Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 303 : Yêu em vô cùng sâu đậm

    trước sau   
Sựhrhy kinh hãkxzwi trong lòatumng rốlonpt cuộelecc giốlonpng nhưbubf từohmhng đdnoipptgt sógytlng biểvgugn dândxing tràjrgun qua đdnoii, bêzcinn gòatumpbov củfxnxa Dụoxtu Thiêzcinn Tuyếcyrot díldcwnh mấvmvby sợpptgi ưbubfhrhyt nhẹzcinp mồxwepldcwi, bếcyrot díldcwnh trêzcinn da thịxwept trắwnxqng nõqnvsn nhìckhtn thựhrhyc mêzcin ngưbubfyepdi, côldcw ngưbubfhrhyc mắwnxqt lêzcinn, ápbovnh mắwnxqt trong suốlonpt mang theo chúwryot ủfxnxnffv chăgsuem chúwryo nhìckhtn ngưbubfyepdi đdnoiàjrgun ôldcwng trưbubfhrhyc mắwnxqt.

“Đkboaãkxzw trễwdkg thếcyrojrguy anh còatumn chưbubfa ngủfxnx? Côldcwng ty cógytl rấvmvbt nhiềwdgnu việvgugc phảxbkji xửkpbopoti àjrgu?”

“Lậalacp tứlehrc xong ngay,” Nam Cung Kìckhtnh Hiêzcinn thấvmvbp giọwnxqng nógytli, hôldcwn lêzcinn trápbovn củfxnxa côldcw: “Mấvmvby ngàjrguy nay bậalacn rộelecn chuyệvgugn củfxnxa Y Y vàjrgu Thiêzcinn Nhu, anh khôldcwng quan tândxim nhiềwdgnu đdnoiếcyron chuyệvgugn bêzcinn côldcwng ty, vìckht thếcyro mớhrhyi tồxwepn đdnoiwnxqng lạrjiqi mộelect íldcwt việvgugc, nhưbubfng sẽurco mau chógytlng xửkpbopoti xong, em ngủfxnx trưbubfhrhyc đdnoii, lápbovt nữpbova anh ngủfxnx.”

Dụoxtu Thiêzcinn Tuyếcyrot cógytl chúwryot tham luyếcyron vòatumng tay ấvmvbm ápbovp củfxnxa anh, nhẹzcin nhàjrgung ôldcwm lấvmvby anh, cắwnxqn môldcwi, khôldcwng muốlonpn buôldcwng ra.

“Nhưbubf thếcyrojrguo, nhớhrhy anh àjrgu……” Nam Cung Kìckhtnh Hiêzcinn cưbubfyepdi rộeleczcinn, ngógytln tay thon dàjrgui nhẹzcin nhàjrgung nândxing cằckhtm củfxnxa côldcw, dịxwepu dàjrgung hôldcwn lêzcinn khógytle miệvgugng côldcw, nhẹzcin nhàjrgung vuốlonpt ve, giọwnxqng nógytli khàjrgun khàjrgun mang theo ngụoxtu ýpoti.

Cảxbkj ngưbubfyepdi củfxnxa Dụoxtu Thiêzcinn Tuyếcyrot run lêzcinn, ngay lậalacp tứlehrc phápbovt hiệvgugn ra ýpoti đdnoixwep củfxnxa anh.


ldcw thoápbovng trốlonpn trápbovnh, mặqdzlt ửkpbong đdnoiurco, nhỏurco giọwnxqng nógytli: “Em mớhrhyi khôldcwng cógytl, anh đdnoiohmhng cógytl khôldcwng đdnoilehrng đdnoiwnxqn.”

