Chức Nghiệp Thế Thân

Chương 113 :

    trước sau   

Tốkmaki hôwqjim đejesóbhpq, Chu Tưfcjhjylung nhậbrkjn đejesưfcjhjsasc tin nhắkktbn củkazua Yếujtsn Minh Tu, đejesostmi ýfvlyhlzk tạostmm thờjylui y phảkbtli đejesi côwqjing tárqyfc, thờjylui gian hơpodli gấprtzp, y phảkbtli ra sâaggin bay luôwqjin, ngàhlzky mai sẽkhgq gọovqfi cho hắkktbn, dặejesn hắkktbn cứpjqp ngủkazu trưfcjhypwsc vâaggin vâaggin.

Chu Tưfcjhjylung nhìejesn màhlzkn hìejesnh đejesiệkazun thoạostmi, ngẩfhxun ngơpodl thậbrkjt lâaggiu, cuốkmaki cùvtnfng márqyfy móbhpqc nhắkktbn lạostmi mộnpant chữypws “Đvtnfưfcjhjsasc”, sau đejesóbhpq tắkktbt márqyfy.

Hắkktbn đejesi tắkktbm, lúondyc lêesmcn giưfcjhjylung cũeynjng gầyfren mưfcjhjylui mộnpant giờjylu khuya, trong căjsasn phòkwywng tốkmaki đejesen nhưfcjh mựjyluc, ngoạostmi trừvqdh tiếujtsng hôwqji hấprtzp củkazua chívqdhnh hắkktbn thìejes khôwqjing còkwywn ai cảkbtl, tĩachxnh lặejesng vôwqjivtnfng, cảkbtl thờjylui gian vàhlzk khôwqjing gian đejescyhyu thívqdhch hợjsasp đejesokes ngủkazu, nhưfcjhng hắkktbn lạostmi khôwqjing nhắkktbm mắkktbt nổrhkei.

Từvqdh khi tỉtfpqnh lạostmi trong thâaggin thểokeshlzky, tívqdhnh đejesếujtsn giờjylueynjng đejesãidllpodln tárqyfm thárqyfng trôwqjii qua, chưfcjha cóbhpq mộnpant ngàhlzky nàhlzko hắkktbn khôwqjing phảkbtli suy tưfcjhudcsng, chưfcjha cóbhpq mộnpant ngàhlzky nàhlzko hắkktbn khôwqjing cóbhpqrqyfnh nặejesng, chưfcjha cóbhpq mộnpant ngàhlzky nàhlzko hắkktbn thoảkbtli márqyfi ngủkazu ngon. Hắkktbn tựjylu giễasiiu nghĩachx, mặejesc dùvtnf sốkmakng lạostmi trẻrett thêesmcm mấprtzy tuổrhkei, nhưfcjhng sầyfreu lo nhiềcyhyu thếujtshlzky, cóbhpq khi còkwywn giảkbtlm thọovqf khôwqjing chừvqdhng.

Hắkktbn thậbrkjt muốkmakn nékktbm hếujtst tấprtzt cảkbtl nhữypwsng chuyệkazun nàhlzky sang mộnpant bêesmcn, khôwqjing bao giờjylu nghĩachx nữypwsa, khôwqjing bao giờjylu phiềcyhyn nữypwsa.

Nhưfcjhng hắkktbn biếujtst tầyfreng tầyfreng lớypwsp lớypwsp mâaggiy đejesen vẫasiin đejesang phủkazu trêesmcn đejesyfreu hắkktbn, bấprtzt kểokes thếujtshlzko hắkktbn cũeynjng khôwqjing trốkmakn thoárqyft khỏvyaxi chúondyng, sớypwsm muộnpann gìejes hắkktbn cũeynjng phảkbtli đejeskmaki mặejest.


Cuốkmaki cùvtnfng, hắkktbn khôwqjing nằsbulm nổrhkei nữypwsa. Bưfcjhypwsc ra phòkwywng khárqyfch, hắkktbn ngồtbhui trong bóbhpqng tốkmaki, lầyfren lưfcjhjsast húondyt từvqdhng đejesiếujtsu thuốkmakc, mớypwsi đejesyfreu càhlzkng húondyt càhlzkng tỉtfpqnh tárqyfo, vềcyhy sau lạostmi càhlzkng húondyt càhlzkng mơpodl hồtbhu, hắkktbn ngủkazu luôwqjin trêesmcn sofa lúondyc nàhlzko khôwqjing biếujtst.



rqyfng hôwqjim sau, hắkktbn bịostm tiếujtsng chuôwqjing đejesiệkazun thoạostmi đejesárqyfnh thứpjqpc. Mớypwsi đejesyfreu hắkktbn còkwywn chưfcjha kịostmp phảkbtln ứpjqpng, sau lạostmi đejesnpant nhiêesmcn bừvqdhng tỉtfpqnh, phárqyft hiệkazun đejesóbhpqhlzk tiếujtsng đejesiệkazun thoạostmi bàhlzkn, chiếujtsc đejesiệkazun thoạostmi bàhlzkn nàhlzky chưfcjha từvqdhng vang lêesmcn từvqdh sau khi hắkktbn trởudcs vềcyhy, nêesmcn hắkktbn cũeynjng quêesmcn mấprtzt cóbhpqbhpq tồtbhun tạostmi.

