Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 623 : Đại kết cục (3)

    trước sau   
Bộmjgi đkiymiệuwnin ảksgfnh nàaoday khôkebdng cómght diễeaxkn viêaehcn ngưctzolvooi thậqgdot, ngay cảksgf nhiềqgdou tai to mặundat lớnzecn, lạrjdyi khôkebdng cómghtkebdnh đkiymqgdoaodai, phómghtng viêaehcn đkiymqgdou vâkijvy quanh bọspzyn họspzy phỏcsfqng vấobpvn. Uyểplocn Tìypiynh nhớnzec tớnzeci vàaodai năfqywm trưctzonzecc, côkebd lầtrrsn đkiymtrrsu tiêaehcn tham gia yếkijvn hộmjgii cùiadjng vớnzeci Mụyncnc Thiêaehcn Dưctzoơccqnng, khiếkijvp nhưctzopjukc khôkebdng dáihehm nhìypiyn ngưctzolvooi. Nhưctzong hiệuwnin tạrjdyi, côkebd đkiymãkiymmght thểploc đkiymobpvng ởibycaehcn cạrjdynh anh tròcayi chuyệuwnin vui vẻanih.

Mụyncnc Thiêaehcn Dưctzoơccqnng ôkebdm hôkebdng củagtja côkebd, cưctzolvooi vớnzeci phómghtng viêaehcn chụyncnp ảksgfnh, cútufsi đkiymtrrsu nómghti: “Tuầtrrsn trăfqywng mậqgdot năfqywm nay ởibyc suốyqwpi nưctzonzecc nómghtng…….”

“Năfqywm nàaodao cũlpsfng đkiymi, cómght ýkcim tứobpv hay khôkebdng?” Uyểplocn Tìypiynh lẩikvym bẩikvym nómghti.

“Hừeaxk hừeaxk. Khôkebdng biếkijvt Triểplocn Huy làaodam bàaodai tậqgdop nghỉyncnahiw nhưctzo thếkijvaodao.”

Uyểplocn Tìypiynh nómghti: “Nómghtaodam rấobpvt nhiềqgdou, khôkebdng phảksgfi làaodam íkebdt đkiymâkijvu. Ai, thậqgdot làaodam cho ngưctzolvooi kháihehc lo lắeihsng, em hi vọspzyng nómght nghịllkwch ngợpjukm mộmjgit chútufst……..Khôkebdng cầtrrsn nómghti.”

“Tuâkijvn mệuwninh, lãkiymo bàaoda!” Mụyncnc Thiêaehcn Dưctzoơccqnng nómghti xong cưctzolvooi rộmjgi.


Mọspzyi ngưctzolvooi khôkebdng biếkijvt anh đkiymang cưctzolvooi cáihehi gìypiy, chỉyncnaoda cảksgfm thấobpvy hai ngưctzolvooi kia làaoda đkiymôkebdi trai tàaodai gáihehi sắeihsc! Trưctzonzecc đkiymâkijvy cảksgfm thấobpvy Uyểplocn Tìypiynh khôkebdng xứobpvng vớnzeci Mụyncnc Thiêaehcn Dưctzoơccqnng, nhưctzong hiệuwnin tạrjdyi pháiheht hiệuwnin, vừeaxka rồqaafi hai ngưctzolvooi họspzy rấobpvt tốyqwpt. Nếkijvu đkiymrjdyi thàaodanh ngưctzolvooi phụyncn nữcpdw kháihehc đkiymobpvng bêaehcn cạrjdynh Mụyncnc Thiêaehcn Dưctzoơccqnng, ngưctzolvooi phụyncn nữcpdw đkiymómghtlpsfng chỉyncnaodaypiynh hoa màaoda thôkebdi; đkiymrjdyi thàaodanh ngưctzolvooi đkiymàaodan ôkebdng kháihehc đkiymobpvng bêaehcn cạrjdynh Uyểplocn Tìypiynh, sẽichz bịllkw áihehnh sáihehng củagtja Uyểplocn Tìypiynh che mấobpvt.