bubfhrhyi ápbovnh sápbovng nhu hoàjrgu, ýpotibubfyepdi trêzcinn gưbubfơycyang mặqdzlt củfxnxa Nam Cung Kìckhtnh Hiêzcinn lộelec ra sựhrhy mịxwep hoặqdzlc quyếcyron rũnffvatumng ngưbubfyepdi, đdnoiôldcwi môldcwi anh nhẹzcin nhàjrgung dápbovn vàjrguo gòatumpbov củfxnxa côldcw, thấvmvbp giọwnxqng thìckht thầeppim: “Anh thậalact hy vọwnxqng khôldcwng cógytl nhiềwdgnu chuyệvgugn phiềwdgnn lòatumng nhưbubf vậalacy, đdnoivguggytl thểvgug mỗigyri ngàjrguy ởqnvszcinn em làjrgum chuyệvgugn khôldcwng đdnoilehrng đdnoiwnxqn ……”

Dụoxtu Thiêzcinn Tuyếcyrot co nắwnxqm tay đdnoiápbovnh vàjrguo trêzcinn ngưbubfyepdi anh, bịxwep anh bắwnxqt lấvmvby, đdnoiqdzlt ởqnvszcinn môldcwi nhẹzcin nhàjrgung hôldcwn.

“Hiệvgugn tạrjiqi em khôldcwng nghĩigyr ra Thiêzcinn Nhu cógytl thểvgug đdnoii nơycyai nàjrguo……” Dụoxtu Thiêzcinn Tuyếcyrot thởqnvsjrgui, từohmh trong chăgsuen ngồxwepi dậalacy, ôldcwm hai chândxin: “Em ấvmvby cógytl bằckhtng cấvmvbp cao, nhưbubfng lạrjiqi khôldcwng cógytl bấvmvbt kỳkqcz kinh nghiệvgugm xãkxzw hộeleci gìckht, còatumn làjrgu từohmh Mỹwdkg trởqnvs vềwdgn, cógytl rấvmvbt nhiềwdgnu tưbubfbubfqnvsng khôldcwng giốlonpng vớhrhyi bêzcinn nàjrguy, em ấvmvby cũnffvng chưbubfa từohmhng trảxbkji qua cuộelecc sốlonpng gian khổwiuh hiểvgugm ápbovc, em sợpptg……”

“Sợpptg em ấvmvby chịxwepu uấvmvbt ứlehrc?” Nam Cung Kìckhtnh Hiêzcinn tiếcyrop lờyepdi côldcw.

Dụoxtu Thiêzcinn Tuyếcyrot cắwnxqn môldcwi: “Em chỉzcingytl mộelect đdnoilehra em gápbovi nàjrguy.”

“Anh biếcyrot, anh cũnffvng chỉzcingytl mộelect……” Nam Cung Kìckhtnh Hiêzcinn cưbubfyepdi cưbubfyepdi, ôldcwm thândxin thểvgug nhỏurco xinh củfxnxa côldcwjrguo lòatumng: “Cógytl nhiềwdgnu khi cápbovc côldcwvmvby làjrgu bịxwep chúwryong ta chiềwdgnu nêzcinn sinh hưbubf, chỉzcingytl đdnoivgug họwnxq đdnoii ra ngoàjrgui tựhrhyckhtnh cảxbkjm thụoxtu thếcyro giớhrhyi, họwnxq sẽurco biếcyrot mìckhtnh đdnoiãkxzwqnvs trong mộelect thếcyro giớhrhyi an toàjrgun đdnoiếcyron cỡycyajrguo, chândxin chíldcwnh bảxbkjo hộelec, khôldcwng phảxbkji làjrgu em vẫelecn luôldcwn giúwryop em ấvmvby ngăgsuen cảxbkjn hếcyrot thảxbkjy mưbubfa giógytl, màjrgu phảxbkji đdnoivgug chíldcwnh em ấvmvby thửkpbo cảxbkjm thụoxtupbovi gìckht gọwnxqi làjrgu thưbubfơycyang tổwiuhn, thậalact sựhrhy biếcyrot đdnoiau rồxwepi thìckht sẽurco khôldcwng chạrjiqm vàjrguo nữpbova, thậalact sựhrhy hiểvgugu ra thìckht sẽurco tựhrhyckhtnh bảxbkjo vệvgug chíldcwnh mìckhtnh.”

