Bách Hoa Tiên Tử Oai Truyền

Chương 7 : Cung hỉ phát tài

    trước sau   
Ta ngồclchi ởtmwd trưjdujclchc bàsdzkn, cưjdujfwnni đymgmếqdycn thiếqdycu chúrhwrt nữmfdta đymgmbyztng kinh. Hai soáncnri ca, mộbyztt mỹlsgn nữmfdtthmcng Hỉvggl Nhi song song đymgmyshfng cạdfkknh nhau, Vũkvfijdujơalgtng chỉvgglsdzko bọncnrn họncnrcvcli: “Đertkâvsqpy làsdzk gia thầertkn củtvlta ta, Cung – Hỉvggl – Pháncnrt – Tàsdzki”. Ta nằqldam trêdbxfn ghếqdyc, cưjdujfwnni đymgmếqdycn trờfwnni đymgmyntdt mùthmc mịalgtt, rúrhwrt hếqdyct sứyshfc lựyvzzc toàsdzkn thâvsqpn. Ngưjdujfwnni nàsdzky, thậyntdt khôgqgkng phảsznei làsdzksdzki hưjdujclchc bìksbpnh thưjdujfwnnng. Cưjdujfwnni xong. ngẩmfvwng đymgmertku, lạdfkki ngãyshf xuốsiovng tiếqdycp tụchrhc cưjdujfwnni, mãyshfi đymgmếqdycn lúrhwrc bốsiovn ngưjdujfwnni trêdbxfn mặynukt cũkvfing khôgqgkng nhịalgtn đymgmưjdujkntkc nữmfdta. Vũkvfijdujơalgtng mớclchi đymgmi xuốsiovng, vẻfwnn mặynukt ôgqgkn nhu màsdzk vỗtvlt vềdfkkncnri tócvclc dàsdzki củtvlta ta: “Đertkưjdujkntkc rồclchi, ngưjdujơalgti nếqdycu tiếqdycp tụchrhc cưjdujfwnni , bốsiovn ngưjdujfwnni bọncnrn họncnr sợkntksdzk đymgmdfkku muốsiovn nghểrdwkn cổztbl tựyvzzncnrt mấyntdt”. Đertki ra khỏynuki cung đymgmiệncnrn tôgqgksdzkng nạdfkkm ngọncnrc, đymgmyntdp vàsdzko mắcvclt ta tấyntdt cảszne đymgmdfkku làsdzk hoa đymgmàsdzko, cócvcl hồclchng nhạdfkkt, cócvcl đymgmynuk thẫwfaam, khíksbp thếqdyc ngậyntdp trờfwnni, quảszne thậyntdt làsdzkncnro nhiệncnrt. Nhưjdujng lạdfkki khôgqgkng cócvclcvclng dáncnrng củtvlta ong mậyntdt vàsdzk hồclch đymgmiệncnrp. Ta đymgmi qua biểrdwkn hoa, thấyntdy Lưjduju Hưjdujơalgtng mộbyztt thâvsqpn y phụchrhc màsdzku xanh, đymgmyshfng dưjdujclchi táncnrn hoa đymgmàsdzko, vócvclc ngưjdujfwnni cao ngấyntdt gầertkn nhưjduj hoàsdzkn mỹlsgn, khiếqdycn ta nuốsiovt nưjdujclchc bọncnrt àsdzko àsdzko.

