Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 111 :

    trước sau   
“Chújrowng ta lêddovn lầaeyiu!” Tầaeyin Trọbuemng Hàshcfn nhấwiifc bổmrcgng côbuemddovn.

Anh ta cújrowi đfynlaeyiu xuốrtupng nhìcaogn côbuem đfynlang ởesuf trong lòtznhng mìcaognh, từrtup đfynlákawpy mắezqmt đfynlang lấwiifp lákawpnh ákawpnh sákawpng khiếdadbn tim côbuem đfynlvebkp thìcaognh thịeyldch đfynlósxyd. Anh ta đfynlotmft nhiêddovn nósxydi ra ba từrtup vớxfsdi giọbuemng thấwiifp vàshcf khàshcfn khàshcfn: “Anh yêddovu em!”

Tim côbuem đfynlvebkp nhanh nhưltxp thểpbet muốrtupn nhảeegzy ra ngoàshcfi.

“Anh yêddovu em!” Anh ta lặbaejp lạpbeti lầaeyin nữcibfa, ngọbuemn lửvebka trong mắezqmt càshcfng rựzvklc chákawpy hơyqzcn.

buem nhìcaogn anh ta chằzwifm chằzwifm, hơyqzci hákawp miệshcfng ra, nhưltxpng khôbuemng nósxydi gìcaog. Trong mộotmft lújrowc lârndlu, họbuem cứrway nhìcaogn nhau nhưltxp vậvebky.

“Em khôbuemng tin hảeegz?” Anh ta hỏpbeti.


buem lậvebkp tứrwayc nhắezqmm mắezqmt lạpbeti. “Tầaeyin Trọbuemng Hàshcfn, khôbuemng phảeegzi em khôbuemng tin. Em tin anh, nhưltxpng bârndly giờulux chịeyld Mạpbetc vẫviwdn đfynlang bệshcfnh, em khôbuemng thểpbet thảeegzn nhiêddovn màshcfesufddovn anh...”

Khi mởesuf mắezqmt ra, trong mắezqmt côbuem đfynlaeyiy lệshcf. Côbuem cốrtup gắezqmng khôbuemng đfynlpbet nhữcibfng giọbuemt lệshcf đfynlósxydyqzci xuốrtupng, cốrtup gắezqmng nhìcaogn anh ta qua màshcfn lệshcf mờulux mờulux, cốrtup gắezqmng giữcibf mộotmft nụshcfltxpuluxi bìcaognh tĩhtfbnh... Nhưltxpng côbuem đfynlãkwvt thấwiift bạpbeti hoàshcfn toàshcfn, nưltxpxfsdc mắezqmt lărndln dàshcfi xuốrtupng mákawp, côbuem khôbuemng thểpbet nhìcaogn thấwiify rõcftk anh ta, côbuemkwvtng khôbuemng thểpbetltxpuluxi nổmrcgi.

“Hàshcfshcf, nhìcaogn vàshcfo mắezqmt anh, nósxydi cho anh biếdadbt em nhìcaogn thấwiify gìcaog?”

buem ngưltxpxfsdc đfynlaeyiu lêddovn, tim côbuem run rẩkwvty, lau đfynli nhữcibfng giọbuemt nưltxpxfsdc mắezqmt, nhìcaogn thẳtgbfng vàshcfo trong đfynlôbuemi mắezqmt sârndlu thẳtgbfm củhtfba anh ta. Trong đfynlósxydsxydcaognh cảeegzm bao la. Rârndlu trêddovn cằzwifm củhtfba ngưltxpuluxi đfynlàshcfn ôbuemng nàshcfy mọbuemc ngang dọbuemc nhưltxp cỏpbet dạpbeti. Nhữcibfng ngàshcfy qua, anh ta đfynlau đfynlxfsdn khôbuemng ívebkt hơyqzcn côbuem, cuốrtupi cùrndlng côbuem nghẹzwifn ngàshcfo: “Tầaeyin Trọbuemng Hàshcfn, anh sẽbuemshcfm cho em phảeegzi rơyqzci xuốrtupng đfynleylda ngụshcfc đfynlósxyd!”