Sởibyc Duy tìypiym đkiymưctzopjukc bọspzyn họspzy, nómghti: “Liềqgdon hưctzonzecng phòcaying báihehn vésctnaoday, tôkebdi phỏcsfqng chừeaxkng cómght thểploc lấobpvy phầtrrsn thưctzoibycng khôkebdng sai đkiymâkijvu. Chỉyncn tiếkijvc trưctzonzecc khi phim hoạrjdyt hìypiynh củagtja chútufsng ta khôkebdng chịllkwu thua késctnm, trong nưctzonzecc còcayin khôkebdng cómght ngưctzolvooi nàaodao đkiymrjdyt giảksgfi thưctzoibycng chuyêaehcn vềqgdokiymnh vựsxmfc phim hoạrjdyt hìypiynh đkiymâkijvu.”

“Nómghti nhưctzo vậqgdoy anh muốyqwpn lấobpvy đkiymundat nềqgdon mómghtng?” Uyểplocn Tìypiynh cưctzolvooi hỏcsfqi.

Sởibyc Duy đkiymeihsc ýkcimmghti: “Tôkebdi lấobpvy đkiymundat nềqgdon mómghtng thìypiy sao? Chẳplocng lẽichzcayin khôkebdng xứobpvng sao? Hai vợpjuk chồqaafng cáihehc ngưctzolvooi cùiadjng nhau kiếkijvm tiềqgdon, hẳplocn làaoda thựsxmfc thíkebdch đkiymi?”

Uyểplocn Tìypiynh liếkijvc mắeihst hắeihsn mộmjgit cáihehi: “Tôkebdi còcayin chưctzoa cómghtypiym anh tíkebdnh sổrjdy đkiymâkijvu!” Năfqywm trưctzonzecc lútufsc côkebd xem trưctzonzecc báiheho cáiheho mớnzeci biếkijvt đkiymưctzopjukc, Mụyncnc Thiêaehcn Dưctzoơccqnng làaoda nhàaoda đkiymtrrsu tưctzo Phưctzoơccqnng cũlpsfng làaoda nhàaoda đkiymtrrsu tưctzo lớnzecn nhấobpvt, dọspzya côkebd chếkijvt khiếkijvp.

“Đdwcyưctzopjukc rồqaafi, khôkebdng đkiymploc cho ngưctzolvooi kháihehc kiếkijvm tiềqgdon cómght tốyqwpt hay khôkebdng.” Mụyncnc Thiêaehcn Dưctzoơccqnng buôkebdn báihehn cómght lờlvooi, Uyểplocn Tìypiynh bờlvooi vìypiyihehch màaoda thàaodanh côkebdng, cómght tựsxmf tin, cómght việuwnic, sẽichz lạrjdyi khôkebdng suy nghĩkiym miêaehcn man, đkiymksgf thưctzoơccqnng buồqaafn xuâkijvn thu, tìypiynh cảksgfm củagtja hai ngưctzolvooi càaodang ngàaoday càaodang tốyqwpt, anh cómght thểplocmghti tàaodai sắeihsc vẹaodan toàaodan, đkiymeihsc ýkcim khôkebdng đkiymưctzopjukc! Đdwcyưctzoơccqnng nhiêaehcn, nếkijvu làaoda lạrjdyi cómght thêaehcm mộmjgit sựsxmf kiệuwnin, chíkebdnh làaoda thậqgdot viêaehcn mãkiymn……..

Hai ngưctzolvooi tham gia lễeaxk chútufsc mừeaxkng trởibyc vềqgdo, Uyểplocn Tìypiynh thởibycaodai: “Đdwcyáihehng tiếkijvc Triểplocn Lãkiymm còcayin nhỏcsfq, bằpuieng khôkebdng cũlpsfng dẫkijvn theo con nhỏcsfq đkiymi.” Triểplocn Lãkiymm làaoda mộmjgit trong ba hìypiynh tưctzopjukng ba nhâkijvn vậqgdot chíkebdnh đkiymưctzopjukc thiếkijvt kếkijv trong hoạrjdyt hìypiynh Uôkebdng Uôkebdng nàaoday.

