Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 318 : Anh trai như cậu thật đúng là hung ác

    trước sau   
gidibmag hồkxlkyvit mộrizat loạxstti dựibhs cảehjfm làghbd bọfgbhn họfgbh đnlerang nóyviti vềyvit Trìqoornh Dĩzbstyvitnh, ngàghbdy đnleróyvit, sau khi bắbwxgt anh ta ởlxqt trong côgiding xưbubflxqtng vềyvit thìqoor đnlerrizang tĩzbstnh gìqoorxyrsng khôgiding cóyvit, côgidi đnlerãnofu ngầxxzgm trộrizam nghe đnlerưbubfbubfc khi chơbmagi cùopccng Tiểfrqbu Ảqoornh ởlxqt trong phòavgwng sáeduxch củoufla Nam Cung Ngạxstto, nóyviti sau nàghbdy sẽdepx pháeduxi ngưbubfhedfi qua xửbyrnogsn mấfmify sảehjfn nghiệfbusp bêyvitn Đwycsàghbdi Bắbwxgc lầxxzgn nữyhcba, Trìqoornh Dĩzbstyvitnh giốosdung nhưbubf bốosduc hơbmagi hoàghbdn toàghbdn biếihiin mấfmift khỏciywi đnlerlbula cầxxzgu.

"Khôgiding cóyvit chuyệfbusn gìqoor cảehjf, hôgidim nay em đnlerãnofuqyven anh làghbdm gìqoor? Phim chụpdafp X quang đnlerâmbafu? Cho anh nhìqoorn mộrizat cáeduxi." Đwycsôgidii mắbwxgt thâmbafm thúnofuy củoufla Nam Cung Kìqoornh Hiêyvitn che giấfmifu tấfmift cảehjf, ưbubfu nhãnofu nhéqyveo nhéqyveo khuôgidin mặxtoot nhỏciyw nhắbwxgn củoufla côgidi, mịlbul hoặxtooc nóyviti.

“Đwycsâmbafy, nhìqoorn xem côgiding chúnofua bảehjfo bốosdui củoufla cậswxhu." Lạxsttc Phàghbdm Vũxyrs đnlerưbubfa qua.

Nam Cung Kìqoornh Hiêyvitn ngồkxlki xuốosdung ghếihii salon dầxxzgy cộrizam, nhẹgnqt nhàghbdng kéqyveo Dụpdaf Thiêyvitn Tuyếihiit ôgidim vàghbdo trong ngựibhsc, đnlerfrqbgidi ngồkxlki ởlxqt trêyvitn đnlerùopcci anh, thâmbafn mậswxht màghbd ưbubfu nhãnofu nhìqoorn chăfbusm chúnofu tấfmifm hìqoornh X quang, nhưbubfng trong lòavgwng Dụpdaf Thiêyvitn Tuyếihiit khôgiding cóyvityvitn ổaehon nhưbubf vậswxhy, bàghbdn tay nhỏciywqyve chốosdung bờhedf vai anh, nhẹgnqt nhàghbdng cắbwxgn môgidii nóyviti: "Anh nóyviti, rốosdut cuộrizac làghbd chuyệfbusn gìqoor? Rốosdut cuộrizac thìqoor hai ngưbubfhedfi cáeduxc anh đnlerãnofughbdm gìqoor Trìqoornh Dĩzbstyvitnh? . . . . . . Giếihiit ngưbubfhedfi diệfbust khẩbpixu rồkxlki àghbd?"

Nam Cung Kìqoornh Hiêyvitn thỉxstt mỉxstt thưbubflxqtng thứlnokc hìqoornh ảehjfnh xinh xắbwxgn trêyvitn hìqoornh X quang, nhấfmift làghbdeduxi châmbafn nho nhỏciyw đnleráeduxng yêyvitu cũxyrsng đnlerưbubfbubfc chụpdafp rấfmift rõfcqeghbdng, trong mắbwxgt toáeduxt ra chúnofut vẻavgw nhu tìqoornh khóyvityvit đnlerưbubfbubfc, nhưbubfng rấfmift mau biếihiin mấfmift, mộrizat cáeduxnh tay buộrizac chặxtoot ngưbubfhedfi phụpdaf nữyhcb nhỏciyw xinh trong ngựibhsc.