Anh ta bồtbmpng côbuemddovn lầaeyiu, giốrtupng nhưltxp lầaeyin đfynlaeyiu tiêddovn, giốrtupng nhưltxp lầaeyin đfynlaeyiu tiêddovn giữcibfa họbuem. Cósxyd đfynliềuffzu lầaeyin đfynlósxyd, anh ta đfynleo mộotmft cákawpi mặbaejt nạpbet, còtznhn lầaeyin nàshcfy làshcf khuôbuemn mặbaejt thậvebkt củhtfba anh ta. Sákawpu nărndlm rồtbmpi! Thờuluxi gian trôbuemi qua rấwiift nhanh, mớxfsdi đfynlósxydshcf đfynlãkwvtkawpu nărndlm rồtbmpi!

“Từrtuprndlu anh đfynlãkwvt từrtup thiêddovn đfynlưltxpuluxng rơyqzci xuốrtupng đfynleylda ngụshcfc, rồtbmpi lạpbeti từrtup đfynleylda ngụshcfc lêddovn lạpbeti thiêddovn đfynlưltxpuluxng. Nósxydi tósxydm lạpbeti, dùrndlsxyd chuyệshcfn gìcaog xảeegzy ra, anh cũkwvtng chỉzwif muốrtupn ởesufddovn em!”

Trákawpi tim củhtfba côbuem ơyqzci! Làshcfm sao màshcf khôbuemng run rẩkwvty?

shcfm sao màshcf khôbuemng đfynlvebkp nhanh? Ngưltxpuluxi đfynlàshcfn ôbuemng nàshcfy cốrtupcaognh muốrtupn côbuem phảeegzi rơyqzci xuốrtupng đfynleylda ngụshcfc đfynlârndly màshcf! Côbuem phảeegzi làshcfm gìcaog đfynlârndly? Phảeegzi làshcfm gìcaog đfynlârndly?

Anh ta bồtbmpng côbuemddovn lầaeyiu vàshcf đfynlbaejt côbuem nằzwifm lêddovn giưltxpuluxng.

“Anh đfynli tắezqmm đfynlãkwvt, chờulux anh!” Anh ta nósxydi rồtbmpi cởesufi bộotmf quầaeyin ákawpo mấwiify ngàshcfy rồtbmpi chưltxpa thay củhtfba mìcaognh ra, đfynli vàshcfo phòtznhng tắezqmm đfynlpbet tắezqmm rửvebka.

Tiêddovu Hàshcfshcf lắezqmng nghe tiếdadbng nưltxpxfsdc chảeegzy rósxydc rákawpch trong đfynlósxyd, tựzvkl nhiêddovn thấwiify chua xósxydt trong lòtznhng, rồtbmpi tựzvkl nhiêddovn thấwiify cảeegzm đfynlotmfng. Lújrowc nàshcfy, côbuem nghĩhtfb, dùrndl phảeegzi xuốrtupng đfynleylda ngụshcfc thậvebkt, côbuemkwvtng cam târndlm...

ltxpuluxi lărndlm phújrowt sau, anh ta đfynli ra, rârndlu đfynlãkwvt đfynlưltxpsxydc cạpbeto sạpbetch, khuôbuemn mặbaejt nhẵntarn bósxydng. Khuôbuemn mặbaejt đfynlzwifp nhưltxp đfynlddovu khắezqmc củhtfba anh ta giốrtupng nhưltxp mộotmft vịeyld thầaeyin.

Quấwiifn mộotmft cákawpi khărndln tắezqmm quanh eo, trêddovn ngựzvklc anh ta còtznhn dívebknh vàshcfi giọbuemt nưltxpxfsdc, mákawpi tósxydc ưltxpxfsdt sũkwvtng cũkwvtng đfynlang giọbuemt nưltxpxfsdc xuốrtupng. Anh ta cứrway đfynlpbet vậvebky màshcf đfynli ra, đfynlrwayng trưltxpxfsdc mặbaejt côbuem, cơyqzc bắezqmp rắezqmn chắezqmc mạpbetnh mẽbuem, rấwiift gợsxydi cảeegzm...


Áhguvnh mắezqmt củhtfba Tiêddovu Hàshcfshcf buộotmfc phảeegzi nhìcaogn đfynli chỗeify khákawpc, cứrway nhìcaogn anh ta nhưltxp vậvebky, côbuem cảeegzm thấwiify mặbaejt mìcaognh nósxydng bừrtupng.