“Cũlpsfng bởibyci vìypiy con bésctncayin nhỏcsfq, cũlpsfng cómghtkebdnh xôkebdn xao đkiymómght.” Mụyncnc Thiêaehcn Dưctzoơccqnng vừeaxka láihehi xe vừeaxka nómghti, “Nhưctzong màaoda enh khôkebdng muốyqwpn con bésctn chịllkwu nhiềqgdou phứobpvc tạrjdyp, vẫkijvn làaodakebdiadjng đkiymơccqnn giảksgfn cómght vẻanih tốyqwpt.”

“Uh.” Uyểplocn Tìypiynh gậqgdot đkiymtrrsu.

tufsc chờlvoo đkiymèahiwn đkiymcsfq thìypiy Mụyncnc Thiêaehcn Dưctzoơccqnng ra bêaehcn ngoàaodai ngắeihsm cảksgfnh, thấobpvy kýkcim hiệuwniu củagtja kháihehch sạrjdyn, bỗbcqnng nhiêaehcn liếkijvc mắeihst nhìypiyn Uyểplocn Tìypiynh mộmjgit cíkebda, áihehnh mắeihst tốyqwpt: “Lãkiymo bàaoda……”

“Uh?” Uyểplocn Tìypiynh nghi hoặundac ngẩikvyng đkiymtrrsu.

“Đdwcyêaehcm nay chútufsng ta ởibycaehcn ngoàaodai đkiymi………”

Mặundat Uyểplocn Tìypiynh đkiymcsfqaehcn: “Đdwcyeaxkng làaodam rộmjgin!”


“Vậqgdoy tốyqwpi hôkebdm nay đkiymrjdyi ban côkebdng?”

“Làaodam tròcayi!” Uyểplocn Tìypiynh hésctnt lớnzecn mộmjgit tiếkijvng. Lầtrrsn trưctzonzecc bịllkw anh đkiymundat ởibyc trêaehcn ban côkebdng, kếkijvt quảksgf bịllkw cảksgfm……..Thấobpvy anh tựsxmfa tiếkijvu phi tiếkijvu nhìypiyn mìypiynh, giốyqwpng nhưctzo đkiymang nómghti: lầtrrsn trưctzonzecc khôkebdng phảksgfi em rấobpvt thỏcsfqa mãkiymn? Côkebd tứobpvc giậqgdon đkiymáihehnh anh mộmjgit quyềqgdon, “Vềqgdo sau íkebdt chơccqni đkiyma dạrjdyng vớnzeci em! Mộmjgit bómght lớnzecn tuổrjdyi, anh làaodam nhưctzo anh mớnzeci hai mưctzoơccqni tuổrjdyi? Chợpjukt pháiheht hiệuwnin thắeihst lưctzong cómghtihehi gìypiy………A___”

Uyểplocn Tìypiynh hésctnt lêaehcn mộmjgit tiếkijvng, hỗbcqnn đkiymksgfn nàaoday nhấobpvn ga mãkiymnh liệuwnit bay ra.

“Anh làaodam sao vậqgdoy?”

“Hừeaxk, anh cho em xem anh cómght phảksgfi mộmjgit bómght to tuổrjdyi hau khôkebdng!” Mụyncnc Thiêaehcn Dưctzoơccqnng oáihehn giậqgdon nómghti.

Uyểplocn Tìypiynh vừeaxka nghe, biếkijvt vậqgdoy chẳplocng làaodam, ngưctzolvooi nàaoday khẳplocng đkiymllkwnh muốyqwpn nổrjdyi đkiymaehcn!

“Em sai rồqaafi……..” Côkebd vộmjgii vàaodang nómghti to.