"Em lo lắbwxgng cho cậswxhu ta?" Anh ngưbubfgevtc mắbwxgt, trong đnlerôgidii mắbwxgt thâmbafm thúnofuy mang theo ýogsn lạxsttnh nhèttxn nhẹgnqt, giốosdung nhưbubfghbd uy hiếihiip nhìqoorn côgidi.


"Em đnlerâmbafu cóyvit," Dụpdaf Thiêyvitn Tuyếihiit nhẹgnqt giọfgbhng nóyviti: "Dùopcc sao thìqoor anh ta cũxyrsng làghbd chồkxlkng củoufla Dạxstt Hi, cáeduxc anh bắbwxgt ngưbubfhedfi cũxyrsng nêyvitn thôgiding báeduxo cho côgidifmify biếihiit, dầxxzgu gìqoor giữyhcba bọfgbhn họfgbhavgwn cóyvit quan hệfbus vợbubf chồkxlkng, íleiit nhấfmift cũxyrsng phảehjfi đnlerfrqb Dạxstt Hi biếihiit anh muốosdun đnlerosdui phóyvit vớgevti anh ta thếihiighbdo."

Thâmbafn thểfrqb cao ngấfmift củoufla Nam Cung Kìqoornh Hiêyvitn tựibhsa vàghbdo ghếihii salon, chăfbusm chúnofu nhìqoorn khuôgidin mặxtoot nhỏciyw nhắbwxgn củoufla côgidi, im lặxtoong khôgiding nóyviti gìqoor.

"Lờhedfi nàghbdy hìqoornh nhưbubfyvit chúnofut đnlerxstto lýogsn," Lạxsttc Phàghbdm Vũxyrs sờhedf sờhedf cằihjmm, cưbubfhedfi yếihiiu ớgevtt hưbubfgevtng vềyvit phíleiia Dụpdaf Thiêyvitn Tuyếihiit, nóyviti: "Bằihjmng khôgiding nhưbubf vậswxhy đnleri, trưbubfgevtc khi tôgidii néqyvem cậswxhu ta xuốosdung biểfrqbn làghbdm mồkxlki cho cáedux mậswxhp, tôgidii sẽdepx gọfgbhi cho đnlerxstti tiểfrqbu thưbubf nhàghbd Nam cung nhìqoorn mộrizat chúnofut, nhưbubf vậswxhy đnlerưbubfbubfc khôgiding?"

Dụpdaf Thiêyvitn Tuyếihiit cảehjf kinh trong lòavgwng, áeduxnh mắbwxgt nhìqoorn Nam Cung Kìqoornh Hiêyvitn cóyvit chúnofut trởlxqtyvitn phứlnokc tạxsttp.

"Nàghbdy," Giọfgbhng côgidi khẽdepx run, áeduxp đnlerếihiin gầxxzgn mặxtoot anh thìqoor thầxxzgm nóyviti: "Khôgiding phảehjfi sẽdepxghbdm nhưbubf vậswxhy thậswxht chứlnok? Em thừqhisa nhậswxhn em hậswxhn ngưbubfhedfi đnleróyvit, hậswxhn anh ta khôgiding lậswxhp tứlnokc chếihiit đnleri hoặxtooc làghbd dứlnokt khoáeduxt sốosdung khôgiding bằihjmng chếihiit, anh ta cóyvit chếihiit cũxyrsng khôgiding thểfrqb trảehjf hếihiit nhữyhcbng tộrizai lỗleiii màghbd anh ta đnlerãnofughbdm! Nhưbubfng dùopcc sao anh ta vẫfgbhn làghbd chồkxlkng củoufla Dạxstt Hi, coi nhưbubf trừqhisng phạxsttt cũxyrsng phảehjfi chờhedf Dạxstt Hi gậswxht đnlerxxzgu rồkxlki mớgevti nóyviti, cóyvit đnlerưbubfbubfc khôgiding? Hơbmagn nữyhcba bọfgbhn họfgbhavgwn cóyvit con gáeduxi, Y Y nhỏciyw nhưbubf vậswxhy, căfbusn bảehjfn làghbd khôgiding biếihiit phâmbafn biệfbust đnlerúnofung sai, phảehjfi tìqoorm lýogsn do đnlerfrqb cho con béqyve tiếihiip nhậswxhn sựibhs thựibhsc làghbd ba mìqoornh đnlerrizat nhiêyvitn khôgiding còavgwn? Anh nóyviti cóyvit đnlerúnofung khôgiding?"

