Cô Vợ Thay Thế

Chương 1645 : Vừa nhắc đến chính là cả hai cùng đau khổ

    trước sau   
Đmnuyrbiwi mặbcmqt vớdsiyi câdyzju hỏbgkei củvrjra Cốrbiw Tri Dâdyzjn, nhữbvibng chuyệobgxn cũkndi trưbvibdsiyc kia đuhefzjyct nhiêejrsn trỗspxwi dậuhefy, ậuhefp đuhefếjfpon giốrbiwng nhưbvib thủvrjry triềbwtuu, vâdyzjy kíreqvn lấjmyiy Thẩbcmqm Lệobgx.

Mỗspxwi lầqjwkn nhớdsiy tớdsiyi nhữbvibng chuyệobgxn nàankby, Thẩbcmqm Lệobgx đuhefbwtuu cảasrim thấjmyiy vôodusjbkfng đuhefau khổbcmq.

ankbo lújddec ngưbvibelmni ta thốrbiwng khổbcmq, sẽmitx muốrbiwn phátfbpt tiếjfpot nhữbvibng nỗspxwi đuhefau nàankby ra ngoàankbi.

Phưbvibơurarng phátfbpp trựjfpoc tiếjfpop nhấjmyit, chíreqvnh làankbankbm ngưbvibelmni bêejrsn cạyzoqnh mìcldhnh tổbcmqn thưbvibơurarng.

“Lújddec ấjmyiy khi anh ra nưbvibdsiyc ngoàankbi bỏbgkecldhnh tôodusi ởodus lạyzoqi, anh cókxkf nghĩlfgb đuhefếjfpon tâdyzjm trạyzoqng củvrjra tôodusi khi ấjmyiy khôodusng? Anh cókxkf biếjfpot khi ấjmyiy tôodusi đuhefau khổbcmq đuhefếjfpon mứisuvc nàankbo khôodusng? Sau khi anh đuhefi bao nhiêejrsu năurarm nhưbvib vậuhefy, tôodusi vẫodusn khôodusng cókxkftfbpch nàankbo quêejrsn đuhefi đuhefưbviburarc chuyệobgxn nàankby đuheftfbp bắmnuyt đuhefqjwku mộzjyct cuộzjycc tìcldhnh khátfbpc!”

Khi nghe thấjmyiy từqprxng từqprx từqprxng chữbvib Thẩbcmqm Lệobgxkxkfi ra, sựjfpo chấjmyit vấjmyin trong átfbpnh mắmnuyt Cốrbiw Tri Dâdyzjn dầqjwkn dầqjwkn vỡrhnl vụdpvin.


Khôodusng nhắmnuyc đuhefếjfpon chuyệobgxn nàankby thìcldh thôodusi, vừqprxa nhắmnuyc đuhefếjfpon chíreqvnh làankb cảasri hai cùjbkfng đuhefau khổbcmq.

Hai ngưbvibelmni họbwtu, đuhefbwtuu chưbviba từqprxng quêejrsn đuhefi việobgxc kia.

Cho dùjbkfankb Thẩbcmqm Lệobgx hay Cốrbiw Tri Dâdyzjn, cảasri hai đuhefbwtuu chưbviba từqprxng thoátfbpt ra khỏbgkei bókxkfng ma củvrjra quátfbp khứisuv.

Cốrbiw Tri Dâdyzjn hốrbiwi hậuhefn tựjfpo trátfbpch, còurarn Thẩbcmqm Lệobgx thìcldh mang lòurarng oátfbpn trátfbpch.

Cốrbiw Tri Dâdyzjn muốrbiwn bùjbkf đuhefmnuyp cho côodus, muốrbiwn bắmnuyt đuhefqjwku lạyzoqi mộzjyct lầqjwkn nữbviba.

Thẩbcmqm Lệobgxknding muốrbiwn bắmnuyt đuhefqjwku lạyzoqi, nhưbvibng trong lòurarng côodus vẫodusn chứisuva đuhefqjwky sựjfpotfbpn hậuhefn.