“Giốlonpng nhưbubfwryoc trưbubfhrhyc mọwnxqi ngưbubfyepdi đdnoilonpi xửkpbo vớhrhyi Dạrjiq Hi?” Dụoxtu Thiêzcinn Tuyếcyrot nhẹzcin giọwnxqng nógytli: “Nhưbubfng anh nhìckhtn bộelec dạrjiqng hiệvgugn tạrjiqi củfxnxa côldcwvmvby đdnoii, kỳkqcz thậalact đdnoiwdgnu làjrgu do cápbovc ngưbubfyepdi cưbubfng chiềwdgnu màjrgu ra, anh còatumn nógytli em.”

“Ừnyww,” Nam Cung Kìckhtnh Hiêzcinn nhắwnxqm mắwnxqt lạrjiqi, nhẹzcin nhàjrgung đdnoiqdzlt cằckhtm ởqnvs đdnoizcinnh đdnoieppiu củfxnxa côldcw, lẩwslnm bẩwslnm nógytli: “Hiệvgugn tạrjiqi anh hốlonpi hậalacn, lúwryoc ấvmvby nógytl muốlonpn tựhrhypbovt, anh lạrjiqi thỏurcoa hiệvgugp đdnoixwepng ýpoti đdnoivguggytl gảxbkj cho Trìckhtnh Dĩigyrzcinnh, nếcyrou lúwryoc đdnoiógytl anh kiêzcinn trìckht mộelect chúwryot, dưbubfhrhyi sựhrhy giápbovm sápbovt củfxnxa anh, nógytl muốlonpn tựhrhypbovt cũnffvng khôldcwng cógytl cửkpboa, nógytli đdnoiếcyron cùgbftng vẫelecn làjrgu tạrjiqi nhàjrgu anh phógytlng túwryong nógytl, cho nêzcinn tíldcwnh cápbovch củfxnxa nógytl mớhrhyi càjrgung ngàjrguy càjrgung lệvgugch khỏurcoi quỹwdkg đdnoirjiqo ban đdnoieppiu, trởqnvs thàjrgunh mộelect ngưbubfyepdi khôldcwng nógytli lýpoti lẽurco nhưbubf vậalacy……”

Ngógytln tay nhẹzcin nhàjrgung vuốlonpt ve mặqdzlt củfxnxa côldcw, giọwnxqng củfxnxa Nam Cung Kìckhtnh Hiêzcinn trầeppim thấvmvbp xuốlonpng: “Cũnffvng khiếcyron em bịxwepgytljrgum khổwiuh nhiềwdgnu nhưbubf vậalacy.”

Dụoxtu Thiêzcinn Tuyếcyrot nghiêzcinng mặqdzlt trápbovnh thoápbovt ngógytln tay ấvmvbm ápbovp củfxnxa anh, ápbovnh mắwnxqt trong suốlonpt nhìckhtn anh: “Em dễwdkg bịxwep bắwnxqt nạrjiqt vậalacy sao? Anh chờyepdjrgu xem, mỗigyri mộelect lầeppin em đdnoiwdgnu nhớhrhy rấvmvbt rõqnvs, em sẽurco đdnoiòatumi lạrjiqi hếcyrot.”

Nam Cung Kìckhtnh Hiêzcinn cưbubfyepdi rộeleczcinn: “Thếcyrojrguo, tíldcwnh đdnoirjiqi nápbovo thiêzcinn cung ởqnvs nhàjrgu anh àjrgu?”

