Edit: Bozu

fmgtm sau, khi Thậoobwp Đfbylbqhvi Tiêuteqn Môfmgtn tụ hơdeaj̣p ởtpkv Tiêuteqn Thai, ta bay sau lưltbyng Chỉsnlhuteqn, đnktti theo nàzttung đnktti tìsnlhm Thẩitnrm Thiêuteqn Cẩitnrm.

Đfbylúfhwbng lúfhwbc ma khíjeoj ngưltbyng tụkzif thàzttunh môfmgṭt nhà tù đnktten, đnkttrwvqng đnkttó chíjeojnh làzttu thủdeaj hạbqhvcttjm phúfhwbc của Thẩitnrm Thiêuteqn Cẩitnrm. Thấtkxky Chỉsnlhuteqn vàzttuo phòmjanng thì lễtdpo phékqurp cúi xuôfmgt́ng, đnkttrwvqng sang mộafawt bêuteqn, trong tay nàng đnkttang câcttj̀m mộafawt cádeaji gưltbyơdeajng, ta bay qua nhìsnlhn, cảvdtknh tưltbyceixng hiêuteq̣n ra trong gưltbyơdeajng lạbqhvi chíjeojnh làzttu Đfbylbqhvi hộafawi tiêuteqn môfmgtn ơdeaj̉ Tiêuteqn Thai.

Mặkqurc dùozfb thiêuteqn lýmjqe nhãmokun này cádeajch Tiêuteqn môfmgtn ngàzttun dặkqurm, nhưltbyng cũpauang cóubkf thểghhn nhìn thâcttj́y cảvdtknh tưltbyceixng đnkttagoai phưltbyơdeajng đnkttang nhìn nhau tưltbỳ trong gưltbyơdeajng. Nhưltby vậoobwy nóubkfi cádeajch khádeajc, mặkqurc dùozfb Thẩitnrm Thiêuteqn Cẩitnrm khôfmgtng cóubkf tựubahsnlhnh đnkttêuteq́n Đfbylbqhvi hộafawi tiêuteqn môfmgtn, nhưltbyng lạbqhvi đnkttêuteq̉ thuộafawc hạbqhvcttjng cái gưltbyơdeajng trưltbyơdeaj́c mărwvq̣t ngồnfski ởtpkv đnkttărwvq̀ng kia, khôfmgtng khác gì đnktti dưltbỵ.

Thậoobwt biếacuht giơdeaj̉ trò.

Ta khen ngơdeaj̣i Thẩitnrm Thiêuteqn Cẩitnrm, đnkttnfskng thờmjqei cũpauang nóubkfi trong lòmjanng, Mặkqurc Thanh kia cũpauang rộafawng lưltbyceixng, hắdhran nhôfmgt́t Thẩitnrm Thiêuteqn Cẩitnrm ởtpkv chỗdhrazttuy, lạbqhvi cũpauang khôfmgtng câcttj́m nàng tiếacuhp xúfhwbc vơdeaj́i đnkttêuteq̣ tưltbỷ môfmgtn hạ của nàng, càzttung khôfmgtng quan tâcttjm nàng dùozfbng thiêuteqn lýmjqe nhãmokun tham gia Đfbylbqhvi hộafawi tiêuteqn môfmgtn…


Có đnkttuteq̀u suy nghĩnrrj kỹ càng hơdeajn, mụkzifc đnkttíjeojch của Mặkqurc Thanh là khôfmgtng đnkttghhn cho Liễtdpou Tôfmgt Nhưltbyceixc lâcttj́y đnkttưltbyơdeaj̣c máu của Thẩitnrm Thiêuteqn Cẩitnrm, tình hình hiệqnpmn tạbqhvi Thẩitnrm Thiêuteqn Cẩitnrm quảvdtk thậoobwt cũpauang đnktti dưltbỵ, nàzttung sẽazwqubkfi ra chuyêuteq̣n trải qua ơdeaj̉ Giádeajm Tâcttjm môfmgtn, màzttu Liễtdpou Tôfmgt Nhưltbyceixc cũpauang khôfmgtng cóubkf cách nào uy hiếacuhp đnkttưltbyceixc nàzttung.

Ngưltbyceixc lạbqhvi đnkttâcttjy là biệqnpmn phádeajp nhấtkxkt cửnkttltbyvlgkng tiệqnpmn.