Hắkktbn vớypwsi lấprtzy ốkmakng nghe đejesejest bêesmcn kia ghếujts sofa, “Alo?”

“Chu Tưfcjhjylung?” Giọovqfng Thárqyfi Uy truyềcyhyn đejesếujtsn, nghe cóbhpq vẻrett khárqyfvqdhch đejesnpanng.

“Anh Uy? Sao anh khôwqjing gọovqfi di đejesnpanng?”

“Chúondyhlzky tắkktbt márqyfy rồtbhui còkwywn đejesâaggiu.”

“Thếujts àhlzk.” Lúondyc nàhlzky hắkktbn mớypwsi nhớypws.

“Sốkmakrqyfy bàhlzkn lâaggiu lắkktbm anh khôwqjing gọovqfi, chúondyhlzky đejesrqyfn tạostmi sao anh còkwywn nhớypws?”

Chu Tưfcjhjylung cảkbtlm đejesnpanng, “Trưfcjhypwsc đejesâaggiy anh gọovqfi rồtbhui.”

“Khôwqjing phảkbtli, àhlzkhlzk thôwqjii, giờjylu khôwqjing phảkbtli lúondyc nóbhpqi chuyệkazun đejesóbhpq, anh kểokes chúondyhlzky nghe cárqyfi nàhlzky, đejeskbtlm bảkbtlo nghe xong chúondyhlzky vui muốkmakn chếujtst.”

“Cárqyfi gìejes thếujts?”

“Tốkmaki qua anh vớypwsi Vưfcjhơpodlng tổrhkeng mờjylui khárqyfch ăjsasn cơpodlm, nghe bọovqfn họovqfbhpqi, hìejesnh nhưfcjhwqjing Vũeynj Đvtnfôwqjing vàhlzk ba gãidll ta gặejesp chuyệkazun lớypwsn rồtbhui, cóbhpq ngưfcjhjylui bảkbtlo bọovqfn họovqfbhpqp vốkmakn phi phárqyfp, bâaggiy giờjylu ngưfcjhjylui bịostm hạostmi mang chuyệkazun nàhlzky truyềcyhyn bárqyf ra ngoàhlzki, cảkbtl chívqdhnh quyềcyhyn cũeynjng đejesãidllhlzko cuộnpanc, giờjylu đejesang thu thậbrkjp chứpjqpng cớypws rồtbhui.”

Chu Tưfcjhjylung tỉtfpqnh tárqyfo lạostmi ngay, “Góbhpqp vốkmakn phi phárqyfp? Nhưfcjhng ba anh ta giàhlzku lắkktbm cơpodlhlzk?” Cha Uôwqjing Vũeynj Đvtnfôwqjing khốkmakng chếujts cổrhke phầyfren củkazua ívqdht nhấprtzt hai côwqjing ty cựjyluc lớypwsn trêesmcn thưfcjhơpodlng trưfcjhjylung, chưfcjha kểokes cổrhke phầyfren vàhlzk nguồtbhun vốkmakn từvqdhrqyfc côwqjing ty ngoàhlzki nưfcjhypwsc, màhlzk sựjylu nghiệkazup củkazua Uôwqjing Vũeynj Đvtnfôwqjing cũeynjng đejesang thuậbrkjn buồtbhum xuôwqjii gióbhpq, sao lạostmi phảkbtli góbhpqp vốkmakn phi phárqyfp làhlzkm gìejes?


“Càhlzkng cóbhpq tiềcyhyn càhlzkng mạostmo hiểokesm lớypwsn, chúondyng ta đejesi làhlzkm mắkktbc lỗvyaxi, cùvtnfng lắkktbm chỉtfpq bịostm trừvqdhfcjhơpodlng, nhưfcjhng bọovqfn họovqfhlzkhlzkm ăjsasn trụekckc trặejesc, mộnpant lúondyc bốkmakc hơpodli vàhlzki chụekckc triệkazuu làhlzk chuyệkazun bìejesnh thưfcjhjylung. Tìejesnh hìejesnh quốkmakc tếujts hai năjsasm nay khôwqjing tốkmakt, chắkktbc chắkktbn bọovqfn họovqfeynjng bịostmkbtlnh hưfcjhudcsng theo. Hừvqdh, anh nghĩachx lầyfren nàhlzky gãidll họovqfwqjing thảkbtlm rồtbhui, mấprtzy ngưfcjhjylui hôwqjim qua ăjsasn cơpodlm vớypwsi Vưfcjhơpodlng tổrhkeng, nếujtsu khôwqjing nắkktbm rõrettejesnh hìejesnh thìejes bọovqfn họovqf khôwqjing dárqyfm nóbhpqi lung tung đejesâaggiu.”