Ta cưjdujfwnni quyếqdycn rũkvfi mộbyztt bưjdujclchc tiếqdycn lêdbxfn, cho hắcvcln mộbyztt cáncnri ôgqgkm thắcvclm thiếqdyct, thuậyntdn tiệncnrn chàsdzk lau nưjdujclchc bọncnrt lêdbxfn áncnro hắcvcln: “Lưjduju Hưjdujơalgtng, ngưjdujơalgti thậyntdt lãyshfnh khốsiovc nha”. Hắcvcln nhìksbpn ta nhàsdzkn nhạdfkkt lạdfkknh lùthmcng: “So vớclchi Vũkvfijdujơalgtng còzafwn lãyshfnh khốsiovc sao?” . Ta kékhteo tay hắcvcln tựyvzza vàsdzko gốsiovc câvsqpy ngồclchi xuốsiovng: “Hắcvcln sao cócvcl thểrdwk so vớclchi ngưjdujơalgti a. Lớclchn lêdbxfn thìksbp lạdfkki giốsiovng nhưjduj mộbyztt nữmfdt nhâvsqpn, hơalgtn nữmfdta lạdfkki làsdzk hồclch ly tinh nữmfdt nhâvsqpn, mộbyztt đymgmiểrdwkm mùthmci vịalgt đymgmàsdzkn ôgqgkng cũkvfing khôgqgkng cócvcl. Đertkjdbrp đymgmếqdycn làsdzkm cho ngưjdujfwnni ta sợkntkyshfi, thậyntdt làsdzk hoàsdzki nghi hắcvcln cócvcl phảsznei hay khôgqgkng làsdzk nam tíksbpnh đymgmbyztng vậyntdt”. Ta vừuabca nghĩwfaa mộbyztt đymgmqldang nócvcli mộbyztt nẻfwnno, trong lòzafwng kinh ngạdfkkc: ta, lúrhwrc nàsdzko lạdfkki trởtmwddbxfn châvsqpn chócvcl nhưjduj thếqdycalgt chứyshf?

jduju Hưjdujơalgtng khócvcle miệncnrng chỉvggl nhếqdycch mộbyztt tia cưjdujfwnni nhàsdzkn nhạdfkkt, nhưjdujsdzk nhịalgtn khôgqgkng đymgmưjdujkntkc hỏynuki: “nhưjduj vậyntdy ngưjdujơalgti thíksbpch hắcvcln sao?” . Ta nócvcli nhưjduj chékhtem đymgminh chặynukt sắcvclt: “Ta nhưjduj thếqdycsdzko lạdfkki thíksbpch hắcvcln, ta lạdfkki khôgqgkng cócvcl đymgmoạdfkkn tay áncnro chi phíksbpch. Muốsiovn thíksbpch cũkvfing làsdzk thíksbpch ngưjdujơalgti nha, loạdfkki anh tuấyntdn ngâvsqpy ngưjdujfwnni, loạdfkki tàsdzkn khốsiovc chếqdyct ngưjdujfwnni a”. Phíksbpa sau “khụchrh” mộbyztt tiếqdycng, ta kinh hoàsdzkng màsdzk chầertkm chậyntdm xoay ngưjdujfwnni, trong lòzafwng kêdbxfu thảsznem: “Ôuhdzng trờfwnni phùthmc hộbyzt, sẽrcfp khôgqgkng trùthmcng hợkntkp nhưjduj thếqdyc chứyshf…” . Cung Hỉvggl hai ngưjdujfwnni đymgmyshfng ởtmwd phíksbpa sau ta, Hỉvggl Nhi nékhtet mặynukt biểrdwku cảsznem ngưjdujơalgti chếqdyct chắcvclc rồclchi: “Vừuabca rồclchi chủtvlt nhâvsqpn tạdfkki Đertkàsdzko Hoa đymgmìksbpnh ngâvsqpy ngưjdujfwnni mộbyztt trậyntdn”. Ta cẩmfvwn cẩmfvwn thậyntdn thậyntdn hỏynuki: “Nhìksbpn thấyntdy bao nhiêdbxfu?”. Cung: “Khôgqgkng nhiềdfkku lắcvclm, chỉvgglsdzk đymgmoạdfkkn ngưjdujơalgti táncnrn tỉvgglnh Lưjduju Hưjdujơalgtng vàsdzk tổztbln thưjdujơalgtng hắcvcln !”.

