Chức Nghiệp Thế Thân

Chương 115 :

    trước sau   

gktjc Chu Tưrdogegyrng tỉzwwunh lạuczxi, trờegyri đmdrdãhtevgkjpng bảriqknh. Hắzscyn nghe thấmdrdy tiếyrlpng Yếyrlpn Minh Tu từeigordogjciqi lầzabru vọeabing lêboywn, hìhreknh nhưrdog đmdrdang gọeabii đmdrdiệbnevn thoạuczxi.

Hắzscyn trởhqguhreknh, cảriqk ngưrdogegyri vừeigoa mỏkbmhi vừeigoa đmdrdau, nhấmdrdt làlrch từeigo phầzabrn eo xuốobrlng dưrdogjciqi, vừeigoa nhúgktjc nhíixebch đmdrdãhtev êboywfnzfm khổcxir sởhqgu, hắzscyn nghĩixeb thầzabrm, mệbnevt hơkhiun cảriqkrdogezgyi ngựjciqa. Hắzscyn nằhqgum sấmdrdp trêboywn giưrdogegyrng, rêboywn rỉzwwu mộxzopt lágkjpt mớjciqi phụegyrc hồctixi chúgktjt sinh lựjciqc, hắzscyn khoágkjpc ágkjpo ngủanpe củanpea Yếyrlpn Minh Tu, đmdrdi xuốobrlng lầzabru.

Quảriqk nhiêboywn Yếyrlpn Minh Tu đmdrdang gọeabii đmdrdiệbnevn trong phòjcvqng khágkjpch, vẻosem mặayvtt y cựjciqc kỳheph nghiêboywm túgktjc.

“Trong vòjcvqng hai ngàlrchy phảriqki tózkutm đmdrdưrdoglbbec, tôcndei sẽggal liêboywn hệbnevigkg việbnevn trưrdoghqgung, nghĩixebgkjpch giúgktjp đmdrdiềxixiu tra viêboywn thẩfnzfm tra lạuczxi mộxzopt lầzabrn.”

Chu Tưrdogegyrng vừeigoa đmdrdi vừeigoa buộxzopc dâariey lưrdogng ágkjpo ngủanpe, hắzscyn nghe đmdrdưrdoglbbec nộxzopi dung nhưrdogng khôcndeng hiểarieu Yếyrlpn Minh Tu đmdrdang nózkuti cágkjpi gìhrek.

Yếyrlpn Minh Tu nghe thấmdrdy tiếyrlpng bưrdogjciqc châarien hắzscyn xuốobrlng lầzabru, y ngẩfnzfng lêboywn nhìhrekn hắzscyn, vẻosem mặayvtt cứfyupng rắzscyn tứfyupc khắzscyc biếyrlpn đmdrdcxiri, ýigkgrdogegyri ngậjakrp tràlrchn trong đmdrdôcndei mắzscyt.


Y vộxzopi vàlrchng cúgktjp mágkjpy, “Anh Tưrdogegyrng, dậjakry rồctixi àlrch?”

“Sao khôcndeng gọeabii tôcndei? Hơkhiun mưrdogegyri giờegyr rồctixi.” Chu Tưrdogegyrng nhớjciq lạuczxi chuyệbnevn hôcndem qua, vẫixebn còjcvqn hơkhiui ngưrdoglbbeng ngùfziing. Hai ngưrdogegyri đmdrdboywn cuồctixng chăhrgxn gốobrli cũnzhqng khôcndeng phảriqki lầzabrn đmdrdzabru, nhưrdogng họeabi chưrdoga bao giờegyr nồctixng nhiệbnevt đmdrdếyrlpn tuyệbnevt vọeabing nhưrdog thếyrlp, mãhtevi tớjciqi tậjakrn lúgktjc nàlrchy, Chu Tưrdogegyrng vẫixebn còjcvqn choágkjpng vágkjpng vềxixi nhữezgyng chuyệbnevn đmdrdãhtev qua, đmdrdôcndei lúgktjc lạuczxi hoàlrchi nghi cózkut phảriqki mìhreknh vừeigoa nằhqgum mộxzopng?

Yếyrlpn Minh Tu bưrdogjciqc đmdrdếyrlpn hôcnden hắzscyn mộxzopt ngụegyrm, “Anh Tưrdogegyrng, anh giỏkbmhi thậjakrt đmdrdmdrdy.”

“Hửagap?”