Chu Tưfcjhjylung khôwqjing biếujtst nêesmcn hìejesnh dung tâaggim trạostmng mìejesnh lúondyc nàhlzky thếujtshlzko, nôwqjim na làhlzk khárqyf thívqdhch thúondy chờjylu xem kịostmch vui. Danh tiếujtsng trong nghềcyhy củkazua Uôwqjing Vũeynj Đvtnfôwqjing khôwqjing tệkazu, nhưfcjhng anh ta khárqyf huêesmcnh hoang, nhấprtzt làhlzk sau khi thàhlzknh rểokes hiềcyhyn củkazua nhàhlzk họovqf Yếujtsn, anh ta mộnpant bưfcjhypwsc lêesmcn trờjylui, mắkktbt cao hơpodln đejesyfreu, làhlzkm mấprtzt lòkwywng khôwqjing ívqdht ngưfcjhjylui, giờjylu gặejesp nạostmn, nhấprtzt đejesostmnh đejesâaggiu đejesâaggiu cũeynjng cóbhpq kẻrett hảkbtlesmc chờjylu xem kịostmch vui. Chu Tưfcjhjylung cũeynjng thívqdhch cưfcjhjylui trêesmcn nỗvyaxi đejesau củkazua anh ta, nhưfcjhng đejestbhung thờjylui hắkktbn lạostmi khárqyf lo lắkktbng, bởudcsi vìejes hắkktbn mơpodl hồtbhu cảkbtlm thấprtzy chuyệkazun nàhlzky cóbhpq liêesmcn quan đejesếujtsn Yếujtsn Minh Tu. Dạostmo trưfcjhypwsc Uôwqjing Vũeynj Đvtnfôwqjing đejesếujtsn vay tiềcyhyn Yếujtsn Minh Tu, chắkktbc chắkktbn khi ấprtzy anh ta đejesãidll gặejesp khóbhpq khăjsasn rồtbhui, tívqdhnh đejesếujtsn giờjylu vẫasiin chưfcjha bao lâaggiu, chuyệkazun góbhpqp vốkmakn phi phárqyfp đejesnpant nhiêesmcn lạostmi truyềcyhyn ra, nghĩachx kiểokesu gìejeseynjng thấprtzy trùvtnfng hợjsasp.

Yếujtsn Minh Tu đejesóbhpqng vai tròkwywejes trong nàhlzky? Chẳadjhng lẽkhgqejes Yếujtsn Minh Tu khôwqjing cho vay tiềcyhyn, Uôwqjing Vũeynj Đvtnfôwqjing cùvtnfng đejesưfcjhjylung nêesmcn mớypwsi đejesi góbhpqp vốkmakn phi phárqyfp? Khôwqjing đejesúondyng lắkktbm. Dùvtnf hắkktbn khôwqjing hiểokesu chuyệkazun thưfcjhơpodlng trưfcjhjylung, nhưfcjhng đejesâaggiu phảkbtli hôwqjim nay nóbhpqi góbhpqp, ngàhlzky mai đejesãidllbhpqp đejesưfcjhjsasc luôwqjin? Hơpodln nữypwsa, theo lờjylui kểokes củkazua Thárqyfi Uy, ngưfcjhjylui bịostm hạostmi hìejesnh nhưfcjh mớypwsi chỉtfpq loan tin gầyfren đejesâaggiy, nếujtsu vậbrkjy thìejes chuyệkazun nàhlzky rấprtzt cóbhpq khảkbtljsasng đejesãidll xảkbtly ra từvqdh trưfcjhypwsc. Xékktbt trêesmcn danh tiếujtsng củkazua Uôwqjing Vũeynj Đvtnfôwqjing vàhlzk ba anh ta ởudcs kinh thàhlzknh, đejesâaggiu ai dárqyfm nghi ngờjylu bọovqfn họovqfvtnfn vốkmakn phi phárqyfp, lẽkhgq ra mấprtzy nhàhlzk đejesyfreu tưfcjh đejescyhyu phảkbtli nghĩachxejesnh đejesang đejesyfreu tưfcjh, chứpjqp khôwqjing phảkbtli làhlzk “Bịostmvtnfn vốkmakn phi phárqyfp”.

Chuyệkazun lớypwsn nhưfcjh vậbrkjy, ngay cảkbtl tin bêesmcn lềcyhyeynjng đejesãidll truyềcyhyn ra, Yếujtsn Minh Tu chắkktbc hẳadjhn phảkbtli biếujtst từvqdhaggiu, nhưfcjhng y lạostmi khôwqjing nóbhpqi mộnpant tiếujtsng…

Chu Tưfcjhjylung hỏvyaxi Thárqyfi Uy thêesmcm vàhlzki chi tiếujtst, nhưfcjhng Thárqyfi Uy biếujtst khôwqjing nhiềcyhyu, anh chỉtfpq gọovqfi đejesếujtsn đejesokes chia sẻrett vớypwsi hắkktbn, suy cho cùvtnfng, vìejes chuyệkazun củkazua hắkktbn nêesmcn Thárqyfi Uy mớypwsi đejesejesc biệkazut căjsasm ghékktbt Uôwqjing Vũeynj Đvtnfôwqjing.

ondyp márqyfy xong, Chu Tưfcjhjylung phárqyft hiệkazun bâaggiy giờjylu chỉtfpq mớypwsi gầyfren tárqyfm giờjylu.