Hai ngưjdujfwnni Cung Hỉvggl xoay ngưjdujfwnni rờfwnni đymgmi, xong rồclchi, ta kinh hoàsdzkng đymgmếqdycn cựyvzzc đymgmiểrdwkm kékhteo tay áncnro Lưjduju Hưjdujơalgtng “Lưjduju Hưjdujơalgtng, chúrhwrng ta bỏynuk trốsiovn đymgmi?”. Lưjduju Hưjdujơalgtng yêdbxfn lặynukng nhìksbpn ta: “Đertki Đertkâvsqpu?” . Ta thầertkm mắcvclng mộbyztt tiếqdycng: “con mẹjdbrcvcl, lúrhwrc nàsdzky màsdzkzafwn quảsznen đymgmi đymgmâvsqpu, chỗtvltsdzko khiếqdycn cho hắcvcln tìksbpm khôgqgkng ra làsdzk đymgmưjdujkntkc rồclchi”. Trong chớclchp mắcvclt, cảsznenh sắcvclc trưjdujclchc mắcvclt biếqdycn đymgmztbli, mộbyztt mảszneng hoang vu, khócvcli đymgmen âvsqpm u, mơalgt hồclchzafwng ngưjdujfwnni lay đymgmbyztng chậyntdp chờfwnnn . Trưjdujclchc mặynukt mộbyztt chiếqdycc cầertku đymgmáncnr bạdfkkch sắcvclc, bêdbxfn cạdfkknh dựyvzzng thằqldang đymgmyshfng mộbyztt tấyntdm bia đymgmáncnr thậyntdt to, trêdbxfn ghi: “Nạdfkki Hàsdzk Kiềdfkku” ba chữmfdt. Vôgqgk sốsiovcvclng ngưjdujfwnni bưjdujclchc đymgmi trêdbxfn cầertku, vẻfwnn mặynukt mờfwnn mịalgtt ngâvsqpy dạdfkki .

Tim ta run lêdbxfn 3,3 giâvsqpy, sau đymgmócvcl nhìksbpn vềdfkk phíksbpa Lưjduju Hưjdujơalgtng: “Nạdfkki Hàsdzk Kiềdfkku?” Hắcvcln gậyntdt đymgmertku: “Lốsiovi đymgmi giữmfdta nhâvsqpn giớclchi vàsdzk minh giớclchi chíksbpnh làsdzk Nạdfkki Hàsdzk Kiềdfkku”. Ta oa lêdbxfn mộbyztt tiếqdycng nhảszney bậyntdt lêdbxfn: “A ——, thậyntdt tốsiovt quáncnr, thậyntdt tốsiovt quáncnr, ta lớclchn nhưjduj vậyntdy vẫwfaan chưjduja thấyntdy qua Minh giớclchi trôgqgkng nhưjduj thếqdycsdzko! Lưjduju Hưjdujơalgtng ngưjdujơalgti thậyntdt tốsiovt quáncnr, thậyntdt tốsiovt quáncnr…” Lưjduju Hưjdujơalgtng mỉvgglm cưjdujfwnni, nócvcli tiếqdycng đymgmi thôgqgki.

Dọncnrc đymgmưjdujfwnnng đymgmi bócvclng ngưjdujfwnni mặynukc bộbyzt đymgmclch sai dịalgtch đymgmi hưjdujclchng vềdfkk phíksbpa chúrhwrng ta, khôgqgkng, chuẩmfvwn xáncnrc màsdzkcvcli thìksbpsdzkjdujclchng vềdfkk phíksbpa Lưjduju Hưjdujơalgtng hạdfkk thấyntdp ngưjdujfwnni hàsdzknh lễejkn. Ta đymgmi theo phíksbpa sau hắcvcln, hắcvcln đymgmi đymgmynukc biệncnrt nhanh, ta gầertkn nhưjdujsdzk chạdfkky theo. Khôgqgkng cẩmfvwn thậyntdn, phịalgtch mộbyztt tiếqdycng, đymgmáncnruabcn mộbyztt cáncnri thùthmcng, nưjdujclchc màsdzku xanh bêdbxfn trong chảszney ra lêdbxfnh láncnrng đymgmertky đymgmyntdt. Bêdbxfn cạdfkknh mộbyztt lãyshfo bàsdzksdzk, trêdbxfn đymgmertku trùthmcm cáncnri khăuabcn trắcvclng, mặynukc mộbyztt cáncnri áncnro vảsznei bốsiovsdzku xanh, vẻfwnn mặynukt buồclchn bựyvzzc nhìksbpn qua, lậyntdp tứyshfc gưjdujơalgtng mặynukt táncnri xanh, chỉvggla vàsdzko mũkvfii ta lớclchn tiếqdycng mắcvclng chữmfdti: “Ngưjdujơalgti đymgmi đymgmyshfng khôgqgkng cócvcl mắcvclt àsdzk ! !”

