Chức Nghiệp Thế Thân

Chương 115 :

    trước sau   

heopc Chu Tưlaqaqdomng tỉracjnh lạlaqai, trờqdomi đtbhpãdxkuvrrvng bảuwccnh. Hắalayn nghe thấgnvjy tiếhgtdng Yếhgtdn Minh Tu từopdslaqasajai lầasymu vọvwfyng lêxtqzn, hìuaxqnh nhưlaqa đtbhpang gọvwfyi đtbhpiệmoysn thoạlaqai.

Hắalayn trởvwfyuaxqnh, cảuwcc ngưlaqaqdomi vừopdsa mỏiapdi vừopdsa đtbhpau, nhấgnvjt làyfly từopds phầasymn eo xuốclbvng dưlaqasajai, vừopdsa nhúheopc nhímoysch đtbhpãdxku êxtqzafhxm khổqdom sởvwfy, hắalayn nghĩfydw thầasymm, mệmoyst hơuwccn cảuwcclaqamgtfi ngựjomma. Hắalayn nằlvikm sấgnvjp trêxtqzn giưlaqaqdomng, rêxtqzn rỉracj mộmuoet lávrrvt mớsajai phụmmqcc hồnchdi chúheopt sinh lựjommc, hắalayn khoávrrvc ávrrvo ngủgnvj củgnvja Yếhgtdn Minh Tu, đtbhpi xuốclbvng lầasymu.

Quảuwcc nhiêxtqzn Yếhgtdn Minh Tu đtbhpang gọvwfyi đtbhpiệmoysn trong phòalayng khávrrvch, vẻleip mặhgtdt y cựjommc kỳzfgb nghiêxtqzm túheopc.

“Trong vòalayng hai ngàyflyy phảuwcci tóbzgrm đtbhpưlaqadtfmc, tôunypi sẽyqdn liêxtqzn hệmoystbhp việmoysn trưlaqavwfyng, nghĩfydwvrrvch giúheopp đtbhpiềaofiu tra viêxtqzn thẩafhxm tra lạlaqai mộmuoet lầasymn.”

Chu Tưlaqaqdomng vừopdsa đtbhpi vừopdsa buộmuoec dâwibty lưlaqang ávrrvo ngủgnvj, hắalayn nghe đtbhpưlaqadtfmc nộmuoei dung nhưlaqang khôunypng hiểleipu Yếhgtdn Minh Tu đtbhpang nóbzgri cávrrvi gìuaxq.

Yếhgtdn Minh Tu nghe thấgnvjy tiếhgtdng bưlaqasajac châwibtn hắalayn xuốclbvng lầasymu, y ngẩafhxng lêxtqzn nhìuaxqn hắalayn, vẻleip mặhgtdt cứmuzcng rắalayn tứmuzcc khắalayc biếhgtdn đtbhpqdomi, ýtbhplaqaqdomi ngậlvikp tràyflyn trong đtbhpôunypi mắalayt.


Y vộmuoei vàyflyng cúheopp mávrrvy, “Anh Tưlaqaqdomng, dậlviky rồnchdi àyfly?”

“Sao khôunypng gọvwfyi tôunypi? Hơuwccn mưlaqaqdomi giờqdom rồnchdi.” Chu Tưlaqaqdomng nhớsaja lạlaqai chuyệmoysn hôunypm qua, vẫpkcqn còalayn hơuwcci ngưlaqadtfmng ngùkcjzng. Hai ngưlaqaqdomi đtbhpxtqzn cuồnchdng chăsajan gốclbvi cũagxfng khôunypng phảuwcci lầasymn đtbhpasymu, nhưlaqang họvwfy chưlaqaa bao giờqdom nồnchdng nhiệmoyst đtbhpếhgtdn tuyệmoyst vọvwfyng nhưlaqa thếhgtd, mãdxkui tớsajai tậlvikn lúheopc nàyflyy, Chu Tưlaqaqdomng vẫpkcqn còalayn choávrrvng vávrrvng vềaofi nhữsxqang chuyệmoysn đtbhpãdxku qua, đtbhpôunypi lúheopc lạlaqai hoàyflyi nghi cóbzgr phảuwcci mìuaxqnh vừopdsa nằlvikm mộmuoeng?

Yếhgtdn Minh Tu bưlaqasajac đtbhpếhgtdn hôunypn hắalayn mộmuoet ngụmmqcm, “Anh Tưlaqaqdomng, anh giỏiapdi thậlvikt đtbhpgnvjy.”

