Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 113 : Đừng nương tay, tôi sẽ trả tiền thuốc men!

    trước sau   
Edit: mhàgqpz1097

Beta: Miêiyslu - CQH​

Mặikqoc dùqzfe đuhdrxxini phưagprơbjsgng cùqzfeng vớmfuki Bùqzfei Vâqprrn Khinh xấdifcp xỉaftqqzfeng mộtbmdt đuhdrtbmd tuổascoi, nhưagprng sốxxinng qua hai đuhdrhlubi ngưagprhlubi, dưagprmfuki ádhgnnh mắpmfvt củbrcba côztuk, Tưagpr Đlykpnail Duệteca chẳqnepng qua làgqpz mộtbmdt đuhdrqprra trẻlngo lớmfukn tuổascoi (to xádhgnc).

mộtbmdt câqprru nàgqpzy màgqpz muốxxinn uy hiếyillp côztuk, thậdbept sựxpsl cóxlsz chúthaxt ngâqprry thơbjsg.

Khóxlsze môztuki khẽqzfe cong, chốxxinng lạxxini ádhgnnh mắpmfvt màgqpzu xádhgnm tro củbrcba Tưagpr Đlykpnail Duệteca, Bùqzfei Vâqprrn Khinh cưagprhlubi yếyillu ớmfukt.

“Khiếyillm khuyếyillt vềdhgn suy nghĩnwls thuộtbmdc vềdhgn bệtecanh tâqprrm lývzgj, cògexen tôztuki họnwlsc ngoạxxini khoa, khôztukng giúthaxp đuhdrưagprzpkcc anh đuhdrâqprru!”


Đlykpxxini phưagprơbjsgng rõjcoj ràgqpzng khôztukng chịnailu buôztukng tha, côztuk cũyillng khôztukng cầjcojn phảdhgni khiêiyslm tốxxinn nữxdmca.

agpr Đlykpnail Duệteca lậdbepp tứqprrc tốxxini sầjcojm mặikqot lạxxini.

Mấdifcy nhịnail thếyill tổasco xung quanh cũyillng đuhdrdhgnu đuhdrnailng loạxxint biếyilln sắpmfvc.

Trong khu vựxpslc Long Thàgqpznh, làgqpzm gìgqpzgqpzxlsz ai dádhgnm nóxlszi vớmfuki Tưagpr Đlykpnail Duệteca nhưagpr vậdbepy, côztuk em kia khôztukng muốxxinn sốxxinng nữxdmca chănhwdng?

“Đlykpqprra con gádhgni chếyillt tiệtecat kia!” mộtbmdt côztuk gádhgni đuhdrqprrng bêiysln cạxxinnh Tưagpr Đlykpnail Duệteca, nhuộtbmdm tóxlszc màgqpzu sắpmfvc sặikqoc sỡyalh lao tớmfuki, “Muốxxinn chếyillt cóxlsz phảdhgni hay khôztukng, dádhgnm nóxlszi nhưagpr vậdbepy vớmfuki Thádhgni tửovdb?”

“Xếyillp thàgqpznh hàgqpzng!”

Đlykptbmdt nhiêiysln đuhdrovdbng sau truyềdhgnn đuhdrếyilln mộtbmdt tiếyillng quádhgnt chóxlszi tai.

Nghe thấdifcy giọnwlsng nóxlszi đuhdróxlsz, nguyêiysln mộtbmdt đuhdrádhgnm vốxxinn dĩnwls đuhdrang cògexen vâqprry quanh Bùqzfei Vâqprrn Khinh, thìgqpz đuhdrdhgnu nhanh chóxlszng lui lạxxini xếyillp hàgqpzng, trừxpsl bỏdhgnagpr Đlykpnail Duệteca.

qzfei Vâqprrn Khinh nhìgqpzn qua, thấdifcy mộtbmdt nam mộtbmdt nữxdmc mặikqoc ádhgno màgqpzu đuhdren đuhdrang bưagprmfukc đuhdrếyilln gầjcojn.

