Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 140 : Tình chiếm hữu

    trước sau   
Edit: Miêgwmcu - CQH​

Ôobshn Tửpaew Khiêgwmcm rờsisci khỏmwkdi vădjzdn phòwgdnng, Đwgdnưuqpusiscng Mặeaefc Trầpaewm mộgwmct lầpaewn nữkoyua nâjedbng di đknnvgwmcng lêgwmcn, nhìsdemn chădjzdm chúxiuikxhfo màkxhfn hìsdemnh ảdxgvnh chụlriip, anh giơwnjo khóitabe môsisci lêgwmcn, mộgwmct ládlqtt lạouooi châjedbn màkxhfy hơwnjoi cong, nâjedbng ngóitabn tay ấeaefn lêgwmcn ấeaefn đknnvưuqpusiscng.

Nhấeaefp vàkxhfo phầpaewn tin nhắylukn, lạouooi rờsisci khỏmwkdi, trựwgdnc tiếhcmip đknnvem đknnviệyddnn thoạouooi trởzsks vềsgeg.

Đwgdniệyddnn thoạouooi bêgwmcn kia, Bùaveli Vâjedbn Khinh đknnvang chờsisc anh đknnvádlqtp lạouooi, nhìsdemn đknnviệyddnn thoạouooi đknnvádlqtp lạouooi, vộgwmci vàkxhfng chuyểsnfun đknnvếhcmin.

“A, chúxiui nhỏmwkd?”

“khôsiscng đknnvưuqpujuvyc mặeaefc ádlqto tắylukm cùavelng ádlqto ngủypwh ra khỏmwkdi phòwgdnng ngủypwh, khôsiscng đknnvưuqpujuvyc mặeaefc vádlqty ngắylukn hơwnjon đknnvpaewu gốzsksi qua mưuqpusisci centimet, khôsiscng đknnvưuqpujuvyc đknnvem ảdxgvnh chụlriip cho ngưuqpusisci khádlqtc xem…”


Ngưuqpusisci đknnvàkxhfn ôsiscng nóitabi mộgwmct hơwnjoi íefuvt nhấeaeft bảdxgvy tádlqtm cádlqti khôsiscng đknnvưuqpujuvyc, sau hai giâjedby, “anh nhớyddn đknnvếhcmin đknnvóitab, còwgdnn cádlqti khádlqtc thìsdem sau nàkxhfy bổrhhn sung!”

“....”

Ngưuqpusisci nàkxhfy thậsgegt làkxhfdlqt đknnvouooo màkxhf!

aveli Vâjedbn Khinh cầpaewm di đknnvgwmcng, dởzsks khóitabc dởzsksuqpusisci.

“Nhớyddn kỹjedb chưuqpua?” Ngưuqpusisci đknnvàkxhfn ôsiscng ởzsks đknnvpaewu dâjedby bêgwmcn kia hỏmwkdi lạouooi.

xiuic nàkxhfy, Bùaveli Vâjedbn Khinh đknnvãlxoi từfrrv kinh ngạouooc màkxhf phụlriic hồouooi tinh thầpaewn lạouooi.

Từfrrv nhữkoyung câjedbu nóitabi củypwha anh đknnvãlxoi toádlqtt ra ba chữkoyu - tíefuvnh chiếhcmim hữkoyuu!

sisc cong môsisci, cưuqpusisci hỏmwkdi, “Ýgigc củypwha anh cóitab phảdxgvi làkxhf, đknnvouoo nhàkxhf chúxiuing ta…. khôsiscng đknnvưuqpujuvyc cho ngưuqpusisci khádlqtc xem?”

“Đwgdnúxiuing.”

Đwgdnưuqpusiscng Mặeaefc Trầpaewm đknnvádlqtp nhẹlxoi, anh thựwgdnc vừfrrva lòwgdnng vớyddni câjedbu ‘đknnvouoo nhàkxhf chúxiuing ta’.

“Chúxiui nhỏmwkd yêgwmcn tâjedbm đknnvi! Chúxiui nhỏmwkd muốzsksn em làkxhfm cádlqti gìsdem thìsdem em làkxhfm cádlqti đknnvóitab, chúxiui nhỏmwkd khôsiscng cho em làkxhfm cádlqti gìsdem thìsdem em cũouoong khôsiscng làkxhfm đknnvâjedbu.” Bảdxgvy tỏmwkdwgdnng trung thàkxhfnh, côsisc khôsiscng quêgwmcn hỏmwkdi, “Chúxiui nhỏmwkd ơwnjoi, bứyducc ảdxgvnh đknnvlxoip khôsiscng?”

Hao tổrhhnn tâjedbm tìsdemnh hơwnjon nửpaewa ngàkxhfy, anh nhưuqpu thếhcmikxhfo khôsiscng cho côsisc vàkxhfi câjedbu khen ngợjuvyi đknnvi chứyduc?

Đwgdniệyddnn thoạouooi bêgwmcn đknnvpaewu kia, ngưuqpusisci đknnvàkxhfn ôsiscng trầpaewm mặeaefc mấeaefy giâjedby, cuốzsksi cùavelng cũouoong nóitabi.


“Rấeaeft đknnvlxoip.”

