Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 357-3 :

    trước sau   
Đjnshfsiai khámggvi năxyzzm phúplamt sau Tôzvkk Mộplamc lầvbvnn nữzvkka trởwdyq lạfsiai phògonung ngủehae. Anh ấtythy thấtythy tôzvkki khôzvkkng tắxntym cũjtbcng khôzvkkng hềksts bấtytht ngờihye, thậubdot giốiamlng nhưdnxb vốiamln cũjtbcng khôzvkkng trôzvkkng đjnshwdyqi tôzvkki sẽtuxz nghe theo lờihyei anh ấtythy. Sau khi đjnshi vàrjaso liềkstsn ngồdzpxi ởwdyq trêywvjn giưdnxbihyeng, hai tay ôzvkkm lấtythy tôzvkki, đjnshtllzzvkki ngồdzpxi ởwdyq trêywvjn đjnshùgaobi anh ấtythy, nhìerjmn tôzvkki nóohpvi: “Cóohpverjm muốiamln hỏmfhxi, hỏmfhxi đjnshi.”

Giọicdhng anh ấtythy cóohpv chúplamt trầvbvnm thấtythp nhưdnxbng ámggvnh mắxntyt nhìerjmn tôzvkki vẫtuxzn tràrjasn đjnshvbvny cưdnxbng chiềkstsu.

zvkki liềkstsn nóohpvi: “Vừeriia rồdzpxi em họicdhrjas thếmfhxrjaso? Sao em ấtythy lạfsiai xuấtytht hiệtuxzn ởwdyq trong phògonung ngủehae? Em ấtythy ởwdyq trong phògonung ngủehae chízvdnnh làrjaserjm chờihye anh? Em ấtythy nóohpvi gìerjm vớohpvi anh?”

“Hẳubdrn làrjas đjnshxultc biệtuxzt chờihye anh. Em biếmfhxt, bọicdhn anh đjnshkstsu làrjas quỷwjwo, em ấtythy cóohpv thểtllz cảiamlm ứlnzrng đjnshưdnxbwdyqc anh.” Tôzvkk Mộplamc cưdnxbihyei mộplamt tiếmfhxng vớohpvi tôzvkki, khóohpve miệtuxzng xuấtytht hiệtuxzn mộplamt chúplamt khổdhfy sởwdyq, nóohpvi: “Thậubdot xin lỗcmzmi Dưdnxbơxzying Dưdnxbơxzying, làrjas anh khôzvkkng tốiamlt. Vốiamln anh đjnshdzpxng ýpypc gộplamp đjnshehae phámggvch Thi Cầvbvnu cùgaobng Tưdnxbohpvc Âpfvmm củehaea em ấtythy sẽtuxz đjnshưdnxba côzvkktythy đjnshi đjnshvbvnu thai, đjnshtllz cho em ấtythy cùgaobng nhàrjas mợwdyq đjnshrjasn tụdhfy, nhưdnxbng bâwyuny giờihye…”

“Bâwyuny giờihye thếmfhxrjaso?” Tôzvkki hỏmfhxi.

Đjnshdzpxng thờihyei trong lògonung âwyunm thầvbvnm thởwdyq phàrjaso nhẹhbqv nhõfsiam, hóohpva ra làrjas bởwdyqi vìerjm nguyêywvjn nhâwyunn nàrjasy.

“Bâwyuny giờihye chízvdnnh anh cũjtbcng khôzvkkng mạfsianh hơxzyin em ấtythy bao nhiêywvju, làrjasm sao cògonun cóohpv thểtllz giúplamp em ấtythy đjnshvbvnu thai.” Tôzvkk Mộplamc cưdnxbihyei thảiamlm mộplamt tiếmfhxng, vẻsmul mặxultt hếmfhxt sứlnzrc tịerjmch mịerjmch.

Trôzvkkng thấtythy tôzvkk Mộplamc nhưdnxb vậubdoy lògonung tôzvkki cảiamlm thấtythy khóohpv chịerjmu nhưdnxb bịerjm kim châwyunm, Tôzvkk Mộplamc luôzvkkn kiêywvju ngạfsiao hùgaobng mạfsianh, đjnshâwyuny làrjas lầvbvnn đjnshvbvnu tiêywvjn anh ấtythy tỏmfhx ra bấtytht lựwdyqc nhưdnxb vậubdoy.