“Hửiapr?”

“Chuyệmoysn hôunypm qua anh đtbhpếhgtdn gặhgtdp ba em, ba em đtbhpãdxku kểleip lạlaqai rồnchdi.” Yếhgtdn Minh Tu ôunypm eo hắalayn, nhẹfnap giọvwfyng nóbzgri, “Chưlaqaa bao giờqdom em thấgnvjy mìuaxqnh mạlaqanh mẽyqdn nhưlaqaheopc nàyflyy, cảuwccm giávrrvc khỏiapde khoắalayn tràyflyn trềaofi, thừopdsa sứmuzcc chiếhgtdn đtbhpgnvju vớsajai ba em ba trăsajam hiệmoysp.”

Chu Tưlaqaqdomng cúheopi đtbhpasymu cưlaqaqdomi, “Minh Tu, đtbhpôunypi khi tôunypi thấgnvjy mìuaxqnh quávrrv uấgnvjt ứmuzcc, đtbhpôunypi khi lạlaqai thấgnvjy mìuaxqnh rấgnvjt đtbhpàyflyn ôunypng, tấgnvjt nhiêxtqzn tôunypi cũagxfng muốclbvn làyflym mộmuoet thằlvikng đtbhpàyflyn ôunypng rấgnvjt đtbhpàyflyn ôunypng, nhưlaqang tôunypi lạlaqai khôunypng thểleip trávrrvnh cho mìuaxqnh uấgnvjt ứmuzcc. Tôunypi chẳlwszng rõpkcq tốclbvi qua mìuaxqnh lấgnvjy can đtbhpuwccm ởvwfy đtbhpâwibtu, nhưlaqang màyfly, nóbzgri thếhgtdyflyo nhỉracj, tôunypi chỉracj muốclbvn đtbhpưlaqadtfmc ởvwfyxtqzn cậlviku, chỉracj cầasymn nghĩfydw vậlviky làyflyunypi đtbhpãdxku đtbhpàyflyn ôunypng hẳlwszn lêxtqzn rồnchdi.”

Khóbzgre mắalayt cay xèlgci, Yếhgtdn Minh Tu nởvwfy nụmmqclaqaqdomi dịleipu dàyflyng vôunyp hạlaqan, “Anh Tưlaqaqdomng, cảuwccm ơuwccn anh, vìuaxq tấgnvjt cảuwcc nhữsxqang gìuaxq anh dàyflynh cho em, cảuwccm ơuwccn anh vôunypkcjzng.”

Chu Tưlaqaqdomng theo thóbzgri quen nhiềaofiu năsajam trưlaqasajac, giơuwcc tay vuốclbvt vuốclbvt tóbzgrc y, “Thựjommc ra nhớsaja lạlaqai hôunypm qua cũagxfng sợdtfm lắalaym, ba cậlviku cóbzgrheopng khôunypng?”

Yếhgtdn Minh Tu nhịleipn khôunypng đtbhpưlaqadtfmc, bậlvikt cưlaqaqdomi.

“Tốclbvi qua cậlviku khôunypng vềaofi, cóbzgr sao khôunypng?”

“Khôunypng sao đtbhpâwibtu, lávrrvt nữsxqaa em vềaofi.”

Chu Tưlaqaqdomng gậlvikt đtbhpasymu, “Hôunypm qua cậlviku nóbzgri…”

“Gìuaxquwcc?”


“Cậlviku nóbzgri cậlviku cóbzgrvrrvch, bâwibty giờqdomunypi muốclbvn nghe.”

Yếhgtdn Minh Tu hôunypn hắalayn ‘chụmmqct’ mộmuoet cávrrvi, “Ừlxuf, em nóbzgri cho anh nghe.”

“Nóbzgri đtbhpi.”

“Cóbzgr liêxtqzn quan đtbhpếhgtdn Uôunypng Vũagxf Đkugnôunypng.”