Trong chuyệobgxn tìcldhnh cảasrim, tổbcmqn thưbvibơurarng thìcldh hai ngưbvibelmni đuhefbwtuu đuhefau, khôodusng ai cókxkf thểtfbpankbm đuhefrbiwi phưbvibơurarng bịaklb tổbcmqn thưbvibơurarng sau đuhefókxkf vẫodusn thảasrin nhiêejrsn nhưbvib khôodusng cókxkf chuyệobgxn gìcldh đuhefưbviburarc, trừqprx khi, ngưbvibelmni đuhefókxkf chưbviba từqprxng yêejrsu.

Nếjfpou đuhefãpxpfejrsu nhau, thìcldh khôodusng cókxkftfbpch nàankbo chỉdsiy lo cho mìcldhnh đuhefưbviburarc.

“Cho nêejrsn…” Cốrbiw Tri Dâdyzjn cưbvibelmni tựjfpo giễvrjru: “Em nókxkfi chújddeng ta làankbm lạyzoqi từqprx đuhefqjwku, chíreqvnh làankb muốrbiwn đuheftfbp anh nếjfpom thửtavx sựjfpo đuhefau đuhefdsiyn vôodusjbkfng màankburarm đuhefókxkf em đuhefãpxpf phảasrii chịaklbu cókxkf đuhefújddeng khôodusng?”

“Đmnuyúng vâdyzj̣y” Thẩbcmqm Lệobgx trảasri lờelmni rấjmyit dứisuvt khoátfbpt, giốrbiwng nhưbvib khôodusng thểtfbp chờelmn đuhefurari đuhefưbviburarc muốrbiwn cho anh biếjfpot, khôodusng phảasrii côodus thậuheft lòurarng muốrbiwn bắmnuyt đuhefqjwku lạyzoqi vớdsiyi anh thêejrsm lầqjwkn nữbviba.

Ámpgbnh mắmnuyt Cốrbiw Tri Dâdyzjn trởodusejrsn u átfbpm.

Giốrbiwng nhưbvib átfbpnh đuhefènqqbn bịaklb dậuhefp tắmnuyt.

Thẩbcmqm Lệobgx trơurar mắmnuyt nhìcldhn anh, trong lòurarng khôodusng hiểtfbpu sao hơurari khổbcmq sởodus.


Nhưbvibng đuhefatzjng thờelmni cũknding hơurari hảasriejrs.

Thậuhefm chíreqvodusurarn cảasrim thấjmyiy, giữbviba côodusankb Cốrbiw Tri Dâdyzjn nêejrsn nhưbvib vậuhefy, cảasri hai phảasrii cùjbkfng đuhefau đuhefdsiyn, cùjbkfng cảasrim thấjmyiy bịaklb tổbcmqn thưbvibơurarng, nhưbvib vậuhefy mớdsiyi đuhefújddeng.

Sao bọbwtun cókxkf thểtfbp sốrbiwng hạyzoqnh phújddec bêejrsn nhau đuhefưbviburarc chứisuv?

Nếjfpou nhưbvibkxkf thểtfbp vui vẻmitx hạyzoqnh phújddec bêejrsn nhau thìcldh từqprx nhiềbwtuu năurarm trưbvibdsiyc, bọbwtun họbwtu đuhefãpxpfodusejrsn nhau rồatzji.

urarm ấjmyiy Cốrbiw Tri Dâdyzjn cũknding khôodusng cókxkf khảasriurarng bỏbgke lạyzoqi côodus mộzjyct mìcldhnh đuheftfbp đuhefi xa cátfbpch cảasri đuhefyzoqi dưbvibơurarng.

Tấjmyit cảasri chuyệobgxn nàankby đuhefbwtuu làankb sốrbiw phậuhefn rồatzji, mộzjyct cátfbpi kếjfpot đuhefãpxpf đuhefưbviburarc viếjfpot ra từqprx trưbvibdsiyc.

Khôodusng phảasrii sao?

kxkf lẽmitx đuhefâdyzjy mớdsiyi làankb kếjfpot cụdpvic củvrjra côodusankb Cốrbiw Tri Dâdyzjn.

Bọbwtun họbwtu khôodusng thểtfbpankbo ởodusejrsn nhau đuhefưbviburarc.

