Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 119 : Tin tức

    trước sau   
Giữpldqa trưvweka, trong mộyqpit nhàloej ănaxkn

Giảoltun Quâvrdun Dịsicdch nóboufi hôuivhm nay sẽndvubouf kếcebst quảoltu thi tuyểbmtkn vàloejo tạdfmcp chíloej, đbubzếcebsn tộyqpit cùdfmcng chíloejnh mìoltunh cóbouf thểbmtk đbubzưvwekftcqc lựxeqaa chọhhwun hay khôuivhng đbubzâvrduy.

Ngồyilli ởnaxk chỗuivh gầmthkn cửfghba sổolvh, Mâvrdun Huyêolvhn mộyqpit tay chốvobbng máabos, nhìoltun ngưvwekgxfpi đbubzi đbubzưvwekgxfpng bêolvhn ngoàloeji cửfghba sổolvh thủryrfy tinh, tay kia thìoltu khôuivhng ngừjipvng mởnaxk di đbubzyqping ra, lạdfmci khévrdup lạdfmci, lạdfmci mởnaxk ra, lạdfmci khévrdup lạdfmci.

Đdtdfúbshing lúbshic nàloejy, Chỉhhwu Dao chạdfmcy nhanh tớfghbi, ngồyilli xuốvobbng vịsicd tríloej đbubzvobbi diệvrdun nàloejng, “Mâvrdun Mâvrdun, ngưvwekftcqng ngùdfmcng, mìoltunh đbubzãfwhl tớfghbi chậiizbm, vừjipva mớfghbi nhậiizbn đbubziệvrdun thoạdfmci, anh trai nóboufi muốvobbn mờgxfpi mìoltunh đbubzi ănaxkn cơcebsm trưvweka. Mìoltunh nóboufi cho anh ấowkpy mìoltunh đbubzãfwhlbouf hẹkcwin vớfghbi cậiizbu rồyilli, nhưvwekng anh ấowkpy lạdfmci nóboufi mộyqpit láabost nữpldqa anh ấowkpy sẽndvu đbubzi ra.”

abosi gìoltu? Anh trai Chỉhhwu Dao sắxeiop tớfghbi? Mâvrdun Huyêolvhn ngồyilli thẳfghbng ngưvwekgxfpi lạdfmci, tinh thầmthkn tỉhhwunh táaboso, áabosnh mắxeiot cóbouf chúbshit hồyilli hộyqpip lạdfmci cóbouf chúbshit chờgxfp mong, hắxeion đbubzãfwhl biếcebst đbubzáabosp áabosn chưvweka nhỉhhwu.

“Mâvrdun Mâvrdun, cậiizbu đbubzâvrduy làloej vẻhhwu mặndvut gìoltu vậiizby?” Chỉhhwu Dao uốvobbng đbubzyill uốvobbng ngưvwekgxfpi phụjvtbc vụjvtb mớfghbi đbubzưvweka lêolvhn, kêolvhu lêolvhn mộyqpit tiếcebsng sợftcqfwhli nhưvwek pháabost hiệvrdun ra đbubzdfmci lụjvtbc mớfghbi đbubzếcebsn nơcebsi, “Hay làloej cậiizbu cóbouf ývuun vớfghbi anh mìoltunh rồyilli, ha ha… Mìoltunh biếcebst màloej, đbubzàloejn ôuivhng giốvobbng anh trai nhưvwek vậiizby, vừjipva cóbouf tiềryrfn lạdfmci đbubzkcwip trai rấowkpt íloejt gặndvup. Mâvrdun Mâvrdun, cậiizbu yêolvhn tâvrdum, chỉhhwu cầmthkn cậiizbu nóboufi cho mìoltunh biếcebst, mìoltunh cam đbubzoan sẽndvu giúbship hai ngưvwekgxfpi táabosc hợftcqp…”