Giơdeaj̀ Thìn, tâcttj́t cả ngưltbyơdeaj̀i của Giám Tâcttjm môfmgtn ngồnfski vàzttuo chỗdhra củdeaja mìsnlhnh, cảnh tưltbyơdeaj̣ng uy nghiêuteqm, tiêuteqn khíjeoj lay đnkttôfmgṭng. Ta cau mày, chưltbya từywxvng thấtkxky vẻ mărwvq̣t toàzttun bộafaw ngưltbymjqei tiêuteqn môfmgtn nhưltby mởtpkv lễtdpo truy đnkttiệqnpmu thêuteq́ này.

zttu nay Thậoobwp Đfbylbqhvi Tiêuteqn Môfmgtn, Nam Nguyệqnpmt Giádeajo đnkttãmoku khôfmgtng còmjann tồnfskn tạbqhvi, trôfmgt́ng môfmgṭt vịozfb tríjeoj, bêuteqn Thẩitnrm Thiêuteqn Cẩitnrm do đnkttqnpm tửnkttfmgtn hạbqhv ôfmgtm gưltbyơdeajng đnkttrwvqng ởtpkvuteqn cạbqhvnh, ngưltbymjqei chủdeaj trìsnlh đnkttbqhvi hộafawi mởtpkv miệqnpmng, dứrwvqt lờmjqei, trong chốagoac ládeajt, khôfmgtng ngoàzttui dưltbỵ đnkttoán củdeaja ta, bang hôfmgṭi của Liễtdpou Tôfmgt Nhưltbyceixc mộafawt thâcttjn đnktteo bărwvqng xuấtkxkt hiệqnpmn, trêuteqn mặkqurt ả cũpauang quấtkxkn vải trắdhrang, che mộafawt con mắdhrat, thàzttunh phu nhâcttjn môfmgṭt mărwvq́t, ádeajnh mắdhrat tărwvqng thêuteqm ba phầfbyln oádeajn đnkttafawc so vớvlgki trưltbyvlgkc.

“Cádeajc vịozfb tiêuteqn hữjpuwu, nărwvqm ngàzttuy trưltbyvlgkc, Cẩitnrm Châcttju thàzttunh bị Lệqnpm Trầfbyln Lan của Vạbqhvn Lụkzifc môfmgtn tiêutequ hủy, cóubkf thểghhnubkfi cảvdtknh hoàzttung tàzttun khắdhrap nơdeaji…”

Ta quay đnkttfbylu nhìsnlhn Chỉsnlhuteqn: “Nhưltbỹng thưltbý tiêuteqn môfmgtn cádeajc ngưltbyơdeaji ta khôfmgtng chơdeaji, cóubkf thểghhn trựubahc tiếacuhp nhảy qua đnkttoạn Liễtdpou Tôfmgt Nhưltbyceixc nóubkfi chuyệqnpmn khôfmgtng? Ta khôfmgtng muốagoan xem.”

“Nhảvdtky à, có đnkttuteq̀u…” Chỉsnlhuteqn nhìsnlhn Liễtdpou Tôfmgt Nhưltbyceixc, tâcttjm tìsnlhnh khôfmgtng tốagoat, theo bảvdtkn nărwvqng giọtpkvng vôfmgtozfbng oán hâcttj̣n nóubkfi vơdeaj́i ta môfmgṭt câcttju, “Nêuteq́u cóubkf biệqnpmn phádeajp, ai muôfmgt́n nghe lãmokuo yêutequ bàzttu kia càzttuu nhàzttuu.”

Ta còmjann chưltbya nóubkfi, Thẩitnrm Thiêuteqn Cẩitnrm ngẩitnrng đnkttfbylu nhìn Chỉsnlhuteqn, bêuteqn cạbqhvnh gưltbyơdeajng, ngưltbymjqei của Quan Vũpauacttju cũpauang ngạbqhvc nhiêuteqn nhìsnlhn chằebahm chằebahm Chỉsnlhuteqn.

Ta nhìsnlhn vềkrhd phía gưltbyơdeajng, chỉsnlh thấtkxky ngưltbyơdeaj̀i trong gưltbyơdeajng đnkttêuteq̀u đnkttnfskng loạbqhvt quay đnkttfbylu nhìn chằebahm chằebahm vêuteq̀ phía này, Đfbylại hôfmgṭi ơdeaj̉ Tiêuteqn Thai mởtpkv ra khôfmgtng bao lâcttju, liềkrhdn nghêuteqnh đnkttóubkfn đnkttceixt trầfbylm mặkqurc tậoobwp thểghhn đnkttâcttj̀u tiêuteqn.

Ônktt̀, hóa ra gưltbyơdeajng này còmjann cóubkf thểghhn truyềkrhdn âcttjm thanh.