Anh ta đfynli đfynlếdadbn vàshcf lấwiify khărndln lau nưltxpxfsdc, rồtbmpi đfynlotmft nhiêddovn thìcaog thầaeyim: “Hàshcfshcf, anh muốrtupn...”

“Khôbuemng đfynlưltxpsxydc!” Côbuemsxydi nhanh nhưltxp chớxfsdp.

“Ha ha.” Tiếdadbng cưltxpuluxi củhtfba anh ta lạpbeti vang lêddovn bêddovn tai, rấwiift trầaeyim vàshcf khẽbuem.

buem hoảeegzng hốrtupt nhìcaogn lêddovn. Anh ấwiify dákawpm cưltxpuluxi mìcaognh? Lújrowc nàshcfy màshcftznhn cưltxpuluxi đfynlưltxpsxydc àshcf? Anh ta vồtbmp đfynlếdadbn nhưltxp mộotmft con sósxydi dữcibf, đfynlèkjyrbuemddovn dưltxpxfsdi cơyqzc thểpbetcaognh.

“A!” Tiêddovu Hàshcfshcf vộotmfi ôbuemm lấwiify bụshcfng mìcaognh nhưltxp thểpbet muốrtupn bảeegzo vệshcf. “Anh thảeegz em ra!”

“Hàshcfshcf, anh muốrtupn...” Hơyqzci thởesuf anh ta phun ra khiếdadbn cảeegz ngưltxpuluxi côbuem run rẩkwvty.

buem đfynlang mang thai, côbuem phảeegzi bảeegzo vệshcf con mìcaognh, vảeegz lạpbeti còtznhn vìcaog Mạpbetc Lam Ảxfsdnh, trong lòtznhng côbuem đfynlang rấwiift rốrtupi, khôbuemng thểpbetshcfo làshcfm chuyệshcfn đfynlósxyd vớxfsdi anh ta đfynlưltxpsxydc, vậvebky nêddovn côbuem chỉzwifsxyd thểpbet co ngưltxpuluxi lạpbeti theo bảeegzn nărndlng.

Anh ta cújrowi đfynlaeyiu nhìcaogn côbuem, cákawpi cằzwifm lákawpng mịeyldn chàshcf chàshcfshcfo bàshcfn tay nhỏpbet nhắezqmn củhtfba côbuem, ákawpnh mắezqmt nhưltxp mộotmft ngọbuemn đfynluốrtupc, chỉzwif nhìcaogn côbuem nhưltxp vậvebky, khôbuemng nósxydi thêddovm cârndlu nàshcfo.

“Tầaeyin Trọbuemng Hàshcfn, chújrowng ta khôbuemng thểpbet!” Côbuem thìcaog thầaeyim.

Trákawpi tim côbuem khôbuemng thểpbetcaognh tĩhtfbnh lạpbeti đfynlưltxpsxydc, côbuem khôbuemng muốrtupn đfynlpbet lạpbeti bósxydng rârndlm trong lòtznhng.

Anh ta hơyqzci thấwiift vọbuemng, nhưltxpng đfynlãkwvt lậvebkt ngưltxpuluxi lạpbeti vàshcf nằzwifm trêddovn giưltxpuluxng, sau đfynlósxydrndlo chărndln đfynlbaejp cho cảeegz hai ngưltxpuluxi. Bựzvklc bộotmfi nằzwifm trong chărndln, giọbuemng anh ta càshcfng khàshcfn hơyqzcn. “Hàshcfshcf, anh thựzvklc sựzvkl rấwiift muốrtupn...”

Từrtup chuyếdadbn du lịeyldch đfynlếdadbn Hokkaido lầaeyin trưltxpxfsdc cho tớxfsdi bârndly giờulux, đfynlãkwvtyqzcn mộotmft thákawpng, anh ta khôbuemng đfynlưltxpsxydc chạpbetm vàshcfo côbuem rồtbmpi.


Đcggvârndly chắezqmc làshcf sựzvkl khákawpc biệshcft giữcibfa đfynlàshcfn ôbuemng vàshcf phụshcf nữcibf nhỉzwif?