Nam Cung Kìqoornh Hiêyvitn vẫfgbhn nhưbubfxyrs khôgiding nóyviti lờhedfi nàghbdo.

Trong mắbwxgt Dụpdaf Thiêyvitn Tuyếihiit lộriza ra vẻavgw kinh hoảehjfng, cóyvit chúnofut gấfmifp gáeduxp, giơbmagghbdn tay nhỏciywqyveghbdnh lạxsttnh nhéqyveo cổaeho củoufla anh: "Nóyviti chuyệfbusn vớgevti anh đnleróyvit, cóyvityviti hay khôgiding? Nóyviti hay khôgiding?"

Đwycsôgidii mắbwxgt củoufla Nam Cung Kìqoornh Hiêyvitn rốosdut cuộrizac dâmbafng dụpdafc vọfgbhng, cầxxzgm bàghbdn tay nhỏciywqyve đnlerang làghbdm bừqhisa, chếihii trụpdafbubfng côgidi, đnlerèttxn éqyvep xuốosdung, đnlerrizat nhiêyvitn chêyvitnh vêyvitnh côgidi chỉxsttyvit thểfrqbeduxm vàghbdo trêyvitn ngưbubfhedfi anh, hôgidi hấfmifp hoàghbd vớgevti hôgidi hấfmifp củoufla anh, nghe tiếihiing nóyviti trầxxzgm thấfmifp củoufla anh vang lêyvitn ởlxqtyvitn tai: “Chíleiinh vìqoor nghĩzbst tớgevti Dạxstt Hi cho nêyvitn anh mớgevti đnlerfrqb cậswxhu ta sốosdung lâmbafu thêyvitm mấfmify ngàghbdy, cóyvit phảehjfi nóyvit lạxstti ầxxzgm ĩzbst muốosdun gặxtoop Trìqoornh Dĩzbstyvitnh hay khôgiding? Hay làghbd đnlerếihiin cầxxzgu xin em? Loạxstti đnleràghbdn ôgiding nàghbdy khôgiding đnleráeduxng đnlerfrqbyvit cầxxzgu tìqoornh, nếihiiu nóyvit lạxstti tớgevti tìqoorm em, tốosdut nhấfmift em hãnofuy mắbwxgng cho nóyvit tỉxsttnh lạxstti.” Mấfmify ngóyvitn tay thon dàghbdi nhẹgnqt nhàghbdng vuốosdut ve đnlerôgidii môgidii đnlerciyw củoufla côgidi: “…… Anh tin cáeduxi miệfbusng nhỏciywghbdy củoufla em, dạxstty dỗleii ngưbubfhedfi thậswxht sựibhs rấfmift lợbubfi hạxstti.”

Đwycsrizang táeduxc củoufla anh áeduxi muộrizai đnlerếihiin cựibhsc đnleriểfrqbm, Dụpdaf Thiêyvitn Tuyếihiit đnlerciyw mặxtoot, trong lòavgwng lạxstti kiêyvitn đnlerlbulnh mộrizat chúnofut.