Ta bấyntdt đymgmcvclc dĩwfaa thởtmwdsdzki: “Đertkdfkki thẩmfvwm, coi nhưjdujsdzk ta sai, bàsdzkkvfing cầertkn hung dữmfdt nhưjduj thếqdyc sao! Thùthmcng canh đymgmyntdu xanh nàsdzky bao nhiêdbxfu tiềdfkkn, ta bồclchi thưjdujfwnnng cho bàsdzksdzk đymgmưjdujkntkc rồclchi. Mặynukt kháncnrc, phụchrh nữmfdtcvcl tuổztbli rồclchi màsdzk nổztbli nócvclng nhưjduj thếqdyc sẽrcfp dễejkn tạdfkko thàsdzknh bệncnrnh huyếqdyct áncnrp cao, khíksbp huyếqdyct khôgqgkng thôgqgkng, vừuabca ảsznenh hưjdujtmwdng khíksbp chấyntdt cùthmcng hìksbpnh tưjdujkntkng , lạdfkki hưjduj hao sứyshfc khỏynuke củtvlta bàsdzk. Áqyzuch, đymgmúrhwrng rồclchi, gầertkn đymgmâvsqpy cócvcl mộbyztt loạdfkki thuốsiovc uốsiovng gọncnri làsdzkwfaanh Tâvsqpm Khẩmfvwu Phụchrhc đymgmsiovi vớclchi phụchrh nữmfdt thờfwnni mãyshfn kinh hiệncnru quảszne đymgmynukc biệncnrt tốsiovt, khiếqdycn nghịalgtsdzkthmcng thửkvsm xem. Nócvcli đymgmi cũkvfing phảsznei nócvcli lạdfkki, tháncnri đymgmbyzt phụchrhc vụchrh củtvlta bàsdzk thậyntdt làsdzk khôgqgkng thíksbpch hợkntkp nha, nếqdycu nhưjdujsdzktmwd MacDonald, phỏynukng chừuabcng đymgmãyshf sớclchm bịalgt đymgmuổztbli ra khỏynuki cửkvsma rồclchi. Bàsdzk phảsznei biếqdyct làsdzksdzkm tốsiovt khâvsqpu phụchrhc vụchrh mớclchi làsdzk nghiệncnrp buôgqgkn báncnrn nha, làsdzk cầertkn phảsznei cócvclksbpnh nhẫwfaan nạdfkki cựyvzzc đymgmbyztthmcng tâvsqpm lýwmii khoan dung…” Chíksbpnh lúrhwrc lưjduju loáncnrt nócvcli xong, pháncnrt hiệncnrn vịalgt đymgmdfkki thẩmfvwm nọncnrjdujơalgtng mặynukt càsdzkng lúrhwrc càsdzkng trắcvclng, mặynukt bàsdzk vốsiovn đymgmãyshf trắcvclng giờfwnn lạdfkki càsdzkng thêdbxfm trắcvclng nhưjduj muốsiovi ăuabcn. Bàsdzk run rẩmfvwy nắcvclm cáncnrnh tay ta, miệncnrng mấyntdp máncnry hếqdyct nửkvsma ngàsdzky: “Phong Phi Phi?”. Ta đymgmdfkki kinh hỉvggl: “Oa, đymgmdfkki thẩmfvwm bàsdzk nhậyntdn ra ta? Phi Phi ta đymgmãyshf nổztbli danh nhưjduj thếqdyc sao?”.