“Chậqgdom!” Mụyncnc Thiêaehcn Dưctzoơccqnng nómghti, chạrjdyy xe vàaodao kháihehch sạrjdyn, lạrjdyi tắeihsm uyêaehcn ưctzoơccqnng, lạrjdyi hong ởibyc ban côkebdng, giằpuieng co cáihehc loạrjdyi tưctzo thếkijv, Uyểplocn Tìypiynh mệuwnit hấobpvp hốyqwpi: “Anh thậqgdot sựsxmfaoda……Gừeaxkng càaodang giàaodaaodang cay…….”

“Cáihehi gìypiy?” Mụyncnc Thiêaehcn Dưctzoơccqnng nhưctzonzecng mi, tay trưctzopjukt trêaehcn lưctzong củagtja côkebd, “Em nómghti anh cómghtctzolvoong tráihehng khôkebdng?”

“Cưctzolvoong tráihehng! Anh rấobpvt cưctzolvoong tráihehng!” Uyểplocn Tìypiynh nómghti lớnzecn tiếkijvng.

Mụyncnc Thiêaehcn Dưctzoơccqnng nómghti: “Sao anh lạrjdyi cómght cảksgfm giáihehc làaoda bốyqwpn chữcpdw đkiymâkijvu?”

“Uy mạrjdynh cưctzolvoong tráihehng! Uy mãkiymnh cưctzolvoong tráihehng! Em nómghti anh thậqgdot sựsxmf uy mạrjdynh cưctzolvoong tráihehng!”

“Nga~” Mụyncnc Thiêaehcn Dưctzoơccqnng nởibyc nụyncnctzolvooi giảksgfo hoạrjdyt nhưctzo hồqaaf ly, “Đdwcyâkijvy làaodamghti, anh hẳplocn làaoda lạrjdyi làaodam thêaehcm mộmjgit lầtrrsn?”


Uyểplocn Tìypiynh sửawwbng sốyqwpt, hésctnt ầtrrsm lêaehcn: “Khôkebdng cầtrrsn khôkebdng cầtrrsn___”

Ngàaoday hôkebdm sau, 10 giờlvoo hai ngưctzolvooi mớnzeci vềqgdo đkiymếkijvn nhàaoda. Triểplocn Lãkiymm đkiymi vẽichz tranh, Triểplocn Huy đkiymi đkiymáiheh cầtrrsu, Mụyncnc lãkiymo gia vàaoda Ngôkebd Nhãkiym đkiymi xem Triểplocn Huy đkiymáiheh cầtrrsu, cũlpsfng khôkebdng cómghtibyc nhàaoda.

Mụyncnc Thiêaehcn Dưctzoơccqnng tútufsm Uyểplocn Tìypiynh trởibyc vềqgdo phòcaying, hôkebdn lêaehcn mặundat côkebd mộmjgit cáihehi, vừeaxka thay quầtrrsn áiheho vừeaxka nómghti: “Khôkebdng biếkijvt Triểplocn Lãkiymm cómght thểploc nghỉyncnaodai ngàaoday hay khôkebdng? Còcayin khôkebdng tớnzeci mộmjgit tháihehng nữcpdwa mớnzeci khai giảksgfng, cómght thểploc đkiymi ra ngoàaodai du lịllkwch vàaodai ngàaoday.”

“Ngàaoday mai đkiymưctzoa Triểplocn Lãkiymm đkiymi qua, hỏcsfqi giáiheho viêaehcn chủagtj nhiệuwnim mộmjgit chútufst. Dùiadj sao tựsxmf Triểplocn Lãkiymm cũlpsfng sẽichz luyệuwnin tậqgdop, vàaodai ngàaoday màaoda thôkebdi, hẳplocn làaoda khôkebdng cómghtypiy đkiymáihehng ngạrjdyi.”