Chỉhhwu Dao tựxeqa cho làloej thôuivhng minh quảoltu thựxeqac làloejm nàloejng dởnaxk khóboufc dởnaxkvwekgxfpi, “Chỉhhwu Dao, ývuun nghĩjvtb củryrfa cậiizbu chạdfmcy đbubzi đbubzâvrduu vậiizby. Ngàloejy hôuivhm qua khôuivhng phảoltui cậiizbu mớfghbi cốvobb ývuun giúbship mìoltunh vàloej Kim Chíloejnh Vũrhbw gầmthkn gũrhbwi sao? Sao bâvrduy giờgxfp lạdfmci nhắxeioc tớfghbi anh trai cậiizbu, cậiizbu khôuivhng sợftcqoltunh bắxeiot cáabos hai tay àloej….”

“Đdtdfjipvng lo, hiệvrdun tạdfmci làloejfwhl hộyqpii tựxeqa do thoảoltui máabosi, tìoltunh yêolvhu trưvwekfghbc mặndvut mỗuivhi ngưvwekgxfpi đbubzryrfu cóboufcebs hộyqpii lựxeqaa chọhhwun, mìoltunh hy vọhhwung cậiizbu cóbouf thểbmtkoltum đbubzưvwekftcqc hạdfmcnh phúbshic.” Chỉhhwu Dao gậiizbt gùdfmc, hoàloejn toàloejn khôuivhng thècebsm đbubzbmtk ývuun, nàloejng húbshit đbubzyill uốvobbng, lưvwekfghbt qua vai Mâvrdun Huyêolvhn thấowkpy đbubzưvwekftcqc thâvrdun ảoltunh Giảoltun Quâvrdun Dịsicdch đbubzang bưvwekfghbc vàloejo nhàloej ănaxkn.

Chỉhhwu Dao vẫczrfy vẫczrfy Giảoltun Quâvrdun Dịsicdch ývuun bảoltuo chíloejnh mìoltunh ngồyilli ởnaxk chỗuivhloejy, tiếcebsp tụjvtbc chớfghbp mắxeiot vàloeji cáabosi vớfghbi Mâvrdun Huyêolvhn, “Anh trai mìoltunh đbubzếcebsn đbubzâvrduy, láabost nữpldqa cậiizbu nhấowkpt đbubzsicdnh phảoltui biểbmtku hiệvrdun cho hoàloejn hảoltuo nha.”

Tiếcebsng bưvwekfghbc châvrdun trầmthkm ổolvhn dầmthkn dầmthkn tớfghbi gầmthkn, toàloejn thâvrdun nàloejng khôuivhng hiểbmtku sao bắxeiot đbubzmthku bấowkpt an, đbubzftcqi cho thâvrdun ảoltunh kia ngồyilli xuốvobbng bêolvhn cạdfmcnh Chỉhhwu Dao, nàloejng lễbubz phévrdup giơcebsolvhn khuôuivhn mặndvut tưvwekơcebsi cưvwekgxfpi.

Giảoltun Quâvrdun Dịsicdch cũrhbwng chỉhhwucebsi phấowkpt tay, quay đbubzmthku đbubzi nhìoltun Chỉhhwu Dao, thấowkpy khóboufe miệvrdung nàloejng cóboufloejnh nưvwekfghbc, nhanh tay lấowkpy khănaxkn tay chàloej lau.

“Anh àloej, bữpldqa nay anh mờgxfpi nha.” Chỉhhwu Dao thècebsvweknezhi, đbubzưvweka cho hắxeion thựxeqac đbubzơcebsn, nghiêolvhng đbubzmthku hưvwekfghbng vềryrf phíloeja Mâvrdun Huyêolvhn chớfghbp mắxeiot.

vrdun Huyêolvhn làloejm bộyqpi nhưvwek khôuivhng pháabost hiệvrdun, cúbshii đbubzmthku húbshit đbubzyill uốvobbng, Giảoltun Quâvrdun Dịsicdch làloejm tổolvhng giáabosm đbubzvobbc cảoltu tậiizbp đbubzloejn Giảoltun thịsicd, tạdfmcp chíloej chẳfghbng qua chỉhhwuloej mộyqpit bộyqpi phậiizbn nho nhỏftcq, hắxeion khôuivhng cóbouf khảoltunaxkng ra tay giúbship đbubznezhloejng, nóboufi khôuivhng chừjipvng ngưvwekgxfpi ta đbubzãfwhl quêolvhn chuyệvrdun nàloejy khôuivhng còxtcfn mộyqpit mảoltunh.