Khi mộotmft ngưltxpuluxi đfynlàshcfn ôbuemng bịeyld ákawpp lựzvklc thìcaog sẽbuemsxyd ham muốrtupn, khi ărndln no mặbaejc ấwiifm thìcaog ham muốrtupn sẽbuemshcfng mạpbetnh, trong khi phụshcf nữcibf thìcaog khákawpc! Tiêddovu Hàshcfshcf thởesufshcfi, cũkwvtng ủhtfbkwvt theo.

“Hôbuemm nay anh sao vậvebky? Tạpbeti sao lạpbeti dừrtupng xe ngay ngãkwvtltxp? Bịeyld cảeegznh sákawpt giao thôbuemng kérndlo xe đfynli, anh khôbuemng thấwiify xấwiifu hổmrcg àshcf?” Côbuemrndln chărndln ra đfynlpbet nhìcaogn anh ta thìcaog nhậvebkn ra anh ta đfynlang chốrtupng cằzwifm nhìcaogn mìcaognh, ákawpnh mắezqmt sákawpng quắezqmc.

“Khôbuemng biếdadbt!” Anh ta nhưltxpxfsdn màshcfy lêddovn, ai ngờulux lạpbeti bịeyldrndlo xe đfynli! Anh ta chỉzwif cảeegzm thấwiify giốrtupng nhưltxp đfynlang nằzwifm mơyqzc vậvebky, khôbuemng ngờulux khi thứrwayc dậvebky thìcaog đfynlãkwvtesuf đfynltbmpn cảeegznh sákawpt giao thôbuemng rồtbmpi.

Sau đfynlósxyd, anh ta cưltxpuluxi phákawpddovn, bởesufi vìcaog anh ta nhớxfsd lạpbeti chuyệshcfn côbuem đfynlãkwvt chạpbety đfynlếdadbn vớxfsdi vẻzlbg mặbaejt lo lắezqmng, còtznhn bịeyld anh ta đfynlưltxpa đfynlếdadbn biệshcft thựzvkl, xong rồtbmpi hìcaognh nhưltxpbuem đfynlãkwvt tha thứrway cho anh ta. Tấwiift cảeegz nhữcibfng chuyểpbetn biếdadbn tốrtupt đfynlzwifp nàshcfy làshcfm cho anh ta đfynlotmft nhiêddovn cảeegzm thấwiify tròtznh hềuffzshcfy bịeyldrndlo xe lầaeyin nàshcfy cũkwvtng rấwiift xứrwayng đfynlákawpng!

buem vừrtupa giậvebkn vừrtupa mắezqmc cỡusja: “Anh còtznhn cưltxpuluxi đfynlưltxpsxydc!”

Anh ta vẫviwdn cưltxpuluxi: “Nàshcfy, anh cứrwayltxpesufng em khôbuemng quan târndlm đfynlếdadbn anh nữcibfa chứrway, còtznhn tưltxpesufng em đfynlãkwvt đfynli thuêddov phòtznhng vớxfsdi ngưltxpuluxi khákawpc thậvebkt rồtbmpi, nêddovn anh thấwiift vọbuemng chákawpn chưltxpuluxng, cósxyd ývebk nghĩhtfb muốrtupn chếdadbt nữcibfa đfynlósxyd.”

“Ai nósxydi vớxfsdi anh rằzwifng em đfynlãkwvt đfynli thuêddov phòtznhng vớxfsdi ngưltxpuluxi khákawpc vậvebky? Ai đfynlãkwvt đfynlbaejt đfynliềuffzu vậvebky?” Tiêddovu Hàshcfshcf thựzvklc sựzvkl khôbuemng biếdadbt kẻzlbg xấwiifu xa nàshcfo lạpbeti nósxydi xấwiifu mìcaognh nhưltxp vậvebky.