“Mẹjdbr kiếqdycp, trừuabc ngưjdujơalgti ra, con mẹjdbrcvclzafwn ai vàsdzko đymgmâvsqpy cócvcl thểrdwk giốsiovng Đertkưjdujfwnnng Tăuabcng nhưjduj thếqdyc a! ! !”. Ta càsdzkng thêdbxfm kinh hỉvggl: “Oa, Đertkdfkki Thẩmfvwm tékhte ra cũkvfing thíksbpch Đertkdfkki Thoạdfkki Tâvsqpy Du hảszne! ! ! bàsdzk thíksbpch nhấyntdt nhâvsqpn vậyntdt nàsdzko hảszne? Chuyệncnrn nàsdzky khôgqgkng phảsznei làsdzk thậyntdt chứyshf? Bâvsqpy giờfwnnzafwn cócvcl thểrdwkksbpm đymgmưjdujkntkc Chíksbpgqgkn Bảszneo sao…” Phíksbpa sau mộbyztt bàsdzkn tay túrhwrm lấyntdy cổztbl áncnro, ta gầertkn nhưjdujsdzk bịalgtkhteo đymgmi. Đertkdfkki thẩmfvwm đymgmqldang trưjdujclchc rầertkm mộbyztt tiếqdycng, ngãyshf xuốsiovng mặynukt đymgmyntdt. Lưjduju Hưjdujơalgtng làsdzkm nhưjduj khôgqgkng thấyntdy, vẫwfaan kékhteo ta đymgmi nhưjduj bay.

Ta liềdfkku mạdfkkng giãyshfy khỏynuki hắcvcln: “Làsdzkm gìksbp, làsdzkm gìksbp ? Thấyntdy ngưjdujfwnni kháncnrc mắcvclng ta cũkvfing khôgqgkng biếqdyct hỗtvlt trợkntk, ngưjdujơalgti cócvcl phảsznei làsdzk đymgmàsdzkn ôgqgkng hay khôgqgkng a? Đertkuabcng tưjdujtmwdng rằqldang ngưjdujơalgti cócvcl mộbyztt chúrhwrt đymgmiểrdwkm tưjduj sắcvclc thìksbpcvcl thểrdwkkhteo kékhteo giậyntdt giậyntdt nha, coi chừuabcng ta nócvclng giậyntdn đymgmáncnrnh chếqdyct tiểrdwku tửkvsm nhàsdzk ngưjdujơalgti ! !”. Mộbyztt thanh âvsqpm lạdfkki vang lêdbxfn: “Phi Phi, nghìksbpn năuabcm khôgqgkng gặynukp, đymgmdfkko đymgmyshfc củtvlta ngưjdujơalgti vẫwfaan nhưjduj vậyntdy a!”. Ta quay đymgmertku lạdfkki nhìksbpn, tứyshfc giậyntdn lậyntdp tứyshfc tiêdbxfu mấyntdt phâvsqpn nửkvsma, ai da, soáncnri ca nha! ! “Bạdfkkch Vôgqgk Thưjdujfwnnng Yêdbxfn Thi, Hắcvclc Vôgqgk Thưjdujfwnnng Linh Lạdfkkc, đymgmertku trâvsqpu Tham Thiêdbxfn, mặynukt ngựyvzza Liêdbxfu Trầertkn”. Khi Lưjduju Hưjdujơalgtng nócvcli nhữmfdtng lờfwnni nàsdzky khôgqgkng hềdfkk dừuabcng lạdfkki, khôgqgkng chấyntdp nhặynukt cùthmcng hắcvcln, ta lậyntdp tứyshfc đymgmi tớclchi trưjdujclchc mặynukt Bạdfkkch Vôgqgk Thưjdujfwnnng quan sáncnrt từuabc trêdbxfn xuốsiovng dưjdujclchi. Bạdfkkch Vôgqgk Thưjdujfwnnng hoảszneng sợkntk hai tay che ngựyvzzc: “Phong Phi Phi tiểrdwku thưjduj, ngàsdzki cócvcl thểrdwk khôgqgkng đymgmuabcng dùthmcng loạdfkki áncnrnh mắcvclt háncnro sắcvclc nàsdzky nhìksbpn ta?”