“Tiểbmtku côuivhng chúbshia, em thíloejch ănaxkn cáabosi gìoltu?” Giảoltun Quâvrdun Dịsicdch lậiizbt thựxeqac đbubzơcebsn, nuôuivhng chiềryrfu vỗuivh vềryrf đbubzmthku Chỉhhwu Dao.

Chỉhhwu Dao chu môuivhi, hơcebsi hơcebsi rụjvtbt cổolvh lạdfmci, “Em thìoltudfmcy tiệvrdun, anh chọhhwun đbubzi.”

“Vậiizby chọhhwun móboufn nàloejy đbubzưvwekftcqc rồyilli, em thíloejch ănaxkn móboufn nàloejy khôuivhng?” Giảoltun Quâvrdun Dịsicdch chỉhhwuloejo thựxeqac đbubzơcebsn, vẻhhwu mặndvut dịsicdu dàloejng.

Chỉhhwu Dao ghévrdu mắxeiot nhìoltun kỹhxej, “Ồwvra, nàloejy àloej… Cóbouf thểbmtk…”

Nhìoltun Chỉhhwu Dao cùdfmcng anh trai thảoltuo luậiizbn chuyệvrdun thựxeqac đbubzơcebsn, hìoltunh ảoltunh trưvwekfghbc mắxeiot vừjipva ấowkpm áabosp vừjipva hàloeji hòxtcfa, Mâvrdun Huyêolvhn kìoltum névrdun tâvrdum trạdfmcng buồyilln khổolvh, hếcebst sốvobbng rồyilli làloejm việvrduc nhiềryrfu nănaxkm dàloeji lâvrduu nhưvwek vậiizby, cóboufbshic nàloejng cũrhbwng ảoltuo tưvweknaxkng vềryrf mộyqpit nửfghba củryrfa mìoltunh trong tưvwekơcebsng lai, nàloejng cũrhbwng khôuivhng hy vọhhwung xa vờgxfpi đbubzvobbi phưvwekơcebsng cóbouf thểbmtkbouf gia thếcebs tốvobbt hay tưvwekfghbng mạdfmco tuấowkpn túbshi, kỳoltu thậiizbt trong nộyqpii tâvrdum nàloejng chỉhhwubouf mộyqpit nguyệvrdun vọhhwung nho nhỏftcq, chíloejnh làloej ngưvwekgxfpi ấowkpy cóbouf thểbmtk giốvobbng nhưvwek cha hay anh cảoltubouf mộyqpit bờgxfp vai dàloejy rộyqping, đbubzbmtk khi nàloejng thấowkpy mệvrdut mỏftcqi cóbouf thểbmtk dựxeqaa vàloejo, cho dùdfmcabosi gìolturhbwng khôuivhng nóboufi, chỉhhwu cầmthkn truyềryrfn sứiryac mạdfmcnh cho nàloejng, nàloejng cóbouf thểbmtk kiêolvhn cưvwekgxfpng sốvobbng sóbouft.

“Lănaxkng tiểbmtku thưvwek, em thíloejch ănaxkn cáabosi gìoltu? Lănaxkng tiểbmtku thưvwek…” Lúbshic nàloejy anh em bọhhwun họhhwu đbubzãfwhl chọhhwun xong đbubzyill ănaxkn, Giảoltun Quâvrdun Dịsicdch lịsicdch sựxeqa đbubzưvweka thựxeqac đbubzơcebsn qua, lạdfmci thấowkpy Mâvrdun Huyêolvhn lănaxkng lănaxkng nhìoltun chằvmlcm chằvmlcm vàloejo mìoltunh, thựxeqac đbubzơcebsn nhấowkpt thờgxfpi đbubziryang im trong khôuivhng trung.


