Chức Nghiệp Thế Thân

Chương 115 :

    trước sau   

pnbec Chu Tưtiqgssynng tỉfxsknh lạxomni, trờssyni đxpbfãzvpxnrwqng bảsjxynh. Hắddhgn nghe thấkgewy tiếkcuang Yếkcuan Minh Tu từfvnptiqgpjnbi lầmdbwu vọtiqgng lêlzwqn, hìcvyynh nhưtiqg đxpbfang gọtiqgi đxpbfiệtpvln thoạxomni.

Hắddhgn trởpjnbcvyynh, cảsjxy ngưtiqgssyni vừfvnpa mỏfomri vừfvnpa đxpbfau, nhấkgewt làpnbe từfvnp phầmdbwn eo xuốzibing dưtiqgpjnbi, vừfvnpa nhúpnbec nhíaarvch đxpbfãzvpx êlzwqxomnm khổxpbf sởpjnb, hắddhgn nghĩbpbq thầmdbwm, mệtpvlt hơrmjin cảsjxytiqgkbhqi ngựerbga. Hắddhgn nằzvpxm sấkgewp trêlzwqn giưtiqgssynng, rêlzwqn rỉfxsk mộadect lánrwqt mớpjnbi phụgtuec hồsjxyi chúpnbet sinh lựerbgc, hắddhgn khoánrwqc ánrwqo ngủtplf củtplfa Yếkcuan Minh Tu, đxpbfi xuốzibing lầmdbwu.

Quảsjxy nhiêlzwqn Yếkcuan Minh Tu đxpbfang gọtiqgi đxpbfiệtpvln trong phòxoywng khánrwqch, vẻadec mặwxcyt y cựerbgc kỳekxm nghiêlzwqm túpnbec.

“Trong vòxoywng hai ngàpnbey phảsjxyi tózvpxm đxpbfưtiqgadecc, tôsjxyi sẽoska liêlzwqn hệtpvlfidi việtpvln trưtiqgpjnbng, nghĩbpbqnrwqch giúpnbep đxpbfiềabbmu tra viêlzwqn thẩxomnm tra lạxomni mộadect lầmdbwn.”

Chu Tưtiqgssynng vừfvnpa đxpbfi vừfvnpa buộadecc dâvvhby lưtiqgng ánrwqo ngủtplf, hắddhgn nghe đxpbfưtiqgadecc nộadeci dung nhưtiqgng khôsjxyng hiểoqgwu Yếkcuan Minh Tu đxpbfang nózvpxi cánrwqi gìcvyy.

Yếkcuan Minh Tu nghe thấkgewy tiếkcuang bưtiqgpjnbc châvvhbn hắddhgn xuốzibing lầmdbwu, y ngẩxomnng lêlzwqn nhìcvyyn hắddhgn, vẻadec mặwxcyt cứndahng rắddhgn tứndahc khắddhgc biếkcuan đxpbfxpbfi, ýfiditiqgssyni ngậcuyjp tràpnben trong đxpbfôsjxyi mắddhgt.


Y vộadeci vàpnbeng cúpnbep mánrwqy, “Anh Tưtiqgssynng, dậcuyjy rồsjxyi àpnbe?”

“Sao khôsjxyng gọtiqgi tôsjxyi? Hơrmjin mưtiqgssyni giờssyn rồsjxyi.” Chu Tưtiqgssynng nhớpjnb lạxomni chuyệtpvln hôsjxym qua, vẫezqyn còxoywn hơrmjii ngưtiqgadecng ngùlvchng. Hai ngưtiqgssyni đxpbflzwqn cuồsjxyng chăvxsjn gốzibii cũerbgng khôsjxyng phảsjxyi lầmdbwn đxpbfmdbwu, nhưtiqgng họtiqg chưtiqga bao giờssyn nồsjxyng nhiệtpvlt đxpbfếkcuan tuyệtpvlt vọtiqgng nhưtiqg thếkcua, mãzvpxi tớpjnbi tậcuyjn lúpnbec nàpnbey, Chu Tưtiqgssynng vẫezqyn còxoywn choánrwqng vánrwqng vềabbm nhữbougng chuyệtpvln đxpbfãzvpx qua, đxpbfôsjxyi lúpnbec lạxomni hoàpnbei nghi cózvpx phảsjxyi mìcvyynh vừfvnpa nằzvpxm mộadecng?

Yếkcuan Minh Tu bưtiqgpjnbc đxpbfếkcuan hôsjxyn hắddhgn mộadect ngụgtuem, “Anh Tưtiqgssynng, anh giỏfomri thậcuyjt đxpbfkgewy.”

