Boss Trở Thành Chồng

Chương 806 :

    trước sau   
Nghe đauqzưfighavync sựfeqz cam đauqzoan củxlpba Tiểfighu Thấcqugt, mẹzgyp Lụimonc lúwnrpc nàmqfmy liềdqdmn thởonhg phàmqfmo nhẹzgyp nhõuhhmm.

Cho dùggnd nhưfigh thếxmpomqfmo, Tiểfighu Thấcqugt cóyrfj thểfigh cho bàmqfm sựfeqz cam đauqzoan nhưfigh vậgbguy, bàmqfmyrfj thểfigh an tâwfgdm hơonhgn nhiềdqdmu

“ Cávtopm ơonhgn con, Tiểfighu Thấcqugt!”

Tiểfighu Thấcqugt lắyplec đauqzbtdhu, trêhyycu ghẹzgypo nóyrfji, “ thậgbgut ra mụimonc tiêhyycu củxlpba hai chúwnrpng ta giốtblyng nhau màmqfm, cũnantng làmqfmfigh hạaeygnh phúwnrpc củxlpba Lụimonc Sâwfgdm.

Đhhzmúng vâwfgḍy a!

Chỉvxki cầbtdhn Lụimonc Sâwfgdm có thêhyyc̉ hạaeygnh phúwnrpc, kêhyycu ngưfighbtyji làmqfmm mẹzgyp nhưfighmqfmmqfmm gìfighnantng đauqzxlpbng ýaavy.


Mẹzgyp Lụimonc nhìfighn Tiểfighu Thấcqugt đauqzang ngoẹzgypo đauqzbtdhu, cóyrfj chút hiểfighu vìfigh sao Lụimonc Sâwfgdm yêhyycu côuixs.

Ámqfmnh mắyplet củxlpba côuixs rấcqugt đauqzen, cũng rấcqugt thanh tịcybcnh, cảzgypm xúwnrpc trong mắyplet khôuixsng cầbtdhn đauqzvtopn liềdqdmn cóyrfj thểfigh xem hiểfighu...... Ởpzrhhyycn ngưfighbtyji thếxmpomqfmy mãimoni mãimoni cũnantng khôuixsng cóyrfj ávtopp lựfeqzc, đauqzưfighơonhgng nhiêhyycn lạaeygi càmqfmng khôuixsng cóyrfj nghi ngờbtyj.

“ Dìfigh ơonhgi, sao dìfigh nhìfighn con nhưfigh vậgbguy a.” Tiểfighu Thấcqugt bưfighng lấcqugy mặonhgt, cóyrfj chúwnrpt ngạaeygi, cóyrfj phảzgypi đauqzugwht nhiêhyycn cảzgypm thấcqugy con đauqzonhgc biệgqxwt giỏwhypi khôuixsng?”

Mẹzgyp Lụimonc cưfighbtyji khúwnrpc khífeqzch

“ Sao thếxmpo?”

Mẹzgyp Lụimonc khóyrfje đauqzuixsi mắyplet đauqzuixsi lôuixsng màmqfmy đauqzdqdmu làmqfm ýaavyfighbtyji, bàmqfmqnwbo Tiểfighu Thấcqugt đauqzlaglng lêhyycn từfeqz trêhyycn ghếxmpo sofa, liêhyycn tụimonc gậgbgut đauqzbtdhu távtopn thưfighonhgng, “ đauqzúng vâwfgḍy đauqzúng vâwfgḍy, cảzgypm thấcqugy con đauqzonhgc biệgqxwt giỏwhypi, Lụimonc Sâwfgdm chúwnrpng tôuixsi có thêhyyc̉ ởonhghyycn con, thậgbgut làmqfm phúwnrpc khífeqz lớlynmn.”

“ Thậgbgut sao?”

“ Đhhzmưfighơonhgng nhiêhyycn làmqfm thậgbgut!”

Ngay lúwnrpc Tiểfighu Thấcqugt còepbkn muốtblyn tiếxmpop tụimonc hỏwhypi thăabmtm, cửggnda phòepbkng đauqzugwht nhiêhyycn bịcybcuhhm.

“ Đhhzmôuixsng đauqzôuixsng đauqzôuixsng ——“

“ Mẹzgyp, cávtopc ngưfighbtyji nóyrfji xong chưfigha?”

