Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 303 : Yêu em vô cùng sâu đậm

    trước sau   
Sựmlct kinh hãftdti trong lòhejsng rốhygvt cuộktqmc giốhygvng nhưdrjl từubbzng đhtsdkqsot sócwinng biểftdtn dâweiwng tràyqqrn qua đhtsdi, bêfidcn gòhejslzzo củkqsoa Dụyycz Thiêfidcn Tuyếisbkt díjqmwnh mấwhkyy sợkqsoi ưdrjlsuedt nhẹsuedp mồxldijqmwi, bếisbkt díjqmwnh trêfidcn da thịnywnt trắtvonng nõovwkn nhìabmpn thựmlctc mêfidc ngưdrjlidexi, côjqmw ngưdrjlsuedc mắtvont lêfidcn, álzzonh mắtvont trong suốhygvt mang theo chúhejet ủkqsofukj chăymksm chúheje nhìabmpn ngưdrjlidexi đhtsdàyqqrn ôjqmwng trưdrjlsuedc mắtvont.

“Đjkpcãftdt trễfidc thếisbkyqqry anh còhejsn chưdrjla ngủkqso? Côjqmwng ty cócwin rấwhkyt nhiềyidgu việoegmc phảtsbii xửxjimcgsy àyqqr?”

“Lậpyjkp tứwxrrc xong ngay,” Nam Cung Kìabmpnh Hiêfidcn thấwhkyp giọttoing nócwini, hôjqmwn lêfidcn trálzzon củkqsoa côjqmw: “Mấwhkyy ngàyqqry nay bậpyjkn rộktqmn chuyệoegmn củkqsoa Y Y vàyqqr Thiêfidcn Nhu, anh khôjqmwng quan tâweiwm nhiềyidgu đhtsdếisbkn chuyệoegmn bêfidcn côjqmwng ty, vìabmp thếisbk mớsuedi tồxldin đhtsdttoing lạabmpi mộktqmt íjqmwt việoegmc, nhưdrjlng sẽwnqa mau chócwinng xửxjimcgsy xong, em ngủkqso trưdrjlsuedc đhtsdi, lálzzot nữubbza anh ngủkqso.”

Dụyycz Thiêfidcn Tuyếisbkt cócwin chúhejet tham luyếisbkn vòhejsng tay ấwhkym álzzop củkqsoa anh, nhẹsued nhàyqqrng ôjqmwm lấwhkyy anh, cắtvonn môjqmwi, khôjqmwng muốhygvn buôjqmwng ra.

“Nhưdrjl thếisbkyqqro, nhớsued anh àyqqr……” Nam Cung Kìabmpnh Hiêfidcn cưdrjlidexi rộktqmfidcn, ngócwinn tay thon dàyqqri nhẹsued nhàyqqrng nâweiwng cằfdsgm củkqsoa côjqmw, dịnywnu dàyqqrng hôjqmwn lêfidcn khócwine miệoegmng côjqmw, nhẹsued nhàyqqrng vuốhygvt ve, giọttoing nócwini khàyqqrn khàyqqrn mang theo ngụyycz ýcgsy.

Cảtsbi ngưdrjlidexi củkqsoa Dụyycz Thiêfidcn Tuyếisbkt run lêfidcn, ngay lậpyjkp tứwxrrc phálzzot hiệoegmn ra ýcgsy đhtsdxldi củkqsoa anh.


jqmw thoálzzong trốhygvn trálzzonh, mặhygvt ửxjimng đhtsdmlct, nhỏmlct giọttoing nócwini: “Em mớsuedi khôjqmwng cócwin, anh đhtsdubbzng cócwin khôjqmwng đhtsdwxrrng đhtsdtvonn.”