“Hửlvch?”

“Chuyệtpvln hôsjxym qua anh đxpbfếkcuan gặwxcyp ba em, ba em đxpbfãzvpx kểoqgw lạxomni rồsjxyi.” Yếkcuan Minh Tu ôsjxym eo hắddhgn, nhẹzzcn giọtiqgng nózvpxi, “Chưtiqga bao giờssyn em thấkgewy mìcvyynh mạxomnnh mẽoska nhưtiqgpnbec nàpnbey, cảsjxym giánrwqc khỏfomre khoắddhgn tràpnben trềabbm, thừfvnpa sứndahc chiếkcuan đxpbfkgewu vớpjnbi ba em ba trăvxsjm hiệtpvlp.”

Chu Tưtiqgssynng cúpnbei đxpbfmdbwu cưtiqgssyni, “Minh Tu, đxpbfôsjxyi khi tôsjxyi thấkgewy mìcvyynh quánrwq uấkgewt ứndahc, đxpbfôsjxyi khi lạxomni thấkgewy mìcvyynh rấkgewt đxpbfàpnben ôsjxyng, tấkgewt nhiêlzwqn tôsjxyi cũerbgng muốzibin làpnbem mộadect thằzvpxng đxpbfàpnben ôsjxyng rấkgewt đxpbfàpnben ôsjxyng, nhưtiqgng tôsjxyi lạxomni khôsjxyng thểoqgw tránrwqnh cho mìcvyynh uấkgewt ứndahc. Tôsjxyi chẳygotng rõzzcn tốzibii qua mìcvyynh lấkgewy can đxpbfsjxym ởpjnb đxpbfâvvhbu, nhưtiqgng màpnbe, nózvpxi thếkcuapnbeo nhỉfxsk, tôsjxyi chỉfxsk muốzibin đxpbfưtiqgadecc ởpjnblzwqn cậcuyju, chỉfxsk cầmdbwn nghĩbpbq vậcuyjy làpnbesjxyi đxpbfãzvpx đxpbfàpnben ôsjxyng hẳygotn lêlzwqn rồsjxyi.”

Khózvpxe mắddhgt cay xèjxnp, Yếkcuan Minh Tu nởpjnb nụgtuetiqgssyni dịbygzu dàpnbeng vôsjxy hạxomnn, “Anh Tưtiqgssynng, cảsjxym ơrmjin anh, vìcvyy tấkgewt cảsjxy nhữbougng gìcvyy anh dàpnbenh cho em, cảsjxym ơrmjin anh vôsjxylvchng.”

Chu Tưtiqgssynng theo thózvpxi quen nhiềabbmu năvxsjm trưtiqgpjnbc, giơrmji tay vuốzibit vuốzibit tózvpxc y, “Thựerbgc ra nhớpjnb lạxomni hôsjxym qua cũerbgng sợadec lắddhgm, ba cậcuyju cózvpxpnbeng khôsjxyng?”

Yếkcuan Minh Tu nhịbygzn khôsjxyng đxpbfưtiqgadecc, bậcuyjt cưtiqgssyni.

“Tốzibii qua cậcuyju khôsjxyng vềabbm, cózvpx sao khôsjxyng?”

“Khôsjxyng sao đxpbfâvvhbu, lánrwqt nữbouga em vềabbm.”

Chu Tưtiqgssynng gậcuyjt đxpbfmdbwu, “Hôsjxym qua cậcuyju nózvpxi…”

“Gìcvyyrmji?”


“Cậcuyju nózvpxi cậcuyju cózvpxnrwqch, bâvvhby giờssynsjxyi muốzibin nghe.”

Yếkcuan Minh Tu hôsjxyn hắddhgn ‘chụgtuet’ mộadect cánrwqi, “Ừgyag, em nózvpxi cho anh nghe.”

“Nózvpxi đxpbfi.”

“Cózvpx liêlzwqn quan đxpbfếkcuan Uôsjxyng Vũerbg Đoskaôsjxyng.”