Dụoxtu Thiêzcinn Tuyếcyrot hừohmh mộelect tiếcyrong, dựhrhya vàjrguo vai anh: “Em lớhrhyn nhưbubf thếcyrojrguy, tuy rằckhtng ba mẹzcin rấvmvbt thưbubfơycyang yêzcinu em, nhưbubfng khôldcwng hềwdgnbubfng chiềwdgnu em, đdnoiếcyron khi em trưbubfqnvsng thàjrgunh, ba mẹzcinnffvng qua đdnoiyepdi, em bắwnxqt đdnoieppiu gápbovnh vápbovc trêzcinn vai trápbovch nhiệvgugm làjrgum chịxwep chăgsuem sógytlc Thiêzcinn Nhu, Kìckhtnh Hiêzcinn, tuy em khôldcwng nógytli vớhrhyi anh, nhưbubfng cũnffvng khôldcwng đdnoirjiqi biểvgugu làjrgu mấvmvby năgsuem nay em khôldcwng mệvgugt mỏurcoi, em khôldcwng khổwiuh, chẳvmsjng qua hiệvgugn giờyepd em cảxbkjm thấvmvby rấvmvbt hạrjiqnh phúwryoc, bởqnvsi vìckht thậalact vấvmvbt vảxbkj mớhrhyi cógytl mộelect ngưbubfyepdi đdnoiàjrgun ôldcwng hoàjrgun toàjrgun đdnoiápbovng tin cậalacy đdnoivgug em cógytl thểvgug dựhrhya dẫelecm, thậalacm chíldcw em khôldcwng cầeppin giảxbkj bộelec thậalacn trọwnxqng ởqnvs trưbubfhrhyc mặqdzlt anh, em cũnffvng muốlonpn tùgbfty hứlehrng, cũnffvng muốlonpn nếcyrom thửkpbofnup sủfxnxng màjrgu kiêzcinu làjrgu cảxbkjm giápbovc gìckht……”


Nam Cung Kìckhtnh Hiêzcinn nghe màjrgu đdnoiau lòatumng, ôldcwm côldcw chặqdzlt hơycyan, cúwryoi đdnoieppiu hôldcwn lêzcinn môldcwi côldcw, dưbubfyepdng nhưbubf muốlonpn nuốlonpt hếcyrot nhữpbovng lờyepdi nógytli khiếcyron anh đdnoiau lòatumng bằckhtng nụoxtuldcwn nàjrguy, giọwnxqng anh khàjrgun khàjrgun: “Em cứlehr tuỳkqcz hứlehrng…… Sau nàjrguy em muốlonpn tuỳkqcz hứlehrng nhưbubf thếcyrojrguo cũnffvng đdnoiưbubfpptgc, anh sẽurcobubfng chiềwdgnu……”

Đkboaôldcwi mắwnxqt củfxnxa Dụoxtu Thiêzcinn Tuyếcyrot hơycyai ưbubfhrhyt ápbovt, cũnffvng cógytl phầeppin hốlonpi hậalacn đdnoiãkxzw lộelec liễwdkgu nógytli nhữpbovng lờyepdi nàjrguy vớhrhyi anh, nhưbubfng nụoxtuldcwn mang theo sựhrhy an ủfxnxi, mang theo lờyepdi hứlehra hẹzcinn, làjrgum cho côldcw cảxbkjm kíldcwch vàjrguwryoc đdnoielecng, gầeppin nhưbubf nhịxwepn khôldcwng đdnoiưbubfpptgc màjrgu muốlonpn hôldcwn trảxbkj lạrjiqi anh.

“Đkboaândxiy làjrgu anh nógytli —— nếcyrou vềwdgn sau em làjrgum ra chuyệvgugn gìckhtgbfty hứlehrng, anh phảxbkji nhớhrhyqnvs lờyepdi anh đdnoiãkxzwgytli.” Trong mắwnxqt côldcw lộelec ra sựhrhy kiêzcinn đdnoixwepnh.

“Làjrgu anh nógytli,” Nam Cung Kìckhtnh Hiêzcinn cưbubfyepdi cưbubfyepdi, chốlonpng chógytlp mũnffvi mìckhtnh vàjrguo chógytlp mũnffvi côldcw: “Khôldcwng giữpbov lờyepdi chíldcwnh làjrgu con chógytl con.”

Dụoxtu Thiêzcinn Tuyếcyrot ngẩwslnn ra, gầeppin nhưbubfjrgu buộelect miệvgugng thốlonpt lêzcinn: “Em mớhrhyi khôldcwng thèvfpom làjrgum vợpptg củfxnxa chógytl!”

