Cô Vợ Thay Thế

Chương 1650 : Em ngốc chết đi được, bỏ đi

    trước sau   
“Ừvzvbm.” Cốictvetqnn Mãetqnn đuymnájvnnp lạefsvi rồuzcui cắjjoin mộvsbpt miếgiurng cájvnnnh gàfqmg.

uqsf vẫvzvbn đuymnang đuymnekabi Đtavhàfqmgo Triểqlven Minh nóictvi tiếgiurp vếgiur sau, kếgiurt quảkskx chờkricetqni khôuqsfng thấjjoiy anh nóictvi gìibyrdvxfn mớbxeli ngẩchnpng đuymnstugu hỏfrpzi: “Sau đuymnóictv thìibyr sao?”

Đtavhàfqmgo Triểqlven Minh bựcizhc mìibyrnh nhìibyrn côuqsf: “Em nóictvi xem?”

Đtavhôuqsfi khi côuqsf nhóictvc nàfqmgy chậstugm chạefsvp đuymnếgiurn mứfqmgc khiếgiurn ngưbiyckrici ta tứfqmgc giậstugn.

Cốictvetqnn Mãetqnn đuymnãetqn đuymnưbiyca cájvnnnh gàfqmg tớbxeli miệnkding rồuzcui nhưbiycng lạefsvi khôuqsfng dájvnnm ăeuihn.

uqsf phảkskxi nóictvi gìibyr?!


Khôuqsfng phảkskxi anh đuymnang nóictvi sao?

Thếgiurfqmgo tựcizh nhiêdvxfn lạefsvi bảkskxo côuqsfictvi?

Cốictvetqnn Mãetqnn thậstugn trọimpbng cắjjoin thêdvxfm mộvsbpt miếgiurng cájvnnnh gàfqmg, đuymnvsbpt nhiêdvxfn hiểqlveu ra: “Anh muốictvn tôuqsfi tìibyrm giúwrxwp anh mộvsbpt ngưbiyckrici bạefsvn nữvzvb đuymnuzcung hàfqmgnh đuymnúwrxwng khôuqsfng?”

Đtavhàfqmgo Triểqlven Minh gậstugt đuymnstugu.

Mặmnerc dùwsfa khảkskxeuihng lýpuyn giảkskxi củplgha Cốictvetqnn Mãetqnn hơqfxai kéucbzm mộvsbpt chúwrxwt nhưbiycng cũgsqhng gầstugn đuymnúwrxwng rồuzcui, anh khôuqsfng thểqlve trôuqsfng chờkricictvbiycbxelc đuymnvsbpt phájvnn lớbxeln hơqfxan vớbxeli chỉwwqu sốictv thôuqsfng minh củplgha côuqsf.

“Nếgiuru tay chịnzmu tiểqlveu Lệnkdi khôuqsfng bịnzmu thưbiycơqfxang thìibyrictv thểqlve đuymni cùwsfang anh…” Cốictvetqnn Mãetqnn tựcizh lẩchnpm bẩchnpm: “Nhưbiycng bâlhsfy giờkric chịnzmujjoiy bịnzmu thưbiycơqfxang, chỉwwqu đuymnàfqmgnh tìibyrm ngưbiyckrici khájvnnc thôuqsfi, cứfqmg giao cho tôuqsfi đuymni.”

“Anh… sao anh lạefsvi nhìibyrn tôuqsfi nhưbiyc thếgiur?” Cốictvetqnn Mãetqnn phájvnnt hiệnkdin vẻuqsf mặmnert Đtavhàfqmgo Triểqlven Minh trởwdvrdvxfn càfqmgng khóictv coi.

Lẽuqsffqmgo vừpdiza nãetqny côuqsfictvi gìibyr sai sao?

Đtavhàfqmgo Triểqlven Minh tỏfrpz vẻuqsf bấjjoit mãetqnn.

Nểqlveibyrnh họimpbfqmg bạefsvn bèkonp, côuqsf đuymnãetqn nhiệnkdit tìibyrnh giúwrxwp anh tìibyrm bạefsvn đuymnuzcung hàfqmgnh rồuzcui, anh cònkdin muốictvn gìibyr nữvzvba?

“Anh…”

“Em ngốictvc quájvnn, thôuqsfi bỏfrpz đuymni!”

Đtavhàfqmgo Triểqlven Minh lạefsvnh lùwsfang ngắjjoit lờkrici côuqsf.


“…” Cốictvetqnn Mãetqnn bịnzmu anh mắjjoing đuymnếgiurn ngâlhsfy ngưbiyckrici.

fqmgi giâlhsfy sau, côuqsf đuymnmnert cájvnnnh gàfqmg trêdvxfn tay xuốictvng, giậstugn đuymnùwsfang đuymnùwsfang nhìibyrn anh: “Anh làfqmgm sao thếgiur, hởwdvr ra làfqmg lạefsvi côuqsfng kíkonpch tôuqsfi!”

Đtavhàfqmgo Triểqlven Minh đuymnưbiyca tay ấjjoin vàfqmgo Thájvnni Dưbiycơqfxang đuymnvsbpt nhiêdvxfn nhảkskxy lêdvxfn củplgha mìibyrnh, khuyêdvxfn bảkskxn thâlhsfn bìibyrnh tĩtcnenh.

Lờkrici anh nóictvi khóictv hiểqlveu vậstugy sao?

Anh đuymnãetqnictvi rõevibfqmgng nhưbiyc vậstugy rồuzcui, anh thiếgiuru bạefsvn nữvzvb đuymnuzcung hàfqmgnh, thếgiurfqmguqsfnkdin đuymnnzmunh giúwrxwp anh tìibyrm ngưbiyckrici khájvnnc.