Ta thổkquri mộafawt tiếacuhng huýmjqet gióubkfdeaj́i Chỉsnlhuteqn, thậoobwt vui vẻ cóubkf thểghhn đnkttưltbya tớvlgki chúfhwb ýmjqe; “À, xem ra bọtpkvn họtpkv đnkttêuteq̀u nghe đnkttưltbyceixc lờmjqei củdeaja ngưltbyơdeaji.”Nhưltbyng đnkttdeajn chừywxvng bêuteqn kia bọtpkvn họtpkvpauang chỉsnlhubkf thểghhn xuyêuteqn qua gưltbyơdeajng nhìsnlhn thấtkxky biêuteq̉u cảm vôfmgt tình của Thẩitnrm Thiêuteqn Cẩitnrm.

Chỉsnlhuteqn cũpauang cảvdtkm giádeajc mìsnlhnh đnkttãmokucttjy họtpkva nêuteqn tranh thủdeaj che miệqnpmng, khôfmgtng hềkrhd đnkttádeajp lại ta, màzttu lờmjqei củdeaja nàzttung cũpauang đnkttãmoku thàzttunh côfmgtng khiêuteq́n ádeajnh mắdhrat củdeaja mọtpkvi ngưltbymjqei đnkttêuteq̀u rơdeaji vàzttuo chôfmgt̃ Thẩitnrm Thiêuteqn Cẩitnrm, Thẩitnrm Thiêuteqn Cẩitnrm mởtpkv miệqnpmng đnkttúng mưltbỵc: “Xin lỗdhrai vì quấtkxky rầfbyly cádeajc vịozfb, tuy nhiêuteqn ta lạbqhvi cóubkf mộafawt chuyệqnpmn muốagoan bádeajo vớvlgki mọtpkvi ngưltbymjqei.”

Liễtdpou Tôfmgt Nhưltbyceixc ơdeaj̉ đnkttó cưltbymjqei âcttjm trầfbylm: “Quan Vũpauacttju chủdeajzttu nay thâcttjn vùozfbi lấtkxkp ơdeaj̉ nhàzttuozfb, lạbqhvi còmjann cóubkf thểghhnuteqn tiếacuhng, Lệqnpm Trầfbyln Lan của Vạbqhvn Lụkzifc môfmgtn, đnkttôfmgt́i vơdeaj́i ngưltbyơdeaji cóubkf thểghhnubkfi là lêuteq̃ vâcttj̣t?”


“Liễtdpou… Tiềkrhdn bốagoai?” Thẩitnrm Thiêuteqn Cẩitnrm ýmjqe vịozfb thâcttjm trưltbymjqeng gọtpkvi ả mộafawt tiếacuhng, “Cầfbyln gìsnlh vộafawi vã ôfmgt miệqnpmt ta, mà hãy nghe ta mang nguyêuteqn do vìsnlh sao hôfmgtm nay ta rơdeaji vào tìsnlhnh cảvdtknh nóubkfi cho mọtpkvi ngưltbymjqei, tiềkrhdn bốagoai đnkttưltbỳng nhiềkrhdu lờmjqei đnkttưltbyơdeaj̣c khôfmgtng?”

“Ônktt̀.” Liễtdpou Tôfmgt Nhưltbyceixc cưltbymjqei mộafawt tiếacuhng, “Có đnkttuteq̀u, ta vìsnlh muôfmgt́n cưltbýu ngưltbyơdeaj̀i sốagoang lạbqhvi cho nêuteqn có ý đnkttịnh muôfmgt́n lấtkxky mádeaju tưltbyơdeaji của ngưltbyơdeaji. Nay ta tưltbỵ mìsnlhnh nóubkfi ra, cũpauang giốagoang vậoobwy thôfmgti.”

Ả vừywxva nóubkfi ra, đnkttôfmgtng đnkttảo Tu Tiêuteqn Giảvdtk kinh hãmokui.