đuhdri đuhdrjcoju làgqpz mộtbmdt nữxdmc huấdifcn luyệtecan viêiysln khoảdhgnng ba mưagprơbjsgi tuổascoi, tưagprmfukng mạxxino (mặikqot màgqpzy) bìgqpznh thưagprhlubng, vừxpsla nhìgqpzn đuhdrãqcccbiếyillt làgqpz ngưagprhlubi đuhdrãqccc từxpslng trảdhgni qua mưagpra bom bãqccco đuhdrxxinn.

Vịnailgqpzy đuhdrúthaxng làgqpz nữxdmc huấdifcn luyệtecan viêiysln duy nhấdifct trong cănhwdn cứqprr đuhdrikqoc huấdifcn, đuhdrưagprzpkcc mọnwlsi ngưagprhlubi gọnwlsi làgqpz “Ngưagprhlubi đuhdràgqpzn bàgqpz théprvvp”, trưagprmfukc làgqpz đuhdrxxini đuhdrtbmdi trưagpryyqhng củbrcba đuhdrtbmdi nữxdmc đuhdrikqoc côztukng, têiysln làgqpz Chung Linh.

“Tưagpr Đlykpnail Duệteca, xếyillp hàgqpzng!”

thaxc nàgqpzy, âqprrm thanh củbrcba côztuk ta so vớmfuki vừxpsla nãqcccy cóxlsz phầjcojn nghiêiyslm khắpmfvc hơbjsgn.


agpr Đlykpnail Duệteca vẫqnepn cògexen đuhdrang nhìgqpzn Bùqzfei Vâqprrn Khinh, rốxxint cụyyqhc vẫqnepn phảdhgni xoay ngưagprhlubi ra xếyillp hàgqpzng cùqzfeng nhữxdmcng ngưagprhlubi khádhgnc.

Biếyillt chắpmfvc hai vịnailgqpzy chíqnepnh làgqpz huấdifcn luyệtecan viêiysln, Bùqzfei Vâqprrn khinh chạxxiny chậdbepm tiếyilln đuhdrếyilln.

“Bádhgno cádhgno huấdifcn luyệtecan viêiysln, tôztuki làgqpzqzfei Vâqprrn Khinh, hôztukm nay làgqpz ngàgqpzy đuhdrjcoju tiêiysln đuhdrếyilln đuhdrâqprry.”

Ázpkcnh mắpmfvt sắpmfvc béprvvn liếyillc nhìgqpzn côztuk mộtbmdt cádhgni, đuhdri đuhdrưagprzpkcc tớmfuki trưagprmfukc hai hàgqpzng đuhdrqprrng vữxdmcng trưagprmfukc mọnwlsi ngưagprhlubi.

“Hứqprra Gia, bưagprmfukc ra khỏdhgni hàgqpzng!”

ztuk gádhgni cóxlszdhgni tóxlszc màgqpzu cầjcoju vògexeng sặikqoc sỡyalhxlsz chúthaxt khẩqnepn trưagprơbjsgng, ngoan ngoãqcccn bưagprmfukc ra khỏdhgni hàgqpzng.

“Huấdifcn luyệtecan viêiysln, việtecac nàgqpzy khôztukng thểwolf trádhgnch em, làgqpz côztuk ta chủbrcb đuhdrtbmdng gâqprry chuyệtecan …”

“Câqprrm miệtecang!” Chung Linh lạxxinnh lùqzfeng gắpmfvt lờhlubi côztuk, “Tôztuki cho phéprvvp côztuk nóxlszi chuyệtecan sao? Mưagprhlubi lầjcojn híqnept đuhdrdifct tạxxini chỗgmoe!”

Hứqprra Gia bĩnwlsu bĩnwlsu môztuki, rốxxint cuộtbmdc vẫqnepn làgqpz ngoan ngoãqcccn híqnept đuhdrdifct mưagprhlubi cádhgni tạxxini chỗgmoe.

Chung Linh liếyillc nhìgqpzn Bùqzfei Vâqprrn Khinh mộtbmdt cádhgni, dùqzfeng tay lấdifcy mấdifcy cádhgni bao tay quyềdhgnn anh trêiysln giádhgn, néprvvm cho côztuk gádhgni họnwls Hứqprra cùqzfeng Bùqzfei Vâqprrn Khinh mỗgmoei ngưagprhlubi mộtbmdt đuhdrôztuki.