Nhẹgnqt nhàghbdng híleiit mộrizat hơbmagi, côgidi lắbwxgc đnlerxxzgu: “Dạxstt Hi khôgiding cóyvitqoorm em, em nghĩzbstgidifmify cũxyrsng khôgiding dáeduxm tớgevti tìqoorm em, ngàghbdy đnleróyvit anh trởlxqt vềyvitavgwn bịlbul trọfgbhng thưbubfơbmagng nhưbubf vậswxhy côgidixyrsng thấfmify đnlerưbubfbubfc, chẳfgbhng qua em cảehjfm thấfmify muốosdun xửbyrn tríleii Trìqoornh Dĩzbstyvitnh nhưbubf thếihiighbdo, nhấfmift đnlerlbulnh côgidi sẽdepxyvit ýogsn nghĩzbst củoufla chíleiinh mìqoornh, chúnofung ta đnleri hỏciywi côgidifmify thửbyrn xem, đnlerưbubfbubfc khôgiding?”

“Trưbubfgevtc tiêyvitn đnlerqhisng đnlerfrqb ýogsn tớgevti nóyvit, mấfmify ngàghbdy nữyhcba rồkxlki nóyviti,” Giọfgbhng củoufla Nam Cung Kìqoornh Hiêyvitn lạxsttnh lùopccng, khôgiding cóyvit chúnofut thưbubfơbmagng lưbubfbubfng đnlerưbubfhedfng sốosdung: “Nóyvit khôgiding đnleri tìqoorm em, nhưbubfng đnlerãnofu đnlerếihiin côgiding ty ầxxzgm ĩzbst, chẳfgbhng qua anh cho ngưbubfhedfi ngăfbusn đnleróyvitn ởlxqtyvitn ngoàghbdi khôgiding cho nóyvit đnleri lêyvitn —— anh chíleiinh làghbd muốosdun nóyviti cho nóyvit biếihiit, cóyvit mộrizat sốosdu việfbusc khôgiding phảehjfi cứlnok la lốosdui khóyvitc lóyvitc hồkxlk nháeduxo làghbdyvit thểfrqb giảehjfi quyếihiit, bứlnokc anh nóyvitng nảehjfy anh thậswxht sựibhs sẽdepx trựibhsc tiếihiip đnlerưbubfa Trìqoornh Dĩzbstyvitnh đnleri gặxtoop thưbubfbubfng đnlerếihii, trong nhàghbdghbdy cóyvit thểfrqb cho nóyvitghbdi phầxxzgn mặxtoot mũxyrsi, nhưbubfng khôgiding cóyvit khảehjffbusng chịlbulu đnleribhsng nóyviteduxo loạxsttn khôgiding nóyviti lýogsn lẽdepx, mộrizat lầxxzgn cũxyrsng khôgiding đnlerưbubfbubfc.”

Dụpdaf Thiêyvitn Tuyếihiit lẳfgbhng lặxtoong nghe anh nóyviti, trong lòavgwng cóyvit chấfmifn đnlerrizang nho nhỏciyw, bảehjf vai rộrizang lớgevtn màghbd thoảehjfi máeduxi củoufla ngưbubfhedfi đnleràghbdn ôgiding nàghbdy làghbd chỗleii dựibhsa cho côgidi, chuyệfbusn gìqoor anh cũxyrsng đnleryvitu nóyviti cho côgidi nghe, cũxyrsng chỉxsttyvitgidi mớgevti biếihiit sựibhs lạxsttnh lùopccng cùopccng đnleriểfrqbm mấfmifu chốosdut củoufla anh.

“Chậswxhc chậswxhc, anh trai nhưbubf cậswxhu thậswxht đnlerúnofung làghbdghbdn nhẫfgbhn.” Lạxsttc Phàghbdm Vũxyrs cảehjfm tháeduxn.


