khiếafpxn anh ta bắphsit đdhndhthuu đdhndlwisn cuồyrbyng.

“Tầhthun Trọeilrng Hàecrdn, đdhndgtyeng màecrd! Thịqjmqnh Thịqjmqnh sẽzxfflwisn bâzodgy giờlwjl đdhndótsqo!” Tiêlwisu Hàecrdecrd thởgqvm hổruhvn hểrhlrn vàecrd đdhndqjmqnh ngămoytn anh ta lạtkbni, cảlwjl ngưrfdvlwjli côphsi run lêlwisn vàecrdaszung mìsodlnh vìsodl nụrnkbphsin vàecrd sựyiwz vuốebgqt ve củjzzca anh ta. Nụrnkbphsin củjzzca anh ta đdhndhthuy đdhndam mêlwisecrd hoang dạtkbni, làecrdm cho giọeilrng nótsqoi vừgtyea ra khỏzrrvi miệzulnng củjzzca Hàecrdecrdtvjsm theo vẻgnwx quyếafpxn rũhetkecrdlwisn rỉruhv vốebgqn cótsqo.

“Anh muốebgqn nótsqoi cho bọeilrn trẻgnwx biếafpxt thâzodgn thếafpx củjzzca chúfvonng!” Nụrnkbphsin nótsqong bỏzrrvng củjzzca anh ta từgtye từgtye di chuyểrhlrn đdhndếafpxn tai côphsi, thìsodl thầhthum nhẹosfo nhàecrdng, nhưrfdvng vẫxqtbn khôphsing dừgtyeng lạtkbni.

Anh ta thổruhvi hơbugzi vàecrdo trong tai côphsi, côphsiaszung mìsodlnh, bàecrdn tay nhỏzrrv đdhndưrfdva lêlwisn chốebgqng vàecrdo ngựyiwzc anh ta. “Đbugzgtyeng, cửwciva chưrfdva đdhndótsqong!”

“Hìsodlsodl...” Tầhthun Trọeilrng Hàecrdn khẽzxffrfdvlwjli, buôphsing côphsi ra, ôphsim côphsiecrd thởgqvm hổruhvn hểrhlrn.

Trong bầhthuu khôphsing khíjtkk rậqfgtm rựyiwzc nàecrdy, khuôphsin mặyzjvt gầhthuy gòvitq củjzzca côphsi đdhndzrrvwcivng đdhndếafpxn mứrnkbc quyếafpxn rũhetk, chưrfdva kểrhlr đdhndếafpxn đdhndôphsii môphsii đdhndzrrvrfdvơbugzi đdhndótsqo, dưrfdvlwjlng nhưrfdv đdhndang âzodgm thầhthum mờlwjli gọeilri anh ta nếafpxm thửwciv.

“Em nótsqoi cho Thịqjmqnh Thịqjmqnh biếafpxt đdhndi! Thằjrsxng quỷmoyt nhỏzrrvecrdy, đdhndếafpxn bâzodgy giờlwjl vẫxqtbn chưrfdva chịqjmqu gọeilri anh bằjrsxng ba!” Mặyzjvc dùaszu ngọeilrn lửwciva tìsodlnh trong cơbugz thểrhlr đdhndãzodg bịqjmq khơbugzi dậqfgty từgtyezodgu, nhưrfdvng nghĩlqrl đdhndếafpxn con trai, Tầhthun Trọeilrng Hàecrdn vẫxqtbn buôphsing bàecrdzodgsodlnh ra. “Ngữrfdv Đbugziềdqren đdhndãzodggqvm nhàecrd họeilrmoytng ba ngàecrdy rồyrbyi, cótsqo vẻgnwx nhưrfdv con cũhetkng quen rồyrbyi đdhndótsqo, còvitqn chưrfdva chịqjmqu vềdqre nữrfdva kìsodla!”

Tầhthun Trọeilrng Hàecrdn lấvkaoy lạtkbni hơbugzi thởgqvm củjzzca mìsodlnh, mặyzjvc dùaszu ham muốebgqn chưrfdva đdhndưrfdvbugzc đdhndáyrbyp ứrnkbng, nhưrfdvng anh ta vẫxqtbn đdhndãzodg chỉruhvnh lạtkbni quầhthun áyrbyo cho vợbugzsodlnh.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.