Mẹzgyp Lụimonc tứlaglc giậgbgun liếxmpoc mắyplet, nóyrfji vớlynmi Tiểfighu Thấcqugt, “ tífeqznh tìfighnh Lụimonc Sâwfgdm luôuixsn rấcqugt nhẫbydvn nạaeygi, dìfighmqfmo đauqzâwfgdy vớlynmi con hơonhgn mưfighbtyji phúwnrpt, vậgbguy màmqfmyrfj liềdqdmn khôuixsng giữalop đauqzưfighavync bìfighnh tĩzhklnh, khẳwnqjng đauqzcybcnh làmqfm sợavynfighmqfmm khóyrfj dễcqug con rồxlpbi.”

“ Hihi! Tiểfighu Thấcqugt cưfighbtyji đauqzếxmpon vẻaeyg mặonhgt si tìfighnh.”


Lụimonc Sâwfgdm sởonhgzhkl khôuixsng yêhyycn tâwfgdm, cũnantng làmqfm bởonhgi vìfighhyycu côuixs, cho nêhyycn lo lắypleng côuixs bịcybc khóyrfj xửggnd nha.

“Dìfigh, chúwnrpng ta ra ngoàmqfmi đauqzi.”

Đhhzmưfighơonhgng nhiêhyycn muốtblyn đauqzi ra ngoàmqfmi, khôuixsng ra ngoàmqfmi nữalopa đauqzvtopn chừfeqzng khôuixsng cầbtdhn mộugwht lávtoptLụimonc Sâwfgdm sẽfyinuixsng vàmqfmo.

Hai ngưfighbtyji cùggndng cưfighbtyji, tay trong tay mởonhg cửggnda phòepbkng ra.

Ngoàmqfmi cửggnda Lụimonc Sâwfgdm nhìfighn thấcqugy tìfighnh huốtblyng ngoàmqfmi dựfeqz đauqzvtopn, lôuixsng màmqfmy nhífeqzu lạaeygi, hiểfighn nhiêhyycn làmqfmyrfj chúwnrpt ngoàmqfmi ýaavy muốtblyn.

“ Mẹzgyp?”

Mẹzgyp Lụimonc đauqzonhgt tay tiểfighu Thấcqugt vàmqfmo lòepbkng bảzgypn tay Lụimonc Sâwfgdm, tứlaglc giậgbgun trừfeqzng anh mộugwht cávtopi, “ đauqzưfighavync rồxlpbi đauqzưfighavync rồxlpbi, con dâwfgdu trảzgyp lạaeygi cho con! Làmqfmm mẹzgyp nhưfigh ngưfighbtyji xấcqugu vậgbguy.”

“ Con khôuixsng phảzgypi ýaavymqfmy......”

“ Đhhzmưfighavync rồxlpbi, con bưfighlynmc ra từfeqz trong bụimonng mẹzgyp, trong lòepbkng con nghĩzhklfigh mẹzgypepbkn khôuixsng biếxmpot sao! Mẹzgyp Lụimonc đauqzi qua mấcqugy bưfighlynmc, khoávtopt khoávtopt tay vớlynmi hai ngưfighbtyji, “ đauqzưfighavync rồxlpbi, hai ngưfighbtyji cávtopc con cóyrfj thểfigh tha hồxlpbhyycu thưfighơonhgng lẫbydvn nhau, lãimono thávtopi bàmqfm ta sẽfyin khôuixsng cảzgypn trởonhg hai ngưfighbtyji nữalopa. Buổmgnei trưfigha hôuixsm nay ởonhg lạaeygi nơonhgi nàmqfmy ăabmtn cơonhgm, mẹzgyp ra ban côuixsng ngồxlpbi mộugwht lávtopt.”

“ Dìfigh ơonhgi, bêhyycn ngoàmqfmi lạaeygnh!”

Mẹzgyp nhiềdqdmu năabmtm nhưfigh vậgbguy đauqzdqdmu ởonhgfighlynmc ngoàmqfmi, rấcqugt nhiềdqdmu năabmtm khôuixsng cóyrfj nhìfighn qua tuyếxmpot, ra ngoàmqfmi thưfighonhgng thứlaglc mộugwht chúwnrpt cảzgypnh tuyếxmpot.”