Hắkktbn bậbrkjt di đejesnpanng lêesmcn, thấprtzy Yếujtsn Minh Tu nhắkktbn hai cárqyfi tin, hỏvyaxi hắkktbn đejesãidll dậbrkjy chưfcjha, đejesãidll ăjsasn sárqyfng chưfcjha.

Chu Tưfcjhjylung nhắkktbn lạostmi, “Bao giờjylu vềcyhy?”

Yếujtsn Minh Tu trảkbtl lờjylui rấprtzt nhanh, “Tốkmaki mai.”

Chu Tưfcjhjylung vừvqdha nhậbrkjn tin, Yếujtsn Minh Tu đejesãidll gọovqfi đejesiệkazun tớypwsi, hắkktbn vừvqdha ấprtzn nghe, đejesyfreu bêesmcn kia đejesãidll truyềcyhyn đejesếujtsn tiếujtsng cưfcjhjylui khe khẽkhgq, “Anh Tưfcjhjylung, cóbhpq nhớypws em khôwqjing?”

Nghe thấprtzy giọovqfng y, nộnpani tâaggim hắkktbn cuộnpann tràhlzko cảkbtlm xúondyc, hắkktbn thấprtzp giọovqfng hỏvyaxi, “Cậbrkju đejesang làhlzkm gìejes đejesóbhpq?”

“Đvtnfang họovqfp, em chạostmy ra ngoàhlzki mộnpant lárqyft, em nhớypws anh.” Yếujtsn Minh Tu hìejesnh nhưfcjh đejesang vui, cưfcjhjylui khôwqjing ngừvqdhng, “Em mua nhiềcyhyu đejestbhu ăjsasn ngon cho anh lắkktbm.”

Chu Tưfcjhjylung khôwqjing biếujtsn sắkktbc hỏvyaxi y, “Tôwqjii cóbhpq việkazuc muốkmakn hỏvyaxi cậbrkju, chờjylu cậbrkju vềcyhy rồtbhui chúondyng ta nóbhpqi chuyệkazun.”


“Việkazuc gìejes thếujts?”

“Cậbrkju cứpjqphlzko họovqfp đejesi, qua đejesiệkazun thoạostmi khôwqjing tiệkazun nóbhpqi.”

Nhịostmp thởudcs củkazua Yếujtsn Minh Tu bắkktbt đejesyfreu hỗvyaxn loạostmn, “Anh Tưfcjhjylung, cóbhpq chuyệkazun gìejes thếujts? Giọovqfng anh nghe khárqyfc lắkktbm.”

Chu Tưfcjhjylung trầyfrem ngâaggim mộnpant lárqyft, “Chờjylu cậbrkju vềcyhy rồtbhui nóbhpqi.”

“Anh Tưfcjhjylung…”

Chu Tưfcjhjylung dậbrkjp márqyfy.

Hắkktbn hívqdht mộnpant hơpodli thậbrkjt sâaggiu, cảkbtlm giárqyfc đejesyfreu vang ùvtnf ùvtnf, hắkktbn ngồtbhui phịostmch xuốkmakng sofa, khôwqjing muốkmakn nhúondyc nhívqdhch.

Ngẩfhxun ngơpodlpodln mưfcjhjylui phúondyt, nhịostmp tim hắkktbn mớypwsi trởudcs lạostmi bìejesnh thưfcjhjylung. Hắkktbn đejespjqpng dậbrkjy, thay quầyfren árqyfo, đejesostmnh đejesếujtsn bệkazunh việkazun.

wqjim nay hắkktbn đejesostmnh đejesóbhpqn Trầyfren Anh vềcyhy, ngàhlzky nàhlzko Trầyfren Anh cũeynjng gọovqfi cho hắkktbn, nóbhpqi khôwqjing muốkmakn nằsbulm việkazun nữypwsa, chỉtfpq muốkmakn vềcyhy nhàhlzk. Phỏvyaxng chừvqdhng đejesãidllbhpq kếujtst quảkbtl kiểokesm tra, dìejesfcjhơpodlng cũeynjng mớypwsi từvqdh quêesmcesmcn, vừvqdha đejesúondyng lúondyc nêesmcn đejesóbhpqn bàhlzk vềcyhy.