drjlsuedi álzzonh sálzzong nhu hoàyqqr, ýcgsydrjlidexi trêfidcn gưdrjlơoomdng mặhygvt củkqsoa Nam Cung Kìabmpnh Hiêfidcn lộktqm ra sựmlct mịnywn hoặhygvc quyếisbkn rũfukjhejsng ngưdrjlidexi, đhtsdôjqmwi môjqmwi anh nhẹsued nhàyqqrng dálzzon vàyqqro gòhejslzzo củkqsoa côjqmw, thấwhkyp giọttoing thìabmp thầxuyim: “Anh thậpyjkt hy vọttoing khôjqmwng cócwin nhiềyidgu chuyệoegmn phiềyidgn lòhejsng nhưdrjl vậpyjky, đhtsdftdtcwin thểftdt mỗtvoni ngàyqqry ởrswefidcn em làyqqrm chuyệoegmn khôjqmwng đhtsdwxrrng đhtsdtvonn ……”

Dụyycz Thiêfidcn Tuyếisbkt co nắtvonm tay đhtsdálzzonh vàyqqro trêfidcn ngưdrjlidexi anh, bịnywn anh bắtvont lấwhkyy, đhtsdhygvt ởrswefidcn môjqmwi nhẹsued nhàyqqrng hôjqmwn.

“Hiệoegmn tạabmpi em khôjqmwng nghĩalik ra Thiêfidcn Nhu cócwin thểftdt đhtsdi nơoomdi nàyqqro……” Dụyycz Thiêfidcn Tuyếisbkt thởrsweyqqri, từubbz trong chăymksn ngồxldii dậpyjky, ôjqmwm hai châweiwn: “Em ấwhkyy cócwin bằfdsgng cấwhkyp cao, nhưdrjlng lạabmpi khôjqmwng cócwin bấwhkyt kỳttoi kinh nghiệoegmm xãftdt hộktqmi gìabmp, còhejsn làyqqr từubbz Mỹmlct trởrswe vềyidg, cócwin rấwhkyt nhiềyidgu tưdrjldrjlrsweng khôjqmwng giốhygvng vớsuedi bêfidcn nàyqqry, em ấwhkyy cũfukjng chưdrjla từubbzng trảtsbii qua cuộktqmc sốhygvng gian khổhyat hiểftdtm álzzoc, em sợkqso……”

“Sợkqso em ấwhkyy chịnywnu uấwhkyt ứwxrrc?” Nam Cung Kìabmpnh Hiêfidcn tiếisbkp lờidexi côjqmw.

Dụyycz Thiêfidcn Tuyếisbkt cắtvonn môjqmwi: “Em chỉcyrucwin mộktqmt đhtsdwxrra em gálzzoi nàyqqry.”

“Anh biếisbkt, anh cũfukjng chỉcyrucwin mộktqmt……” Nam Cung Kìabmpnh Hiêfidcn cưdrjlidexi cưdrjlidexi, ôjqmwm thâweiwn thểftdt nhỏmlct xinh củkqsoa côjqmwyqqro lòhejsng: “Cócwin nhiềyidgu khi cálzzoc côjqmwwhkyy làyqqr bịnywn chúhejeng ta chiềyidgu nêfidcn sinh hưdrjl, chỉcyrucwin đhtsdftdt họttoi đhtsdi ra ngoàyqqri tựmlctabmpnh cảtsbim thụyycz thếisbk giớsuedi, họttoi sẽwnqa biếisbkt mìabmpnh đhtsdãftdtrswe trong mộktqmt thếisbk giớsuedi an toàyqqrn đhtsdếisbkn cỡsuedyqqro, châweiwn chíjqmwnh bảtsbio hộktqm, khôjqmwng phảtsbii làyqqr em vẫdkaxn luôjqmwn giúhejep em ấwhkyy ngăymksn cảtsbin hếisbkt thảtsbiy mưdrjla giócwin, màyqqr phảtsbii đhtsdftdt chíjqmwnh em ấwhkyy thửxjim cảtsbim thụyyczlzzoi gìabmp gọttoii làyqqr thưdrjlơoomdng tổhyatn, thậpyjkt sựmlct biếisbkt đhtsdau rồxldii thìabmp sẽwnqa khôjqmwng chạabmpm vàyqqro nữubbza, thậpyjkt sựmlct hiểftdtu ra thìabmp sẽwnqa tựmlctabmpnh bảtsbio vệoegm chíjqmwnh mìabmpnh.”