Đdtdfôuivhi mắxeiot Giảoltun Quâvrdun Dịsicdch xẹkcwit qua mộyqpit íloejt kháabosc thưvwekgxfpng, nhưvwekng rấowkpt nhanh liềryrfn biếcebsn mấowkpt, cựxeqac cóboufloejnh nhẫczrfn nạdfmci lặndvup lạdfmci mộyqpit lầmthkn: “Lănaxkng tiểbmtku thưvwek, xin hỏftcqi em thíloejch ănaxkn móboufn gìoltu?”

“A? Em khôuivhng chọhhwun móboufn nàloejo, giốvobbng hai ngưvwekgxfpi làloej đbubzưvwekftcqc rồyilli.” Mâvrdun Huyêolvhn xấowkpu hổolvh hậiizbn khôuivhng thểbmtk đbubzàloejo mộyqpit cáabosi lỗuivh trêolvhn đbubzowkpt rồyilli chui vàloejo trốvobbn đbubzi, vừjipva rồyilli áabosnh mắxeiot ngưvwekgxfpi nàloejy rõsicdloejng nghĩjvtb chíloejnh mìoltunh cóbouf ývuun vớfghbi hắxeion, quáabos mấowkpt mặndvut, tạdfmci sao cóbouf thểbmtk nhưvwek vậiizby.

“Vậiizby ba xuấowkpt cóbouf nhữpldqng móboufn nàloejy làloej đbubzưvwekftcqc rồyilli.” Giảoltun Quâvrdun Dịsicdch chỉhhwuloejo thựxeqac đbubzơcebsn, gậiizbt đbubzmthku vớfghbi ngưvwekgxfpi phụjvtbc vụjvtb.

“Vâvrdung, tiêolvhn sinh, xin chờgxfp mộyqpit láabost.” Phụjvtbc vụjvtb hiểbmtku ývuunbshii ngưvwekgxfpi, nhậiizbn lạdfmci thựxeqac đbubzơcebsn, xoay ngưvwekgxfpi tráabosnh ra.

“Đdtdfúbshing rồyilli, Chỉhhwu Dao, Lạdfmcc đbubzi côuivhng táabosc mấowkpy ngàloejy? Anh đbubzãfwhl quêolvhn.”

“Bảoltuy ngàloejy ạdfmc, anh àloej, anh tìoltum Lạdfmcc cóbouf việvrduc sao?”

“Ừjvtb, mộyqpit hạdfmcng mụjvtbc vừjipva hợftcqp táabosc vớfghbi côuivhng ty bọhhwun họhhwubouf chúbshit vấowkpn đbubzryrf vềryrfloeji chíloejnh, anh muốvobbn gặndvup Lạdfmcc hỏftcqi mộyqpit chúbshit.”

“Nếcebsu khôuivhng anh gọhhwui đbubziệvrdun cho Lạdfmcc ca ca đbubzi…”

Anh em bọhhwun họhhwu liêolvhn hoan, chíloejnh mìoltunh ngồyilli ởnaxk chỗuivhloejy thựxeqac sựxeqabouf chúbshit kỳoltu quáabosi, Mâvrdun Huyêolvhn lòxtcfng nhưvwek lửfghba đbubzvobbt, nhưvwekng bâvrduy giờgxfp muốvobbn đbubzi cũrhbwng khôuivhng còxtcfn kịsicdp rồyilli, Chỉhhwu Dao chắxeioc chắxeion sẽndvu khôuivhng đbubzyillng ývuun, sớfghbm biếcebst rằvmlcng sẽndvu nhưvwek thếcebsloejy thìoltuolvhn rờgxfpi khỏftcqi từjipv sớfghbm mớfghbi đbubzúbshing. Muốvobbn biếcebst tin tứiryac chuyệvrdun trúbshing tuyểbmtkn cóbouf thểbmtk chờgxfp đbubziệvrdun thoạdfmci màloej, làloejm chi còxtcfn muốvobbn thôuivhng qua Giảoltun Quâvrdun Dịsicdch.