Chu Tưlaqaqdomng kinh ngạlaqac hỏiapdi, “Liêxtqzn quan?” Hắalayn lậlvikp tứmuzcc nhớsaja tớsajai tin đtbhpnchdn Uôunypng Vũagxf Đkugnôunypng hùkcjzn vốclbvn trávrrvi phéfydwp. Hắalayn cũagxfng đtbhpleipnh hỏiapdi Yếhgtdn Minh Tu chuyệmoysn nàyflyy, nhưlaqang ốclbvc còalayn chưlaqaa mang nổqdomi mìuaxqnh ốclbvc, hắalayn đtbhpãdxku sớsajam vứmuzct Uôunypng Vũagxf Đkugnôunypng ra sau đtbhpasymu. Chẳlwszng lẽyqdn Yếhgtdn Minh Tu muốclbvn lợdtfmi dụmmqcng chuyệmoysn nàyflyy? Nghĩfydw đtbhpếhgtdn đtbhpâwibty, hắalayn lậlvikp tứmuzcc hỏiapdi luôunypn, “Trong giớsajai cũagxfng đtbhpnchdn anh ta vàyfly ba anh ta bịleipuaxqnh nghi góbzgrp vốclbvn phi phávrrvp, cóbzgr liêxtqzn quan khôunypng?”

“Anh nghe tin rồnchdi?”

“Ừlxuf, Thávrrvi Uy nóbzgri vớsajai tôunypi.”

Yếhgtdn Minh Tu nhếhgtdch miệmoysng, “Khôunypng tồnchdi, loan tin rấgnvjt nhanh.”

“Làyfly sao?”

“Em truyềaofin tin đtbhpgnvjy.” Yếhgtdn Minh Tu kéfydwo hắalayn vàyflyo bếhgtdp, “Anh vẫpkcqn chưlaqaa ăsajan sávrrvng, mau đtbhpếhgtdn ăsajan đtbhpi.”

Chu Tưlaqaqdomng nàyflyo còalayn tâwibtm tưlaqa ăsajan uốclbvng, hắalayn kinh ngạlaqac nhìuaxqn Yếhgtdn Minh Tu, “Cậlviku truyềaofin tin? Tạlaqai sao?”

Yếhgtdn Minh Tu tựjomm đtbhpmuoeng múheopc chávrrvo cho hắalayn, “Tấgnvjt nhiêxtqzn làyfly đtbhpleipkcjz dọvwfya.”

“Cậlviku nóbzgri rõpkcq ra xem nàyflyo.”


“Thựjommc ra sựjomm việmoysc chưlaqaa nghiêxtqzm trọvwfyng đtbhpếhgtdn mứmuzcc đtbhpóbzgr, đtbhpơuwccn giảuwccn màyflybzgri, em cóbzgr thểleip thao túheopng cho nóbzgr nghiêxtqzm trọvwfyng hơuwccn, tốclbvng ba Uôunypng Vũagxf Đkugnôunypng vàyflyo tùkcjzlaqamgtfng lãdxkuo, nhưlaqang em cũagxfng cóbzgr thểleip dẹfnapp tan sựjomm việmoysc lầasymn nàyflyy.” Yếhgtdn Minh Tu ngẩafhxng đtbhpasymu, hímoysp mắalayt cưlaqaqdomi, “Tuy ba em cũagxfng chẳlwszng ưlaqaa gìuaxq ba Uôunypng Vũagxf Đkugnôunypng, nhưlaqang nếhgtdu thôunypng gia sa đtbhpvwfya đtbhpếhgtdn thếhgtd, chímoysnh ba em cũagxfng sẽyqdn mấgnvjt mặhgtdt.”

“Cậlviku… Cậlviku sắalayp đtbhphgtdt chuyệmoysn nàyflyy?”

“Em chỉracj lợdtfmi dụmmqcng chuyệmoysn nàyflyy, anh ta góbzgrp vốclbvn phi phávrrvp đtbhpâwibtu phảuwcci do em éfydwp buộmuoec.” Yếhgtdn Minh Tu bưlaqang bávrrvt chávrrvo trắalayng nhưlaqa tuyếhgtdt lêxtqzn bàyflyn, “Nhanh ăsajan đtbhpi, chắalayc làyfly từopds tốclbvi qua đtbhpếhgtdn giờqdom anh chưlaqaa ăsajan gìuaxq đtbhpúheopng khôunypng?”

Chu Tưlaqaqdomng távrrvi mặhgtdt, hắalayn đtbhpmuoet nhiêxtqzn cảuwccm thấgnvjy Yếhgtdn Minh Tu cóbzgr phầasymn đtbhpávrrvng sợdtfm. Tuy góbzgrp vốclbvn trávrrvi phávrrvp khôunypng phảuwcci do Yếhgtdn Minh Tu éfydwp buộmuoec, nhưlaqang ímoyst nhấgnvjt cũagxfng cóbzgr liêxtqzn quan đtbhpếhgtdn chuyệmoysn Yếhgtdn Minh Tu khôunypng chịleipu cho vay tiềaofin, đtbhpúheopng làyfly hắalayn cũagxfng chẳlwszng ưlaqaa gìuaxqunypng Vũagxf Đkugnôunypng, nhưlaqang hắalayn cảuwccm thấgnvjy… Lòalayng dạlaqa Yếhgtdn Minh Tu cũagxfng khávrrv nham hiểleipm.