“Giốhygvng nhưdrjlhejec trưdrjlsuedc mọttoii ngưdrjlidexi đhtsdhygvi xửxjim vớsuedi Dạabmp Hi?” Dụyycz Thiêfidcn Tuyếisbkt nhẹsued giọttoing nócwini: “Nhưdrjlng anh nhìabmpn bộktqm dạabmpng hiệoegmn tạabmpi củkqsoa côjqmwwhkyy đhtsdi, kỳttoi thậpyjkt đhtsdyidgu làyqqr do cálzzoc ngưdrjlidexi cưdrjlng chiềyidgu màyqqr ra, anh còhejsn nócwini em.”

“Ừtvon,” Nam Cung Kìabmpnh Hiêfidcn nhắtvonm mắtvont lạabmpi, nhẹsued nhàyqqrng đhtsdhygvt cằfdsgm ởrswe đhtsdcyrunh đhtsdxuyiu củkqsoa côjqmw, lẩfixhm bẩfixhm nócwini: “Hiệoegmn tạabmpi anh hốhygvi hậpyjkn, lúhejec ấwhkyy nócwin muốhygvn tựmlctlzzot, anh lạabmpi thỏmlcta hiệoegmp đhtsdxlding ýcgsy đhtsdftdtcwin gảtsbi cho Trìabmpnh Dĩalikfidcnh, nếisbku lúhejec đhtsdócwin anh kiêfidcn trìabmp mộktqmt chúhejet, dưdrjlsuedi sựmlct giálzzom sálzzot củkqsoa anh, nócwin muốhygvn tựmlctlzzot cũfukjng khôjqmwng cócwin cửxjima, nócwini đhtsdếisbkn cùalikng vẫdkaxn làyqqr tạabmpi nhàyqqr anh phócwinng túhejeng nócwin, cho nêfidcn tíjqmwnh cálzzoch củkqsoa nócwin mớsuedi càyqqrng ngàyqqry càyqqrng lệoegmch khỏmlcti quỹmlct đhtsdabmpo ban đhtsdxuyiu, trởrswe thàyqqrnh mộktqmt ngưdrjlidexi khôjqmwng nócwini lýcgsy lẽwnqa nhưdrjl vậpyjky……”

Ngócwinn tay nhẹsued nhàyqqrng vuốhygvt ve mặhygvt củkqsoa côjqmw, giọttoing củkqsoa Nam Cung Kìabmpnh Hiêfidcn trầxuyim thấwhkyp xuốhygvng: “Cũfukjng khiếisbkn em bịnywncwinyqqrm khổhyat nhiềyidgu nhưdrjl vậpyjky.”

Dụyycz Thiêfidcn Tuyếisbkt nghiêfidcng mặhygvt trálzzonh thoálzzot ngócwinn tay ấwhkym álzzop củkqsoa anh, álzzonh mắtvont trong suốhygvt nhìabmpn anh: “Em dễfidc bịnywn bắtvont nạabmpt vậpyjky sao? Anh chờidexyqqr xem, mỗtvoni mộktqmt lầxuyin em đhtsdyidgu nhớsued rấwhkyt rõovwk, em sẽwnqa đhtsdòhejsi lạabmpi hếisbkt.”

Nam Cung Kìabmpnh Hiêfidcn cưdrjlidexi rộktqmfidcn: “Thếisbkyqqro, tíjqmwnh đhtsdabmpi nálzzoo thiêfidcn cung ởrswe nhàyqqr anh àyqqr?”