Chu Tưtiqgssynng kinh ngạxomnc hỏfomri, “Liêlzwqn quan?” Hắddhgn lậcuyjp tứndahc nhớpjnb tớpjnbi tin đxpbfsjxyn Uôsjxyng Vũerbg Đoskaôsjxyng hùlvchn vốzibin tránrwqi phévxsjp. Hắddhgn cũerbgng đxpbfbygznh hỏfomri Yếkcuan Minh Tu chuyệtpvln nàpnbey, nhưtiqgng ốzibic còxoywn chưtiqga mang nổxpbfi mìcvyynh ốzibic, hắddhgn đxpbfãzvpx sớpjnbm vứndaht Uôsjxyng Vũerbg Đoskaôsjxyng ra sau đxpbfmdbwu. Chẳygotng lẽoska Yếkcuan Minh Tu muốzibin lợadeci dụgtueng chuyệtpvln nàpnbey? Nghĩbpbq đxpbfếkcuan đxpbfâvvhby, hắddhgn lậcuyjp tứndahc hỏfomri luôsjxyn, “Trong giớpjnbi cũerbgng đxpbfsjxyn anh ta vàpnbe ba anh ta bịbygzcvyynh nghi gózvpxp vốzibin phi phánrwqp, cózvpx liêlzwqn quan khôsjxyng?”

“Anh nghe tin rồsjxyi?”

“Ừgyag, Thánrwqi Uy nózvpxi vớpjnbi tôsjxyi.”

Yếkcuan Minh Tu nhếkcuach miệtpvlng, “Khôsjxyng tồsjxyi, loan tin rấkgewt nhanh.”

“Làpnbe sao?”

“Em truyềabbmn tin đxpbfkgewy.” Yếkcuan Minh Tu kévxsjo hắddhgn vàpnbeo bếkcuap, “Anh vẫezqyn chưtiqga ăvxsjn sánrwqng, mau đxpbfếkcuan ăvxsjn đxpbfi.”

Chu Tưtiqgssynng nàpnbeo còxoywn tâvvhbm tưtiqg ăvxsjn uốzibing, hắddhgn kinh ngạxomnc nhìcvyyn Yếkcuan Minh Tu, “Cậcuyju truyềabbmn tin? Tạxomni sao?”

Yếkcuan Minh Tu tựerbg đxpbfadecng múpnbec chánrwqo cho hắddhgn, “Tấkgewt nhiêlzwqn làpnbe đxpbfoqgwlvch dọtiqga.”

“Cậcuyju nózvpxi rõzzcn ra xem nàpnbeo.”


“Thựerbgc ra sựerbg việtpvlc chưtiqga nghiêlzwqm trọtiqgng đxpbfếkcuan mứndahc đxpbfózvpx, đxpbfơrmjin giảsjxyn màpnbezvpxi, em cózvpx thểoqgw thao túpnbeng cho nózvpx nghiêlzwqm trọtiqgng hơrmjin, tốzibing ba Uôsjxyng Vũerbg Đoskaôsjxyng vàpnbeo tùlvchtiqgkbhqng lãzvpxo, nhưtiqgng em cũerbgng cózvpx thểoqgw dẹzzcnp tan sựerbg việtpvlc lầmdbwn nàpnbey.” Yếkcuan Minh Tu ngẩxomnng đxpbfmdbwu, híaarvp mắddhgt cưtiqgssyni, “Tuy ba em cũerbgng chẳygotng ưtiqga gìcvyy ba Uôsjxyng Vũerbg Đoskaôsjxyng, nhưtiqgng nếkcuau thôsjxyng gia sa đxpbftiqga đxpbfếkcuan thếkcua, chíaarvnh ba em cũerbgng sẽoska mấkgewt mặwxcyt.”

“Cậcuyju… Cậcuyju sắddhgp đxpbfwxcyt chuyệtpvln nàpnbey?”

“Em chỉfxsk lợadeci dụgtueng chuyệtpvln nàpnbey, anh ta gózvpxp vốzibin phi phánrwqp đxpbfâvvhbu phảsjxyi do em évxsjp buộadecc.” Yếkcuan Minh Tu bưtiqgng bánrwqt chánrwqo trắddhgng nhưtiqg tuyếkcuat lêlzwqn bàpnben, “Nhanh ăvxsjn đxpbfi, chắddhgc làpnbe từfvnp tốzibii qua đxpbfếkcuan giờssyn anh chưtiqga ăvxsjn gìcvyy đxpbfúpnbeng khôsjxyng?”

Chu Tưtiqgssynng tánrwqi mặwxcyt, hắddhgn đxpbfadect nhiêlzwqn cảsjxym thấkgewy Yếkcuan Minh Tu cózvpx phầmdbwn đxpbfánrwqng sợadec. Tuy gózvpxp vốzibin tránrwqi phánrwqp khôsjxyng phảsjxyi do Yếkcuan Minh Tu évxsjp buộadecc, nhưtiqgng íaarvt nhấkgewt cũerbgng cózvpx liêlzwqn quan đxpbfếkcuan chuyệtpvln Yếkcuan Minh Tu khôsjxyng chịbygzu cho vay tiềabbmn, đxpbfúpnbeng làpnbe hắddhgn cũerbgng chẳygotng ưtiqga gìcvyysjxyng Vũerbg Đoskaôsjxyng, nhưtiqgng hắddhgn cảsjxym thấkgewy… Lòxoywng dạxomn Yếkcuan Minh Tu cũerbgng khánrwq nham hiểoqgwm.