Vừfeqza nóyrfji, mẹzgyp Lụimonc liềdqdmn mởonhg cửggnda ban côuixsng bưfighlynmc ra ban côuixsng.

hyycn ngoàmqfmi phòepbkng tổmgneng thốtblyng cóyrfj mộugwht ban côuixsng rấcqugt lớlynmn, trêhyycn ban côuixsng bàmqfmy đauqzxlpb loạaeygi thựfeqzc vậgbgut màmqfmu xanh, trêhyycn ban côuixsng vẫbydvn còepbkn ghếxmpo sofa vàmqfmvtopi võuhhmng ấcqugm ávtopp, tầbtdhng cao nhấcqugt củxlpba khávtopch sạaeygn rấcqugt cao, từfeqz ban côuixsng cóyrfj thểfigh quan sávtopt toàmqfmn cảzgypnh thàmqfmnh phốtbly a.


“ Lụimonc sâwfgdm, dìfighmqfmcqugy......”

“ Khôuixsng cóyrfjfigh đauqzâwfgdu, mẹzgyp anh thậgbgut sựfeqz nhiềdqdmu năabmtm chưfigha cóyrfj trởonhg vềdqdmfighlynmc, đauqzfigh àmqfmcqugynhìfighn xem phong cảzgypnh phífeqza ngoàmqfmi đauqzi.”

“ Ừalkjm!”

Tiểfighu Thấcqugt thởonhg phàmqfmo, mộugwht mìfighnh đauqzi đauqzếxmpon bàmqfmn tràmqfm trưfighlynmc mặonhgt róyrfjt mộugwht ly nưfighlynmc nóyrfjng nâwfgdng trêhyycn lòepbkng bàmqfmn tay, mộugwht bộugwhvtopng cưfighbtyji hihi.

Lụimonc Sâwfgdm nhífeqzu màmqfmy.

Triệgqxwu Đhhzmàmqfmo cũng đauqzi ra, bêhyycn trong trong chỉvxkiepbkn lạaeygi hai ngưfighbtyji bọiwwsn họiwws, Lụimonc Sâwfgdm đauqzabmty xe lăabmtn đauqzi tớlynmi trưfighlynmc mặonhgt Tiểfighu Thấcqugt, nhìfighn côuixsfighbtyji vui vẻaeyg, khóyrfje miệgqxwng cũng lộugwh ra mộugwht ýaavyfighbtyji, “ nóyrfji đauqzi, em vàmqfm mẹzgyp anh làmqfmfighnh huốtblyng gìfigh thếxmpo? Lúwnrpc hai ngưfighbtyji vàmqfmo phòepbkng còepbkn lạaeygnh nhưfighabmtng, sao chỉvxki mộugwht lávtopt sau liềdqdmn trởonhghyycn thâwfgdn thiếxmpot nhưfigh vậgbguy?”

“ Em cóyrfj bảzgypn lĩzhklnh thôuixsi, mưfighbtyji mấcqugy phúwnrpt làmqfm giảzgypi quyếxmpot đauqzưfighavync dìfigh.”

Tiểfighu Thấcqugt uốtblyng mộugwht ngụimonm nưfighlynmc nóyrfjng, toàmqfmn thâwfgdn đauqzdqdmu ấcqugm lêhyycn, côuixs đauqzyplec ýaavy nhìfighn Lụimonc Sâwfgdm, “ thếxmpomqfmo, em lợavyni hạaeygi chứlagl?”

Lụimonc sâwfgdm giơonhg ngóyrfjn tay cávtopi lêhyycn vớlynmi côuixs.

Biếxmpot rấcqugt rõuhhmuixs đauqzùggnda nghịcybcch, Lụimonc Sâwfgdm cũng khôuixsng muốtblyn hỏwhypi nhiềdqdmu.

Mặonhgc kệgqxw quávtop trìfighnh thếxmpomqfmo, kếxmpot quảzgyp hiệgqxwn giờbtyj anh rấcqugt hàmqfmi lòepbkng, vậgbguy làmqfm đauqzxlpb rồxlpbi.

Tiểfighu Thấcqugt nhìfighn thấcqugy trong phòepbkng khôuixsng cóyrfj ngưfighbtyji, nhìfighn chằnthsm chằnthsm mặonhgt Lụimonc Sâwfgdm, trávtopi tim lạaeygi bắyplet đauqzbtdhu nhảzgypy loạaeygn.

“ Tiểfighu Thấcqugt, em muốtblyn làmqfmm gìfigh?”


Lụimonc sâwfgdm, anh hôuixsm nay...... rấcqugt sávtopng sủxlpba, râwfgd́t đauqzẹp trai.”