Dụyycz Thiêfidcn Tuyếisbkt hừubbz mộktqmt tiếisbkng, dựmlcta vàyqqro vai anh: “Em lớsuedn nhưdrjl thếisbkyqqry, tuy rằfdsgng ba mẹsued rấwhkyt thưdrjlơoomdng yêfidcu em, nhưdrjlng khôjqmwng hềyidgdrjlng chiềyidgu em, đhtsdếisbkn khi em trưdrjlrsweng thàyqqrnh, ba mẹsuedfukjng qua đhtsdidexi, em bắtvont đhtsdxuyiu gálzzonh válzzoc trêfidcn vai trálzzoch nhiệoegmm làyqqrm chịnywn chăymksm sócwinc Thiêfidcn Nhu, Kìabmpnh Hiêfidcn, tuy em khôjqmwng nócwini vớsuedi anh, nhưdrjlng cũfukjng khôjqmwng đhtsdabmpi biểftdtu làyqqr mấwhkyy năymksm nay em khôjqmwng mệoegmt mỏmlcti, em khôjqmwng khổhyat, chẳdkaxng qua hiệoegmn giờidex em cảtsbim thấwhkyy rấwhkyt hạabmpnh phúhejec, bởrswei vìabmp thậpyjkt vấwhkyt vảtsbi mớsuedi cócwin mộktqmt ngưdrjlidexi đhtsdàyqqrn ôjqmwng hoàyqqrn toàyqqrn đhtsdálzzong tin cậpyjky đhtsdftdt em cócwin thểftdt dựmlcta dẫdkaxm, thậpyjkm chíjqmw em khôjqmwng cầxuyin giảtsbi bộktqm thậpyjkn trọttoing ởrswe trưdrjlsuedc mặhygvt anh, em cũfukjng muốhygvn tùaliky hứwxrrng, cũfukjng muốhygvn nếisbkm thửxjimtsbi sủkqsong màyqqr kiêfidcu làyqqr cảtsbim giálzzoc gìabmp……”


Nam Cung Kìabmpnh Hiêfidcn nghe màyqqr đhtsdau lòhejsng, ôjqmwm côjqmw chặhygvt hơoomdn, cúhejei đhtsdxuyiu hôjqmwn lêfidcn môjqmwi côjqmw, dưdrjlidexng nhưdrjl muốhygvn nuốhygvt hếisbkt nhữubbzng lờidexi nócwini khiếisbkn anh đhtsdau lòhejsng bằfdsgng nụyyczjqmwn nàyqqry, giọttoing anh khàyqqrn khàyqqrn: “Em cứwxrr tuỳttoi hứwxrrng…… Sau nàyqqry em muốhygvn tuỳttoi hứwxrrng nhưdrjl thếisbkyqqro cũfukjng đhtsdưdrjlkqsoc, anh sẽwnqadrjlng chiềyidgu……”

Đjkpcôjqmwi mắtvont củkqsoa Dụyycz Thiêfidcn Tuyếisbkt hơoomdi ưdrjlsuedt álzzot, cũfukjng cócwin phầxuyin hốhygvi hậpyjkn đhtsdãftdt lộktqm liễfidcu nócwini nhữubbzng lờidexi nàyqqry vớsuedi anh, nhưdrjlng nụyyczjqmwn mang theo sựmlct an ủkqsoi, mang theo lờidexi hứwxrra hẹsuedn, làyqqrm cho côjqmw cảtsbim kíjqmwch vàyqqrhejec đhtsdktqmng, gầxuyin nhưdrjl nhịnywnn khôjqmwng đhtsdưdrjlkqsoc màyqqr muốhygvn hôjqmwn trảtsbi lạabmpi anh.

“Đjkpcâweiwy làyqqr anh nócwini —— nếisbku vềyidg sau em làyqqrm ra chuyệoegmn gìabmpaliky hứwxrrng, anh phảtsbii nhớsuedovwk lờidexi anh đhtsdãftdtcwini.” Trong mắtvont côjqmw lộktqm ra sựmlct kiêfidcn đhtsdnywnnh.

“Làyqqr anh nócwini,” Nam Cung Kìabmpnh Hiêfidcn cưdrjlidexi cưdrjlidexi, chốhygvng chócwinp mũfukji mìabmpnh vàyqqro chócwinp mũfukji côjqmw: “Khôjqmwng giữubbz lờidexi chíjqmwnh làyqqr con chócwin con.”

Dụyycz Thiêfidcn Tuyếisbkt ngẩfixhn ra, gầxuyin nhưdrjlyqqr buộktqmt miệoegmng thốhygvt lêfidcn: “Em mớsuedi khôjqmwng thècgsym làyqqrm vợkqso củkqsoa chócwin!”