“Đwycsóyvitghbd do cậswxhu chưbubfa gặxtoop qua bộrizaeduxng náeduxo loạxsttn củoufla nóyvit,” Nam Cung Kìqoornh Hiêyvitn ngưbubfgevtc mắbwxgt chăfbusm chúnofu nhìqoorn anh: “Còavgwn chuyệfbusn nàghbdy nữyhcba, nếihiiu khôgiding phảehjfi quảehjfn gia đnleriệfbusn thoạxstti cho mìqoornh, đnlerkxlk ngu ngốosduc kia sẽdepx trựibhsc tiếihiip lôgidii kéqyveo chịlbulmbafu củoufla nóyvit đnlerơbmagn đnlerrizac đnleri chịlbulu chếihiit……”

Giữyhcba châmbafn màghbdy củoufla Nam Cung Kìqoornh Hiêyvitn lộriza ra vẻavgw khôgiding kiêyvitn nhẫfgbhn: “Chíleiinh làghbd quáeduxbubfng chiềyvitu nóyvit cho nêyvitn mớgevti xảehjfy ra chuyệfbusn, vềyvit sau, nóyvit nghĩzbstxyrsng khôgiding cầxxzgn nghĩzbstghbd chíleiinh nóyvityvit thểfrqb quyếihiit đnlerlbulnh bấfmift cứlnok chuyệfbusn gìqoor.”Lạxstt

Phàghbdm Vũxyrs mởlxqt to hai mắbwxgt, nghe xong cảehjf buổaehoi mớgevti tiêyvitu hóyvita đnlerưbubfbubfc ýogsn tứlnok củoufla Nam Cung Kìqoornh Hiêyvitn, ngẫfgbhm lạxstti, Nam Cung Dạxstt Hi thậswxht sựibhsyvit thểfrqb ngu ngốosduc đnlerếihiin mứlnokc lôgidii kéqyveo Dụpdaf Thiêyvitn Tuyếihiit đnleri mạxstto hiểfrqbm, cam tâmbafm tìqoornh nguyệfbusn giao ngưbubfhedfi lẫfgbhn tiềyvitn cho têyvitn đnleràghbdn ôgiding khôgiding bằihjmng cầxxzgm thúnofu kia, anh khôgiding khỏciywi thoáeduxng cưbubfhedfi lạxsttnh, Nam Cung Dạxstt Hi nàghbdy, thậswxht sựibhsghbdm ngưbubfhedfi ta hậswxhn đnlerếihiin ngứlnoka răfbusng.

“Vậswxhy hiệfbusn tạxstti hai ngưbubfhedfi cóyvit thểfrqbyviti cho em biếihiit Trìqoornh Dĩzbstyvitnh đnlerang ởlxqt đnlerâmbafu khôgiding?” Đwycsôgidii mắbwxgt củoufla Dụpdaf Thiêyvitn Tuyếihiit máeduxt lạxsttnh, hỏciywi dòavgw.

“Cậswxhu ta bịlbul giam giữyhcblxqtyvitn dưbubfgevti hầxxzgm mỏciyw,” Lạxsttc Phàghbdm Vũxyrs khôgiding chúnofut suy nghĩzbst tiếihiip tụpdafc nóyviti, biểfrqbu tìqoornh lộriza ra sựibhs khinh thưbubfhedfng, giọfgbhng lạxsttnh lùopccng: “Côgidiavgwn nhớgevt sựibhs cốosdu quặxtoong mỏciyw củoufla nhàghbd họfgbh La lầxxzgn đnleróyvit khôgiding? Chíleiinh têyvitn nàghbdy hỗleii trợbubf áeduxp xuốosdung, bằihjmng khôgiding, dùopcc chỉxstt bồkxlki thưbubfhedfng tiềyvitn cũxyrsng cóyvit thểfrqb trựibhsc tiếihiip huỷlnok hoạxstti mộrizat nửbyrna nhàghbd họfgbh La, tôgidii nghĩzbst đnleri ngẫfgbhm lạxstti vẫfgbhn làghbd dứlnokt khoáeduxt cũxyrsng cho cậswxhu ta nếihiim thửbyrn loạxstti tưbubf vịlbulghbdy, mỗleiii ngàghbdy híleiit vàghbdo phổaehoi đnleryvitu làghbd vụpdafn than bụpdafi mùopcc, nhìqoorn khôgiding thấfmify áeduxnh mặxtoot trờhedfi, tiếihiing ồkxlkn cóyvit thểfrqb chấfmifn pháeduxghbdng nhĩzbst…… Ngưbubfhedfi xưbubfa nóyviti nợbubf thìqoor nhấfmift đnlerlbulnh phảehjfi trảehjf, chuyệfbusn xấfmifu têyvitn nàghbdy làghbdm cũxyrsng đnleroufl nhiềyvitu, y theo phưbubfơbmagng pháeduxp củoufla tôgidii, trừqhisng phạxsttt chíleiinh làghbd đnlerfrqb bảehjfn thâmbafn cậswxhu ta thửbyrn chịlbulu hếihiit mọfgbhi cựibhsc khổaeho mộrizat lầxxzgn, đnlerếihiin lúnofuc cảehjfm thấfmify chịlbulu khôgiding nổaehoi thìqoor đnlerfrqb cậswxhu ta đnleri tìqoorm chếihiit……”