“Làshcf Tiểpbetu Lývebk - trợsxydvebk củhtfba ôbuemng giàshcf, tựzvkl nhiêddovn anh ta gọbuemi đfynlếdadbn rồtbmpi nósxydi vậvebky. Anh hoàshcfn toàshcfn khôbuemng suy nghĩhtfbcaog, chỉzwif ngârndly ra màshcf gọbuemi cho em, rồtbmpi còtznhn nghe thấwiify mộotmft giọbuemng nam đfynlang nósxydi chuyệshcfn vớxfsdi em nữcibfa, sao màshcf anh khôbuemng lo cho đfynlưltxpsxydc? Lỡusja nhưltxp em đfynli theo ngưltxpuluxi khákawpc thậvebkt thìcaog phảeegzi làshcfm sao? Quãkwvtng đfynluluxi còtznhn lạpbeti anh phảeegzi sốrtupng thếdadbshcfo?” Tầaeyin Trọbuemng Hàshcfn nósxydi vớxfsdi vẻzlbg rấwiift tủhtfbi thârndln, rồtbmpi hoàshcfn toàshcfn bấwiift ngờulux, anh ta đfynlãkwvt cắezqmn nhẹzwifddovn môbuemi côbuem, khôbuemng kìcaogm lòtznhng đfynlưltxpsxydc lạpbeti hôbuemn côbuem.

Tiêddovu Hàshcfshcf đfynlkwvty anh ta ra vàshcfsxydi: “Sao anh cứrwayshcfm vậvebky hoàshcfi?”

Anh ta lẩkwvtm bẩkwvtm: “Anh đfynlósxydi lắezqmm, anh rấwiift muốrtupn... Hàshcfshcf, cho anh đfynlưltxpsxydc khôbuemng?”

Tiêddovu Hàshcfshcf phớxfsdt lờulux anh ta: “Đcggvósxydi thìcaog anh đfynli ărndln gìcaog đfynli, nghĩhtfb đfynlếdadbn thìcaog tựzvklshcfcaogm chếdadb, khôbuemng đfynltbmpng ývebk thìcaog im miệshcfng lạpbeti.”

“Nhưltxpng nhịeyldn lârndlu quákawp thìcaog anh sẽbuem sinh bệshcfnh đfynlósxyd!” Hễdkjf bấwiift chấwiifp lývebk lẽbuem thìcaog anh ta trôbuemng giốrtupng nhưltxp mộotmft đfynlrwaya trẻzlbg, nhấwiift đfynleyldnh phảeegzi giàshcfnh đfynlưltxpsxydc viêddovn kẹzwifo đfynlósxyd. Vàshcfbuem chívebknh làshcf viêddovn kẹzwifo màshcf anh ta muốrtupn cósxyd.


“Vậvebky thìcaog đfynli chếdadbt đfynli!” Côbuem giậvebkn dỗeifyi.

Chârndln màshcfy Tầaeyin củhtfba Trọbuemng Hàshcfn nhưltxpxfsdn lêddovn cao hơyqzcn. “Vậvebky em nósxydi cho anh biếdadbt ngưltxpuluxi đfynlàshcfn ôbuemng đfynlósxydshcf ai? Ngưltxpuluxi đfynlàshcfn ôbuemng tốrtupi qua đfynlósxydshcf ai?”

“Tầaeyin Trọbuemng Hàshcfn!” Côbuem khẽbuemrndlt lêddovn.

Anh ta khôbuemng tin tưltxpesufng côbuem, làshcfm côbuem rấwiift tứrwayc giậvebkn.

“Anh biếdadbt đfynlósxydshcf ngưltxpuluxi đfynlàshcfn ôbuemng hôbuemm qua, anh ta muốrtupn làshcfm gìcaog? Anh ta muốrtupn theo đfynluổmrcgi em hảeegz? Khôbuemng đfynlưltxpsxydc, em làshcf củhtfba anh, chỉzwifsxyd thểpbetshcf củhtfba anh!”

“Vậvebky còtznhn anh làshcf ai?” Côbuem hỏpbeti, cảeegzm thấwiify anh ta thậvebkt ngang ngạpbetnh.

“Anh làshcf củhtfba em!”

“Nhưltxpng anh vẫviwdn làshcf củhtfba Mạpbetc Lam Ảxfsdnh!” Côbuemsxydi nhanh, vừrtupa nósxydi ra thìcaogbuem đfynlãkwvt hốrtupi hậvebkn rồtbmpi, vìcaogbuem nhìcaogn thấwiify sắezqmc mặbaejt anh ta đfynlotmft nhiêddovn trắezqmng bệshcfch, rồtbmpi lạpbeti bắezqmt đfynlaeyiu bốrtupi rốrtupi.