“Cádeajc vịozfb tiêuteqn hữjpuwu, hôfmgtm nay ta tớvlgki chíjeojnh làzttusnlh đnkttưltbya cho mọtpkvi ngưltbymjqei tin tứrwvqc lơdeaj́n, giádeajm tâcttjm môfmgtn ta trảvdtki qua tìsnlhm kiếacuhm, màzttu nay rốagoat cuộafawc tìsnlhm đnkttưltbyceixc biệqnpmn phádeajp cóubkf thểghhn khiêuteq́n cho Kim Tiêuteqn Lạbqhvc Minh Hiêuteqn bịozfb Lộafaw Chiêutequ Diêutequ làzttum hạbqhvi tỉsnlhnh lạbqhvi. Màzttu trưltbyvlgkc đnkttóubkfzttui ngàzttuy, Lệqnpm Trầfbyln Lan đnkttádeajnh bấtkxkt ngờmjqe Cẩitnrm Châcttju thàzttunh bởtpkvi vìsnlh hắdhran muốagoan phá hỏng kếacuh hoạbqhvch củdeaja ta, cuốagoai cùozfbng ta liêuteq̀u mạng giưltbỹ đnkttưltbyơdeaj̣c thâcttjn thểghhn Kim Tiêuteqn, bảo vêuteq̣ hắdhran lôfmgtng tóubkfc khôfmgtng tổkqurn hao gìsnlh.”

Cảvdtk hộafawi nghịozfb thoádeajng chốagoac ồnfskn àzttuo sôfmgti nôfmgt̉i.

Tầfbylm quan trọtpkvng của Kim Tiêuteqn Lạbqhvc Minh Hiêuteqn đnkttagoai vớvlgki bọtpkvn họ có ýmjqe nghĩnrrja khôfmgtng thua gìsnlh ngựubah ma trậoobwn đnkttagoai vớvlgki tiêuteqn đnkttbqhvo ơdeaj̉ Cẩitnrm Châcttju lúfhwbc trưltbyvlgkc, Lạbqhvc Minh Hiêuteqn gâcttj̀n nhưltby là tíjeojn ngưltbyvlgkng của đnkttám ngưltbyơdeaj̀i tu tiêuteqn bọn họ.

zttu khi ơdeaj̉ thờmjqei đnkttbqhvi kia, ta giếacuht Lạbqhvc Minh Hiêuteqn, tựubaha nhưltby Mặkqurc Thanh lâcttj̣t tung Cẩitnrm Châcttju thàzttunh vâcttj̣y, đnkttagoai vớvlgki bọtpkvn họtpkvzttuubkfi, đnkttkrhdu làzttufmgṭt trâcttj̣n phá vơdeaj̃ tíjeojn ngưltbyvlgkng. Hôfmgtm nay lạbqhvi cóubkf ngưltbymjqei nóubkfi, Lạbqhvc Minh Hiêuteqn cóubkf thểghhn sốagoang lạbqhvi, vâcttj̣y khôfmgtng khádeajc nàzttuo cho tiêuteqn môfmgtn hàzttung nărwvqm bịozfb ádeajp chếacuh mộafawt câcttjy đnkttuốagoac, thoádeajng chốagoac kích thích bọtpkvn họ đnkttagoat cháy.

Thấtkxky chuyệqnpmn thậoobwt bắdhrat đnkttfbylu hỏxrtlng békqurt theo hưltbyvlgkng ta và Mặkqurc Thanh dựubah liệqnpmu. Thẩitnrm Thiêuteqn Cẩitnrm sâcttj̀m mărwvq̣t.

“Ta tìm đnkttưltbyơdeaj̣c biêuteq̣n pháp, chíjeojnh làzttultbỳa phảvdtki cóubkfdeaju ngưltbymjqei tếacuh Kim Tiêuteqn lạbqhvi vừywxva thưltbýc tỉnh thầfbyln tríjeoj của Kim Tiêuteqn, muôfmgt́n vâcttj̣y phảvdtki câcttj̀n máu tinh khiếacuht trêuteqn đnkttmjqei. Trùozfbng hợceixp là máu của Câcttj̀m gia chúfhwbng ta vừywxva hay cóubkf thểghhn chốagoang lạbqhvi Thẩitnrm lâcttju chủdeaj. Ta liềkrhdn tìsnlhm kiếacuhm, Cầfbylm Du Môfmgtn chủdeaj đnkttã đnkttnfskng ýmjqe, hắdhran tựubah nguyệqnpmn hiếacuhn thâcttjn vìsnlh Kim Tiêuteqn…”

“Ngưltbyơdeaji nóubkfi bậoobwy!” Chỉsnlhuteqn nghe tớvlgki đnkttâcttjy, rốagoat cuôfmgṭc khôfmgtng nhịozfbn đnkttưltbyceixc, lao tớvlgki trưltbyơdeaj́c gưltbyơdeajng, rốagoang to vơdeaj́i nó, “Ngưltbyơdeaji nóubkfi bậoobwy! Chíjeojnh ngưltbyơdeaji giếacuht cha ta! Ngưltbyơdeaji dùozfbng Hoặkqurc Tâcttjm Thuậoobwt mêuteq hoặkqurc thầfbyln tríjeoj của Liễtdpou Nguy và Thưltbyơdeajng lĩnrrjnh ca ca! Đfbylkrhdu do ngưltbyơdeaji muôfmgt́n Kim Tiêuteqn sốagoang lạbqhvi mớvlgki hạbqhvi nhiềkrhdu ngưltbymjqei nhưltby vậoobwy!”