Ai, hiệvrdun tạdfmci nếcebsu cóbouf đbubziệvrdun thoạdfmci gọhhwui tớfghbi thìoltu tốvobbt quáabos rồyilli, nhưvwek vậiizby mìoltunh cóbouf thểbmtkvwekftcqn cớfghb tráabosnh đbubzi.

loejng ngẩriqsn ngưvwekgxfpi cúbshii đbubzmthku im lặndvung nhìoltun túbshii quầmthkn, đbubzyqpit nhiêolvhn tiếcebsng chuôuivhng thựxeqac sựxeqa vang lêolvhn, ” If you ever feel ashame, my love will get you home….”

loej Kim Chíloejnh Vũrhbw, nàloejng chưvweka bao giờgxfp cảoltum thấowkpy cảoltum kíloejch hắxeion nhưvwekvrduy giờgxfp, đbubziệvrdun thoạdfmci củryrfa tiểbmtku tửfghbloejy thậiizbt đbubzúbshing lúbshic, nàloejng mộyqpit mặndvut nóboufi cóbouf lỗuivhi vớfghbi Chỉhhwu Dao cùdfmcng Giảoltun Quâvrdun Dịsicdch, mộyqpit mặndvut chạdfmcy ra ngoàloeji cửfghba, sau đbubzóbouf lấowkpy đbubziệvrdun thoạdfmci cầmthkm tay ra.

Vừjipva mớfghbi nhậiizbn chợftcqt nghe thấowkpy tiếcebsng nóboufi vui vẻhhwu củryrfa Kim Chíloejnh Vũrhbw: “Mâvrdun Mâvrdun, chuyệvrdun phỏftcqng vấowkpn thếcebsloejo? Em nhấowkpt đbubzsicdnh nhậiizbn đbubzưvwekftcqc đbubziệvrdun thoạdfmci củryrfa tạdfmcp chíloej.”

“Àojih… Còxtcfn khôuivhng cóbouf! Hôuivhm nay làloej ngàloejy cuốvobbi cùdfmcng, tôuivhi muốvobbn chờgxfp mộyqpit chúbshit, cũrhbwng cóbouf khảoltunaxkng làloej khôuivhng đbubzưvwekftcqc chọhhwun.” Nàloejng đbubzãfwhl chuẩriqsn bịsicdvrdum lývuun thậiizbt tốvobbt, bâvrduy giờgxfpxtcfn cáabosch mộyqpit khoảoltung thờgxfpi gian nữpldqa mớfghbi tớfghbi tốvobbt nghiệvrdup, nàloejng còxtcfn cóbouf tinh lựxeqac đbubzi thửfghb tạdfmcp chíloej kháabosc.

“Tôuivhi vừjipva nghe đbubzưvwekftcqc mộyqpit tin tứiryac tuyệvrdut mậiizbt, em cóbouf muốvobbn nghe hay khôuivhng?” Hắxeion ra vẻhhwu thầmthkn bíloej hạdfmc giọhhwung thậiizbt thấowkpp.

“Cáabosi gìoltu… Cáabosi gìoltu tin tứiryac?” Nàloejng nóboufi chuyệvrdun khôuivhng khỏftcqi ngơcebs ngơcebs ngáabosc ngáabosc, ẩriqsn ẩriqsn biếcebst cóbouf thểbmtk Kim Chíloejnh Vũrhbwboufi chuyệvrdun cóbouf liêolvhn quan tớfghbi mìoltunh.

“Em đbubzang hồyilli hộyqpip đbubzúbshing hay khôuivhng? Ha ha… Nóboufi cho em nècebs, em lấowkpy thàloejnh tíloejch đbubziryang đbubzmthku thuậiizbn lợftcqi bưvwekfghbc vàloejo tạdfmcp chíloej…”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.