Cô Vợ Thay Thế

Chương 1666 :

    trước sau   
mepx Vợrzzj Thay Thếolpb

CHƯbvsmƠtjbrNG 1666: QUAY VỀajzi VỊavku TRÍzrke CỦuueoA NÓzaee

Đjfltàvfxno Triểkivln Minh đluoci trêuueon đluocưgllkhhtnng vẫxrkrn luômepxn suy nghĩipry, rốltcvt cuộrnmzc vìyexl sao Cômepx́ Mãn Mãn khômepxng gọuazpi cho anh ta, rốltcvt cuộrnmzc vìyexl sao lạkivli tắvfxnt máolpby.

Anh ta nghĩipryotim phảsenmi cômepx đluocãizwj thậabzdt sựltcv xảsenmy ra chuyệynwgn hay khômepxng.

Xảsenmy ra chuyệynwgn gìyexl.

Nếolpbu nhưgllk khômepxng xảsenmy ra chuyệynwgn thìyexl tốltcvt, sau nàvfxny anh ta nhấcurjt đluocjgyjnh sẽmqoc khômepxng đluockivlmepx vềozqf nhàvfxn mộrnmzt mìyexlnh.


Cho dùsenm rấcurjt trễsgob, cho dùsenm bậabzdn rộrnmzn thếolpbvfxno, cho dùsenmyexlnh huốltcvng ra sao thìyexl anh ta sẽmqoc đluocưgllka cômepx vềozqf nhàvfxn mớbvsmi đluocưgllkrzzjc.

Đjfltiệynwgn thoạkivli củdsyna Cômepx́ Mãn Mãn vẫxrkrn luômepxn tắvfxnt máolpby, anh ta luômepxn lo lắvfxnng đluocozqf phòheaqng, sợrzzjmepx́ Mãn Mãn khômepxng ởjtmn nhàvfxn.

Anh ta gõasbh cửecfga lâjemmu nhưgllk vậabzdy, trưgllkbvsmc khi hàvfxnng xóotimm xuấcurjt hiệynwgn thìyexl trong lòheaqng anh ta khômepxng ngừizwjng nặwpqzng nềozqf.

Sau đluocóotimvfxnng xóotimm mởjtmn cửecfga nóotimi chuyệynwgn, làvfxnm cho anh ta yêuueon tâjemmm hơqtvmn mộrnmzt chúqtvmt.

Khi Cômepx́ Mãn Mãn mởjtmn cửecfga, hoàvfxnn hảsenmo khômepxng sao cảsenm đluocecfgng ởjtmn trưgllkbvsmc mặwpqzt anh ta thìyexl tráolpbi tim củdsyna anh ta mớbvsmi quay vềozqf vịjgyj trífhrn củdsyna nóotim.

Cuốltcvi cùsenmng anh ta cũurmbng yêuueon tâjemmm.

mepx́ Mãn Mãn nhanh chóotimng tựltcv hỏjflti xem cóotim thểkivlotimhjqp do gìyexl tốltcvt hơqtvmn khômepxng, nhưgllkng cuốltcvi cùsenmng vẫxrkrn ăhqijn ngay nóotimi thậabzdt.

“Đjfltiệynwgn thoạkivli hếolpbt pin…”

“Cômepx…” Đjfltàvfxno Triểkivln Minh nghe lýhjqp do nàvfxny nhấcurjt thờhhtni khômepxng biếolpbt nóotimi cáolpbi gìyexl.

mepx́ Mãn Mãn chỉwpqz ra vẻrzzjmepx tộrnmzi nhìyexln anh ta.

mepxurmbng khômepxng muốltcvn hếolpbt pin màvfxn.

Sao cômepx biếolpbt đluocưgllkrzzjc đluociệynwgn khômepxng sạkivlc vàvfxno nêuueon đluociệynwgn thoạkivli tựltcv tắvfxnt máolpby.

Nếolpbu cóotim thểkivl thìyexlmepxurmbng khômepxng muốltcvn.


Chuyệynwgn nàvfxny khômepxng thểkivl tráolpbch cômepx.

mepx́ Mãn Mãn nhanh chóotimng chuẩltcvn bịjgyjjemmm lýhjqpuueon khômepxng hềozqf hoảsenmng hốltcvt.

Đjfltàvfxno Triểkivln Minh nhìyexln cômepx nửecfga ngàvfxny, đluocltcvi vớbvsmi đluocômepxi mắvfxnt vômepx tộrnmzi củdsyna cômepx thìyexl thậabzdt sựltcv khômepxng nóotimi nêuueon mấcurjy lờhhtni tàvfxnn nhẫxrkrn.

Nhưgllkng anh ta cũurmbng vẫxrkrn khômepxng nhịjgyjn đluocưgllkrzzjc mắvfxnng mộrnmzt câjemmu: “Cômepx đluocúqtvmng làvfxn ngu ngốltcvc chếolpbt đluoci đluocưgllkrzzjc!”

“Đjfltàvfxno Triểkivln Minh!” Cômepx́ Mãn Mãn thởjtmn phìyexl phìyexl nhìyexln anh ta: “Cóotim phảsenmi anh bịjgyj bệynwgnh hay khômepxng, hơqtvmn nửecfga đluocêuueom chạkivly đluocếolpbn nhàvfxnmepxi vìyexl muốltcvn mắvfxnng tômepxi đluocúqtvmng khômepxng?”

mepx chưgllka bao giờhhtn thấcurjy loạkivli ngưgllkhhtni nàvfxny.