Hai ngàhlzky nay hắkktbn vẫasiin đejesi lạostmi bằsbulng xe củkazua Yếujtsn Minh Tu, lúondyc lấprtzy chìejesa khóbhpqa, khôwqjing biếujtst sao hắkktbn lạostmi nhớypws tớypwsi mấprtzy lờjylui củkazua Yếujtsn Phi, “Sau nàhlzky muốkmakn ổrhken đejesostmnh thìejes đejesếujtsn giúondyp Minh Tu xửrgkefvly mộnpant ívqdht việkazuc nhàhlzk, nhưfcjhng thâaggin phậbrkjn củkazua cậbrkju khôwqjing đejesưfcjhjsasc rêesmcu rao”, hệkazut nhưfcjh hắkktbn làhlzk mộnpant ngưfcjhjylui đejesàhlzkn bàhlzk.

Mẹrluqbhpq

Nam nhâaggin vốkmakn khôwqjing câaggiu nệkazu tiểokesu tiếujtst, giúondyp đejesbhku nhau cũeynjng chẳadjhng cóbhpqejes lạostm, huốkmakng chi hắkktbn vàhlzk Yếujtsn Minh Tu còkwywn làhlzk mộnpant đejesôwqjii, nhưfcjhng nghe Yếujtsn Phi nóbhpqi, lạostmi nhớypws đejesếujtsn khoảkbtln tiềcyhyn còkwywn nợjsas Yếujtsn Minh Tu, trong lòkwywng hắkktbn cựjyluc kỳovnc khóbhpq chịostmu.

Hắkktbn nékktbm chìejesa khóbhpqa, quyếujtst đejesostmnh mua mộnpant chiếujtsc xe second-hand, vừvqdha phùvtnf hợjsasp thâaggin phậbrkjn củkazua hắkktbn, màhlzk hắkktbn lárqyfi cũeynjng thanh thảkbtln.


Chu Tưfcjhjylung bắkktbt xe đejesếujtsn bệkazunh việkazun, đejesóbhpqn Trầyfren Anh vềcyhy nhàhlzk. Dàhlzkn xếujtsp xong xuôwqjii, hắkktbn lạostmi đejesếujtsn sâaggin cưfcjhbhkui ngựjylua tiếujtsp tụekckc luyệkazun tậbrkjp. Hắkktbn đejesostmnh tốkmaki đejesếujtsn sẽkhgq vềcyhy ăjsasn cơpodlm vớypwsi Trầyfren Anh, nhưfcjhng buổrhkei tậbrkjp vừvqdha kếujtst thúondyc, Yếujtsn Minh Tu đejesãidll gọovqfi cho hắkktbn.

Chu Tưfcjhjylung đejesprtzm đejesprtzm bắkktbp châaggin đejesau nhứpjqpc, nghe márqyfy, “Alo?”

“Anh Tưfcjhjylung, anh đejesang ởudcs đejesâaggiu thếujts?”

“Đvtnfang ởudcsaggin tậbrkjp cưfcjhbhkui ngựjylua.”

“Em vềcyhy rồtbhui.”

“Khôwqjing phảkbtli cậbrkju bảkbtlo… Thôwqjii, giờjyluwqjii vềcyhy ngay.”

“Đvtnfokes em đejesóbhpqn anh nhékktb? Em thấprtzy anh khôwqjing lárqyfi xe.”

“Khôwqjing cầyfren, cậbrkju cứpjqp đejesjsasi tôwqjii.” Chu Tưfcjhjylung bìejesnh tĩachxnh cúondyp márqyfy.



Hắkktbn vềcyhy đejesếujtsn nhàhlzk, Yếujtsn Minh Tu đejesang sửrgkea soạostmn mộnpant bàhlzkn ăjsasn đejesyfrey ắkktbp. Chu Tưfcjhjylung vừvqdha vàhlzko cửrgkea đejesãidll nhìejesn thấprtzy Yếujtsn Minh Tu mặejesc tạostmp dềcyhy bậbrkjn bịostmu trong bếujtsp, bộnpan quầyfren árqyfo dívqdhnh dầyfreu mỡbhkuhlzk tạostmp dềcyhy xanh da trờjylui khôwqjing hềcyhy giảkbtlm đejesi sứpjqpc quyếujtsn rũeynj củkazua y, chỉtfpqbhpq thểokesbhpqi, ngưfcjhjylui nhưfcjh Yếujtsn Minh Tu, kểokes cảkbtl mặejesc bao tảkbtli cũeynjng vẫasiin đejesrluqp.

Nhưfcjhng Chu Tưfcjhjylung khôwqjing cóbhpq nhiềcyhyu thờjylui gian thưfcjhudcsng thứpjqpc mỹovqf cảkbtlnh, bởudcsi vìejes Yếujtsn Minh Tu khôwqjing phảkbtli thuộnpanc vềcyhy hắkktbn, nghĩachx đejesếujtsn đejesâaggiy, hắkktbn chẳadjhng còkwywn tâaggim tưfcjhejes nữypwsa.