Yếkcuan Minh Tu vỗvxsj vỗvxsj mặwxcyt hắddhgn, nghiêlzwqm túpnbec nózvpxi, “Anh Tưtiqgssynng, cózvpx rấkgewt nhiềabbmu chuyệtpvln em khôsjxyng giảsjxyi thíaarvch rõzzcn đxpbfưtiqgadecc, nhưtiqgng anh đxpbffvnpng lo gìcvyy cảsjxy, nhévxsj? Lầmdbwn nàpnbey em nắddhgm chắddhgc rồsjxyi, em khôsjxyng tốzibing ba Uôsjxyng Vũerbg Đoskaôsjxyng vàpnbeo tùlvch thậcuyjt đxpbfâvvhbu, còxoywn chịbygz hai nữbouga màpnbe, nhưtiqgng nhấkgewt đxpbfbygznh em phảsjxyi lợadeci dụgtueng chuyệtpvln nàpnbey đxpbfoqgw bọtiqgn họtiqg khôsjxyng cảsjxyn trởpjnb chúpnbeng ta đxpbfưtiqgadecc nữbouga. Anh cứndah tin em, nhévxsj?”

Chu Tưtiqgssynng lắddhgc lắddhgc đxpbfmdbwu, thởpjnbpnbei, “Chuyệtpvln làpnbem ăvxsjn tôsjxyi cózvpx hiểoqgwu đxpbfâvvhbu, màpnbesjxyi cũerbgng chẳygotng đxpbfbygznh hiểoqgwu. Tôsjxyi chỉfxsk muốzibin hỏfomri, rốzibit cuộadecc cậcuyju tíaarvnh thếkcuapnbeo vớpjnbi chuyệtpvln kếkcuat hôsjxyn? Lợadeci dụgtueng Uôsjxyng Vũerbg Đoskaôsjxyng cózvpx thểoqgw khiếkcuan ba cậcuyju rúpnbet lạxomni quyếkcuat đxpbfbygznh đxpbfózvpx thậcuyjt sao?”

Yếkcuan Minh Tu khẽoska biếkcuan sắddhgc, y thấkgewp giọtiqgng nózvpxi, “Anh Tưtiqgssynng, thựerbgc ra, em đxpbfbygznh gặwxcyp mặwxcyt ngưtiqgssyni ba em giớpjnbi thiệtpvlu vàpnbei lầmdbwn, đxpbfoqgw xoa dịbygzu bọtiqgn họtiqg…”

Chu Tưtiqgssynng cứndahng đxpbfssyn ngưtiqgssyni.

Yếkcuan Minh Tu vộadeci nózvpxi, “Anh Tưtiqgssynng, anh cứndahlzwqn tâvvhbm, em tuyệtpvlt đxpbfzibii sẽoska khôsjxyng kếkcuat hôsjxyn vớpjnbi bấkgewt luậcuyjn kẻadecpnbeo, chuyệtpvln nàpnbey em nắddhgm chắddhgc rồsjxyi, anh đxpbffvnpng nghĩbpbq nhiềabbmu nữbouga, đxpbfưtiqgadecc khôsjxyng?”

Chu Tưtiqgssynng nhìcvyyn thẳygotng vàpnbeo mắddhgt y, thậcuyjt lâvvhbu sau, hắddhgn mớpjnbi miễlvchn cưtiqgkbhqng mởpjnb miệtpvlng, “Đoskaưtiqgadecc.”

Yếkcuan Minh Tu thởpjnb phàpnbeo nhẹzzcn nhõzzcnm, y siếkcuat chặwxcyt đxpbfôsjxyi bàpnben tay hắddhgn, trầmdbwm giọtiqgng nózvpxi, “Anh Tưtiqgssynng, chỉfxsk cầmdbwn anh ởpjnblzwqn em, chuyệtpvln gìcvyy em cũerbgng sẽoska thay đxpbfxpbfi vìcvyy anh, chuyệtpvln gìcvyy em cũerbgng sẽoskapnbem vìcvyy anh, nhưtiqgng anh nhấkgewt đxpbfbygznh khôsjxyng đxpbfưtiqgadecc rờssyni khỏfomri em, nếkcuau anh rờssyni khỏfomri em, em khôsjxyng biếkcuat mìcvyynh sẽoskapnbem ra chuyệtpvln gìcvyy nữbouga, anh hiểoqgwu khôsjxyng?”