Đjfltàvfxno Triểkivln Minh hùsenmng hồfqqmn nóotimi: “Phảsenmi, tômepxi bịjgyj bệynwgnh đluocóotim!”

Trưgllkbvsmc kia bạkivln anh ta thấcurjt tìyexlnh thìyexl gọuazpi mọuazpi ngưgllkhhtni uốltcvng rưgllkrzzju vớbvsmi nhau.

Cuốltcvi cùsenmng ngưgllkhhtni kia uốltcvng say, khômepxng còheaqn tỉwpqznh táolpbo kécurjo anh ta nóotimi: “Ngưgllkhhtni anh em, đluocizwjng chạkivlm vàvfxno tìyexlnh yêuueou, khômepxng yêuueou đluocưgllkơqtvmng thìyexl khômepxng cóotim chuyệynwgn gìyexl cảsenm, chífhrnnh làvfxn dao đluocâjemmm súqtvmng bắvfxnn cũurmbng khômepxng đluocưgllkrzzjc, muốltcvn thoảsenmi máolpbi bao nhiêuueou cũurmbng đluocưgllkrzzjc…”

qtvmc đluocóotim Đjfltàvfxno Triểkivln Minh còheaqn cảsenmm thấcurjy ngưgllkhhtni nàvfxny nóotimi quáolpbuueon.

Huốltcvng hồfqqmyexlnh yêuueou khômepxng lýhjqp trífhrn mớbvsmi cóotim thểkivlvfxnm cho ngưgllkhhtni ta đluocau khổrnmz nhưgllk thếolpb.

Nếolpbu lýhjqp trífhrn mộrnmzt chúqtvmt thìyexl sẽmqoc khômepxng đluocau khổrnmz nhưgllk vậabzdy.

Nhưgllkng hiệynwgn tạkivli anh ta đluocãizwj hiểkivlu đluocưgllkrzzjc.


Chuyệynwgn tìyexlnh cảsenmm khômepxng cóotimhjqp do gìyexl cảsenm.

“Anh…” Anh ta dứecfgt khoáolpbt thừizwja nhậabzdn làvfxnm cho Cômepx́ Mãn Mãn cóotim cảsenmm giáolpbc bấcurjt lựltcvc khômepxng làvfxnm gìyexl đluocưgllkrzzjc.

Đjfltàvfxno Triểkivln Minh đluocúqtvmng làvfxn kháolpbc thưgllkhhtnng.

“Đjfltưgllkrzzjc rồfqqmi đluocưgllkrzzjc rồfqqmi, tômepxi nhậabzdn thua, tômepxi ngu ngốltcvc, tômepxi sai đluocưgllkrzzjc chưgllka? Anh cóotim thểkivlyexlnh thưgllkhhtnng mộrnmzt chúqtvmt đluocưgllkrzzjc khômepxng, dáolpbng vẻrzzjvfxny rấcurjt dọuazpa ngưgllkhhtni kháolpbc.” Còheaqn làvfxnm cho cảsenm ngưgllkhhtni cômepx khômepxng đluocưgllkrzzjc tựltcv nhiêuueon.

“Tômepxi muốltcvn uốltcvng nưgllkbvsmc.” Đjfltàvfxno Triểkivln Minh ngồfqqmi trêuueon sômepx pha, vẻrzzj mặwpqzt tựltcv nhiêuueon nóotimi.

mepx́ Mãn Mãn mífhrnm mômepxi nóotimi: “Chờhhtn đluocóotim.”

Xem đluoci anh ta đluocãizwj lộrnmz nguyêuueon hìyexlnh.

urmbng đluocúqtvmng, đluocâjemmy mớbvsmi làvfxn Đjfltàvfxno Triểkivln Minh thậabzdt sựltcv.

Đjfltâjemmy mớbvsmi làvfxn Đjfltàvfxno Triểkivln Minh màvfxnmepx biếolpbt.

mepxotimt nưgllkbvsmc cho Đjfltàvfxno Triểkivln Minh, sau khi Đjfltàvfxno Triểkivln Minh ăhqijn xong lạkivli nóotimi: “Đjfltóotimi bụgwqlng.”

mepx́ Mãn Mãn hífhrnt sâjemmu mộrnmzt hơqtvmi, cốltcv gắvfxnng đluocèlhyr xuốltcvng cơqtvmn tứecfgc giậabzdn nóotimi: “Khômepxng lẽmqoc anh hy vọuazpng tômepxi nấcurju ăhqijn cho anh? Chỗbvsmmepxi chỉwpqzotimyexlotimi.”

mepx mớbvsmi khômepxng tin Đjfltàvfxno Triểkivln Minh sẽmqoc ăhqijn mìyexlotimi.

Nhưgllkng sựltcv thậabzdt chứecfgng minh cômepxvfxnng khômepxng tin thìyexlvfxnng cóotim thểkivl xảsenmy ra.

“Cóotim thểkivl.” Đjfltàvfxno Triểkivln Minh nhìyexln cômepxotimi.

mepx́ Mãn Mãn mởjtmn to mắvfxnt nhìyexln, khômepxng dáolpbm tin tưgllkjtmnng nhìyexln Đjfltàvfxno Triểkivln Minh, hỏjflti lạkivli: “Mìyexlotimi, anh cóotim nghe rõasbhmepxi nóotimi gìyexl khômepxng?”



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.