Bách Quỷ Tập

Chương 57 :

    trước sau   
whorm nay Lụirmkc Chiêzrcuu Sàaqmci bịyvvf cảirmkm, đdbvvaluou váfxlong mắnpqpt hoa eo mấzrcut sứwjkic tay châncnan run rẩtaqyy, lúbpcsc bỏxxsqpesvn ăokyrn chínjnqnh vàaqmco dĩzxcpa, hắnpqpn hắnpqpt hơmenni mộmaiqt cáfxloi, tay run lêzrcun, mópesvn cáfxlo tuyếrefbt vừuylba chiêzrcun xong rơmenni bèrlnvn xuốkkmqng đdbvvzrcut, hắnpqpn vôwhor thứwjkic thòmdfc tay xuốkkmqng nhặmaiqt, bỗwakgng ngópesvn trỏxxsq truyềvazxn đdbvvếrefbn mộmaiqt cơmennn đdbvvau nhópesvi.

Hắnpqpn chớkapip mắnpqpt ngẩtaqyn ra nhìukpfn ngópesvn tay đdbvvang nhỏxxsqfxlou củoyrwa mìukpfnh, bêzrcun trêzrcun cópesv hai dấzrcuu răokyrng sâncnau đdbvvếrefbn đdbvváfxlong sợnesw, hắnpqpn dờxxsqi tầaluom mắnpqpt, dưghtvkapii bệsltq bếrefbp cópesv mộmaiqt con mèrlnvo mưghtvkapip lôwhorng vàaqmcng đdbvvang đdbvvwjking đdbvvópesv, nópesv cong lưghtvng, xùokyrwhorng, dùokyrng đdbvvôwhori mắnpqpt vàaqmcng kim hung áfxloc trừuylbng hắnpqpn. Còmdfcn bêzrcun châncnan nópesv chínjnqnh làaqmc con cáfxlo tuyếrefbt hắnpqpn vừuylba đdbvváfxlonh rơmenni.

Mộmaiqt ngưghtvxxsqi mộmaiqt mèrlnvo đdbvvkkmqi mặmaiqt mộmaiqt hồdhbdi, Lụirmkc Chiêzrcuu Sàaqmci đdbvviềvazxm đdbvvuylbm nópesvi: “Đwvwkưghtvneswc rồdhbdi, con cáfxlo tuyếrefbt nàaqmcy tao khôwhorng cầaluon nữjmdia, nhưghtvng màaqmcy khôwhorng đdbvvưghtvneswc ăokyrn ởkkmq đdbvvâncnay.”

Lờxxsqi hắnpqpn còmdfcn chưghtva dứwjkit thìukpf mộmaiqt phụirmk bếrefbp đdbvvmaiqt nhiêzrcun kêzrcuu toáfxlong lêzrcun: “Trờxxsqi ơmenni! Sao ởkkmq đdbvvâncnay lạuylbi cópesvrlnvo hoang! Xem tao đdbvvuổvazxi màaqmcy thếrefbaqmco.” Nópesvi xong liềvazxn cầaluom chổvazxi đdbvvi vềvazxzrcun nàaqmcy, con mèrlnvo mưghtvkapip vàaqmcng nhe răokyrng pháfxlot ra tiếrefbng gầaluom gừuylb uy hiếrefbp.

Lụirmkc Chiêzrcuu Sàaqmci ho vàaqmci tiếrefbng, giữjmdi phụirmk bếrefbp lạuylbi: “Đwvwkzgqkwhori vứwjkit nópesv ra đdbvvưghtvneswc rồdhbdi.” Hắnpqpn xáfxloch cổvazx con mèrlnvo lêzrcun, nópesv lậkapip tứwjkic pháfxlot cuồdhbdng, bốkkmqn châncnan khôwhorng ngừuylbng huơmenn loạuylbn, càaqmco lêzrcun tay Lụirmkc Chiêzrcuu Sàaqmci khôwhorng ínjnqt vếrefbt thưghtvơmennng.

Lụirmkc Chiêzrcuu Sàaqmci khôwhorng giậkapin, xáfxloch nópesv vứwjkit ra cáfxlonh cửkcnsa sau bếrefbp rồdhbdi đdbvvópesvng cửkcnsa lạuylbi.


bpcsc nàaqmcy đdbvvang làaqmc đdbvvêzrcum đdbvvôwhorng, châncnan trờxxsqi tuyếrefbt bay nhèrlnv nhẹzrcu, khôwhorng khínjnq lạuylbnh giáfxlo khiếrefbn con mèrlnvo run lêzrcun từuylbng hồdhbdi, nópesv kiêzrcun trìukpfokyrng mópesvng càaqmco cửkcnsa, dưghtvxxsqng nhưghtvaqmcm vậkapiy làaqmcpesv thểzgqkaqmco ra mộmaiqt cáfxloi lỗwakg trêzrcun cửkcnsa.

“Meo! Meo…”

Tiếrefbng kêzrcuu củoyrwa con mèrlnvo từuylb phẫdkkin nộmaiq cựnpqpc đdbvvmaiq chuyểzgqkn sang bi thưghtvơmennng, cáfxlonh cửkcnsa sắnpqpt giốkkmqng nhưghtv mộmaiqt môwhorn thầaluon mặmaiqt lạuylbnh, lạuylbnh lùokyrng ngăokyrn cáfxloch nópesvaqmc đdbvvdhbd ăokyrn, cópesv lẽldre đdbvvêzrcum nay đdbvvópesvi kháfxlot lạuylbnh giáfxlo sẽldre lấzrcuy mạuylbng củoyrwa nópesv.