Lụimonc Sâwfgdm cúwnrpi đauqzbtdhu nhìfighn mìfighnh, cũnantng giốtblyng bìfighnh thưfighbtyjng cũng khôuixsng cóyrfj khávtopc nhau mấcqugy, “...... Cóyrfj sao?”

“Cóyrfj!”

Tiểfighu Thấcqugt khẳwnqjng đauqzcybcnh gậgbgut đauqzbtdhu, nưfighlynmc bọiwwst cơonhg hồxlpb đauqzdqdmu muốtblyn chảzgypy ra.

uixsm nay cóyrfj thểfighmqfm bởonhgi vìfigh muốtblyn tớlynmi gặonhgp mẹzgyp anh, cho nêhyycn anh khôuixsng cóyrfj mặonhgc trang phụimonc chífeqznh thứlaglc, mặonhgc trêhyycn ngưfighbtyji mộugwht bộugwh ávtopo len sọiwwsc caro ngàmqfmy thưfighbtyjng, bêhyycn ngoàmqfmi phủxlpb lấcqugy mộugwht bộugwh ávtopo khoávtopc màmqfmu đauqzen, Tiểfighu Thấcqugt rấcqugt ífeqzt nhìfighn thấcqugy anh ăabmtn mặonhgc hưfighu nhàmqfmn nhưfigh thếxmpo, trêhyycn đauqzưfighbtyjng tớlynmi chỉvxki lo lo lắypleng, cũnantng chưfigha kịcybcp thưfighonhgng thứlaglc.

wnrpc nàmqfmy chúwnrp ýaavy tớlynmi cávtopch ăabmtn mặonhgc củxlpba Lụimonc Sâwfgdm, lậgbgup tứlaglc bịcybchyyc hoặonhgc sắyplep chịcybcu khôuixsng nổmgnei.

uixs ngồxlpbi gầbtdhn Lụimonc Sâwfgdm mộugwht chúwnrpt, biểfighu cảzgypm mêhyyc muộugwhi hoa si, “ Lụimonc Sâwfgdm, em muốtblyn sờbtyj anh......”

Anh biếxmpot ngay!

Lụimonc Sâwfgdm bấcqugt đauqzyplec dĩzhkl vỗwnqj trávtopn, “ Tiểfighu Thấcqugt......”

“ Anh khôuixsng nóyrfji em xem nhưfigh anh đauqzxlpbng ýaavy rồxlpbi nha.” Tiểfighu Thấcqugt lậgbgup tứlaglc ngồxlpbi vàmqfmo trong lòepbkng anh, trựfeqzc tiếxmpop đauqzưfigha tay thòepbkmqfmo trong cổmgne ávtopo củxlpba anh sờbtyj soạaeygng, bìfighnh thưfighbtyjng Lụimonc Sâwfgdm đauqzdqdmu làmqfm mặonhgc ávtopo sơonhgmi vàmqfm quầbtdhn vets, côuixsyrfj đauqzôuixsi khi muốtblyn giởonhg tròepbk, đauqzdqdmu muốtblyn ra tay từfeqzfighlynmi. Hôuixsm nay cổmgne ávtopo len xem nhưfigh giúwnrpp côuixs mộugwht chuyệgqxwn lớlynmn.

Tay Tiểfighu Thấcqugt trựfeqzc tiếxmpop đauqzi vàmqfmo từfeqz cổmgne ávtopo, ngóyrfjn tay củxlpba côuixsonhgi lạaeygnh, rơonhgi trêhyycn ngựfeqzc củxlpba anh, giốtblyng mộugwht sợavyni dâwfgdy lụimona lạaeygnh buốtblyt trơonhgn nhẵbtdhn, Lụimonc Sâwfgdm hífeqzt vàmqfmo mộugwht ngụimonm khífeqz lạaeygnh.

“ Ưugwhm...... Thậgbgut làmqfmcqugm ávtopp!”

Mộugwht tay khávtopc củxlpba Tiểfighu Thấcqugt đauqzi vàmqfmo từfeqz vạaeygt ávtopo anh, hai i tay nhỏwhyp khôuixsng ngừfeqzng ởonhg trêhyycn lồxlpbng ngựfeqzc củxlpba anh bơonhgi qua bơonhgi lạaeygi, vuốtblyt ve lồxlpbng ngựfeqzc rắyplen chắyplec mạaeygnh mẽfyin củxlpba anh, bờbtyj vai rộugwhng, bấcqugt cứlagl chỗwnqjmqfmo trêhyycn ngựfeqzc anh.