“Chuyệbnevn hôcndem qua anh đmdrdếyrlpn gặayvtp ba em, ba em đmdrdãhtev kểarie lạuczxi rồctixi.” Yếyrlpn Minh Tu ôcndem eo hắzscyn, nhẹeiyj giọeabing nózkuti, “Chưrdoga bao giờegyr em thấmdrdy mìhreknh mạuczxnh mẽggal nhưrdoggktjc nàlrchy, cảriqkm giágkjpc khỏkbmhe khoắzscyn tràlrchn trềxixi, thừeigoa sứfyupc chiếyrlpn đmdrdmdrdu vớjciqi ba em ba trăhrgxm hiệbnevp.”

Chu Tưrdogegyrng cúgktji đmdrdzabru cưrdogegyri, “Minh Tu, đmdrdôcndei khi tôcndei thấmdrdy mìhreknh quágkjp uấmdrdt ứfyupc, đmdrdôcndei khi lạuczxi thấmdrdy mìhreknh rấmdrdt đmdrdàlrchn ôcndeng, tấmdrdt nhiêboywn tôcndei cũnzhqng muốobrln làlrchm mộxzopt thằhqgung đmdrdàlrchn ôcndeng rấmdrdt đmdrdàlrchn ôcndeng, nhưrdogng tôcndei lạuczxi khôcndeng thểarie trágkjpnh cho mìhreknh uấmdrdt ứfyupc. Tôcndei chẳeigong rõugti tốobrli qua mìhreknh lấmdrdy can đmdrdriqkm ởhqgu đmdrdâarieu, nhưrdogng màlrch, nózkuti thếyrlplrcho nhỉzwwu, tôcndei chỉzwwu muốobrln đmdrdưrdoglbbec ởhqguboywn cậjakru, chỉzwwu cầzabrn nghĩixeb vậjakry làlrchcndei đmdrdãhtev đmdrdàlrchn ôcndeng hẳeigon lêboywn rồctixi.”

Khózkute mắzscyt cay xèlbbe, Yếyrlpn Minh Tu nởhqgu nụegyrrdogegyri dịlrchu dàlrchng vôcnde hạuczxn, “Anh Tưrdogegyrng, cảriqkm ơkhiun anh, vìhrek tấmdrdt cảriqk nhữezgyng gìhrek anh dàlrchnh cho em, cảriqkm ơkhiun anh vôcndefziing.”

Chu Tưrdogegyrng theo thózkuti quen nhiềxixiu năhrgxm trưrdogjciqc, giơkhiu tay vuốobrlt vuốobrlt tózkutc y, “Thựjciqc ra nhớjciq lạuczxi hôcndem qua cũnzhqng sợlbbe lắzscym, ba cậjakru cózkutgktjng khôcndeng?”

Yếyrlpn Minh Tu nhịlrchn khôcndeng đmdrdưrdoglbbec, bậjakrt cưrdogegyri.

“Tốobrli qua cậjakru khôcndeng vềxixi, cózkut sao khôcndeng?”

“Khôcndeng sao đmdrdâarieu, lágkjpt nữezgya em vềxixi.”

Chu Tưrdogegyrng gậjakrt đmdrdzabru, “Hôcndem qua cậjakru nózkuti…”

“Gìhrekkhiu?”


“Cậjakru nózkuti cậjakru cózkutgkjpch, bâariey giờegyrcndei muốobrln nghe.”

Yếyrlpn Minh Tu hôcnden hắzscyn ‘chụegyrt’ mộxzopt cágkjpi, “Ừjtht, em nózkuti cho anh nghe.”

“Nózkuti đmdrdi.”

“Cózkut liêboywn quan đmdrdếyrlpn Uôcndeng Vũnzhq Đgvmaôcndeng.”

Chu Tưrdogegyrng kinh ngạuczxc hỏkbmhi, “Liêboywn quan?” Hắzscyn lậjakrp tứfyupc nhớjciq tớjciqi tin đmdrdctixn Uôcndeng Vũnzhq Đgvmaôcndeng hùfziin vốobrln trágkjpi phéijjbp. Hắzscyn cũnzhqng đmdrdlrchnh hỏkbmhi Yếyrlpn Minh Tu chuyệbnevn nàlrchy, nhưrdogng ốobrlc còjcvqn chưrdoga mang nổcxiri mìhreknh ốobrlc, hắzscyn đmdrdãhtev sớjciqm vứfyupt Uôcndeng Vũnzhq Đgvmaôcndeng ra sau đmdrdzabru. Chẳeigong lẽggal Yếyrlpn Minh Tu muốobrln lợlbbei dụegyrng chuyệbnevn nàlrchy? Nghĩixeb đmdrdếyrlpn đmdrdâariey, hắzscyn lậjakrp tứfyupc hỏkbmhi luôcnden, “Trong giớjciqi cũnzhqng đmdrdctixn anh ta vàlrch ba anh ta bịlrchhreknh nghi gózkutp vốobrln phi phágkjpp, cózkut liêboywn quan khôcndeng?”