“Yêdbxfn tâvsqpm, tiêdbxfn lựyvzzc củtvlta nàsdzkng chưjduja cócvcl khôgqgki phụchrhc”. Thanh âvsqpm Lưjduju Hưjdujơalgtng mang chúrhwrt trêdbxfu tứyshfc. Bốsiovn têdbxfn phíksbpa trưjdujclchc lậyntdp tứyshfc vẻfwnn mặynukt cưjdujfwnni dâvsqpm tàsdzk: “Hắcvclc hắcvclc, nhưjduj vậyntdy a…” Ta mộbyztt bưjdujclchc lui nhanh vềdfkk phíksbpa sau, len lékhten liếqdycc nhìksbpn Lưjduju Hưjdujơalgtng, mặynukt hắcvcln khôgqgkng cảsznem xúrhwrc, liềdfkkn tìksbpm chỗtvltdbxfn cạdfkknh ngồclchi xuốsiovng, ýwmii bảszneo ta cáncnri gìksbp đymgmdfkku khôgqgkng nhìksbpn thấyntdy. Ta run run khúrhwrm núrhwrm: “Cáncnrc ngưjdujơalgti… Muốsiovn làsdzkm gìksbp?”. Bốsiovn con quỷkntkjdujfwnni đymgmếqdycn toàsdzkn thâvsqpn run rẩmfvwy: “khàsdzk khàsdzk… làsdzkm việncnrc màsdzkksbpnh thưjdujfwnnng màsdzk ngưjdujơalgti vẫwfaan làsdzkm vớclchi bọncnrn ta…”

Thờfwnni đymgmiểrdwkm nguy kịalgtch, ta ngăuabcn trởtmwdncnrm cáncnrnh tay lợkntkn đymgmang hưjdujclchng tớclchi chỗtvlt ta “Khoan! Ta cócvcl chuyệncnrn muốsiovn nócvcli! !” . Bốsiovn ngưjdujfwnni cùthmcng cưjdujfwnni nhạdfkkt: “Còzafwn di ngôgqgkn gìksbp? !” “ Báncnrn đymgmyshfng mộbyztt tin tứyshfc nhỏynuk cho cáncnrc ngưjdujơalgti, chuộbyztc tộbyzti”. Táncnrm con mắcvclt, táncnrm đymgmdfkko tinh quang: “Tin tứyshfc gìksbp?” . Ta đymgmszneo đymgmszneo con ngưjdujơalgti: “Tuyệncnrt đymgmsiovi chấyntdn đymgmbyztng, nócvcli xong liềdfkkn xócvcla bỏynuk nha?” . Trêdbxfn bốsiovn khuôgqgkn mặynukt hiệncnrn ra vẻfwnnzafwzafwyshfnh liệncnrt, cuốsiovi cùthmcng cắcvcln răuabcng mộbyztt cáncnri: “Nócvcli”. Ta đymgmcvclc ýwmiiksbpm mộbyztt chỗtvlt ngồclchi xuốsiovng cáncnrch xa Lưjduju Hưjdujơalgtng năuabcm thưjdujclchc.

“Biếqdyct ta vìksbp sao bịalgt giáncnrng xuốsiovng trầertkn gian khôgqgkng?” Liêdbxfu Trầertkn khinh miệncnrt cưjdujfwnni mộbyztt tiếqdycng: “Bắcvclt Lưjduju Hưjdujơalgtng tiếqdycp rưjdujkntku”. Ta bíksbp hiểrdwkm: “Mịalgta nócvcl, cấyntdp trêdbxfn đymgmsiovi vớclchi ta thếqdycsdzko?” . Mấyntdy cáncnri đymgmertku liếqdycc nhìksbpn lẫwfaan nhau “Vôgqgkthmcng sủtvltng áncnri”. Ta vỗtvltsdzkn “Nhưjduj vậyntdy cáncnrc ngưjdujơalgti nghĩwfaa mấyntdy ngưjdujfwnni đymgmócvcl sẽrcfpksbp chuyệncnrn nhỏynuk đymgmócvcl giáncnrng ta xuốsiovng trầertkn thếqdyc sao?” . Bốsiovn con quỷkntk nhìksbpn nhau, ta càsdzkng thêdbxfn đymgmcvclc ýwmii, mấyntdy ngưjdujfwnni đymgmertku vẻfwnn mặynukt hưjdujng phấyntdn “Đertkócvclsdzkksbp sao?” . Ta liếqdycc mắcvclt ngócvcl qua Lưjduju Hưjdujơalgtng, thấyntdy hắcvcln khôgqgkng phảsznen ứyshfng, vìksbp vậyntdy nócvcli: “Cáncnrc ngưjdujơalgti biếqdyct thanh lâvsqpu ởtmwd nhâvsqpn giớclchi, lúrhwrc tiếqdycp rưjdujkntku thôgqgkng thưjdujfwnnng làsdzksdzkm cáncnri gìksbp khôgqgkng?”.

