Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 299 :

    trước sau   
umyo cảitzkm thấxyviy dưcfqnpjxung nhưcfqn đfbzajyeru mìpbiynh đfbzaãzenc sắiqvhp nổahnx tung ra, vốqtmqn tưcfqngwwrng rằiupxng thầjyern khôumyong biếbwgxt quỷpjxu khôumyong hay trốqtmqn đfbzaưcfqnhpszc ởgwwrbtaki nàwcuwy, cógzbr thểibca sốqtmqng nhữwlhfng ngàwcuwy thoảitzki mácvaki màwcuw khôumyong cógzbr hắiqvhn, ai ngờpjxu vỏzenc quýysent dàwcuwy cógzbrgzbrng tay nhọysenn, ngưcfqnhpszc lạhlnvi lạhlnvi biếbwgxn thàwcuwnh cụslcpc diệxtgon tiếbwgxn thoácvaki lưcfqngwwrng nan nhưcfqn thếbwgxwcuwy…

Quêibcan đfbzai, khôumyong nghĩbzxc nữwlhfa, côumyo đfbzai vàwcuwo trong phòtwwhng tắiqvhm quyếbwgxt đfbzahpsznh tắiqvhm mộigsnt cácvaki rồasbni đfbzai ngủydch sớgopom, dùssbj sao trong nhàwcuwtwwhn cógzbr ba nuôumyoi, Doãzencn Lạhlnvc Hàwcuwn dùssbjgzbr to gan thếbwgxwcuwo cũcfqnng khôumyong thểibcawcuwm nhữwlhfng chuyệxtgon đfbzai quácvak giớgopoi hạhlnvn đfbzaưcfqnhpszc… *hờpjxu… thếbwgx thỳzohu chịhpsz khôumyong hiểibcau chồasbnng tưcfqnơbtakng lai củydcha chịhpsz roy =.=*

Tắiqvhm xong, côumyo vớgopoi tay lêibcan mógzbrc đfbzahpsznh lấxyviy chiếbwgxc vácvaky ngủydch, lạhlnvi khôumyong tìpbiym thấxyviy cácvaki cầjyern tìpbiym đfbzaâvfvpu, mớgopoi nhớgopo ra thìpbiy ra khi vàwcuwo tắiqvhm mìpbiynh quêibcan chưcfqna đfbzaem đfbzaasbn theo.

ssbj sao trong phòtwwhng cũcfqnng chỉnsbxgzbrpbiynh côumyo, cứotxi thếbwgxwcuwy đfbzai ra ngoàwcuwi cũcfqnng chẳfbzang sao, côumyo lầjyerm bầjyerm lầjyeru bầjyeru đfbzai ra khỏzenci phòtwwhng tắiqvhm, chạhlnvy đfbzaếbwgxn chỗukah vali tìpbiym tìpbiym mộigsnt lúkoahc nhưcfqnng thếbwgxwcuwo cũcfqnng khôumyong thấxyviy.

“Vácvaky ngủydch rốqtmqt cụslcpc đfbzaang ởgwwr đfbzaâvfvpu vậyseny?” Côumyogzbri thầjyerm, nhớgopohpsz vừmmira mớgopoi nhéssbjt vàwcuwo vali, nhưcfqn thếbwgxwcuwo đfbzaigsnt nhiêibcan đfbzaãzenc khôumyong thấxyviy tăbiosm hơbtaki…

“Em tìpbiym cácvaki nàwcuwy sao?” Côumyo đfbzaang suy nghĩbzxc, đfbzaigsnt nhiêibcan nghe đfbzaưcfqnhpszc phíydcha sau vang lêibcan mộigsnt tiếbwgxng nógzbri thâvfvpm trầjyerm…… Trờpjxui ơbtaki… chẳfbzang lẽujhvwcuw


umyo nhanh chógzbrng quay đfbzajyeru lạhlnvi, bịhpsz mộigsnt thâvfvpn hìpbiynh cao lớgopon đfbzaiupxng sau làwcuwm cho giậysent nảitzky mìpbiynh, miệxtgong lắiqvhp bắiqvhp mãzenci mớgopoi ra tiếbwgxng “Tạhlnvi… tạhlnvi…. tạhlnvi sao lạhlnvi làwcuw anh?”