Yếhgtdn Minh Tu vỗmuzc vỗmuzc mặhgtdt hắalayn, nghiêxtqzm túheopc nóbzgri, “Anh Tưlaqaqdomng, cóbzgr rấgnvjt nhiềaofiu chuyệmoysn em khôunypng giảuwcci thímoysch rõpkcq đtbhpưlaqadtfmc, nhưlaqang anh đtbhpopdsng lo gìuaxq cảuwcc, nhéfydw? Lầasymn nàyflyy em nắalaym chắalayc rồnchdi, em khôunypng tốclbvng ba Uôunypng Vũagxf Đkugnôunypng vàyflyo tùkcjz thậlvikt đtbhpâwibtu, còalayn chịleip hai nữsxqaa màyfly, nhưlaqang nhấgnvjt đtbhpleipnh em phảuwcci lợdtfmi dụmmqcng chuyệmoysn nàyflyy đtbhpleip bọvwfyn họvwfy khôunypng cảuwccn trởvwfy chúheopng ta đtbhpưlaqadtfmc nữsxqaa. Anh cứmuzc tin em, nhéfydw?”

Chu Tưlaqaqdomng lắalayc lắalayc đtbhpasymu, thởvwfyyflyi, “Chuyệmoysn làyflym ăsajan tôunypi cóbzgr hiểleipu đtbhpâwibtu, màyflyunypi cũagxfng chẳlwszng đtbhpleipnh hiểleipu. Tôunypi chỉracj muốclbvn hỏiapdi, rốclbvt cuộmuoec cậlviku tímoysnh thếhgtdyflyo vớsajai chuyệmoysn kếhgtdt hôunypn? Lợdtfmi dụmmqcng Uôunypng Vũagxf Đkugnôunypng cóbzgr thểleip khiếhgtdn ba cậlviku rúheopt lạlaqai quyếhgtdt đtbhpleipnh đtbhpóbzgr thậlvikt sao?”

Yếhgtdn Minh Tu khẽyqdn biếhgtdn sắalayc, y thấgnvjp giọvwfyng nóbzgri, “Anh Tưlaqaqdomng, thựjommc ra, em đtbhpleipnh gặhgtdp mặhgtdt ngưlaqaqdomi ba em giớsajai thiệmoysu vàyflyi lầasymn, đtbhpleip xoa dịleipu bọvwfyn họvwfy…”

Chu Tưlaqaqdomng cứmuzcng đtbhpqdom ngưlaqaqdomi.

Yếhgtdn Minh Tu vộmuoei nóbzgri, “Anh Tưlaqaqdomng, anh cứmuzcxtqzn tâwibtm, em tuyệmoyst đtbhpclbvi sẽyqdn khôunypng kếhgtdt hôunypn vớsajai bấgnvjt luậlvikn kẻleipyflyo, chuyệmoysn nàyflyy em nắalaym chắalayc rồnchdi, anh đtbhpopdsng nghĩfydw nhiềaofiu nữsxqaa, đtbhpưlaqadtfmc khôunypng?”

Chu Tưlaqaqdomng nhìuaxqn thẳlwszng vàyflyo mắalayt y, thậlvikt lâwibtu sau, hắalayn mớsajai miễecqrn cưlaqamgtfng mởvwfy miệmoysng, “Đkugnưlaqadtfmc.”

Yếhgtdn Minh Tu thởvwfy phàyflyo nhẹfnap nhõpkcqm, y siếhgtdt chặhgtdt đtbhpôunypi bàyflyn tay hắalayn, trầasymm giọvwfyng nóbzgri, “Anh Tưlaqaqdomng, chỉracj cầasymn anh ởvwfyxtqzn em, chuyệmoysn gìuaxq em cũagxfng sẽyqdn thay đtbhpqdomi vìuaxq anh, chuyệmoysn gìuaxq em cũagxfng sẽyqdnyflym vìuaxq anh, nhưlaqang anh nhấgnvjt đtbhpleipnh khôunypng đtbhpưlaqadtfmc rờqdomi khỏiapdi em, nếhgtdu anh rờqdomi khỏiapdi em, em khôunypng biếhgtdt mìuaxqnh sẽyqdnyflym ra chuyệmoysn gìuaxq nữsxqaa, anh hiểleipu khôunypng?”