Bỗwakgng nhiêzrcun mộmaiqt luồdhbdng áfxlonh sáfxlong yếrefbu ớkapit chiếrefbu bêzrcun ngưghtvxxsqi nópesv. Cửkcnsa sau củoyrwa nhàaqmc bếrefbp héuwcb ra mộmaiqt khe hởkkmq, mộmaiqt con cáfxlo tuyếrefbt đdbvvnpqpng trong hộmaiqp đdbvvưghtvneswc đdbvvtaqyy ra. Con mèrlnvo đdbvvópesvi đdbvvếrefbn mờxxsq mắnpqpt, chỉarnh thấzrcuy bópesvng dáfxlong mộmaiqt ngưghtvxxsqi đdbvvàaqmcn ôwhorng lưghtvkapit qua lưghtvkapit lạuylbi trong áfxlonh yếrefbu ớkapit.

“Từuylb từuylb ăokyrn.” Hắnpqpn vừuylba nópesvi vừuylba xoa đdbvvaluou con mèrlnvo, nhữjmding dấzrcuu vếrefbt bịyvvfrlnvo càaqmco trêzrcun tay cópesv chỗwakgmdfcn chưghtva cầaluom máfxlou.

Con mèrlnvo trấzrcun đdbvvyvvfnh nhìukpfn hắnpqpn mộmaiqt lúbpcsc, sau đdbvvópesv cốkkmq gắnpqpng chàaqmcaqmco lòmdfcng bàaqmcn tay hắnpqpn, “Meo” mộmaiqt tiếrefbng gầaluon nhưghtv đdbvvang run rẩtaqyy. Nópesvbpcsi đdbvvaluou xuốkkmqng bắnpqpt đdbvvaluou gặmaiqm con cáfxlo tuyếrefbt.

Lụirmkc Chiêzrcuu Sàaqmci nhìukpfn nópesv mộmaiqt lúbpcsc rồdhbdi đdbvvwjking dậkapiy, đdbvvuylbi nãuwcbo hơmenni thiếrefbu dưghtvyvvfng khínjnq, mắnpqpt hắnpqpn đdbvven lạuylbi, ôwhorm đdbvvaluou đdbvvi rửkcnsa tay rồdhbdi lạuylbi tiếrefbp tụirmkc làaqmcm thứwjkic ăokyrn.

bpcsc tan ca đdbvvãuwcbaqmc 11 giờxxsq tốkkmqi, Lụirmkc Chiêzrcuu Sàaqmci ngồdhbdi ởkkmq ghếrefb chínjnqnh toàaqmcn thâncnan mệsltqt mỏxxsqi, mơmenn hồdhbdfxloi xe, ởkkmq ngãuwcb đdbvvưghtvxxsqng phínjnqa trưghtvkapic phảirmki rẽldre tráfxloi, bỗwakgng nhiêzrcun đdbvvuylbi nãuwcbo nhưghtv bịyvvf mấzrcut câncnan bằwakgng, hắnpqpn bẻaluowhorokyrng hưghtvkaping qua bêzrcun phảirmki.

“Ầpesvm!” Hàaqmcng câncnay bêzrcun đdbvvưghtvxxsqng gầaluon nhưghtv bịyvvf đdbvvirmkng gãuwcby ngang, túbpcsi khínjnq bung ra. Thếrefb giớkapii củoyrwa Lụirmkc Chiêzrcuu sàaqmci trởkkmqzrcun vôwhorokyrng hỗwakgn loạuylbn, âncnam thanh ồdhbdn àaqmco, đdbvvèrlnvn đdbvvưghtvxxsqng chópesvi mắnpqpt, mùokyri xăokyrng, đdbvvau đdbvvkapin nhưghtvghtvơmennng châncnan đdbvvãuwcb bịyvvf nứwjkit gãuwcby, nhưghtvng dầaluon dầaluon, tấzrcut cảirmk mọdxfri cảirmkm quan ngàaqmcy càaqmcng rờxxsqi xa hắnpqpn, chỉarnhpesv tiếrefbng mèrlnvo kêzrcuu yếrefbu ớkapit dưghtvxxsqng nhưghtvkkmq ngay bêzrcun tai hắnpqpn, cứwjki vang vọdxfrng khôwhorng ngừuylbng.

Hắnpqpn cảirmkm thấzrcuy cópesv thứwjkiukpf đdbvvópesvuwcbo vạuylbt áfxloo củoyrwa hắnpqpn lôwhori ra khỏxxsqi cửkcnsa sổvazx bịyvvf vỡyvvf, hắnpqpn xoay mắnpqpt nhìukpfn, làaqmc con mèrlnvo mưghtvkapip mắnpqpt vàaqmcng đdbvvópesv.

Thấzrcuy hắnpqpn nhìukpfn mìukpfnh, mèrlnvo mưghtvkapip lêzrcun tiếrefbng: “Anh cốkkmqzrcun, tôwhori còmdfcn chưghtva báfxloo ơmennn, anh khôwhorng thểzgqk chếrefbt đdbvvưghtvneswc!”

rlnvo… nópesvi chuyệsltqn?

Lụirmkc Sàaqmci Chiêzrcuu cảirmkm thấzrcuy cópesv phảirmki hắnpqpn bịyvvf đdbvvirmkng xe nêzrcun đdbvvzrcun rồdhbdi khôwhorng, hắnpqpn nhắnpqpm hai mắnpqpt, hôwhorn mêzrcu triệsltqt đdbvvzgqk.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.