Hắiqvhn míydchm môumyoi khôumyong nógzbri gìpbiy, ngảitzk ngớgopon giơbtakibcan mộigsnt cácvaki gìpbiy đfbzaógzbr, côumyo vừmmira nhìpbiyn đfbzaãzenc lậysenp tứotxic đfbzazenc mặaqnct. Nhữwlhfng ngógzbrn tay thon dàwcuwi củydcha hắiqvhn đfbzaang mơbtakn trớgopon bộigsn đfbzaasbn nộigsni y màwcuwu hồasbnng củydcha côumyo

“Anh… anh… đfbzaasbnumyo sỉnsbx… anh lấxyviy nộigsni y củydcha tôumyoi làwcuwm gìpbiy……” Côumyo xấxyviu hổahnx trừmmirng mắiqvht nhìpbiyn hắiqvhn, thấxyviy ácvaknh mắiqvht sâvfvpu khôumyong thấxyviy đfbzaácvaky củydcha hắiqvhn nhìpbiyn chằiupxm chằiupxm thâvfvpn thểibcapbiynh, côumyo mớgopoi chợhpszt nhớgopo ra mìpbiynh đfbzaang khôumyong mặaqncc gìpbiy liềnsbxn héssbjt lêibcan mộigsnt tiếbwgxng, lậysenp tứotxic lấxyviy tay che nhữwlhfng chỗukah cầjyern che.

“Anh… anh đfbzai ra ngoàwcuwi!” Côumyo ôumyom ngựkgecc quay lưcfqnng lạhlnvi phíydcha hắiqvhn, lạhlnvi vẫfstmn nhưcfqncfqnvfvpu sắiqvhc cảitzkm giácvakc đfbzaưcfqnhpszc ácvaknh mắiqvht nógzbrng rựkgecc củydcha hắiqvhn đfbzaang nhìpbiyn chằiupxm chằiupxm vàwcuwo từmmirng đfbzaưcfqnpjxung cong củydcha côumyo, từmmir trêibcan xuốqtmqng dưcfqngopoi khôumyong bỏzencgzbrt mộigsnt phâvfvpn.

umyo lo lắiqvhng cắiqvhn môumyoi, lạhlnvi khôumyong dácvakm tùssbjy tiệxtgon lộigsnn xộigsnn, cảitzk ngưcfqnpjxui vìpbiy xấxyviu hổahnxwcuw đfbzazenc hồasbnng lêibcan, thấxyviy hắiqvhn căbiosn bảitzkn khôumyong đfbzahpsznh rờpjxui đfbzai, ngưcfqnhpszc lạhlnvi lạhlnvi đfbzaang tiếbwgxn từmmirng bưcfqngopoc tớgopoi gầjyern.

umyo sợhpszzenci nhanh chógzbrng chạhlnvy vềnsbx phíydcha giưcfqnpjxung, trùssbjm chăbiosn lêibcan, lạhlnvi khôumyong ngờpjxu vừmmira chui vàwcuwo trong chăbiosn, mộigsnt thâvfvpn hìpbiynh to lớgopon đfbzaãzenc đfbzaèrlmt nặaqncng lêibcan.

cvakch mộigsnt lớgopop chăbiosn, côumyo cốqtmq hếbwgxt sứotxic muốqtmqn đfbzarvzey hắiqvhn ra, kếbwgxt quảitzk mệxtgot thởgwwr hồasbnng hộigsnc vẫfstmn làwcuw khôumyong thểibca khiếbwgxn hắiqvhn nhúkoahc nhíydchch, khôumyong khỏzenci căbiosm tứotxic gầjyerm nhẹibca “Doãzencn Lạhlnvc Hàwcuwn, anh đfbzammirng làwcuwm bậyseny, ba nuôumyoi còtwwhn đfbzaang ởgwwrcfqngopoi lầjyeru, anh muốqtmqn kinh đfbzaigsnng tớgopoi ôumyong ấxyviy sao?”

“Cầjyeru còtwwhn khôumyong đfbzaưcfqnhpszc!” Hắiqvhn làwcuwm càwcuwn cưcfqnpjxui lạhlnvnh.

umyo tứotxic giậysenn trừmmirng mắiqvht “Anh!!……”

“Anh khuyêibcan em đfbzammirng nằiupxm mơbtak, cácvaki gìpbiywcuw em gácvaki chứotxi, buồasbnn cưcfqnpjxui, lạhlnvi còtwwhn dácvakm hi vọysenng anh sẽujhv chấxyvip nhậysenn?” Hắiqvhn bấxyvit ngờpjxussbjo chăbiosn ra, vuốqtmqt ve mácvakumyo, châvfvpm chọysenc cưcfqnpjxui bêibcan tai côumyo “Anh muốqtmqn cho ôumyong ta biếbwgxt… Lăbiosng Mâvfvpn Huyêibcan đfbzaãzenc sớgopom làwcuw ngưcfqnpjxui củydcha anh rồasbni.”

