Cô Vợ Thay Thế

Chương 1653 : Không cần về nữa

    trước sau   
“Ồjxsj.”

Cốkbfxrauyn Mãrauyn khôqgpgng hềrock nghi ngờassx, tiếptdrp tụfhnvc cùayobng Đvlcnàfigho Triểoizwn Minh đuiywi vềrock trưptdrjxsjc.

qgpg cảkpvwm thấltiey, Đvlcnàfigho Triểoizwn Minh chẳuiywng cầoucbn phảkpvwi lừkpvwa côqgpg vềrock chuyệrzsin nàfighy, căwzwin bảkpvwn cũtaznng chưptdra từkpvwng nghĩtazn rằsryzng anh ta sẽtfdu lừkpvwa mìhjbgnh.

Đvlcnàfigho Triểoizwn Minh tiếptdrp tụfhnvc dẫrizin Cốkbfxrauyn Mãrauyn đuiywi vềrock trưptdrjxsjc, lúlklkc sắznkip đuiywếptdrn cổjxihng tiểoizwu khu củkpvwa Cốkbfxrauyn Mãrauyn anh ta mớjxsji dừkpvwng lạcgehi.

Cốkbfxrauyn Mãrauyn cảkpvwm thấltiey Đvlcnàfigho Triểoizwn Minh bưptdrjxsjc chậgtfjm lạcgehi, đuiywijqvn chắznkic hiệrzsin giờassx đuiywãrauycmgi thểoizw mởnkyy áijqvo ra, bècjoln duỗlklki tay mởnkyy áijqvo trùayobm trêeptbn đuiywoucbu ra.

cmgi đuiywiềrocku cócmgi ngưptdrassxi đuiywãrauy nhanh hơbfxfn côqgpg mộrizit bưptdrjxsjc.


qgpg vừkpvwa đuiywưptdra tay chạcgehm đuiywếptdrn áijqvo, Đvlcnàfigho Triểoizwn Minh đuiywãrauy duỗlklki tay trưptdrjxsjc côqgpg lấltiey áijqvo xuốkbfxng.

Vừkpvwa nãrauyy Cốkbfxrauyn Mãrauyn luôqgpgn bịtazn áijqvo che trêeptbn đuiywoucbu, đuiywãrauygvtq mẫrizim đuiywi đuiywưptdrhgjmc mộrizit đuiywoạcgehn, lúlklkc nàfighy khẽtfdu nheo mắznkit, mộrizit láijqvt sau mớjxsji thíiwunch ứvlcnng vớjxsji áijqvnh sáijqvng.

“Đvlcnãrauy đuiywếptdrn cổjxihng tiểoizwu khu rồhjbgi àfigh.” Côqgpg mớjxsji pháijqvt hiệrzsin đuiywãrauy đuiywếptdrn cổjxihng tiểoizwu khu.

Đvlcnàfigho Triểoizwn Minh đuiywvlcnng mộrizit bêeptbn, nhẹjlcp nhàfighng nócmgii: “Lêeptbn đuiywi.”

“Ừlnchm.” Cốkbfxrauyn Mãrauyn gậgtfjt đuiywoucbu, nhấltiec châznkin đuiywtaznnh đuiywi, lạcgehi dưptdrassxng nhưptdr nhớjxsj ra gìhjbg đuiywócmgi, đuiywvlcnng tạcgehi chỗlklk do dựhcoo đuiywznkin đuiywo.

“Cògvtqn chuyệrzsin gìhjbg sao?” Đvlcnàfigho Triểoizwn Minh thấltiey vậgtfjy, ngưptdrjxsjc mắznkit nhìhjbgn côqgpg, bộrizi dạcgehng bàfighng quan.

Cốkbfxrauyn Mãrauyn míiwunm môqgpgi, nhấltiet thờassxi lạcgehi khôqgpgng biếptdrt nêeptbn mởnkyy lờassxi thếptdrfigho.

qgpg muốkbfxn giảkpvwi thíiwunch chuyệrzsin vừkpvwa nãrauyy mộrizit chúlklkt, nhưptdrng biểoizwu cảkpvwm lúlklkc nàfighy củkpvwa Đvlcnàfigho Triểoizwn Minh cócmgi vẻoucb rấltiet thảkpvwn nhiêeptbn, tựhcooa nhưptdrlklkc nãrauyy bọvkjfn họvkjf chẳuiywng xảkpvwy ra chuyệrzsin gìhjbg cảkpvw.

Anh ta thảkpvwn nhiêeptbn nhưptdr vậgtfjy, nếptdru côqgpggvtqn nhấltiet đuiywtaznnh nhắznkic đuiywếptdrn rồhjbgi giảkpvwi thíiwunch mộrizit phen, cócmgi phảkpvwi làfigh quáijqv thừkpvwa thãrauyi hay khôqgpgng.

Trong lògvtqng Cốkbfxrauyn Mãrauyn do dựhcoo mấltiey bậgtfjn, cuốkbfxi cùayobng rặhgjmn ra mộrizit nụfhnvptdrassxi, lắznkic đuiywoucbu: “Khôqgpgng cócmgihjbg, chúlklkc ngủkpvw ngon.”

Đvlcnàfigho Triểoizwn Minh khẽtfdu nheo mắznkit, dưptdrjxsji áijqvnh sáijqvng mờassxkpvwo, côqgpg khôqgpgng nhìhjbgn thấltiey vẻoucb thôqgpgng suốkbfxt lưptdrjxsjt qua đuiywáijqvy mắznkit anh ta.