“Nếyillu làgqpz muốxxinn đuhdrádhgnnh nhau, thìgqpz lêiysln đuhdràgqpzi đuhdrádhgnnh!”

Mọnwlsi ngưagprhlubi vừxpsla nghe xong, trêiysln mặikqot đuhdrdhgnu lộtbmd ra nụyyqhagprhlubi xấdifcu xa, nhấdifct làgqpz côztuk gádhgni họnwls Hứqprra kia cóxlsz vẻlngo rấdifct vui sưagprmfukng, dùqzfeng mộtbmdt ádhgnnh mắpmfvt xấdifcu xa nhìgqpzn Bùqzfei Khinh Vâqprrn.

“Dạxxin, huấdifcn luyệtecan viêiysln!”

ztuk giơbjsggqpzn tay ra, hai côztuk gádhgni chủbrcb đuhdrtbmdng đuhdri tớmfuki giúthaxp côztuk đuhdreo bao tay vàgqpzo, Hứqprra Gia thìgqpz hưagprmfukng Tưagpr Đlykpnail Duệtecaagprhlubi ra vẻlngo lấdifcy lògexeng.

“Thádhgni tửovdb, xem em giúthaxp ngưagprhlubi thu thậdbepp côztuk ta.”

Mọnwlsi ngưagprhlubi cũyillng đuhdrdhgnu cóxlsz chúthaxt hảdhgniysl nhìgqpzn Bùqzfei Vâqprrn Khinh, chờhlub xem côztuk bịnail đuhdrádhgnnh.

Mấdifcy ngưagprhlubi kia cũyillng khôztukng phảdhgni ngưagprhlubi mớmfuki lầjcojn đuhdrjcoju đuhdrếyilln, íqnept nhiềdhgnu cũyillng đuhdrãqccc đuhdrưagprzpkcc huấdifcn luyệtecan vàgqpzi lầjcojn, Hứqprra Gia kia lạxxini chíqnepnh làgqpz ngưagprhlubi lợzpkci hạxxini nhấdifct trong nhóxlszm mấdifcy đuhdrqprra con gádhgni, tấdifct cảdhgn mọnwlsi ngưagprhlubi cho rằovdbng Bùqzfei Vâqprrn Khinh bịnail đuhdrádhgnnh làgqpz chuyệtecan đuhdrưagprơbjsgng nhiêiysln.

agprmfukc lêiysln bậdbepc thang, dứqprrt khoádhgnt nhảdhgny lêiysln sàgqpzn đuhdrdifcu quyềdhgnn anh, Hứqprra Gia đuhdrem hai nắpmfvm tay

“Huấdifcn luyệtecan viêiysln, cóxlsz phảdhgni dùqzfeng quy củbrcbyill hay khôztukng ạxxin?”

“Đlykpxpslng cợzpkct nhảdhgn vớmfuki ta!” Chung Linh liếyillc mắpmfvt nhìgqpzn xéprvvo Bùqzfei Vâqprrn Khinh mộtbmdt cádhgni, “Ngâqprry ngưagprhlubi ra đuhdrdifcy làgqpzm gìgqpz, đuhdri lêiysln cho tôztuki!”

qzfei Vâqprrn Khinh nhúthaxn nhúthaxn vai, dùqzfeng tay đuhdreo bao vàgqpzo, dùqzfeng rănhwdng cắpmfvn díqnepnh đuhdrai khóxlsza bao, tiếyilln lêiysln gạxxint dâqprry lan can qua mộtbmdt bêiysln, cúthaxi xuốxxinng chui qua vàgqpzo đuhdrqprrng ởyyqh trêiysln đuhdràgqpzi.

“Hứqprra Gia, đuhdrádhgnnh cho côztuk ta biếyillt tay!”

“Hứqprra Gia, bọnwlsn nàgqpzy xem côztuk giúthaxp Thádhgni tửovdb trúthaxt giậdbepn!”

“Đlykpxpslng nưagprơbjsgng tay, đuhdrádhgnnh xong ra ngoàgqpzi tôztuki lo tiềdhgnn thuốxxinc men!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.