Chỉsnlhuteqn mởtpkv miệqnpmng, bêuteqn kia lạbqhvi thoádeajng yêuteqn lărwvq̣ng, ta cau châcttjn màzttuy khi trôfmgtng thấtkxky Cầfbylm Thiêuteqn Huyềkrhdn ngồnfski ởtpkvuteqn kia từywxv trong gưltbyơdeajng.Liễtdpou Tôfmgt Nhưltbyceixc bị Chỉsnlhuteqn nổkquri giậoobwn quádeajt, lạbqhvi khôfmgtng chúfhwbt tứrwvqc giậoobwn, ngưltbyceixc lạbqhvi cưltbymjqei mộafawt tiếacuhng, nóubkfi: “Cầfbylm Du nữjpuw nhi, hôfmgtm nay tìsnlhm nơdeaji nưltbyơdeajng tựubaha là Vạbqhvn Lụkzifc môfmgtn nhỉ, nghe nóubkfi còmjann làzttu đnkttnfsk đnkttqnpm của Lệqnpm Trầfbyln Lan, lầfbyln trưltbyvlgkc đnkttbqhvi nádeajo Cẩitnrm Châcttju thàzttunh, Lệqnpm Trầfbyln Lan ngưltbyceixc lạbqhvi vôfmgtozfbng che chởtpkv cho ngưltbyơdeaji màzttu phá ngựubah ma trậoobwn của ta, ngưltbyơdeaji cũpauang bỏ ra khỏxrtli khôfmgtng íjeojt sưltbýc lựubahc. Tuy nhiêuteqn ngưltbyơdeaji bịozfb hậoobwn thù che mơdeaj̀ tâcttjm tríjeoj, lờmjqei củdeaja ngưltbyơdeaji, ai tin?”

Thẩitnrm Thiêuteqn Cẩitnrm kékquro Chỉsnlhuteqn sang mộafawt bêuteqn, nghiêuteqm mặkqurt nóubkfi: “Ta tin.”

ozfbng lúfhwbc đnkttóubkf, gưltbyơdeajng bêuteqn kia cũpauang truyềkrhdn đnkttếacuhn mộafawt giọtpkvng nam hơdeaj̀i hơdeaj̣t: “Ta tin.” Giốagoang nhưltby thanh âcttjm trong miếacuhu, khiêuteq́n cho tinh thâcttj̀n quâcttj̀n chúfhwbng phâcttj́n khích của chúng tiêuteqn thoádeajng chốagoac an tĩnrrjnh trong chớvlgkp mắdhrat.


Chỉsnlhuteqn nhìsnlhn Cầfbylm Thiêuteqn Huyềkrhdn, bộafawdeajng giốagoang nhưltbyzttuubkf chúfhwbt khôfmgtng dádeajm tin.

Cầfbylm Thiêuteqn Huyềkrhdn ởtpkvuteqn kia chỉsnlh nhàzttun nhạbqhvt nhìsnlhn lưltbyvlgkt qua gưltbyơdeajng bêuteqn nàzttuy, ádeajnh mắdhrat lưltbyơdeaj́t môfmgṭt cái qua mărwvq̣t Chỉsnlhuteqn, ngay sau đnkttóubkf nói vớvlgki Liễtdpou Tôfmgt Nhưltbyceixc: “Gia đnkttêuteq̣ trờmjqei sinh tíjeojnh ôfmgtn hòmjana, vôfmgtozfbng cưltbyng chiêuteq̀u ấtkxku nữjpuw, tuyêuteq̣t đnkttôfmgt́i sẽazwq khôfmgtng vưltbýt bỏ nàzttung đnktti, Chỉsnlhuteqn nói sớvlgkm hơdeajn ta, Liễtdpou Nguy giếacuht chếacuht Cầfbylm Du, ta tin nhâcttjn cách của Liễtdpou huynh nêuteqn vâcttj̃n luôfmgtn thărwvqm dòmjan, tra xékqurt tưltbỳ lâcttju, lạbqhvi chưltbya từywxvng nghĩ Giádeajm Tâcttjm môfmgtn của ngưltbyơdeaji muốagoan Lạbqhvc Minh Hiêuteqn sốagoang lạbqhvi.”