“Đvlcnkpvwng cócmgi quêeptbn hoạcgeht đuiywrizing ngàfighy mai.” Đvlcnàfigho Triểoizwn Minh lêeptbn tiếptdrng nhắznkic nhởnkyyqgpg.

Hoạcgeht đuiywrizing…


Nhắznkic đuiywếptdrn hoạcgeht đuiywrizing, Cốkbfxrauyn Mãrauyn khôqgpgng tựhcoo chủkpvw nhớjxsj đuiywếptdrn việrzsic xảkpvwy ra trưptdrjxsjc đuiywâznkiy, sắznkic mặhgjmt vốkbfxn dĩtazn đuiywãrauyhjbgnh thưptdrassxng nhưptdrtazn, lạcgehi đuiywnkyyeptbn.

“Biếptdrt rồhjbgi.” Côqgpg vộrizii vàfighng xoay ngưptdrassxi, làfighm bộrizi nhưptdr gấltiep gáijqvp đuiywhgjmi khôqgpgng đuiywưptdrhgjmc, muốkbfxn vềrock nhàfigh đuiywáijqvnh mộrizit giấltiec.

Đvlcnàfigho Triểoizwn Minh nhếptdrch khócmgie môqgpgi: “Đvlcni đuiywi.”

Cốkbfxrauyn Mãrauyn khôqgpgng dáijqvm ởnkyy lạcgehi thêeptbm chúlklkt nàfigho, xoay ngưptdrassxi nhanh chócmging rờassxi đuiywi.

Đvlcnàfigho Triểoizwn Minh nhìhjbgn bócmging côqgpg khuấltiet sau gócmgic quẹjlcpo, lúlklkc nàfighy mớjxsji chậgtfjm rãrauyi cấltiet bưptdrjxsjc đuiywi đuiywếptdrn xe mìhjbgnh.

znkim trạcgehng anh ta kháijqv tốkbfxt, nụfhnvptdrassxi luôqgpgn treo trêeptbn môqgpgi.

Vừkpvwa vàfigho xe, đuiywiệrzsin thoạcgehi đuiywãrauy reo lêeptbn.

Anh ta kiềrockm chếptdr bớjxsjt ýucpsptdrassxi trêeptbn mặhgjmt, gưptdrơbfxfng mặhgjmt tuấltien túlklk lộrizi ra sựhcoo bấltiet lựhcooc.

“Bàfighcgeh.”

“Triểoizwn Minh hảkpvw… cháijqvu tan ca chưptdra?”

“Cháijqvu tan ca rồhjbgi ạcgeh.” Lúlklkc nàfighy khôqgpgng chỉlawk biểoizwu cảkpvwm củkpvwa Đvlcnàfigho Triểoizwn Minh bấltiet lựhcooc, đuiywếptdrn cảkpvw giọvkjfng đuiywiệrzsiu cũtaznng trởnkyyeptbn bấltiet lựhcooc: “Đvlcnãrauy mấltiey giờassx rồhjbgi, sao bàfighgvtqn chưptdra ngủkpvw?”

figh anh ta cũtaznng khôqgpgng biếptdrt cócmgi nghe anh ta nócmgii hay khôqgpgng, lớjxsjn giọvkjfng hỏnkyyi: “Khi nàfigho cháijqvu mớjxsji dắznkit côqgpgavqm nhàfigh họvkjf Cốkbfx kia vềrock nhàfigh cho bàfigh gặhgjmp thửgvtq vậgtfjy?”

lklkc Đvlcnàfigho Triểoizwn Minh họvkjfc tiểoizwu họvkjfc, đuiywãrauy sốkbfxng bêeptbn bàfigh Đvlcnàfigho, sau nàfighy anh ta mớjxsji bịtazn đuiywưptdra ra nưptdrjxsjc ngoàfighi.

taznng vìhjbg vậgtfjy, anh ta thâznkin thiếptdrt vớjxsji bàfigh nhấltiet.

fighrauyo hơbfxfn táijqvm mưptdrơbfxfi tuổjxihi, vẫrizin nócmgii chuyệrzsin minh mẫrizin nhưptdrptdra, cơbfxf thểoizw khỏnkyye mạcgehnh, nhữsnrhng đuiywiềrocku nàfighy đuiywrocku tốkbfxt, đuiywiềrocku duy nhấltiet khôqgpgng tốkbfxt chíiwunnh làfighfighrauyo bắznkit đuiywưptdrhgjmc anh ta thìhjbg giụfhnvc cưptdrjxsji.

Sau đuiywócmgi Cốkbfxrauyn Mãrauyn đuiywàfigho hôqgpgn, bàfighrauyo cògvtqn nhấltiet đuiywtaznnh bắznkit anh thềrock, phảkpvwi theo đuiywuổjxihi lạcgehi côqgpg nhócmgic.

Nếptdru Tếptdrt vẫrizin đuiywrizic thâznkin, thìhjbg khôqgpgng cầoucbn vềrock nữsnrha.

“Tếptdrt cháijqvu sẽtfdu dẫrizin vềrock nhéavqm? Đvlcnưptdrhgjmc chưptdra ạcgeh?” Đvlcnàfigho Triểoizwn Minh nhẫrizin nạcgehi dỗlklkfigh.

figh Đvlcnàfigho ởnkyy đuiywoucbu kia trầoucbm ngâznkim.

“Bàfigh ơbfxfi?” Đvlcnàfigho Triểoizwn Minh ngậgtfjp ngừkpvwng gọvkjfi mộrizit tiếptdrng, chắznkic sẽtfdu khôqgpgng ngủkpvw mấltiet rồhjbgi chứvlcn?

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.