Mụyncnc Thiêaehcn Dưctzoơccqnng thấobpvy côkebd thay mộmjgit cáihehi váihehy dàaodai, thoạrjdyt nhìypiyn thon dàaodai dịllkwu dàaodang, đkiymi qua ôkebdm lấobpvy côkebd: “Lãkiymo bàaoda……” Âdajhm thanh khàaodan khàaodan màaoda thâkijvm tìypiynh.

“Đdwcyeaxkng pháiheht dụyncnc!” Uyểplocn Tìypiynh nómghti, “Trêaehcn ngưctzolvooi đkiymqgdou làaoda dấobpvu vếkijvt, mộmjgit láiheht gặundat ngưctzolvooi nhưctzo thếkijvaodao!”

Mụyncnc Thiêaehcn Dưctzoơccqnng liếkijvm liếkijvm ởibyc trêaehcn xưctzoơccqnng quay xanh củagtja côkebd: “Ôwdsong nộmjgii bọspzyn họspzy biếkijvt, sẽichz khôkebdng cưctzolvooi em.”

“Nhưctzong lầtrrsn trưctzonzecc Triểplocn Huy nghĩkiymaoda anh đkiymáihehnh em!”

“…….”

Uyểplocn Tìypiynh thấobpvy anh khôkebdng nómghti lờlvooi nàaodao, kinh ngạrjdyc nhảksgfy dựsxmfng, quay đkiymtrrsu nhìypiyn anh: “Anh sẽichz khôkebdng giảksgfi thíkebdch cáihehi nàaoday vớnzeci Triểplocn Huy chứobpv?”

“Đdwcyưctzoơccqnng nhiêaehcn sẽichz khôkebdng! Hiệuwnin tạrjdyi giáiheho dụyncnc hơccqni sớnzecm mộmjgit chútufst.”

Uyểplocn Tìypiynh tứobpvc giậqgdon đkiymáiheh anh.

Trưctzonzecc cơccqnm trưctzoa, Mụyncnc lãkiymo gia vàaoda Triểplocn Huy bọspzyn họspzy trởibyc lạrjdyi, đkiymi sau còcayin cómght Mụyncnc Thiêaehcn Thàaodanh.


Triểplocn Huy nómghti: “Chútufs đkiymáiheh cầtrrsu rấobpvt lợpjuki hạrjdyi!”

“Chútufs củagtja con đkiymưctzoơccqnng nhiêaehcn lợpjuki hạrjdyi.” Uyểplocn Tìypiynh nómghti, “Nhanh đkiymi tắeihsm rửawwba mộmjgit cáihehi.”

Mụyncnc Thiêaehcn Dưctzoơccqnng cómght đkiymiểplocm ghen, hung hăfqywng liếkijvc mắeihst trừeaxkng Mụyncnc Thiêaehcn Thàaodanh mộmjgit cáihehi. Anh đkiymáiheh cầtrrsu késctnm mộmjgit chútufst, nhưctzong màaoda……..Ngưctzolvooi nàaoday đkiymếkijvn xem náiheho nhiệuwnit gìypiy? Khôkebdng phảksgfi làaoda muốyqwpn đkiymoạrjdyt con củagtja anh đkiymi?

Mụyncnc lãkiymo gia thởibycaodai, nómghti vớnzeci Mụyncnc Thiêaehcn Thàaodanh: “Nếkijvu cháihehu thựsxmfc sựsxmf thíkebdch trẻanih con, liềqgdon nhậqgdon nuôkebdi mộmjgit đkiymobpva đkiymi.”

Sau khi Thiêaehcn Tuyếkijvt sinh, Mụyncnc Thiêaehcn Tuyếkijvt nhớnzec tớnzeci khi Mụyncnc Thiêaehcn Thàaodanh đkiymếkijvn, Mụyncnc Thiêaehcn Thàaodanh nómghti bịllkwkebd sinh, làaodam Mụyncnc lãkiymo gia thưctzoơccqnng tâkijvm.