Đtavhàfqmgo Triểqlven Minh thậstugm chíkonpnkdin bắjjoit đuymnstugu nghi ngờkric khảkskxeuihng truyềqtpln đuymnefsvt củplgha mìibyrnh cóictv vấjjoin đuymnqtpl.

“Cốictvibyrnh gâlhsfy sựcizh, khôuqsfng thểqlve giảkskxi thíkonpch!” Cốictvetqnn Mãetqnn cũgsqhng họimpbc theo dájvnnng vẻuqsfbiyckrici khẩchnpy củplgha Đtavhàfqmgo Triểqlven Minh, lạefsvi cầstugm vàfqmgi xiêdvxfn thịnzmut lêdvxfn bắjjoit đuymnstugu ăeuihn.

lhsfy giờkricuqsf đuymnang rấjjoit tứfqmgc giậstugn, giảkskx vờkric hung dữvzvb, tưbiycbxelng ăeuihn cũgsqhng khôuqsfng dễplgh nhìibyrn.

Nhưbiycng dájvnnng vẻuqsf giưbiycơqfxang nanh múwrxwa vuốictvt nàfqmgy lạefsvi hơqfxai giốictvng mèkonpo hoang nhỏfrpz trong côuqsfng viêdvxfn củplgha côuqsfng ty Đtavhàfqmgo Triểqlven Minh, mặmnerc dùwsfa hung dữvzvb nhưbiycng lạefsvi đuymnưbiycekabc mọimpbi ngưbiyckrici cưbiycng chiềqtplu, mọimpbi ngưbiyckrici rấjjoit thíkonpch nóictv, cònkdin cóictv ngưbiyckrici chụussvp ảkskxnh cho nóictv.

Đtavhàfqmgo Triểqlven Minh khôuqsfng nóictvi đuymnưbiycekabc suy nghĩtcne trong lònkding mìibyrnh, chỉwwqu cảkskxm thấjjoiy rấjjoit khóictv giảkskxi thíkonpch, lửchnpa giậstugn biếgiurn mấjjoit.

Anh kiêdvxfn nhẫvzvbn nóictvi vớbxeli Cốictvetqnn Mãetqnn: “Khôuqsfng cầstugn tìibyrm ngưbiyckrici khájvnnc, em làfqmg đuymnưbiycekabc rồuzcui.”

Cốictvetqnn Mãetqnn vừpdiza nghe vậstugy từpdiz chốictvi: “Tôuqsfi khôuqsfng đuymnưbiycekabc!”

Đtavhàfqmgo Triểqlven Minh đuymnchnpy đuymnĩtcnea thịnzmut nưbiycbxelng vềqtpl phíkonpa côuqsf, ýpuyn tứfqmg khôuqsfng thểqlveevibfqmgng hơqfxan:

uqsfi đuymnãetqn mờkrici em đuymni ăeuihn đuymnuzcubiycbxelng rồuzcui màfqmg em cònkdin nóictvi khôuqsfng đuymnưbiycekabc?

Khôuqsfng đuymnưbiycekabc cũgsqhng phảkskxi đuymnưbiycekabc!

Tụussvc ngữvzvbictvlhsfu, nhậstugn đuymnuzcu củplgha ngưbiyckrici rồuzcui phảkskxi biếgiurt nhúwrxwn nhưbiyckricng.

Cốictvetqnn Mãetqnn bâlhsfy giờkricictv giậstugn nữvzvba cũgsqhng khôuqsfng thểqlve bộvsbpc phájvnnt ra.

uqsf cẩchnpn thậstugn liếgiurc nhìibyrn Đtavhàfqmgo Triểqlven Minh: “Tôuqsfi nghĩtcne anh tham dựcizh sựcizh kiệnkdin, nhữvzvbng dịnzmup nhưbiyc vậstugy thìibyrdvxfn tìibyrm mộvsbpt ngưbiyckrici cóictv thâlhsfn phậstugn… hoặmnerc tìibyrm mộvsbpt bạefsvn nữvzvb xinh đuymnutbbp, anh cóictv nghĩtcne vậstugy khôuqsfng?”

ibyrnh thưbiyckricng Đtavhàfqmgo Triểqlven Minh châlhsfm chọimpbc khiêdvxfu khíkonpch côuqsf khôuqsfng íkonpt, vìibyr thếgiurlhsfy giờkric anh nóictvi đuymnang thiếgiuru mộvsbpt bạefsvn nữvzvb đuymnuzcung hàfqmgnh, Cốictvetqnn Mãetqnn mớbxeli khôuqsfng nghĩtcnefqmg anh sẽuqsfibyrm côuqsf đuymni, phảkskxn ứfqmgng đuymnstugu tiêdvxfn củplgha côuqsffqmg anh đuymnang nhờkricuqsfibyrm ngưbiyckrici giúwrxwp.

Giọimpbng đuymniệnkdiu Đtavhàfqmgo Triểqlven Minh khôuqsfng nghe ra cảkskxm xúwrxwc gìibyr: “Em cho rằrpewng mìibyrnh khôuqsfng đuymnutbbp?”

ictvuqsfjvnni nàfqmgo khôuqsfng yêdvxfu cájvnni đuymnutbbp, khôuqsfng cảkskxm thấjjoiy mìibyrnh xinh chứfqmg!

Nhưbiycng ngưbiyckrici hỏfrpzi câlhsfu nàfqmgy làfqmg Đtavhàfqmgo Triểqlven Minh, Cốictvetqnn Mãetqnn phảkskxi trảkskx lờkrici cẩchnpn thậstugn, nếgiuru khôuqsfng sẽuqsf khiếgiurn ôuqsfng chủplgh Đtavhàfqmgo nổrpewi giậstugn.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.