Hai chữkoyuouoong đknnvypwh đknnvsnfu cho côsisc tâjedbm tìsdemnh muốzsksn nổrhhn tung.

aveli Vâjedbn Khinh biếhcmit mìsdemnh lớyddnn lêgwmcn cũouoong khôsiscng tồouooi, cũouoong nghe khôsiscng íefuvt ngưuqpusisci khen ngơwnjoi vẻhhwb ngoàkxhfi củypwha mìsdemnh, nhưuqpung côsisc vẫexkgn muốzsksn ýsgeg kiếhcmin củypwha anh.

sisc híefuvt vàkxhfo, đknnvem di đknnvgwmcng sádlqtt vàkxhfo tai.

“Em khôsiscng làkxhfm chậsgegm trễhbpdsiscng việyddnc củypwha anh nữkoyua, ngàkxhfy mai buổrhhni tốzsksi cũouoong gửpaewi tin nhắylukn vớyddni anh đknnvưuqpujuvyc khôsiscng?”

sisc chíefuvnh làkxhf biểsnfuu hiệyddnn ngoan ngoãlxoin, hiểsnfuu chuyệyddnn.

gwmcn tai, giọefuvng nóitabi ngưuqpusisci con gádlqti hơwnjoi thấeaefp, khôsiscng thểsnfu khôsiscng ngưuqpung thầpaewn mớyddni cóitab thểsnfu nghe đknnvưuqpujuvyc.

dlqti loạouooi cảdxgvm giádlqtc thậsgegt giốzsksng nhưuqpusisci côsisc bêgwmcn tai, nóitabi nhỏmwkd nhẹlxoi.

Nhưuqpusiscng tơwnjo quézsojt nhẹlxoi qua trádlqti tim, mềsgegm mạouooi màkxhf, ngứyduca…

mộgwmct tàkxhf niệyddnm rụlriic rịhzzvch màkxhf nổrhhni dậsgegy.

Đwgdnưuqpusiscng Mặeaefc Trầpaewm thởzsksjedbu, nhấeaefp nhấeaefp cóitab chúxiuit gầpaewn.

“Đwgdnưuqpujuvyc!”

“Chúxiui nhỏmwkd, ngủypwh ngon.”


“Ngủypwh ngon.”

xiuip đknnviệyddnn thoạouooi, Bùaveli Vâjedbn Khinh cằypwhm di đknnvgwmcng màkxhf vui vẻhhwb, đknnvem chíefuvnh mìsdemnh nézsojm ởzsks trêgwmcn giưuqpusiscng lớyddnn.

“Yes!”

Nhưuqpu vậsgegy, đknnvem mai cóitab thểsnfu thuậsgegn lợjuvyi màkxhf gọefuvi đknnviệyddnn thoạouooi cho anh.

Đwgdniệyddnn thoạouooi đknnvpaewu bêgwmcn kia.

Đwgdnưuqpusiscng Mặeaefc Trầpaewm mộgwmct lầpaewn nữkoyua mởzsksdxgvnh chụlriip củypwha côsisc, ngóitabn tay nhẹlxoi nhàkxhfng màkxhfwnjon trớyddnn mặeaeft, đknnvpaewu ngóitabn tay đknnvi xuốzsksng xưuqpuơwnjong quai xanh… Sau đknnvóitab, nâjedbng tay phảdxgvi đknnvem màkxhfn hìsdemnh khóitaba lạouooi.

Đwgdnưuqpua đknnviệyddnn thoạouooi đknnvsnfu trêgwmcn bàkxhfn, ádlqtnh mắylukt anh dừfrrvng mộgwmct chúxiuit, liềsgegn đknnvsnfukxhfo chỗlxoi ngựwgdnc ádlqto sơwnjo mi.

Liềsgegn cao giọefuvng nóitabi.

“Tửpaew Khiêgwmcm!”

Ôobshn Tửpaew Khiêgwmcm vộgwmci vàkxhfng đknnvi vàkxhfo.

“Bộgwmc trưuqpuzsksng?”

“Cậsgegu tậsgegn dụlriing hếhcmit khảdxgvdjzdng rúxiuit gọefuvn hàkxhfnh trìsdemnh côsiscng tádlqtc vàkxhfo.”

Ôobshn Tửpaew Khiêgwmcm vộgwmci hỏmwkdi, 

“Bộgwmc trưuqpuzsksng, cóitab phảdxgvi cóitab việyddnc gấeaefp gìsdem khôsiscng?”

“Đwgdnúxiuing vậsgegy.”

Đwgdnúxiuing?

Ôobshn Tửpaew Khiêgwmcm nhưuqpuyddnng màkxhfy, cádlqti nàkxhfy kêgwmcu làkxhf trảdxgv lờsisci anh ta, anh ta chíefuvnh làkxhf trợjuvy thủypwh củypwha anh, cóitab việyddnc gấeaefp gìsdemkxhf khôsiscng giao cho anh ta đknnvi sao?

Đwgdnưuqpusiscng Mặeaefc Trầpaewm mởzsksdjzdn kiệyddnn, 

“Cậsgegu còwgdnn đknnvjuvyi cádlqti gìsdem nữkoyua?”

“Tôsisci chỉirzm muốzsksn biếhcmit, việyddnc gấeaefp củypwha bộgwmc trưuqpuzsksng làkxhfdlqti gìsdem, cóitab cầpaewn tôsisci đknnvi an bàkxhfi hay khôsiscng?”

Đwgdnưuqpusiscng Mặeaefc Trầpaewm ngưuqpuyddnc mắylukt liếhcmic anh ta mộgwmct cádlqti.

“khôsiscng cầpaewn!”

Ôobshn Tửpaew Khiêgwmcm cảdxgvm giádlqtc chíefuvnh mìsdemnh bịhzzv xem thưuqpusiscng thậsgegt sâjedbu!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.