“Sao anh phảitzki nhưcfqn vậyseny chứotxi, sao anh cứotxicvakm lấxyviy tôumyoi làwcuwm gìpbiy?! Trêibcan đfbzapjxui thiếbwgxu gìpbiy phụslcp nữwlhf, anh đfbzammirng nhưcfqn vậyseny nữwlhfa!” Côumyo thốqtmqng khổahnx nhắiqvhm mắiqvht lạhlnvi, cốqtmq gắiqvhng nógzbri cho hắiqvhn hiểibcau.

“Nguyêibcan nhâvfvpn vìpbiy sao khôumyong phảitzki anh đfbzaãzenc sớgopom nógzbri rồasbni hay sao?” Hắiqvhn cúkoahi đfbzajyeru, tiếbwgxng nógzbri khàwcuwn khàwcuwn dịhpsz thưcfqnpjxung.

Ngay sau đfbzaógzbr, côumyo nghe đfbzaưcfqnhpszc tiếbwgxng cởgwwri đfbzaasbn, cảitzk kinh vừmmira mởgwwr hai mắiqvht muốqtmqn đfbzarvzey hắiqvhn ra, hắiqvhn lạhlnvi nhanh hơbtakn giữwlhf chặaqnct tay côumyo, ngógzbrn tay mơbtakn trớgopon đfbzaôumyoi môumyoi non mềnsbxm củydcha côumyo “Biếbwgxt anh đfbzaãzenc xa em bao lâvfvpu rồasbni khôumyong?”


umyotwwhn đfbzaang muốqtmqn kêibcau lêibcan phảitzkn đfbzaqtmqi, mộigsnt đfbzaôumyoi môumyoi nógzbrng bỏzencng đfbzaãzencysenp đfbzaếbwgxn nuốqtmqt lấxyviy từmmirng lờpjxui củydcha côumyo, sau đfbzaógzbr lạhlnvi trưcfqnhpszt xuốqtmqng cổahnxumyo, triềnsbxn miêibcan hôumyon…

wcuwn tay to vuốqtmqt ve da thịhpszt nõhpszn nàwcuw củydcha côumyo, đfbzaôumyoi môumyoi hắiqvhn linh hoạhlnvt, hôumyon rồasbni lạhlnvi cắiqvhn, cảitzkm giácvakc têibca dạhlnvi kìpbiy lạhlnv phúkoaht chốqtmqc kíydchch thíydchch từmmirng tếbwgxwcuwo củydcha Mâvfvpn Huyêibcan.

“Ưfktdm……” Côumyo cong ngưcfqnpjxui lêibcan, khôumyong thểibca khácvakng cựkgec đfbzaưcfqnhpszc hắiqvhn, sau đfbzaógzbr cảitzk ngưcfqnpjxui xụslcpi lơbtakcfqngopoi thâvfvpn hắiqvhn, hỗukahn đfbzaigsnn khôumyong còtwwhn biếbwgxt làwcuwm gìpbiy.

Hắiqvhn càwcuwng lúkoahc càwcuwng hôumyon côumyo nhanh hơbtakn, bàwcuwn tay to chậysenm rãzenci trưcfqnhpszt xuốqtmqng, kíydchch thíydchch nơbtaki nhạhlnvy cảitzkm nhấxyvit củydcha côumyo.

“Đumyommirng……” Cảitzkm giácvakc nhưcfqn bịhpsz đfbzaiệxtgon giậysent, côumyo bảitzkn năbiosng khéssbjp chặaqnct hai châvfvpn lạhlnvi, ngăbiosn khôumyong cho bàwcuwn tay hắiqvhn tiếbwgxn vàwcuwo.

“Ngoan……” Hắiqvhn hôumyon nhẹibca đfbzaôumyoi môumyoi côumyo, thâvfvpn mậysent thìpbiy thầjyerm bêibcan tai côumyo “Anh biếbwgxt em cũcfqnng thíydchch màwcuw, đfbzaibca cho anh… đfbzaưcfqnhpszc khôumyong?”

umyo khácvakng cựkgec khôumyong nổahnxi lạhlnvi sựkgecgzbrng bỏzencng pha lẫfstmn nhu hòtwwha củydcha hắiqvhn, dầjyern dầjyern thảitzk lỏzencng ngưcfqnpjxui, chậysenm rãzenci buôumyong lỏzencng hai châvfvpn ra. Hắiqvhn vui sưcfqngopong hôumyon côumyo triềnsbxn miêibcan, đfbzajyeru ngógzbrn tay chạhlnvm đfbzaếbwgxn nhữwlhfng nơbtaki sâvfvpu nhấxyvit, muốqtmqn cho côumyo nhữwlhfng cảitzkm giácvakc tuyệxtgot vờpjxui nhấxyvit.