“Anh nghe tin rồctixi?”

“Ừjtht, Thágkjpi Uy nózkuti vớjciqi tôcndei.”

Yếyrlpn Minh Tu nhếyrlpch miệbnevng, “Khôcndeng tồctixi, loan tin rấmdrdt nhanh.”

“Làlrch sao?”

“Em truyềxixin tin đmdrdmdrdy.” Yếyrlpn Minh Tu kéijjbo hắzscyn vàlrcho bếyrlpp, “Anh vẫixebn chưrdoga ăhrgxn ságkjpng, mau đmdrdếyrlpn ăhrgxn đmdrdi.”

Chu Tưrdogegyrng nàlrcho còjcvqn tâariem tưrdog ăhrgxn uốobrlng, hắzscyn kinh ngạuczxc nhìhrekn Yếyrlpn Minh Tu, “Cậjakru truyềxixin tin? Tạuczxi sao?”

Yếyrlpn Minh Tu tựjciq đmdrdxzopng múgktjc chágkjpo cho hắzscyn, “Tấmdrdt nhiêboywn làlrch đmdrdariefzii dọeabia.”

“Cậjakru nózkuti rõugti ra xem nàlrcho.”


“Thựjciqc ra sựjciq việbnevc chưrdoga nghiêboywm trọeabing đmdrdếyrlpn mứfyupc đmdrdózkut, đmdrdơkhiun giảriqkn màlrchzkuti, em cózkut thểarie thao túgktjng cho nózkut nghiêboywm trọeabing hơkhiun, tốobrlng ba Uôcndeng Vũnzhq Đgvmaôcndeng vàlrcho tùfziirdogezgyng lãhtevo, nhưrdogng em cũnzhqng cózkut thểarie dẹeiyjp tan sựjciq việbnevc lầzabrn nàlrchy.” Yếyrlpn Minh Tu ngẩfnzfng đmdrdzabru, híixebp mắzscyt cưrdogegyri, “Tuy ba em cũnzhqng chẳeigong ưrdoga gìhrek ba Uôcndeng Vũnzhq Đgvmaôcndeng, nhưrdogng nếyrlpu thôcndeng gia sa đmdrdeabia đmdrdếyrlpn thếyrlp, chíixebnh ba em cũnzhqng sẽggal mấmdrdt mặayvtt.”

“Cậjakru… Cậjakru sắzscyp đmdrdayvtt chuyệbnevn nàlrchy?”

“Em chỉzwwu lợlbbei dụegyrng chuyệbnevn nàlrchy, anh ta gózkutp vốobrln phi phágkjpp đmdrdâarieu phảriqki do em éijjbp buộxzopc.” Yếyrlpn Minh Tu bưrdogng bágkjpt chágkjpo trắzscyng nhưrdog tuyếyrlpt lêboywn bàlrchn, “Nhanh ăhrgxn đmdrdi, chắzscyc làlrch từeigo tốobrli qua đmdrdếyrlpn giờegyr anh chưrdoga ăhrgxn gìhrek đmdrdúgktjng khôcndeng?”

Chu Tưrdogegyrng tágkjpi mặayvtt, hắzscyn đmdrdxzopt nhiêboywn cảriqkm thấmdrdy Yếyrlpn Minh Tu cózkut phầzabrn đmdrdágkjpng sợlbbe. Tuy gózkutp vốobrln trágkjpi phágkjpp khôcndeng phảriqki do Yếyrlpn Minh Tu éijjbp buộxzopc, nhưrdogng íixebt nhấmdrdt cũnzhqng cózkut liêboywn quan đmdrdếyrlpn chuyệbnevn Yếyrlpn Minh Tu khôcndeng chịlrchu cho vay tiềxixin, đmdrdúgktjng làlrch hắzscyn cũnzhqng chẳeigong ưrdoga gìhrekcndeng Vũnzhq Đgvmaôcndeng, nhưrdogng hắzscyn cảriqkm thấmdrdy… Lòjcvqng dạuczx Yếyrlpn Minh Tu cũnzhqng khágkjp nham hiểariem.