Mụyncnc Thiêaehcn Thàaodanh nómghti: “Cháihehu đkiymãkiym thưctzoơccqnng lưctzopjukng qua vớnzeci Trâkijvu Tranh, cuốyqwpi năfqywm đkiymi làaodam thụyncn tinh nhâkijvn tạrjdyo.”

“Thụyncn tinh nhâkijvn tạrjdyo? Vậqgdoy coi nhưctzoaoda cháihehu sinh sao?”

“Đdwcyưctzoơccqnng nhiêaehcn tíkebdnh!” Mụyncnc Thiêaehcn Thàaodanh nómghti, nhịllkwn khôkebdng đkiymưctzopjukc giảksgfi thíkebdch vớnzeci ôkebdng mộmjgit phen. Trâkijvu Tranh khôkebdng cómght ýkcim đkiymllkwnh sinh đkiymobpva nhỏcsfq, nómghti nhưctzokijvy giờlvoolpsfng bấobpvt quáihehaoda an ủagtji ôkebdng nộmjgii, đkiymếkijvn lútufsc đkiymómghtmghti thụyncn tinh thấobpvt bạrjdyi. Ai…..Mụyncnc Thiêaehcn Thàaodanh cảksgfm thấobpvy rấobpvt xin lỗbcqni ôkebdng nộmjgii, bằpuieng khôkebdng nómghti thụyncn tinh thàaodanh côkebdng, sau đkiymómght đkiymploc cho Trâkijvu Tranh ởibycctzonzecc ngoàaodai mộmjgit năfqywm rưctzoypiyi, sau đkiymómght nhậqgdon nuôkebdi mộmjgit đkiymobpva, nómghti làaoda sinh ra?

Giữcpdwa trưctzoa Triểplocn Lãkiymm khôkebdng trởibyc lạrjdyi ăfqywn cơccqnm, chờlvoo Triểplocn Huy tắeihsm rửawwba xong, mọspzyi ngưctzolvooi trựsxmfc tiếkijvp ăfqywn cơccqnm.

Buổrjdyi chiềqgdou, Thiêaehcn Tuyếkijvt ôkebdm con đkiymếkijvn đkiymâkijvy chơccqni. Nhìypiyn thấobpvy khăfqywn lụyncna trêaehcn cổrjdy Uyểplocn Tìypiynh, đkiymen tốyqwpi nómghti: “Tốyqwpi hôkebdm qua cậqgdou vàaoda anh hai khôkebdng trởibyc vềqgdo?”

Mặundat Uyểplocn Tìypiynh đkiymcsfqaehcn, liếkijvc mắeihst trừeaxkng côkebd mộmjgit cáihehi.

Tiểplocu Triểplocn Dưctzoơccqnng ởibyc trong nàaoday, mọspzyi ngưctzolvooi chơccqni đkiymếkijvn quêaehcn thờlvooi gian. Ngàaoday mùiadja hèahiwihehm giờlvoo trờlvooi mớnzeci tốyqwpi, khi đkiymếkijvn gầtrrsn năfqywm giờlvoo, áihehnh mặundat trờlvooi bêaehcn ngoàaodai còcayin rấobpvt cay đkiymmjgic, mọspzyi ngưctzolvooi cũlpsfng khôkebdng nhậqgdon ra đkiymưctzopjukc.

Triểplocn Huy làaodam bàaodai tậqgdop ởibyc trêaehcn lầtrrsu xong xuốyqwpng dưctzonzeci, nómghti vớnzeci Mụyncnc Thiêaehcn Dưctzoơccqnng: “Ba ba, sắeihsp năfqywm giờlvoo.”

“Uh? Làaodam sao?” Mụyncnc Thiêaehcn Dưctzoơccqnng nómghti xong, đkiymmjgit nhiêaehcn nhớnzec tớnzeci mộmjgit chuyệuwnin, cảksgf kinh thiếkijvu chútufst nữcpdwa đkiymưctzoa tay quăfqywng ngãkiym tiểplocu Triểplocn Dưctzoơccqnng.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.