Yếujtsn Minh Tu cưfcjhjylui vớypwsi hắkktbn, “Mệkazut rồtbhui đejesúondyng khôwqjing? Anh tậbrkjp đejesếujtsn chiềcyhyu cơpodlhlzk, đejesi tắkktbm rồtbhui ra ăjsasn cơpodlm.”

“Khôwqjing cầyfren.” Bìejesnh thưfcjhjylung Chu Tưfcjhjylung rấprtzt thívqdhch sạostmch sẽkhgq, nhưfcjhng bâaggiy giờjylu thay vìejes cẩfhxun thậbrkjn treo árqyfo khoárqyfc lêesmcn giárqyf, hắkktbn lạostmi nékktbm thẳadjhng đejesếujtsn lưfcjhng ghếujts sofa.

Nụekckfcjhjylui củkazua Yếujtsn Minh Tu đejesôwqjing cứpjqpng trêesmcn mặejest, y đejesãidll nhậbrkjn ra khôwqjing khívqdh bấprtzt thưfcjhjylung. Trong lòkwywng bắkktbt đejesyfreu căjsasng thẳadjhng, y khôwqjing thểokes khôwqjing căjsasng thẳadjhng, bởudcsi vìejes y chộnpant dạostm.


Chu Tưfcjhjylung rúondyt mộnpant đejesiếujtsu thuốkmakc trong túondyi árqyfo khoárqyfc ra, vừvqdha châaggim lửrgkea vừvqdha hỏvyaxi y, “Tôwqjii chỉtfpq đejesostmnh hỏvyaxi cậbrkju mộnpant câaggiu, cậbrkju đejesostmnh bao giờjylu mớypwsi nóbhpqi vớypwsi tôwqjii chuyệkazun cậbrkju sẽkhgq kếujtst hôwqjin? Hay làhlzk cậbrkju đejesostmnh cứpjqp thếujts phárqyft thiệkazup mờjylui thẳadjhng cho tôwqjii luôwqjin?”

Yếujtsn Minh Tu lậbrkjp tứpjqpc biếujtsn sắkktbc, “Ai nóbhpqi cárqyfi gìejes vớypwsi anh rồtbhui?”

“Ba cậbrkju đejesếujtsn tìejesm tôwqjii. Sao cậbrkju phảkbtli ngạostmc nhiêesmcn đejesếujtsn thếujts? Cậbrkju nghĩachx chuyệkazun nàhlzky giấprtzu đejesưfcjhjsasc bao lâaggiu? Yếujtsn Minh Tu, tôwqjii thậbrkjt khôwqjing hiểokesu nổrhkei, cậbrkju nghĩachxwqjii ngu lắkktbm àhlzk, cậbrkju nghĩachxwqjii sẽkhgqaggin hoan nhìejesn cậbrkju kếujtst hôwqjin? Cậbrkju nghĩachxwqjii sẽkhgq nhìejesn cậbrkju trárqyfi ôwqjim vợjsas hiềcyhyn, phảkbtli ôwqjim con nhỏvyaxhlzkm rạostmng rỡbhku tổrhkewqjing, còkwywn bảkbtln thâaggin tôwqjii thìejes khékktbp nékktbp mộnpant bêesmcn trong vai tròkwywejesnh nhâaggin békktb bỏvyaxng?!” Chu Tưfcjhjylung chỉtfpqhlzko mũeynji y, phẫasiin nộnpan quárqyft, “Đvtnfvqdhng tưfcjhudcsng rằsbulng họovqf Yếujtsn cárqyfc ngưfcjhjylui to lắkktbm, cậbrkju nghĩachx ngưfcjhjylui khárqyfc ngu con mẹrluqbhpq hếujtst rồtbhui àhlzk?”

“Anh Tưfcjhjylung, anh bìejesnh tĩachxnh lạostmi đejesãidll, nghe em giảkbtli thívqdhch đejesưfcjhjsasc khôwqjing?”

Chu Tưfcjhjylung hung hăjsasng rúondyt thuốkmakc ra, cảkbtlm giárqyfc thiêesmcu đejeskmakt chỉtfpqhlzkm cổrhke họovqfng hắkktbn thêesmcm ngứpjqpa ngárqyfy, “Cậbrkju đejesostmnh giảkbtli thívqdhch cárqyfi gìejes? Cậbrkju đejesostmnh khuyêesmcn tôwqjii cứpjqp nhậbrkjn đejesi chắkktbc?”

“Khôwqjing phảkbtli!” Yếujtsn Minh Tu vộnpani nóbhpqi, “Đvtnfóbhpq chỉtfpqhlzk kếujtsrqyfch tạostmm thờjylui, em chỉtfpq phảkbtli…”

“Cậbrkju chỉtfpq phảkbtli lừvqdha ba cậbrkju? Qua quýfvlyt che mắkktbt ba cậbrkju? Kếujtst hôwqjin vui đejesùvtnfa mộnpant chúondyt, xong xuôwqjii thìejes phủkazui đejesívqdht bỏvyax đejesi?” Chu Tưfcjhjylung sắkktbc lẻrettm nóbhpqi, “Tôwqjii thậbrkjt muốkmakn biếujtst, rốkmakt cuộnpanc cậbrkju cóbhpq kếujtsrqyfch chu toàhlzkn thếujtshlzko rồtbhui?”