Nam Cung Kìckhtnh Hiêzcinn cưbubfyepdi ra tiếcyrong, ngũnffv quan tuấvmvbn túwryo lộelec vẻfnup thoápbovt tụoxtuc lógytla mắwnxqt khiếcyron ngưbubfyepdi ta khôldcwng dápbovm nhìckhtn thẳvmsjng, Dụoxtu Thiêzcinn Tuyếcyrot rốlonpt cuộelecc phảxbkjn ứlehrng đdnoiưbubfpptgc, mặqdzlt đdnoiurcozcinn, nhàjrguo tớhrhyi bógytlp cổwiuh anh: “Đkboaưbubfpptgc lắwnxqm…… Anh dápbovm trêzcinu ghẹzcino em……”

“Khôldcwng phảxbkji, bàjrgukxzw, anh chỉzcinjrgu nhắwnxqc nhởqnvs em, hiệvgugn giờyepd chúwryong ta làjrgu ngưbubfyepdi trêzcinn cùgbftng chiếcyroc thuyềwdgnn, vinh nhụoxtuc gìckhtnffvng phảxbkji ởqnvszcinn nhau……”

“Anh còatumn nógytli……”

Chúwryot ấvmvbm ápbovp duy nhấvmvbt trong chăgsuen cũnffvng bịxwep hai ngưbubfyepdi lăgsuen lộelecn khôldcwng còatumn, Nam Cung Kìckhtnh Hiêzcinn cẩwslnn thậalacn che chởqnvsldcw, đdnoivgugldcwgbfty ýpotipbovo loạrjiqn, cuốlonpi cùgbftng, vui vẻfnup ôldcwm chặqdzlt lấvmvby côldcw, đdnoièvfpoqnvsbubfhrhyi thândxin. 

Hai ngưbubfyepdi đdnoiwdgnu thởqnvs hồxwepng hộelecc.

Anh cựhrhyc kỳkqcz cẩwslnn thậalacn chốlonpng đdnoiycya thândxin thểvgug, phòatumng ngừohmha đdnoièvfpo ézcinp đdnoiếcyron cápbovi bụoxtung nhỏurco đdnoiãkxzwycyai hơycyai phồxwepng lêzcinn, ápbovnh mắwnxqt thândxim thúwryoy nhưbubf hồxwepbubfhrhyc chăgsuem chúwryo nhìckhtn dápbovng vẻfnup thẹzcinn thùgbftng xen lẫelecn tứlehrc tốlonpi củfxnxa ngưbubfyepdi phụoxtu nữpbov nhỏurcozcinqnvsbubfhrhyi thândxin, nhìckhtn ápbovnh mắwnxqt côldcw chớhrhyp chớhrhyp, nhìckhtn côldcw thởqnvs gấvmvbp vôldcwgbftng đdnoielecng lòatumng ngưbubfyepdi.

“Thiêzcinn Tuyếcyrot……” Nam Cung Kìckhtnh Hiêzcinn chậalacm rãkxzwi cúwryoi đdnoieppiu xuốlonpng, khôldcwng khốlonpng chếcyro đdnoiưbubfpptgc hôldcwn lêzcinn môldcwi côldcw, cảxbkjm thụoxtu đdnoielecvmvbm củfxnxa côldcw, hơycyai thởqnvs củfxnxa côldcw, hưbubfơycyang vịxwep ngọwnxqt ngàjrguo củfxnxa côldcw, mỗigyri mộelect tấvmvbc da thịxwept thơycyam tho mịxwepn màjrgung củfxnxa côldcw: “Dưbubfyepdng nhưbubf anh chờyepd đdnoipptgi thờyepdi khắwnxqc nàjrguy đdnoiãkxzw rấvmvbt lândxiu, sốlonpng nhiềwdgnu năgsuem, nhìckhtn thấvmvby nhiềwdgnu ngưbubfyepdi nhưbubf vậalacy, chỉzcinjrguckht chờyepd đdnoipptgi đdnoivgug gặqdzlp em, yêzcinu em…… Anh yêzcinu em…… Rấvmvbt yêzcinu, yêzcinu vôldcwgbftng……”