Yếyrlpn Minh Tu vỗtvqm vỗtvqm mặayvtt hắzscyn, nghiêboywm túgktjc nózkuti, “Anh Tưrdogegyrng, cózkut rấmdrdt nhiềxixiu chuyệbnevn em khôcndeng giảriqki thíixebch rõugti đmdrdưrdoglbbec, nhưrdogng anh đmdrdeigong lo gìhrek cảriqk, nhéijjb? Lầzabrn nàlrchy em nắzscym chắzscyc rồctixi, em khôcndeng tốobrlng ba Uôcndeng Vũnzhq Đgvmaôcndeng vàlrcho tùfzii thậjakrt đmdrdâarieu, còjcvqn chịlrch hai nữezgya màlrch, nhưrdogng nhấmdrdt đmdrdlrchnh em phảriqki lợlbbei dụegyrng chuyệbnevn nàlrchy đmdrdarie bọeabin họeabi khôcndeng cảriqkn trởhqgu chúgktjng ta đmdrdưrdoglbbec nữezgya. Anh cứfyup tin em, nhéijjb?”

Chu Tưrdogegyrng lắzscyc lắzscyc đmdrdzabru, thởhqgulrchi, “Chuyệbnevn làlrchm ăhrgxn tôcndei cózkut hiểarieu đmdrdâarieu, màlrchcndei cũnzhqng chẳeigong đmdrdlrchnh hiểarieu. Tôcndei chỉzwwu muốobrln hỏkbmhi, rốobrlt cuộxzopc cậjakru tíixebnh thếyrlplrcho vớjciqi chuyệbnevn kếyrlpt hôcnden? Lợlbbei dụegyrng Uôcndeng Vũnzhq Đgvmaôcndeng cózkut thểarie khiếyrlpn ba cậjakru rúgktjt lạuczxi quyếyrlpt đmdrdlrchnh đmdrdózkut thậjakrt sao?”

Yếyrlpn Minh Tu khẽggal biếyrlpn sắzscyc, y thấmdrdp giọeabing nózkuti, “Anh Tưrdogegyrng, thựjciqc ra, em đmdrdlrchnh gặayvtp mặayvtt ngưrdogegyri ba em giớjciqi thiệbnevu vàlrchi lầzabrn, đmdrdarie xoa dịlrchu bọeabin họeabi…”

Chu Tưrdogegyrng cứfyupng đmdrdegyr ngưrdogegyri.

Yếyrlpn Minh Tu vộxzopi nózkuti, “Anh Tưrdogegyrng, anh cứfyupboywn tâariem, em tuyệbnevt đmdrdobrli sẽggal khôcndeng kếyrlpt hôcnden vớjciqi bấmdrdt luậjakrn kẻosemlrcho, chuyệbnevn nàlrchy em nắzscym chắzscyc rồctixi, anh đmdrdeigong nghĩixeb nhiềxixiu nữezgya, đmdrdưrdoglbbec khôcndeng?”

Chu Tưrdogegyrng nhìhrekn thẳeigong vàlrcho mắzscyt y, thậjakrt lâarieu sau, hắzscyn mớjciqi miễobrln cưrdogezgyng mởhqgu miệbnevng, “Đgvmaưrdoglbbec.”

Yếyrlpn Minh Tu thởhqgu phàlrcho nhẹeiyj nhõugtim, y siếyrlpt chặayvtt đmdrdôcndei bàlrchn tay hắzscyn, trầzabrm giọeabing nózkuti, “Anh Tưrdogegyrng, chỉzwwu cầzabrn anh ởhqguboywn em, chuyệbnevn gìhrek em cũnzhqng sẽggal thay đmdrdcxiri vìhrek anh, chuyệbnevn gìhrek em cũnzhqng sẽggallrchm vìhrek anh, nhưrdogng anh nhấmdrdt đmdrdlrchnh khôcndeng đmdrdưrdoglbbec rờegyri khỏkbmhi em, nếyrlpu anh rờegyri khỏkbmhi em, em khôcndeng biếyrlpt mìhreknh sẽggallrchm ra chuyệbnevn gìhrek nữezgya, anh hiểarieu khôcndeng?”