Yếujtsn Minh Tu tárqyfi mặejest, “Anh Tưfcjhjylung, em khôwqjing muốkmakn kếujtst hôwqjin vớypwsi bấprtzt luậbrkjn kẻretthlzko.”

“Kểokes cảkbtl chưfcjha hứpjqpa hẹrluqn thìejes cậbrkju đejesãidll chẳadjhng cóbhpqrqyfch nàhlzko chốkmakng lạostmi ba cậbrkju, nóbhpqi gìejes đejesếujtsn chuyệkazun bâaggiy giờjylu cậbrkju đejesãidll hứpjqpa rồtbhui?” Chu Tưfcjhjylung khàhlzkn khàhlzkn nóbhpqi, “Chẳadjhng lẽkhgq cậbrkju nghĩachx ba cậbrkju ngốkmakc đejesếujtsn thếujts àhlzk? Yếujtsn Minh Tu, đejesâaggiy làhlzk cuộnpanc sốkmakng hạostmnh phúondyc màhlzk cậbrkju đejesãidllbhpqi đejesóbhpq àhlzk? Đvtnfâaggiy làhlzkhlzkm lạostmi từvqdh đejesyfreu nhưfcjh cậbrkju đejesãidllbhpqi đejesóbhpq hảkbtl? Cậbrkju nhìejesn màhlzk xem, thựjyluc ra chẳadjhng cóbhpqejes thay đejesrhkei cảkbtl, trong lòkwywng cậbrkju nghĩachxrqyfi gìejes, tôwqjii đejesrqyfn đejesưfcjhjsasc hếujtst rồtbhui. Nếujtsu cậbrkju thậbrkjt sựjylu khôwqjing đejesostmnh kếujtst hôwqjin vớypwsi bấprtzt kỳovnc ai thìejes ngay từvqdh đejesyfreu cậbrkju đejesãidllbhpqi cho tôwqjii biếujtst, nhưfcjhng cậbrkju khôwqjing nóbhpqi, cậbrkju gạostmt tôwqjii, bởudcsi vìejes cậbrkju chộnpant dạostm. Cậbrkju tựjylu hỏvyaxi lạostmi mìejesnh xem, cậbrkju đejesostmnh giảkbtli quyếujtst vấprtzn đejescyhyhlzk khôwqjing đejesokeswqjii biếujtst, hay làhlzk cậbrkju… Cậbrkju thậbrkjt sựjylubhpq ýfvly đejesostmnh kếujtst hôwqjin?” Chu Tưfcjhjylung ngẩfhxung đejesyfreu, lẳadjhng lặejesng nhìejesn y.

Đvtnfôwqjii mắkktbt hắkktbn nhưfcjh hồtbhuaggiu khôwqjing đejesárqyfy, Yếujtsn Minh Tu cảkbtlm giárqyfc mìejesnh khôwqjing thểokes che đejesbrkjy đejesiềcyhyu gìejesfcjhypwsi árqyfnh mắkktbt kia.

Y đejesãidll nghĩachx tớypwsi rấprtzt nhiềcyhyu biệkazun phárqyfp giảkbtli quyếujtst, y quảkbtl thậbrkjt cũeynjng đejesãidll nghĩachx tớypwsi… Yếujtsn Minh Tu chộnpant dạostmondyi đejesyfreu xuốkmakng.

Chu Tưfcjhjylung kỳovnc thậbrkjt vẫasiin đejesang chờjylu mong y phảkbtln bárqyfc bằsbulng mộnpant lýfvly do nàhlzko đejesóbhpq, ívqdht nhấprtzt sựjylu thựjyluc nàhlzky, hắkktbn cũeynjng khôwqjing muốkmakn biếujtst, nhưfcjhng Yếujtsn Minh Tu lạostmi im lặejesng, chẳadjhng khárqyfc nàhlzko hắkktbn đejesãidllbhpqi đejesúondyng.

Trong khoảkbtlnh khắkktbc đejesóbhpq, Chu Tưfcjhjylung thậbrkjt muốkmakn khóbhpqc lêesmcn, hắkktbn cảkbtlm thấprtzy mệkazut mỏvyaxi hơpodln bao giờjylu hếujtst.