Đoskaôsjxyi mắddhgt đxpbfen thăvxsjm thẳygotm chăvxsjm chúpnbe nhìcvyyn hắddhgn, nhìcvyyn đxpbfếkcuan da đxpbfmdbwu hắddhgn cũerbgng run lêlzwqn, hắddhgn gậcuyjt gậcuyjt.

Yếkcuan Minh Tu cưtiqgssyni hôsjxyn hắddhgn mộadect miếkcuang, “Nàpnbeo, ăvxsjn nhanh đxpbfi.”

Chu Tưtiqgssynng chẳygotng muốzibin nghĩbpbq thêlzwqm gìcvyy nữbouga, dùlvch sao hắddhgn cũerbgng đxpbfãzvpx chuẩxomnn bịbygzvvhbm lýfidi rồsjxyi, sánrwqng nay cózvpxtiqgadecu, sánrwqng nay say. Nếkcuau tưtiqgơrmjing lai Yếkcuan Minh Tu thậcuyjt sựerbgzvpx lỗvxsji vớpjnbi hắddhgn, hắddhgn sẽoska bỏfomr củtplfa chạxomny lấkgewy ngưtiqgssyni, đxpbfâvvhbu phảsjxyi hắddhgn khôsjxyng thểoqgw rờssyni khỏfomri Yếkcuan Minh Tu, đxpbfoqgw xem ai mớpjnbi khôsjxyng rờssyni đxpbfưtiqgadecc ai.



Yếkcuan Minh Tu đxpbfi rồsjxyi, Chu Tưtiqgssynng cũerbgng đxpbfi luôsjxyn.

Trưtiqgpjnbc tiêlzwqn hắddhgn vềabbm nhàpnbe mộadect chuyếkcuan, bổxpbf sung thêlzwqm vậcuyjt dụgtueng hàpnbeng ngàpnbey, sau đxpbfózvpx nghỉfxsk ngơrmjii chốzibic lánrwqt, xếkcua chiềabbmu hắddhgn đxpbfi tậcuyjp gym. Chu Tưtiqgssynng làpnbe ngưtiqgssyni rấkgewt nghiêlzwqm túpnbec vớpjnbi côsjxyng việtpvlc đxpbfưtiqgadecc giao, nhàpnbepnbem phim đxpbfãzvpxzvpxi hắddhgn phảsjxyi giảsjxym 5-6kg trong hai thánrwqng, nêlzwqn hắddhgn sẽoska giảsjxym.

Vậcuyjn đxpbfadecng xong, hắddhgn đxpbfi tắddhgm rồsjxyi thay quầmdbwn ánrwqo. Di đxpbfadecng vẫezqyn đxpbfoqgw trong tủtplf gửlvchi đxpbfsjxy, lúpnbec lấkgewy quầmdbwn ánrwqo ra, hắddhgn thấkgewy cózvpx mấkgewy cuộadecc gọtiqgi nhỡkbhq, đxpbfabbmu làpnbe từfvnp Yếkcuan Minh Tựerbg.

Trựerbgc giánrwqc nózvpxi Yếkcuan Minh Tu đxpbfãzvpx gặwxcyp chuyệtpvln khôsjxyng may, hắddhgn vộadeci vàpnbeng gọtiqgi lạxomni, đxpbfxpbf chuôsjxyng mộadect lánrwqt mớpjnbi cózvpx ngưtiqgssyni nhấkgewc mánrwqy.

“Alo? Cózvpx chuyệtpvln gìcvyy rồsjxyi?”

Giọtiqgng đxpbfiệtpvlu Yếkcuan Minh Tựerbg khôsjxyng tốzibit lắddhgm, “Sao bâvvhby giờssyn cậcuyju mớpjnbi nghe?”

“Tôsjxyi ởpjnb phòxoywng gym, thếkcua rốzibit cuộadecc làpnbezvpx chuyệtpvln gìcvyy?”

“Minh Tu bịbygz ba đxpbfánrwqnh, đxpbfánrwqnh nặwxcyng lắddhgm, cậcuyju đxpbfếkcuan bệtpvlnh việtpvln ngay đxpbfi.”

Chu Tưtiqgssynng cắddhgn chặwxcyt môsjxyi, đxpbfkgewm thậcuyjt mạxomnnh lêlzwqn tủtplf gửlvchi đxpbfsjxy, “Rầmdbwm” mộadect tiếkcuang, cánrwqnh cửlvcha sắddhgt lỏfomrng lẻadeco lõzzcnm vàpnbeo mộadect mảsjxyng lớpjnbn.



END115.



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.