Nhưltxpng bârndly giờulux hốrtupi hậvebkn cũkwvtng đfynlãkwvt muộotmfn, côbuem nghĩhtfb vậvebky rồtbmpi cắezqmn chặbaejt môbuemi màshcf khôbuemng biếdadbt làshcfm gìcaog khákawpc.

vebkt mộotmft hơyqzci thậvebkt sârndlu rồtbmpi mớxfsdi ngẩkwvtng đfynlaeyiu lêddovn.

“Hàshcfshcf, anh chỉzwifshcf củhtfba riêddovng em thôbuemi, khôbuemng phảeegzi làshcf củhtfba bấwiift kỳxfsd ai khákawpc, anh chỉzwif thuộotmfc vềuffz em, cảeegzyqzc thểpbetshcfrndlm trívebk!” Anh ta nósxydi vớxfsdi giọbuemng trìcaogu mếdadbn. “Xin em hãkwvty tin anh, Lam Ảxfsdnh cầaeyin sựzvkl giújrowp đfynlusja củhtfba anh, anh chỉzwif muốrtupn chữcibfa khỏpbeti cho côbuemwiify, khôbuemng hềuffz nghĩhtfbcaog khákawpc. Chữcibfa khỏpbeti cho côbuemwiify rồtbmpi, lưltxpơyqzcng târndlm củhtfba anh cũkwvtng dễdkjf chịeyldu hơyqzcn! Em toạpbeti nguyệshcfn cho anh cósxyd đfynlưltxpsxydc khôbuemng?”

Anh ta cújrowi đfynlaeyiu xuốrtupng chốrtupng lêddovn trákawpn côbuem, trákawpi tim vốrtupn đfynlãkwvt rốrtupi bờuluxi lạpbeti càshcfng buồtbmpn bựzvklc hơyqzcn vìcaog nhữcibfng cârndlu nósxydi vừrtupa rồtbmpi. Bấwiift chấwiifp sựzvkl phảeegzn khákawpng củhtfba côbuem, anh ta lao đfynlếdadbn vàshcfbuemn lêddovn môbuemi côbuem.

buem cốrtup hếdadbt sứrwayc đfynlkwvty anh ta ra đfynlpbet từrtup chốrtupi, muốrtupn nérndl trákawpnh nụshcfbuemn củhtfba anh ta. Tuy nhiêddovn, nụshcfbuemn củhtfba anh ta vẫviwdn rấwiift ngang ngưltxpsxydc, vẫviwdn rấwiift khiếdadbn côbuem khôbuemng thểpbetshcfo trốrtupn thoákawpt đfynlưltxpsxydc.


Chiếdadbm lấwiify đfynlôbuemi môbuemi ngọbuemt ngàshcfo củhtfba côbuem thậvebkt lârndlu, anh ta thựzvklc sựzvkl rấwiift nhớxfsdbuem, chỉzwif muốrtupn chứrwayng minh rằzwifng mìcaognh chỉzwif cầaeyin côbuem.

“Tầaeyin Trọbuemng Hàshcfn, em nósxydi rồtbmpi, khôbuemng đfynlưltxpsxydc chạpbetm vàshcfo em!” Côbuem đfynlkwvty anh ta ra thậvebkt mạpbetnh.

Anh ta càshcfng tổmrcgn thưltxpơyqzcng hơyqzcn, thởesuf hổmrcgn hểpbetn rồtbmpi gậvebkt đfynlaeyiu vàshcf nhìcaogn côbuem: “Hàshcfshcf, em biếdadbt khôbuemng? Thậvebkt ra, lầaeyin đfynlaeyiu tiêddovn, lầaeyin đfynlaeyiu tiêddovn củhtfba chújrowng ta, đfynlôbuemi mắezqmt bấwiift lựzvklc củhtfba em đfynlãkwvt thu hújrowt anh. Đcggvêddovm đfynlósxyd, anh còtznhn nhớxfsd rấwiift rõcftk, anh đfynlãkwvt đfynlòtznhi hỏpbeti em đfynlếdadbn hai lầaeyin. Em sẽbuem khôbuemng hiểpbetu đfynlưltxpsxydc târndlm trạpbetng củhtfba anh lújrowc đfynlósxyd đfynlârndlu! Rấwiift rung đfynlotmfng, rấwiift tốrtupt đfynlzwifp!”

Lầaeyin đfynlaeyiu tiêddovn?

Lầaeyin đfynlaeyiu tiêddovn giữcibfa họbuem!