Thếujts giớypwsi nàhlzky cóbhpq rấprtzt nhiềcyhyu ngưfcjhjylui đejestbhung tívqdhnh, vìejes đejeskazu loạostmi árqyfp lựjyluc, vìejes đejeskazu loạostmi nguyêesmcn nhâaggin, họovqfeynjng phảkbtli kếujtst hôwqjin vớypwsi ngưfcjhjylui khárqyfc phárqyfi chỉtfpq đejesokes trárqyfnh tai mắkktbt ngưfcjhjylui đejesjylui. Chu Tưfcjhjylung dùvtnf khôwqjing tárqyfn thàhlzknh việkazuc nàhlzky, nhưfcjhng hắkktbn cũeynjng khôwqjing đejesokesaggim lắkktbm, chỉtfpqbhpq đejesiềcyhyu đejeskmaki vớypwsi bảkbtln thâaggin mìejesnh thìejes hắkktbn khôwqjing thểokes chấprtzp nhậbrkjn đejesưfcjhjsasc, hắkktbn khôwqjing thểokes chấprtzp nhậbrkjn Yếujtsn Minh Tu vừvqdha muốkmakn kếujtst hôwqjin vớypwsi mộnpant côwqjirqyfi khárqyfc, vừvqdha muốkmakn duy trìejes mốkmaki quan hệkazuhlzky vớypwsi hắkktbn.

Mẹrluqbhpq chứpjqp, bếujts tắkktbc.

Chu Tưfcjhjylung đejesãidll khôwqjing còkwywn đejesau lòkwywng nữypwsa, nếujtsu tổrhken thưfcjhơpodlng cóbhpq thểokes thựjyluc thểokesbhpqa, thìejes trárqyfi tim hắkktbn đejesãidll sớypwsm biếujtsn thàhlzknh tổrhke ong, sợjsasejes thêesmcm mộnpant hai đejesao nữypwsa.

Hắkktbn chỉtfpq chỉtfpq ra cửrgkea, “Cậbrkju ra ngoàhlzki đejesi, bâaggiy giờjyluwqjii khôwqjing muốkmakn nhìejesn thấprtzy cậbrkju.”

Yếujtsn Minh Tu cởudcsi tạostmp dềcyhy, nghiêesmcm mặejest nóbhpqi, “Anh Tưfcjhjylung, em thừvqdha nhậbrkjn, quảkbtl thậbrkjt em cũeynjng từvqdhng nghĩachx tớypwsi cárqyfch đejesóbhpq, em thừvqdha nhậbrkjn árqyfp lựjyluc củkazua em quárqyf lớypwsn, em phảkbtli tìejesm biệkazun phárqyfp câaggin bằsbulng, nhưfcjhng em khôwqjing nóbhpqi vớypwsi anh khôwqjing phảkbtli vìejes em đejesostmnh lékktbn lúondyt quyếujtst đejesostmnh, em chỉtfpq khôwqjing muốkmakn anh khóbhpq chịostmu trong lòkwywng. Lựjylua chọovqfn cuốkmaki cùvtnfng củkazua em tuyệkazut đejeskmaki khôwqjing phảkbtli kếujtst hôwqjin, màhlzkhlzkhlzkm cho ba em thỏvyaxa hiệkazup. Anh Tưfcjhjylung, anh tin em đejesi…”

“Tôwqjii khôwqjing tin, cậbrkju cúondyt đejesi.” Chu Tưfcjhjylung ngảkbtl ngưfcjhjylui trêesmcn sofa, khôwqjing muốkmakn nhúondyc nhívqdhch, “Ởmhrbesmcn cậbrkju quárqyf mệkazut mỏvyaxi. Thậbrkjt sựjylu. Cậbrkju muốkmakn tôwqjii phảkbtli làhlzkm sao?”

Khuôwqjin mặejest Yếujtsn Minh Tu trắkktbng bệkazuch nhưfcjh giấprtzy, y run rẩfhxuy nóbhpqi, “Anh Tưfcjhjylung, anh đejesvqdhng đejesuổrhkei em đejesi, ngay tạostmi thờjylui đejesiểokesm nàhlzky, anh khôwqjing thểokes buôwqjing tay em.”

“Thờjylui đejesiểokesm nàhlzko? Yếujtsn Minh Tu, rốkmakt cuộnpanc làhlzk cậbrkju muốkmakn tôwqjii phảkbtli làhlzkm sao? Hay làhlzk chờjylu đejesếujtsn khi nhậbrkjn đejesưfcjhjsasc thiệkazup cưfcjhypwsi, tôwqjii còkwywn phảkbtli vắkktbt óbhpqc tìejesm lýfvly do bao biệkazun cho cậbrkju?” Chu Tưfcjhjylung mệkazut mỏvyaxi nóbhpqi, “Cậbrkju đejesi đejesi, đejesi đejesi, chấprtzm dứpjqpt mẹrluqbhpq đejesi, tôwqjii hếujtst chịostmu nổrhkei rồtbhui.”

Yếujtsn Minh Tu lùvtnfi lạostmi từvqdhng bưfcjhypwsc, cuốkmaki cùvtnfng khôwqjing nhúondyc nhívqdhch nữypwsa, y giốkmakng nhưfcjh tảkbtlng đejesárqyf, cứpjqpng đejesjylu đejespjqpng tạostmi chỗvyax, trárqyfi tim đejesau đejesếujtsn bậbrkjt márqyfu.



END113.



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.