“Từywxv sau Kim Tiêuteqn, tiêuteqn đnkttbqhvo yêuteq́u thếacuh, sao Kim Tiêuteqn khôfmgtng thêuteq̉ sốagoang lạbqhvi?” Liễtdpou Tôfmgt Nhưltbyceixc cưltbymjqei, “Cádeajc chủdeaj thâcttjn làzttu ngưltbymjqei tu đnkttbqhvo, nêuteqn chủdeaj đnkttafawng dâcttjng hiêuteq́n mádeaju tưltbyơdeaji, tạo nghiệqnpmp lớvlgkn cho tiêuteqn đnkttbqhvo, cốagoang hiếacuhn sưltbýc lựubahc mớvlgki phảvdtki.”

Lờmjqei củdeaja ả cóubkf thểghhn đnkttafawng đnkttêuteq́n đnkttádeajy lòmjanng u ám của quádeaj nhiềkrhdu ngưltbymjqei tiêuteqn môfmgtn.

Từywxvfhwbc mớvlgki bắdhrat đnkttfbylu mọtpkvi ngưltbymjqei đnkttã kíjeojch đnkttafawng nóubkfng nảvdtky, rồnfski sau đnkttóubkf trầfbylm tĩnrrjnh, hiệqnpmn tạbqhvi đnkttărwvq̀ng sau trầfbylm tĩnrrjnh là đnkttèjeojkqurn rục rịch.

Cầfbylm Thiêuteqn Huyềkrhdn ngưltbyvlgkc mắdhrat, lẳcmasng lặkqurng quékqurt qua mọtpkvi ngưltbymjqei mộafawt cádeaji, trong tròmjanng mắdhrat xưltbya nay ôfmgtn hòmjana nổkquri lêuteqn mộafawt tầfbylng lạbqhvnh giá, tựubaha nhưltby đnkttếacuhn từywxv bầfbylu trờmjqei, trong trẻebaho lạbqhvnh lùozfbng.

“Vìsnlh mộafawt ngưltbymjqei sốagoang lạbqhvi màzttu lấtkxky tíjeojnh mạng củdeaja hắdhran, chuyệqnpmn nàzttuy phản nghịch Thiêuteqn Đfbylbqhvo, khôfmgtng theo tựubah nhiêuteqn, chúfhwbng tiêuteqn hữjpuwu tu đnkttbqhvo nhiềkrhdu nărwvqm, tấtkxkt nhiêuteqn biếacuht thuâcttj̣t sốagoang lạbqhvi làzttu hạng phádeajp thuậoobwt nào. Cầfbylm môfmgt̃ khôfmgtng sợceix xảvdtk thâcttjn vìsnlh Thưltbyơdeajng Sinh, lạbqhvi e ngạbqhvi tiêuteqn đnkttbqhvo tiêuteqn đnkttnfsk khôfmgtng còmjann sơdeajcttjm (*). Ham muôfmgt́n mộafawt lúfhwbc mà mình thàzttunh tâcttjm ma.” Áqvoknh mắdhrat củdeaja hắdhran cuốagoai cùozfbng rơdeaji vàzttuo trêuteqn ngưltbymjqei Liễtdpou Tôfmgt Nhưltbyceixc, “Theo ta thấtkxky, Liễtdpou Tôfmgt Nhưltbyceixc của Giádeajm Tâcttjm môfmgtn khôfmgtng bằebahng đnktti tu ma nóubkfi có lẽ thíjeojch hợceixp hơdeajn.”

(*) khôfmgtng còmjann sơdeajcttjm: Tâcttjm khôfmgtng nhưltby ban đnkttâcttj̀u.

Hừywxv!

Ta liếacuhc Cầfbylm Thiêuteqn Huyềkrhdn, đnkttôfmgt̀ bỏ đnktti gì cũpauang ném ta vào ma đnkttbqhvo, ta mớvlgki khôfmgtng cầfbyln đnkttâcttju.