Đgvmaôcndei mắzscyt đmdrden thăhrgxm thẳeigom chăhrgxm chúgktj nhìhrekn hắzscyn, nhìhrekn đmdrdếyrlpn da đmdrdzabru hắzscyn cũnzhqng run lêboywn, hắzscyn gậjakrt gậjakrt.

Yếyrlpn Minh Tu cưrdogegyri hôcnden hắzscyn mộxzopt miếyrlpng, “Nàlrcho, ăhrgxn nhanh đmdrdi.”

Chu Tưrdogegyrng chẳeigong muốobrln nghĩixeb thêboywm gìhrek nữezgya, dùfzii sao hắzscyn cũnzhqng đmdrdãhtev chuẩfnzfn bịlrchariem lýigkg rồctixi, ságkjpng nay cózkutrdoglbbeu, ságkjpng nay say. Nếyrlpu tưrdogơkhiung lai Yếyrlpn Minh Tu thậjakrt sựjciqzkut lỗtvqmi vớjciqi hắzscyn, hắzscyn sẽggal bỏkbmh củanpea chạuczxy lấmdrdy ngưrdogegyri, đmdrdâarieu phảriqki hắzscyn khôcndeng thểarie rờegyri khỏkbmhi Yếyrlpn Minh Tu, đmdrdarie xem ai mớjciqi khôcndeng rờegyri đmdrdưrdoglbbec ai.



Yếyrlpn Minh Tu đmdrdi rồctixi, Chu Tưrdogegyrng cũnzhqng đmdrdi luôcnden.

Trưrdogjciqc tiêboywn hắzscyn vềxixi nhàlrch mộxzopt chuyếyrlpn, bổcxir sung thêboywm vậjakrt dụegyrng hàlrchng ngàlrchy, sau đmdrdózkut nghỉzwwu ngơkhiui chốobrlc lágkjpt, xếyrlp chiềxixiu hắzscyn đmdrdi tậjakrp gym. Chu Tưrdogegyrng làlrch ngưrdogegyri rấmdrdt nghiêboywm túgktjc vớjciqi côcndeng việbnevc đmdrdưrdoglbbec giao, nhàlrchlrchm phim đmdrdãhtevzkuti hắzscyn phảriqki giảriqkm 5-6kg trong hai thágkjpng, nêboywn hắzscyn sẽggal giảriqkm.

Vậjakrn đmdrdxzopng xong, hắzscyn đmdrdi tắzscym rồctixi thay quầzabrn ágkjpo. Di đmdrdxzopng vẫixebn đmdrdarie trong tủanpe gửagapi đmdrdctix, lúgktjc lấmdrdy quầzabrn ágkjpo ra, hắzscyn thấmdrdy cózkut mấmdrdy cuộxzopc gọeabii nhỡezgy, đmdrdxixiu làlrch từeigo Yếyrlpn Minh Tựjciq.

Trựjciqc giágkjpc nózkuti Yếyrlpn Minh Tu đmdrdãhtev gặayvtp chuyệbnevn khôcndeng may, hắzscyn vộxzopi vàlrchng gọeabii lạuczxi, đmdrdcxir chuôcndeng mộxzopt lágkjpt mớjciqi cózkut ngưrdogegyri nhấmdrdc mágkjpy.

“Alo? Cózkut chuyệbnevn gìhrek rồctixi?”

Giọeabing đmdrdiệbnevu Yếyrlpn Minh Tựjciq khôcndeng tốobrlt lắzscym, “Sao bâariey giờegyr cậjakru mớjciqi nghe?”

“Tôcndei ởhqgu phòjcvqng gym, thếyrlp rốobrlt cuộxzopc làlrchzkut chuyệbnevn gìhrek?”

“Minh Tu bịlrch ba đmdrdágkjpnh, đmdrdágkjpnh nặayvtng lắzscym, cậjakru đmdrdếyrlpn bệbnevnh việbnevn ngay đmdrdi.”

Chu Tưrdogegyrng cắzscyn chặayvtt môcndei, đmdrdmdrdm thậjakrt mạuczxnh lêboywn tủanpe gửagapi đmdrdctix, “Rầzabrm” mộxzopt tiếyrlpng, cágkjpnh cửagapa sắzscyt lỏkbmhng lẻosemo lõugtim vàlrcho mộxzopt mảriqkng lớjciqn.



END115.



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.