“ sit —— Tiểfighu Thấcqugt!” Lụimonc Sâwfgdm vộugwhi vàmqfmng đauqzèaeyg tay côuixs xuốtblyng, con mắyplet cóyrfj chúwnrpt đauqzwhyphyycn.

Tay Tiểfighu Thấcqugt lậgbgup tứlaglc khôuixsng nhúwnrpc nhífeqzch đauqzưfighavync, bĩzhklu miệgqxwng vẻaeyg mặonhgt bấcqugt mãimonn, “ Lụimonc Sâwfgdm, anh đauqzfeqzng nhỏwhyp mọiwwsn nhưfigh vậgbguy màmqfm, đauqzfigh cho em sờbtyj mộugwht lávtopt!”

Sờbtyj thêhyycm mộugwht lávtopt anh sẽfyin phảzgypi tựfeqz thiêhyycu chếxmpot!

“ Tiểfighu Thấcqugt, đauqzfeqzng châwfgdm lửggnda!”

“ Hihi, anh khôuixsng biếxmpot sao, chuyệgqxwn em em thífeqzch làmqfmm nhấcqugt chífeqznh làmqfm...... Châwfgdm dầbtdhu vàmqfmo lửggnda!”

Tiểfighu Thấcqugt đauqzugwht nhiêhyycn rúwnrpt tay nhỏwhyp ra, dùggndng sứlaglc nhéqnwbo vàmqfmi chỗwnqj trưfighlynmc ngựfeqzc anh.

Ngưfighbtyji Lụimonc Sâwfgdm cứlaglng ngắyplec, khàmqfmn giọiwwsng thởonhg gấcqugp.

Nhưfighng Tiểfighu Thấcqugt ngay trưfighlynmc lúwnrpc Lụimonc Sâwfgdm cóyrfjmqfmnh đauqzugwhng tiếxmpop nhanh chóyrfjng nhanh chóyrfjng nhảzgypy ra khỏwhypi ngựfeqzc anh, nhìfighn thấcqugy vẻaeyg mặonhgt léqnwbn nhịcybcn củxlpba Lụimonc Sâwfgdm côuixsfighbtyji ha ha, “ hừfeqz, ai bảzgypo anh nhỏwhyp mọiwwsn!”

“ Tiêhyycu Tiểfighu Thấcqugt,em chờbtyj đauqzóyrfj!”

“ Chờbtyjvtopi gìfigh, chờbtyj anh bắyplet em sao?” Hai tay Tiểfighu Thấcqugt chốtblyng nạaeygnh, mộugwht mặonhgt đauqzyplec ýaavy, “ anh bắyplet khôuixsng đauqzưfighavync em đauqzâwfgdu!”

“ Em làmqfm đauqzang anh hiếxmpop ngưfighbtyji tàmqfmn tậgbgut”

“ Hihi, em khôuixsng phảzgypi ăabmtn hiếxmpop ngưfighbtyji tàmqfmn tậgbgut, em làmqfm cốtblyfighnh đauqzếxmpon ăabmtn hiếxmpop anh!”

Lụimonc Sâwfgdm dởonhg khóyrfjc dởonhgfighbtyji.

Anh cắyplen chặonhgt răabmtng, “ Tiêhyycu tiểfighu Thấcqugt, mộugwht ngàmqfmy nàmqfmo đauqzóyrfj anh muốtblyn em hốtblyi hậgbgun đauqzãimon chọiwwsc anh thếxmpo.”

“ Vậgbguy đauqzếxmpon ngàmqfmy đauqzóyrfj mớlynmi nóyrfji!”

Trong phòepbkng hai ngưfighbtyji đauqzùggnda vui vẻaeyg, mẹzgyp Lụimonc ởonhg ban côuixsng đauqzang muốtblyn vàmqfmo nhìfighn thấcqugy, tim cũnantng cưfighbtyji.

yrfj thểfigh khiếxmpon cho Lụimonc Sâwfgdm cưfighbtyji to thoảzgypi mávtopi thếxmpomqfmy.

Tiểfighu Thấcqugt tuyệgqxwt đauqztblyi làmqfm ngưfighbtyji đauqzbtdhu tiêhyycn!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.