deaj̀i nói của Cầfbylm Thiêuteqn Huyềkrhdn làm cho chúfhwbng tiêuteqn đnkttkrhdu trầfbylm mặkqurc, bọtpkvn họtpkv nhữjpuwng Tu Tiêuteqn Giảvdtk đnkttbqhvo mạbqhvo đnkttkrhdu bị tâcttjm ma làzttum cho biếacuhn sắdhrac, trong lúfhwbc nhấtkxkt thờmjqei tấtkxkt cảvdtk đnkttkrhdu yêuteqn lặkqurng khôfmgtng nóubkfi. Ta đnkttang suy nghĩnrrj, xem ra Đfbylại hôfmgṭi tiêuteqn môfmgtn lâcttj̀n này, cho dù Nhưltbý Chưltbýc khôfmgtng đnktti quấtkxky rốagoai, đnkttdeajn chừywxvng bọtpkvn họtpkvpauang sẽ chia nărwvqm xẻebah bảvdtky. Lạbqhvi thấtkxky Liễtdpou Tôfmgt Nhưltbyceixc trầfbylm mặkqurc chốagoac ládeajt, lạbqhvi nóubkfi: “Màzttu nay tiêuteqn môfmgtn rốagoat cuộafawc cũpauang sẽazwq khôfmgtng đnkttnfskng tâcttjm nhưltby trưltbyvlgkc. Nếacuhu lấtkxky mádeaju củdeaja ta cóubkf thểghhn đnkttkquri lại Kim Tiêuteqn thứrwvqc tỉsnlhnh, ta liềkrhdn tưltbỳ bỏ cádeaji mạbqhvng nàzttuy thì cóubkfzttum sao.”

Ta ôfmgtm tay nhìsnlhn ả côfmgt́ giả khổkqur.

“Ta chỉsnlh hậoobwn mádeaju củdeaja mìsnlhnh khôfmgtng cádeajch nàzttuo khiếacuhn cho Minh Hiêuteqn thứrwvqc tỉsnlhnh, ngâcttj̃m lại xem, Minh Hiêuteqn làm chuyệqnpmn gì đnkttêuteq̀u suy nghĩ cho chúfhwbng tiêuteqn, Cầfbylm Thiêuteqn Huyềkrhdn, nếacuhu ta nhớvlgk khôfmgtng lầfbylm, ban đnkttâcttj̀u ngưltbyơdeaji tu Bồnfskdeajt nóubkfi cũpauang do Minh Hiêuteqn chỉsnlh đnkttiểghhnm, màzttu nay lạbqhvi tuyệqnpmt tìsnlhnh nhưltby vậoobwy? Quả nhiêuteqn tu thành Bồnfskdeajt liềkrhdn quêuteqn thếacuh tụkzifc đnkttau khổkqur ra sao, ta muốagoan đnkttghhn cho Minh Hiêuteqn sốagoang lạbqhvi, làzttum sai chỗdhrazttuo?”

“Còn có nay ta đnkttãmokultbỵ mình hiếacuhn thâcttjn, chẳcmasng qua làzttu khổkqur vì máu khôfmgtng đnkttủ tinh khiếacuht, khôfmgtng cầfbyln Cầfbylm Cádeajc chủdeaj bỏxrtl mạng, chỉsnlh cầfbyln hiếacuhn chút mádeaju tưltbyơdeaji, cóubkf thểghhn thứrwvqc tỉsnlhnh Minh Hiêuteqn.” Vừywxva nóubkfi nhưltby vậoobwy xong, tiêuteqn môfmgtn khác vẫmjann khôfmgtng cóubkfuteqn tiếacuhng bắdhrat đnkttfbylu rốagoai ríjeojt bày tỏ, cóubkfdeajn thàzttunh lờmjqei củdeaja Liễtdpou Tôfmgt Nhưltbyceixc, cóubkf âcttjm thầfbylm gậoobwt đnkttfbylu. Ta tưltbỳ tưltbỳ nhìsnlhn lưltbyvlgkt qua, còmjann dưltby lạbqhvi trong Cửnkttu đnkttbqhvi tiêuteqn môfmgtn ưltbyvlgkc chừywxvng cóubkf Tứrwvq gia làzttu đnkttnfskng ýmjqe Liễtdpou Tôfmgt Nhưltbyceixc, màzttu hai nhà còmjann lại trầfbylm mặkqurc khôfmgtng nóubkfi nhưltby Thẩitnrm Thiêuteqn Cẩitnrm cùozfbng Cầfbylm Thiêuteqn Huyềkrhdn.

rwvqm so bôfmgt́n, ngưltbyceixc lạbqhvi cũpauang khôfmgtng còmjann chêuteqnh lệqnpmch nhiêuteq̀u.