Cho dùjbkfkxkfodus cạyzoqnh, cũknding sẽmitx khôodusng hạyzoqnh phújddec, khôodusng phảasrii sao?

Mộzjyct lújddec lâdyzju sau, Cốrbiw Tri Dâdyzjn mớdsiyi ngưbvibdsiyc mắmnuyt nhìcldhn vềbwtu phíreqva côodus.

“Khôodusng đuhefújddeng, đuhefâdyzjy khôodusng phảasrii làankb lờelmni nókxkfi thậuheft lòurarng củvrjra em.”

“Đmnuyâdyzjy chíreqvnh lờelmni nókxkfi thậuheft củvrjra tôodusi!”

Thẩbcmqm Lệobgx phảasrin bátfbpc lạyzoqi lờelmni anh, côodus cấjmyit cao giọbwtung nókxkfi, giốrbiwng nhưbvibkxkfi càankbng to thìcldhankbng cókxkf sứisuvc thuyếjfpot phụdpvic vậuhefy.

“Khôodusng phảasrii!” Giọbwtung Cốrbiw Tri Dâdyzjn hơurari khàankbn khàankbn, anh cũknding lớdsiyn tiếjfpong hơurarn.

Thẩbcmqm Lệobgx nhìcldhn anh, trong átfbpnh mắmnuyt xuấjmyit hiệobgxn mộzjyct chújddet do dựjfpo, nhưbvibng lậuhefp tứisuvc đuhefãpxpf khôodusi phụdpvic lạyzoqi vẻmitxcldhnh tĩlfgbnh tỉdsiynh tátfbpo.

“Tôodusi mệobgxt rồatzji, tôodusi muốrbiwn nghỉdsiy ngơurari, anh khôodusng đuhefưbviba tôodusi vềbwtu thìcldhodusi tựjfpocldhnh gọbwtui xe.”

kxkfi xong côodus quay đuhefqjwku nhìcldhn ra ngoàankbi cửtavxa sổbcmq, giốrbiwng nhưbvib khôodusng muốrbiwn nókxkfi thêejrsm mộzjyct câdyzju nàankbo vớdsiyi Cốrbiw Tri Dâdyzjn nữbviba.

Cốrbiw Tri Dâdyzjn nhìcldhn côodus chằjddem chằjddem, dưbvibelmnng nhưbvib muốrbiwn nhìcldhn ra suy nghĩlfgb thậuheft ởodusdyzju trong lòurarng côodus

Nhưbvibng màankb cuốrbiwi cùjbkfng anh vẫodusn thấjmyit bạyzoqi.

Trong đuhefêejrsm lạyzoqnh giátfbp, vếjfpot thưbvibơurarng trêejrsn ngưbvibelmni côodus vẫodusn chưbviba khỏbgkee hẳbwtun, đuhefújddeng làankb vềbwtu nhàankb nghỉdsiy ngơurari sớdsiym.

Cốrbiw Tri Dâdyzjn buôodusng tay ra, anh ngồatzji lạyzoqi chỗspxwcldhnh, sau đuhefókxkf khởodusi đuhefzjycng xe chởodusodus vềbwtu nhàankb.

Ámpgbp suấjmyit thấjmyip trong xe khiếjfpon ngưbvibelmni ta híreqvt thởodus khôodusng thôodusng.

Thẩbcmqm Lệobgxurari héufnk cửtavxa sổbcmq ra mộzjyct chújddet, côodus muốrbiwn híreqvt thởodus khôodusng khíreqvejrsn ngoàankbi nhưbvibng lạyzoqi bịaklb Cốrbiw Tri Dâdyzjn đuhefókxkfng lạyzoqi.

Thẩbcmqm Lệobgx khôodusng vui quay đuhefqjwku trừqprxng mắmnuyt vớdsiyi Cốrbiw Tri Dâdyzjn, nhưbvibng anh vẫodusn nhìcldhn thẳbwtung vềbwtu phíreqva trưbvibdsiyc khôodusng quay lạyzoqi nhìcldhn côodus: “Trờelmni lạyzoqnh rồatzji, cẩbcmqn thậuhefn trújddeng giókxkf.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.