zvkki liềkstsn ôzvkkm đjnshvbvnu anh ấtythy, an ủehaei: “Khôzvkkng sao, bâwyuny giờihye anh yếmfhxu ớohpvt chẳubdrng qua chỉwjworjas tạfsiam thờihyei thôzvkki, sẽtuxz lạfsiai trởwdyqywvjn mạfsianh mẽtuxz. Hay chúplamng ta trởwdyq vềksts mộplam đjnshi, nơxzyii đjnshóohpvohpv âwyunm huyệtuxzt, cóohpv nhiềkstsu âwyunm khízvdnohpv thểtllz cung cấtythp cho anh tu luyệtuxzn. Hơxzyin nữzvkka em bâwyuny giờihyejtbcng làrjas thầvbvnn, chúplamng ta cóohpv thểtllzwdyq lạfsiai đjnshóohpv trong mộplamt thờihyei gian dàrjasi, mộplamt năxyzzm khôzvkkng đjnshưdnxbwdyqc thìerjm hai năxyzzm, hai năxyzzm khôzvkkng đjnshưdnxbwdyqc thìerjm ba năxyzzm, quảiaml thựwdyqc mưdnxbihyei năxyzzm hay trăxyzzm năxyzzm cũjtbcng đjnshưdnxbwdyqc, em đjnshkstsu nguyệtuxzn ýpypc theo anh.”

“Đjnshdzpx ngốiamlc.” Tôzvkk Mộplamc cưdnxbihyei nhẹhbqv mộplamt tiếmfhxng.

Sau đjnshóohpv anh ấtythy dừeriing mộplamt chúplamt, ưdnxbu tưdnxb trầvbvnm thấtythp bỗcmzmng nhiêywvjn đjnshưdnxbwdyqc quétuxzt sạfsiach, ngửiamla đjnshvbvnu hỏmfhxi tôzvkki.

“Nha đjnshvbvnu ngốiamlc, anh bâwyuny giờihye yếmfhxu ớohpvt nhưdnxb vậubdoy em cóohpv chêywvj anh khôzvkkng?”

“Dĩwdyq nhiêywvjn sẽtuxz khôzvkkng. Mặxultc dùgaob thựwdyqc lựwdyqc củehaea anh trởwdyqywvjn kétuxzm nhưdnxbng vẫtuxzn rấtytht lợwdyqi hạfsiai đjnshiamli vớohpvi em, hai chúplamng ta lợwdyqi hạfsiai khôzvkkng giốiamlng nhau. Huốiamlng chi anh đjnshhbqvp trai nhưdnxb vậubdoy, em cámggvm ơxzyin trờihyei đjnshtytht cògonun chưdnxba đjnshehae, cóohpvdnxbmggvch gìerjm chêywvj anh?” Tôzvkki liềkstsn nóohpvi.

“Em cũjtbcng làrjas bởwdyqi vìerjmdnxbohpvng mạfsiao mớohpvi thízvdnch anh?” Sắxntyc mặxultt Tôzvkk Mộplamc tốiamli sầvbvnm, trêywvjn mặxultt vạfsiach qua mộplamt tia khóohpv chịerjmu.

zvkki liềkstsn ýpypc thứlnzrc đjnshưdnxbwdyqc câwyunu trảiaml lờihyei củehaea tôzvkki sai, cưdnxbihyei lấtythy lògonung: “Khôzvkkng riêywvjng gìerjm mặxultt, cògonun cóohpvohpvc ngưdnxbihyei, cògonun cóohpv… cậubdou nhỏmfhx.”

“Lộplamc Dưdnxbơxzying…” Giọicdhng Tôzvkk Mộplamc trầvbvnm thấtythp hơxzyin mấtythy phầvbvnn, ámggvnh mắxntyt lạfsianh lẽtuxzo nhìerjmn tôzvkki, cóohpv loạfsiai cảiamlm giámggvc muốiamln cắxntyn tôzvkki.

zvkki theo bảiamln năxyzzng rụdhfyt cổdhfy lạfsiai, trong lògonung cóohpv chúplamt hơxzyii sợwdyq, từerii trêywvjn ngưdnxbihyei anh ấtythy nhảiamly lêywvjn.

Vừeriia mớohpvi đjnshlnzrng thẳubdrng ngưdnxbihyei lêywvjn tôzvkki liềkstsn phụdhfyc hồdzpxi lạfsiai tinh thầvbvnn, khôzvkkng đjnshúplamng a, bâwyuny giờihyezvkki đjnshãrjas thàrjasnh thầvbvnn cògonun sợwdyqzvkk Mộplamc xùgaobzvkkng?

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.