Đkugnôunypi mắalayt đtbhpen thăsajam thẳlwszm chăsajam chúheop nhìuaxqn hắalayn, nhìuaxqn đtbhpếhgtdn da đtbhpasymu hắalayn cũagxfng run lêxtqzn, hắalayn gậlvikt gậlvikt.

Yếhgtdn Minh Tu cưlaqaqdomi hôunypn hắalayn mộmuoet miếhgtdng, “Nàyflyo, ăsajan nhanh đtbhpi.”

Chu Tưlaqaqdomng chẳlwszng muốclbvn nghĩfydw thêxtqzm gìuaxq nữsxqaa, dùkcjz sao hắalayn cũagxfng đtbhpãdxku chuẩafhxn bịleipwibtm lýtbhp rồnchdi, sávrrvng nay cóbzgrlaqadtfmu, sávrrvng nay say. Nếhgtdu tưlaqaơuwccng lai Yếhgtdn Minh Tu thậlvikt sựjommbzgr lỗmuzci vớsajai hắalayn, hắalayn sẽyqdn bỏiapd củgnvja chạlaqay lấgnvjy ngưlaqaqdomi, đtbhpâwibtu phảuwcci hắalayn khôunypng thểleip rờqdomi khỏiapdi Yếhgtdn Minh Tu, đtbhpleip xem ai mớsajai khôunypng rờqdomi đtbhpưlaqadtfmc ai.



Yếhgtdn Minh Tu đtbhpi rồnchdi, Chu Tưlaqaqdomng cũagxfng đtbhpi luôunypn.

Trưlaqasajac tiêxtqzn hắalayn vềaofi nhàyfly mộmuoet chuyếhgtdn, bổqdom sung thêxtqzm vậlvikt dụmmqcng hàyflyng ngàyflyy, sau đtbhpóbzgr nghỉracj ngơuwcci chốclbvc lávrrvt, xếhgtd chiềaofiu hắalayn đtbhpi tậlvikp gym. Chu Tưlaqaqdomng làyfly ngưlaqaqdomi rấgnvjt nghiêxtqzm túheopc vớsajai côunypng việmoysc đtbhpưlaqadtfmc giao, nhàyflyyflym phim đtbhpãdxkubzgri hắalayn phảuwcci giảuwccm 5-6kg trong hai thávrrvng, nêxtqzn hắalayn sẽyqdn giảuwccm.

Vậlvikn đtbhpmuoeng xong, hắalayn đtbhpi tắalaym rồnchdi thay quầasymn ávrrvo. Di đtbhpmuoeng vẫpkcqn đtbhpleip trong tủgnvj gửiapri đtbhpnchd, lúheopc lấgnvjy quầasymn ávrrvo ra, hắalayn thấgnvjy cóbzgr mấgnvjy cuộmuoec gọvwfyi nhỡmgtf, đtbhpaofiu làyfly từopds Yếhgtdn Minh Tựjomm.

Trựjommc giávrrvc nóbzgri Yếhgtdn Minh Tu đtbhpãdxku gặhgtdp chuyệmoysn khôunypng may, hắalayn vộmuoei vàyflyng gọvwfyi lạlaqai, đtbhpqdom chuôunypng mộmuoet lávrrvt mớsajai cóbzgr ngưlaqaqdomi nhấgnvjc mávrrvy.

“Alo? Cóbzgr chuyệmoysn gìuaxq rồnchdi?”

Giọvwfyng đtbhpiệmoysu Yếhgtdn Minh Tựjomm khôunypng tốclbvt lắalaym, “Sao bâwibty giờqdom cậlviku mớsajai nghe?”

“Tôunypi ởvwfy phòalayng gym, thếhgtd rốclbvt cuộmuoec làyflybzgr chuyệmoysn gìuaxq?”

“Minh Tu bịleip ba đtbhpávrrvnh, đtbhpávrrvnh nặhgtdng lắalaym, cậlviku đtbhpếhgtdn bệmoysnh việmoysn ngay đtbhpi.”

Chu Tưlaqaqdomng cắalayn chặhgtdt môunypi, đtbhpgnvjm thậlvikt mạlaqanh lêxtqzn tủgnvj gửiapri đtbhpnchd, “Rầasymm” mộmuoet tiếhgtdng, cávrrvnh cửiapra sắalayt lỏiapdng lẻleipo lõpkcqm vàyflyo mộmuoet mảuwccng lớsajan.



END115.



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.