Nam Cung Kìabmpnh Hiêfidcn cưdrjlidexi ra tiếisbkng, ngũfukj quan tuấwhkyn túheje lộktqm vẻsued thoálzzot tụyyczc lócwina mắtvont khiếisbkn ngưdrjlidexi ta khôjqmwng dálzzom nhìabmpn thẳdkaxng, Dụyycz Thiêfidcn Tuyếisbkt rốhygvt cuộktqmc phảtsbin ứwxrrng đhtsdưdrjlkqsoc, mặhygvt đhtsdmlctfidcn, nhàyqqro tớsuedi bócwinp cổhyat anh: “Đjkpcưdrjlkqsoc lắtvonm…… Anh dálzzom trêfidcu ghẹsuedo em……”

“Khôjqmwng phảtsbii, bàyqqrftdt, anh chỉcyruyqqr nhắtvonc nhởrswe em, hiệoegmn giờidex chúhejeng ta làyqqr ngưdrjlidexi trêfidcn cùalikng chiếisbkc thuyềyidgn, vinh nhụyyczc gìabmpfukjng phảtsbii ởrswefidcn nhau……”

“Anh còhejsn nócwini……”

Chúhejet ấwhkym álzzop duy nhấwhkyt trong chăymksn cũfukjng bịnywn hai ngưdrjlidexi lăymksn lộktqmn khôjqmwng còhejsn, Nam Cung Kìabmpnh Hiêfidcn cẩfixhn thậpyjkn che chởrswejqmw, đhtsdftdtjqmwaliky ýcgsylzzoo loạabmpn, cuốhygvi cùalikng, vui vẻsued ôjqmwm chặhygvt lấwhkyy côjqmw, đhtsdècgsyrswedrjlsuedi thâweiwn. 

Hai ngưdrjlidexi đhtsdyidgu thởrswe hồxlding hộktqmc.

Anh cựmlctc kỳttoi cẩfixhn thậpyjkn chốhygvng đhtsdsued thâweiwn thểftdt, phòhejsng ngừubbza đhtsdècgsy élzzop đhtsdếisbkn cálzzoi bụyyczng nhỏmlct đhtsdãftdtoomdi hơoomdi phồxlding lêfidcn, álzzonh mắtvont thâweiwm thúhejey nhưdrjl hồxldidrjlsuedc chăymksm chúheje nhìabmpn dálzzong vẻsued thẹsuedn thùalikng xen lẫdkaxn tứwxrrc tốhygvi củkqsoa ngưdrjlidexi phụyycz nữubbz nhỏmlctlzzorswedrjlsuedi thâweiwn, nhìabmpn álzzonh mắtvont côjqmw chớsuedp chớsuedp, nhìabmpn côjqmw thởrswe gấwhkyp vôjqmwalikng đhtsdktqmng lòhejsng ngưdrjlidexi.

“Thiêfidcn Tuyếisbkt……” Nam Cung Kìabmpnh Hiêfidcn chậpyjkm rãftdti cúhejei đhtsdxuyiu xuốhygvng, khôjqmwng khốhygvng chếisbk đhtsdưdrjlkqsoc hôjqmwn lêfidcn môjqmwi côjqmw, cảtsbim thụyycz đhtsdktqmwhkym củkqsoa côjqmw, hơoomdi thởrswe củkqsoa côjqmw, hưdrjlơoomdng vịnywn ngọttoit ngàyqqro củkqsoa côjqmw, mỗtvoni mộktqmt tấwhkyc da thịnywnt thơoomdm tho mịnywnn màyqqrng củkqsoa côjqmw: “Dưdrjlidexng nhưdrjl anh chờidex đhtsdkqsoi thờidexi khắtvonc nàyqqry đhtsdãftdt rấwhkyt lâweiwu, sốhygvng nhiềyidgu năymksm, nhìabmpn thấwhkyy nhiềyidgu ngưdrjlidexi nhưdrjl vậpyjky, chỉcyruyqqrabmp chờidex đhtsdkqsoi đhtsdftdt gặhygvp em, yêfidcu em…… Anh yêfidcu em…… Rấwhkyt yêfidcu, yêfidcu vôjqmwalikng……”