Mộigsnt lúkoahc lâvfvpu sau, hắiqvhn ôumyom chặaqnct côumyowcuwo trong lòtwwhng, hôumyon lấxyviy nhữwlhfng tiếbwgxng thởgwwribcau kiềnsbxu củydcha côumyo.

“Anh mau mặaqncc quầjyern ácvako vàwcuwo.” Lýysen tríydchssbjng xấxyviu hổahnxwcuw giậysenn dữwlhf lạhlnvi chợhpszt xuấxyvit hiệxtgon trong đfbzajyeru, côumyossbjng sứotxic đfbzarvzey hắiqvhn, cốqtmq thoácvakt ra khỏzenci vòtwwhng tay hắiqvhn, dịhpszch ngưcfqnpjxui ra xa.

Hắiqvhn cúkoahi đfbzajyeru cưcfqnpjxui khẽujhv, vuốqtmqt ve lưcfqnng côumyo, lạhlnvi xíydchch lạhlnvi gầjyern hôumyon côumyo “Khôumyong cầjyern phủydch nhậysenn, vừmmira rồasbni em cũcfqnng đfbzaãzenc đfbzaiqvhm chìpbiym trong đfbzaógzbr. Cógzbr lẽujhv em vẫfstmn chưcfqna nhậysenn ra, nhưcfqnng thựkgecc sựkgecwcuw em cógzbr cảitzkm giácvakc vớgopoi anh.”

Đumyoôumyoi môumyoi hắiqvhn lạhlnvi mêibca man hôumyon trêibcan cổahnxumyo, cứotxi đfbzai tớgopoi đfbzaâvfvpu lạhlnvi tạhlnvo ra mộigsnt xung đfbzaiệxtgon ởgwwr đfbzaógzbr. Côumyo vừmmira thẹibcan vừmmira sợhpsz, kinh hoàwcuwng muốqtmqn phủydch nhậysenn “Anh đfbzammirng tưcfqngwwrng bởgwwr nữwlhfa, mau mặaqncc quầjyern ácvako vàwcuwo rồasbni trởgwwr vềnsbx phòtwwhng củydcha anh đfbzai… Nơbtaki nàwcuwy khôumyong chàwcuwo đfbzaógzbrn anh……”

wcuwn tay to đfbzaigsnt nhiêibcan nâvfvpng mặaqnct côumyoibcan khiếbwgxn cho côumyo giậysent mìpbiynh khôumyong nógzbri đfbzaưcfqnhpszc gìpbiy nữwlhfa, nhìpbiyn côumyo kiềnsbxu diễiqvhm vớgopoi đfbzaôumyoi môumyoi đfbzazenc mọysenng đfbzaang héssbj mởgwwr, bộigsncvakng đfbzaigsnng lòtwwhng ngưcfqnpjxui khiếbwgxn trong lòtwwhng hắiqvhn bùssbjng lêibcan mộigsnt ngọysenn lửxyvia, khuôumyon mặaqnct tuấxyvin túkoahwcuw mịhpsz ýysencfqnpjxui “Sao lạhlnvi vừmmira thâvfvpn mậysent xong đfbzaãzenc vộigsni đfbzauổahnxi ngưcfqnpjxui nhưcfqn vậyseny chứotxi… còtwwhn chưcfqna đfbzaydchssbj đfbzaiqvhp nhữwlhfng ngàwcuwy qua anh thiếbwgxu em đfbzaâvfvpu….”

Hắiqvhn khàwcuwn khàwcuwn tiếbwgxng nógzbri tràwcuwn ngậysenp kíydchch tìpbiynh, côumyoydcht vàwcuwo mộigsnt hơbtaki, biếbwgxt mìpbiynh khôumyong thểibca trốqtmqn đfbzaưcfqnhpszc nữwlhfa…

Hắiqvhn ôumyom chặaqnct lấxyviy côumyo, cuồasbnng dãzenc luậysent đfbzaigsnng, mộigsnt lầjyern rồasbni lạhlnvi mộigsnt lầjyern đfbzaibcan cuồasbnng tiếbwgxn vàwcuwo nơbtaki sâvfvpu nhấxyvit trong côumyo.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.