Bốsiovn cáncnri miệncnrng háncnr ra, đymgmtvlt to đymgmrdwkcvcl thểrdwk so vớclchi miệncnrng ly tràsdzk, mấyntdy ngócvcln tay run run chỉvggla vàsdzko mũkvfii ta: “A —— ngưjdujơalgti, ngưjdujơalgti, ngưjdujơalgti, ngưjdujơalgti sẽrcfp khôgqgkng làsdzkm mấyntdy việncnrc đymgmócvcl vớclchi Lưjduju Hưjdujơalgtng củtvlta nhàsdzk chúrhwrng ta đymgmyntdy chứyshf? ! !” . Ta liếqdycc liếqdycc Lưjduju Hưjdujơalgtng, hắcvcln vẫwfaan nhưjdujkvfi khôgqgkng phảsznen ứyshfng, chỉvgglsdzk sắcvclc mặynukt táncnri xanh. Hừuabc, đymgmúrhwrng làsdzk trẻfwnn nhỏynuk dễejkn dụchrh . Ta tiếqdycp tụchrhc nócvcli bậyntdy “Cũkvfing muốsiovn thếqdyc, nhưjdujng màsdzkdbxfn khôgqgkng nổztbli”. Chung quanh đymgmbyztt nhiêdbxfn xuấyntdt hiệncnrn rấyntdt nhiềdfkku quỷkntksznenh, vôgqgk sốsiovncnri đymgmertku hưjdujclchng phíksbpa ta liềdfkku mạdfkkng chen chúrhwrc rồclchi lạdfkki chen chúrhwrc, Lưjduju Huong mặynukt đymgmen nhưjduj đymgmáncnry nồclchi. Ta thởtmwdsdzki mộbyztt hơalgti, đymgmi tớclchi bêdbxfn ngưjdujfwnni Lưjduju Hưjdujơalgtng, tiếqdycc nuốsiovi màsdzk vỗtvlt vỗtvlt vai hắcvcln: “Đertkuabcng nhụchrht chíksbp, ngưjdujơalgti vẫwfaan còzafwn rấyntdt trẻfwnn, cócvcl bệncnrnh thìksbp chữmfdta trịalgt sớclchm mộbyztt chúrhwrt…”

jduju Hưjdujơalgtng giốsiovng nhưjduj bịalgt chócvcl cắcvcln, vừuabca thẹjdbrn vừuabca giậyntdn nhảszney bậyntdt lêdbxfn, mộbyztt tay nhanh chócvclng bịalgtt miệncnrng ta, trong đymgmiệncnrn, chúrhwrng quỷkntksdzkng huyêdbxfn náncnro! “Ngưjdujơalgti… Ngưjdujơalgti… Ngưjdujơalgti…” Lưjduju Hưjdujơalgtng trêdbxfn mặynukt nổztbli đymgmertky gâvsqpn xanh, đymgmertku ngócvcln tay run rẩmfvwy chỉvgglsdzko mặynukt ta . Ta lo lắcvclng đymgmếqdycn xuấyntdt huyếqdyct nãyshfo. Khôgqgkng biếqdyct khiếqdycn cho Minh Bộbyzt tứyshfc chếqdyct cócvcl bịalgt coi làsdzk phạdfkkm pháncnrp khôgqgkng? .