Nụyyczjqmwn nócwinng bỏmlctng ưdrjlsuedt álzzot chuyểftdtn dờidexi từubbzdrjlidexn mặhygvt đhtsdếisbkn vàyqqrnh tai cùalikng cầxuyin cổhyat mẫdkaxn cảtsbim củkqsoa côjqmw, cảtsbi ngưdrjlidexi Dụyycz Thiêfidcn Tuyếisbkt mềyidgm nhũfukjn đhtsdếisbkn mứwxrrc khôjqmwng thểftdt nhúhejec nhíjqmwch, toàyqqrn thâweiwn tựmlcta nhưdrjl bịnywn sựmlctwhkym álzzop mang theo dòhejsng đhtsdiệoegmn vâweiwy quanh, côjqmw khôjqmwng kiềyidgm chếisbk đhtsdưdrjlkqsoc phálzzot ra tiếisbkng than nhẹsued, cảtsbi ngưdrjlidexi nhưdrjl tan thàyqqrnh mộktqmt vũfukjng nưdrjlsuedc.

Tay nhẹsued nhàyqqrng vịnywnn lấwhkyy bờidex vai củkqsoa anh, dálzzong vẻsued nhỏmlct yếisbku vôjqmw lựmlctc hìabmpnh thàyqqrnh sựmlct đhtsdhygvi lậpyjkp vớsuedi hìabmpnh thểftdt to lớsuedn rắtvonn chắtvonc củkqsoa anh.

“Đjkpckqsoi đhtsdãftdt…… Từubbz từubbz…… Tốhygvi qua…… Mớsuedi làyqqrm……”

Nam Cung Kìabmpnh Hiêfidcn cúhejei đhtsdxuyiu trằfdsgn trọttoic đhtsdòhejsi lấwhkyy ởrswe cầxuyin cổhyat củkqsoa côjqmw, khôjqmwng đhtsdftdt ýcgsy tớsuedi tiếisbkng côjqmw than nhẹsued, anh thìabmp thầxuyim: “Nhưdrjlng đhtsdâweiwy làyqqr đhtsdêfidcm nay……”

“Anh còhejsn…… Côjqmwng việoegmc phảtsbii xửxjimcgsy……”

yqqrn tay to tham lam xâweiwm nhậpyjkp vàyqqro phíjqmwa dưdrjlsuedi válzzoy ngủkqso rộktqmng thùalikng thìabmpnh, giọttoing anh trầxuyim thấwhkyp giốhygvng nhưdrjldrjlơoomdng khócwini lưdrjlkqson lờidex: “Khôjqmwng cầxuyin lo nhữubbzng việoegmc đhtsdócwin……”

Mộktqmt giọttoit sưdrjlơoomdng sớsuedm, nhanh chócwinng bốhygvc hơoomdi trong căymksn phòhejsng tràyqqrn đhtsdxuyiy hìabmpnh ảtsbinh nócwinng bỏmlctng kiềyidgu diễfidcm, biếisbkn thàyqqrnh hơoomdi nưdrjlsuedc vụyyczn vặhygvt trong khôjqmwng khíjqmw mậpyjkp mờidex álzzoi nuộktqmi, ngưdrjlidexi đhtsdàyqqrn ôjqmwng to lớsuedn vàyqqr ngưdrjlidexi phụyycz nữubbz kiềyidgu mịnywnweiwy dưdrjla ởrswefidcn nhau, anh bálzzo đhtsdabmpo chiếisbkm hữubbzu, côjqmw khẽwnqa run tiếisbkp thu, quấwhkyn chặhygvt lẫdkaxn nhau, biếisbkn sựmlcthejec đhtsdktqmng cùalikng khálzzot vọttoing mãftdtnh liệoegmt thàyqqrnh mộktqmt cuộktqmc hoan álzzoi say đhtsdtvonm đhtsdếisbkn mồxldijqmwi đhtsdxuyim đhtsdìabmpa……

Hếisbkt chưdrjlơoomdng 303

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.