Tiêddovu Hàshcfshcf giậvebkt mìcaognh kinh ngạpbetc, khuôbuemn mặbaejt nósxydng bừrtupng nhưltxp bịeyld lửvebka đfynlrtupt.

Đcggvêddovm đfynlósxyd, cũkwvtng trong cărndln phòtznhng nàshcfy, trêddovn chiếdadbc giưltxpuluxng nàshcfy, côbuem đfynlãkwvt bịeyldrndlkawpt bởesufi anh ta mộotmft cákawpch tàshcfn nhẫviwdn. Cảeegzm giákawpc đfynlau đfynlxfsdn đfynlósxyd, côbuem vẫviwdn còtznhn lờulux mờulux nhớxfsd đfynlưltxpsxydc, hễdkjf nghĩhtfb đfynlếdadbn thìcaog khôbuemng kìcaogm đfynlưltxpsxydc run rẩkwvty!

“Tốrtupi đfynlósxyd, em làshcfm anh phákawpt đfynlddovn, làshcfm anh si mêddov...”

Áhguvnh mắezqmt củhtfba côbuem dừrtupng lạpbeti trêddovn khuôbuemn mặbaejt đfynlzwifp trai hơyqzcn ngưltxpuluxi củhtfba anh ta, khuôbuemn mặbaejt vớxfsdi đfynlưltxpuluxng nérndlt rõcftkshcfng, mỗeifyi mộotmft nérndlt đfynluffzu giốrtupng nhưltxp đfynlưltxpsxydc ôbuemng trờuluxi dàshcfy côbuemng khắezqmc ra. Đcggvârndly làshcf mộotmft khuôbuemn mặbaejt nam tívebknh rấwiift đfynliểpbetn trai, đfynliểpbetn trai đfynlếdadbn mứrwayc làshcfm trákawpi tim ngưltxpuluxi ta run rẩkwvty.

Anh ta đfynlang nósxydi vềuffz lầaeyin đfynlaeyiu tiêddovn củhtfba họbuem. Anh ta vẫviwdn còtznhn nhớxfsd?

Trákawpi tim côbuem nhảeegzy lêddovn dữcibf dộotmfi.

“Hàshcfshcf, nhữcibfng giọbuemt nưltxpxfsdc mắezqmt củhtfba em đfynlêddovm đfynlósxyd đfynlãkwvtshcfm tim anh đfynlau, sựzvkl tốrtupt đfynlzwifp củhtfba em làshcfm anh cứrwaykwvti nhớxfsd đfynlếdadbn trong nhữcibfng nărndlm sau đfynlósxyd, đfynlếdadbn mứrwayc từrtup đfynlósxyd vềuffz sau anh gầaeyin nhưltxp khôbuemng xảeegzy ra quan hệshcf vớxfsdi Lam Ảxfsdnh. Cósxyd lẽbuem việshcfc côbuemwiify ngoạpbeti tìcaognh, anh cũkwvtng cósxyd trákawpch nhiệshcfm...”

buem kinh ngạpbetc, khôbuemng thểpbet tin đfynlưltxpsxydc.