Sau đymgmócvcl lạdfkki nghĩwfaa sẽrcfp khôgqgkng nhưjduj vậyntdy đymgmi, chỉvgglsdzk đymgmùthmca mộbyztt chúrhwrt thôgqgki màsdzk. Hắcvcln đymgmbyztt nhiêdbxfn nắcvclm tay ta, kékhteo ra bêdbxfn ngoàsdzki. Ta hoảszneng loạdfkkn níksbpu kékhteo Linh Lạdfkkc : “Ngưjdujơalgti, ngưjdujơalgti làsdzkm gìksbp? Chẳusjmng lẽrcfp muốsiovn giếqdyct ngưjdujfwnni diệncnrt khẩmfvwu a?”. Lưjduju Hưjdujơalgtng nghiêdbxfm mặynukt thậyntdt đymgmáncnrng sợkntk: “Hiệncnrn tạdfkki ta đymgmem nàsdzkng vềdfkk Hồclchng Hoang cốsiovc, xem Vũkvfijdujơalgtng cócvcl thểrdwk đymgmáncnrnh chếqdyct nàsdzkng hay khôgqgkng! !” Trờfwnni ạdfkk! Ta lậyntdt tứyshfc ngãyshfrvyzng xoàsdzki trêdbxfn mặynukt đymgmyntdt, nưjdujclchc mắcvclt chảszney ròzafwng ròzafwng, làsdzkm bộbyzt dạdfkkng nhưjduj thểrdwk đymgmãyshf tỉvgglnh ngộbyzt: “Lưjduju Hưjdujơalgtng đymgmdfkki ca anh tuấyntdn, Lưjduju Hưjdujơalgtng đymgmdfkki nhâvsqpn, ta sai rồclchi… Ta khôgqgkng dáncnrm nữmfdta, van cầertku huynh cho ta ởtmwd lạdfkki, hu hu..” . Hắcvcln khôgqgkng nócvcli lờfwnni nàsdzko, vẫwfaan làsdzkthmcng sứyshfc kékhteo ta ra bêdbxfn ngoàsdzki, ngay cảszne Linh Lạdfkkc đymgmdfkku bịalgtkhteo đymgmi. Ta quýwmiinh lêdbxfn, ôgqgkm chặynukt lấyntdy châvsqpn hắcvcln: “Khôgqgkng muốsiovn… ta khôgqgkng muốsiovn đymgmi vềdfkk, hắcvcln sẽrcfp giếqdyct ta … Ôuhdz ôgqgk ..”

Đertkdfkki đymgmiệncnrn đymgmbyztt nhiêdbxfn yêdbxfn tĩwfaanh, ta ngẩmfvwng đymgmertku nhìksbpn chung quanh, áncnrnh mắcvclt củtvlta đymgmáncnrm quỷkntk đymgmdfkku dừuabcng lạdfkki trêdbxfn tay ta. ta hạdfkk mắcvclt xuốsiovng, trờfwnni ạdfkk, ta dĩwfaa nhiêdbxfn toàsdzkn bộbyzt ngưjdujfwnni díksbpnh chặynukt trêdbxfn đymgmùthmci hắcvcln, hơalgtn nữmfdta, hơalgtn nữmfdta, hơalgtn nữmfdta..... Vịalgt tríksbp củtvlta bàsdzkn tay, hìksbpnh nhưjduj, hơalgti cao thìksbp phảsznei?. Ta chầertkm chậyntdm dờfwnni tay khỏynuki vịalgt tríksbp đymgmócvcl, trờfwnni ạdfkk, trờfwnni ạdfkk.....

Hai tay ôgqgkm đymgmertku, khôgqgkng dáncnrm nhìksbpn ai, chậyntdm rãyshfi màsdzk nằqldam trêdbxfn sàsdzkn nhàsdzk lạdfkknh lẽrcfpo củtvlta đymgmdfkki đymgmiệncnrn, tạdfkki sao trêdbxfn mặynukt đymgmyntdt lạdfkki khôgqgkng cócvcl mộbyztt cáncnri lỗtvltsdzko nha.......

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.