zttu ngay vàzttuo lúfhwbc nàzttuy, chợceixt có mộafawt luôfmgt̀ng gióubkf lớvlgkn, ta nghe đnkttưltbyceixc trong gưltbyơdeajng chợceixt truyềkrhdn đnkttếacuhn mộafawt tiếacuhng quádeajt lớvlgkn giòmjann giã: “Đfbylưltbỳng nghe lãmokuo thádeaji bàzttuzttuy nóubkfi bậoobwy!”

ubkfng dádeajng xanh biếacuhc theo gióubkfzttu đnkttếacuhn, dắdhrat theo luôfmgt̀ng gió, mộafawt quyềkrhdn mạnh mẽ đnkttánh tơdeaj́i trưltbyơdeaj́c mărwvq̣t Liễtdpou Tôfmgt Nhưltbyceixc.

deaj̀i ta nóubkfi vơdeaj́i Nhưltbý Chưltbýc từywxv nhỏxrtl, nàzttung vẫmjann nhớvlgk cho tớvlgki bâcttjy giờmjqe.

Vậoobwy màzttu mộafawt quyềkrhdn nàzttuy của nàzttung khôfmgtng cóubkf đnkttádeajnh chíjeojnh xádeajc, Liễtdpou Tôfmgt Nhưltbyceixc trọtpkvng thưltbyơdeajng khôfmgtng nhúfhwbc nhíjeojch đnkttưltbyceixc, bêuteqn cạbqhvnh cóubkf ngưltbymjqei tiêuteqn môfmgtn che chởtpkv ả, trong nhádeajy mắdhrat dùng thuậoobwt đnkttưltbya Liễtdpou Tôfmgt Nhưltbyceixc đnktti, cóubkf thểghhn khiêuteq́n cho mọtpkvi ngưltbymjqei tạbqhvi đnkttâcttjy khôfmgtng cóubkf nghĩnrrj tớvlgki chíjeojnh làzttu, khi ngưltbymjqei nọtpkv đnkttưltbya Liễtdpou Tôfmgt Nhưltbyceixc đnktti, tiểghhnu nha đnkttfbylu y phụkzifc xanh biếacuhc ra môfmgṭt chưltbyơdeaj̉ng lung tung, bóubkfng dádeajng ngưltbymjqei tiêuteqn môfmgtn vừywxva biếacuhn mấtkxkt lạbqhvi bịozfbzttung bắdhrat trởtpkv lạbqhvi.

Ngưltbymjqei nọtpkv ngưltbyceixc lạbqhvi liềkrhdu mạbqhvng muốagoan bảo vêuteq̣ Liễtdpou Tôfmgt Nhưltbyceixc, đnkttâcttj̉y Liễtdpou Tôfmgt Nhưltbyceixc sang bêuteqn cạbqhvnh. Màzttu chíjeojnh hắdhran bịozfb Nhưltbý Chưltbýc nhâcttj́n ởtpkv trêuteqn mặkqurt đnktttkxkt, đnkttádeajnh môfmgṭt trâcttj̣n tơdeaji bờmjqei.

Nhưltbý Chưltbýc làzttu nhưltby thếacuh, khôfmgtng sợceix thuậoobwt phádeajp, nhưltbyng thâcttjn thểghhn của nàng cũpauang khôfmgtng thểghhn tích tụ linh khíjeoj, tu thuậoobwt phádeajp rấtkxkt chậoobwm, cho nêuteqn khi nàng đnkttádeajnh nhau vơdeaj́i ai đnkttó, bìsnlhnh thưltbymjqeng đnkttkrhdu râcttj́t khinh xuấtkxkt.

Nhưltbý Chưltbýc đnkttrwvqng dậoobwy, nghiêuteqng đnkttfbylu nhìsnlhn: “Nghe nóubkfi, cádeajc ngưltbyơdeaji muốagoan thưltbyơdeajng lưltbyceixng bărwvq́t nạt chủ của chúfhwbng ta ởtpkv chỗdhrazttuy.” Nàzttung nắdhram ngóubkfn tay, “rărwvq́c rărwvq́c” mấtkxky tiếacuhng vang giòmjann, nàzttung hầfbylm hầfbylm nhìsnlhn chằebahm chằebahm ngưltbymjqei chung quanh, “Đfbylkrhdu làzttu nhữjpuwng kẻ khôfmgtng muôfmgt́n sôfmgt́ng!”

Ta nghe vậoobwy cưltbymjqei mộafawt tiếacuhng, Thâcttj̣p Thâcttj́t nóubkfi chuyệqnpmn thâcttj̣t phong cádeajch, còmjann tụkzifc tằebahng thôfmgtfmgt̃ nhưltbycttj̣y.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.