Nụoxtuldcwn nógytlng bỏurcong ưbubfhrhyt ápbovt chuyểvgugn dờyepdi từohmhbubfyepdn mặqdzlt đdnoiếcyron vàjrgunh tai cùgbftng cầeppin cổwiuh mẫelecn cảxbkjm củfxnxa côldcw, cảxbkj ngưbubfyepdi Dụoxtu Thiêzcinn Tuyếcyrot mềwdgnm nhũnffvn đdnoiếcyron mứlehrc khôldcwng thểvgug nhúwryoc nhíldcwch, toàjrgun thândxin tựhrhya nhưbubf bịxwep sựhrhyvmvbm ápbovp mang theo dòatumng đdnoiiệvgugn vândxiy quanh, côldcw khôldcwng kiềwdgnm chếcyro đdnoiưbubfpptgc phápbovt ra tiếcyrong than nhẹzcin, cảxbkj ngưbubfyepdi nhưbubf tan thàjrgunh mộelect vũnffvng nưbubfhrhyc.

Tay nhẹzcin nhàjrgung vịxwepn lấvmvby bờyepd vai củfxnxa anh, dápbovng vẻfnup nhỏurco yếcyrou vôldcw lựhrhyc hìckhtnh thàjrgunh sựhrhy đdnoilonpi lậalacp vớhrhyi hìckhtnh thểvgug to lớhrhyn rắwnxqn chắwnxqc củfxnxa anh.

“Đkboapptgi đdnoiãkxzw…… Từohmh từohmh…… Tốlonpi qua…… Mớhrhyi làjrgum……”

Nam Cung Kìckhtnh Hiêzcinn cúwryoi đdnoieppiu trằckhtn trọwnxqc đdnoiòatumi lấvmvby ởqnvs cầeppin cổwiuh củfxnxa côldcw, khôldcwng đdnoivgug ýpoti tớhrhyi tiếcyrong côldcw than nhẹzcin, anh thìckht thầeppim: “Nhưbubfng đdnoiândxiy làjrgu đdnoiêzcinm nay……”

“Anh còatumn…… Côldcwng việvgugc phảxbkji xửkpbopoti……”

jrgun tay to tham lam xândxim nhậalacp vàjrguo phíldcwa dưbubfhrhyi vápbovy ngủfxnx rộelecng thùgbftng thìckhtnh, giọwnxqng anh trầeppim thấvmvbp giốlonpng nhưbubfbubfơycyang khógytli lưbubfpptgn lờyepd: “Khôldcwng cầeppin lo nhữpbovng việvgugc đdnoiógytl……”

Mộelect giọwnxqt sưbubfơycyang sớhrhym, nhanh chógytlng bốlonpc hơycyai trong căgsuen phòatumng tràjrgun đdnoieppiy hìckhtnh ảxbkjnh nógytlng bỏurcong kiềwdgnu diễwdkgm, biếcyron thàjrgunh hơycyai nưbubfhrhyc vụoxtun vặqdzlt trong khôldcwng khíldcw mậalacp mờyepd ápbovi nuộeleci, ngưbubfyepdi đdnoiàjrgun ôldcwng to lớhrhyn vàjrgu ngưbubfyepdi phụoxtu nữpbov kiềwdgnu mịxwepndxiy dưbubfa ởqnvszcinn nhau, anh bápbov đdnoirjiqo chiếcyrom hữpbovu, côldcw khẽurco run tiếcyrop thu, quấvmvbn chặqdzlt lẫelecn nhau, biếcyron sựhrhywryoc đdnoielecng cùgbftng khápbovt vọwnxqng mãkxzwnh liệvgugt thàjrgunh mộelect cuộelecc hoan ápbovi say đdnoiwnxqm đdnoiếcyron mồxwepldcwi đdnoieppim đdnoiìckhta……

Hếcyrot chưbubfơycyang 303

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.