“Đwycsưbubfbubfc rồkxlki,” Thấfmify áeduxnh mắbwxgt củoufla ngưbubfhedfi phụpdaf nữyhcb nhỏciyw trong lòavgwng ngựibhsc lộriza lộriza vẻavgw khôgiding thểfrqbbubflxqtng tưbubfbubfng nổaehoi, Nam Cung Kìqoornh Hiêyvitn nhíleiiu màghbdy ngắbwxgt lờhedfi Lạxsttc Phàghbdm Vũxyrs: “Côgidifmify mang thai, khôgiding đnlerưbubfbubfc nóyviti loạxstti chuyệfbusn nàghbdy vớgevti côgidifmify, ảehjfnh hưbubflxqtng dưbubfnofung thai mìqoornh tìqoorm cậswxhu tíleiinh sổaeho.”

Lạxsttc Phàghbdm Vũxyrsbubfhedfi ha ha.

“Khôgiding quan hệfbus, dùopcc sao thìqoor trong bụpdafng kia cũxyrsng làghbd con gáeduxi nuôgidii củoufla mìqoornh, mìqoornh khôgiding ngạxstti giáeduxo dụpdafc con béqyve nhưbubf vậswxhy, tưbubfơbmagng lai sinh ra chíleiinh làghbd mộrizat tiểfrqbu côgiding chúnofua áeduxc ma, thậswxht tốosdut!”

“Con gáeduxi nuôgidii?” Nam Cung Kìqoornh Hiêyvitn lạxsttnh lùopccng nhìqoorn anh, nheo mắbwxgt lạxstti: “Mìqoornh đnleráeduxp ứlnokng rồkxlki sao? Cậswxhu tưbubflxqtng bởlxqt!”

yviti xong, anh ưbubfu nhãnofu đnlerlnokng dậswxhy, muốosdun đnlerưbubfa côgidiyvitn lầxxzgu nghỉxstt ngơbmagi. 

Lạxsttc Phàghbdm Vũxyrs nhấfmift thờhedfi cháeduxn nảehjfn, bắbwxgt bẻavgwyviti: “Thiếihiiu phu nhâmbafn nhàghbdeduxc ngưbubfhedfi đnleráeduxp ứlnokng rồkxlki!”

“Phảehjfi khôgiding?” Biểfrqbu tìqoornh củoufla Nam Cung Kìqoornh Hiêyvitn hờhedf hữyhcbng, nhưbubfng trong áeduxnh mắbwxgt làghbdqoornh yêyvitu nồkxlkng đnlerswxhm, kéqyveo tay củoufla Dụpdaf Thiêyvitn Tuyếihiit qua vòavgwng ởlxqt trêyvitn cổaehoqoornh, ôgidim côgidi đnlerlnokng lêyvitn: “Côgidifmify nóyviti chuyệfbusn khôgiding tíleiinh, côgidifmify làghbd ngưbubfhedfi củoufla mìqoornh, bảehjfn thâmbafn cũxyrsng phảehjfi nghe lờhedfi mìqoornh, sao cóyvit thểfrqb thay cậswxhu làghbdm chủoufl?”

Hếihiit chưbubfơbmagng 318

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.