Anh ta nhìcaogn chằzwifm chằzwifm vàshcfo côbuem, nósxydi tiếdadbp: “Mãkwvti đfynlếdadbn sau nàshcfy, khi Lam Ảxfsdnh bỏpbet đfynli, anh đfynlãkwvt rấwiift sốrtupc, rồtbmpi bắezqmt đfynlaeyiu mưltxpsxydn cớxfsd đfynlósxyd đfynlpbet qua lạpbeti vớxfsdi rấwiift nhiềuffzu phụshcf nữcibf. Anh biếdadbt tiếdadbng tărndlm củhtfba anh khôbuemng đfynlưltxpsxydc tốrtupt lắezqmm, lưltxpsxydn qua lưltxpsxydn lạpbeti giữcibfa rừrtupng hoa, nhưltxpng thựzvklc ra nósxydi cákawpch khákawpc làshcf đfynlpbetcaogm đfynlưltxpsxydc cảeegzm giákawpc đfynlósxyd, nhấwiift làshcf trong ba nărndlm qua! Nhưltxpng anh thựzvklc sựzvkl chỉzwif muốrtupn tìcaogm đfynlưltxpsxydc cảeegzm giákawpc đfynlósxyd, cảeegzm giákawpc nhưltxpjrowc cùrndlng em. Anh buôbuemng thảeegz bảeegzn thârndln mìcaognh, cứrwayltxpesufng tấwiift cảeegz phụshcf nữcibf trêddovn đfynluluxi đfynluffzu giốrtupng nhau, nhưltxpng hoàshcfn toàshcfn khôbuemng. Anh khôbuemng thểpbetcaogm thấwiify vẻzlbg trong sákawpng vàshcf ngârndly thơyqzc riêddovng cósxyd trêddovn ngưltxpuluxi em! Vậvebky nêddovn, vàshcfo ngàshcfy em đfynlếdadbn phỏpbetng vấwiifn ởesuf Tầaeyin thịeyld, anh chỉzwif hỏpbeti têddovn em, bởesufi vìcaog em đfynlãkwvt thay đfynlmrcgi, xinh đfynlzwifp hơyqzcn trưltxpxfsdc đfynlârndly nhiềuffzu! Khoảeegznh khắezqmc nhìcaogn thấwiify em, trákawpi tim anh đfynlãkwvt rung đfynlotmfng, thậvebkm chívebk khôbuemng thểpbet tin đfynlưltxpsxydc đfynlósxyd chívebknh làshcf em, mẹzwif củhtfba con trai anh...” Lầaeyin dầaeyiu tiêddovn anh ta nósxydi ra bívebk mậvebkt trong lòtznhng mìcaognh, mộotmft bívebk mậvebkt đfynlãkwvt chôbuemn giấwiifu trong mộotmft thờuluxi gian dàshcfi.

Vẻzlbg mặbaejt củhtfba Tiêddovu Hàshcfshcf chỉzwifsxyd thểpbetrndlng từrtup “ngu ra” đfynlpbetcaognh dung. “Nhưltxpng tạpbeti sao anh lạpbeti đfynleo mặbaejt nạpbet rồtbmpi làshcfm vậvebky vớxfsdi em?”

“Anh thừrtupa nhậvebkn rằzwifng anh rấwiift bỉzwifmrcgi, bởesufi vìcaog anh khôbuemng biếdadbt phảeegzi đfynlrtupi mặbaejt vớxfsdi em nhưltxp thếdadbshcfo, vàshcf anh lạpbeti rấwiift ham mêddovrndli vịeyld củhtfba em, vậvebky nêddovn anh mớxfsdi nghĩhtfb ra cákawpch bỉzwifmrcgi đfynlósxyd. Vảeegz lạpbeti lújrowc đfynlósxyd anh cũkwvtng thậvebkt sựzvkl mong muốrtupn em sẽbuem trởesuf thàshcfnh vợsxyd anh, em khôbuemng chỉzwifshcf mẹzwif củhtfba Ngữcibf Đcggviềuffzn, màshcf em còtznhn khiếdadbn anh ngàshcfy càshcfng si mêddov!”

“Anh cósxyd biếdadbt làshcfm vậvebky rấwiift bệshcfnh hoạpbetn khôbuemng? Đcggveo mặbaejt nạpbet! Rõcftkshcfng làshcf biếdadbt nhau màshcf! Anh cósxyd biếdadbt trong lòtznhng em tủhtfbi nhụshcfc đfynlếdadbn mứrwayc nàshcfo khôbuemng?”

“Anh xin lỗeifyi! Tấwiift cảeegz chỉzwifcaog anh khôbuemng kìcaogm đfynlưltxpsxydc muốrtupn cósxyd em!” Hơyqzci thởesuf củhtfba anh ta nặbaejng nềuffz, giọbuemng càshcfng khàshcfn hơyqzcn, trong đfynlôbuemi mắezqmt đfynlen sârndlu thẳtgbfm cósxyd mộotmft sứrwayc mạpbetnh nhưltxp muốrtupn hújrowt hồtbmpn ngưltxpuluxi khákawpc. “Hàshcfshcf, hãkwvty tha thứrway cho anh vìcaog khôbuemng thểpbetcaogm nérndln bảeegzn thârndln mìcaognh...”

sxydi rồtbmpi, nụshcfbuemn củhtfba anh ta lạpbeti rơyqzci xuốrtupng.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.