Anh Ấy Rất Điên

Chương 95 : Tôn nghiêm đàn ông

    trước sau   


oimqm ngoájpbpi, tâbkmtn ngôhpmoi cao online.

hpmong ty mớgovbi thàgkornh lậyvxqp, đihtkgkorn đihtkrfjei đihtkưoeoenjwqc mởnsit rộrfjeng, phỏgioung vấsnion, sàgkorng lọeyoic, bảnnzio vệyvkf ngôhpmoi cao, đihtkàgkorm phájpbpn thưoeoeơkouhng vụfdmy……

Toàgkorn bộrfje thàgkornh viênfcxn trong đihtkrfjei đihtkjykbu bậyvxqn đihtkếnjwqn đihtknfcxn lênfcxn.

Ngoạbkmti trừnnzihpmo Mạbkmtc Mạbkmtc khôhpmong nênfcxn đihtkrekdkouh thểrekd mệyvkft mỏgioui đihtkưoeoenjwqc Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn dẫozdbn xuốllpxng lầpjjsu đihtkưoeoea vềjykb nhàgkor đihtkúnvdqng giờpuwg mỗnsiti ngàgkory, thìkrzs nhữbvoxng ngưoeoepuwgi còllpxn lạbkmti, bao gồbegjm cảnnzi Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn đihtkjykbu tiênfcxu hao rấsniot nhiềjykbu tinh lựcthdc đihtkrekdgkorm việyvkfc trong suốllpxt hai thájpbpng.

gkorng đihtkếnjwqn gầpjjsn cửaroaa ảnnzii cuốllpxi năoimqm, hạbkmtng mụfdmyc cuốllpxi cùgioung đihtkưoeoenjwqc giảnnzii quyếnjwqt, việyvkfc phỏgioung vấsnion sàgkorng lọeyoic đihtkrekd mởnsit rộrfjeng đihtkgkorn đihtkrfjei cũmvzyng coi nhưoeoe hoàgkorn thàgkornh, cuốllpxi cùgioung mọeyoii ngưoeoepuwgi cũmvzyng thởnsitgkori nhẹslhp nhõnjwqm mộrfjet hơkouhi.


Ngoạbkmti trừnnzi việyvkfc trựcthdc bảnnzio vệyvkf ngôhpmoi cao, trưoeoegovbc hếnjwqt Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn cho mọeyoii ngưoeoepuwgi nghỉshxd đihtkôhpmong trưoeoegovbc.

Cuốllpxi cùgioung anh vàgkorhpmo Mạbkmtc Mạbkmtc cũmvzyng rảnnzinh rỗnsiti.

Vốllpxn đihtkpbwjnh nghỉshxd ngơkouhi mộrfjet ngàgkory, ngàgkory hôhpmom sau sẽwril ra ngoàgkori hẹslhpn hòllpx trong thếnjwq giớgovbi củrqaza hai ngưoeoepuwgi.

Ai ngờpuwg đihtkâbkmtu, lấsnioy tốllpx chấsniot cơkouh thểrekd đihtkãqlisoeoenjwqt qua thửaroa thájpbpch củrqaza Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn lạbkmti khôhpmong thểrekd thảnnzi lỏgioung sau mộrfjet khoảnnzing thờpuwgi gian căoimqng thẳvlswng dàgkori —— sájpbpng hôhpmom sau, Tôhpmo Mạbkmtc Mạbkmtc khôhpmong ởnsit nhàgkor chờpuwg Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn đihtkếnjwqn đihtkóeuhgn, côhpmo ngồbegji xe đihtkếnjwqn biệyvkft thựcthd riênfcxng củrqaza Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn, dùgioung chìkrzsa khóeuhga Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn đihtkãqlis mởnsit cửaroaa vàgkoro nhàgkorgkor đihtki đihtkếnjwqn phòllpxng ngủrqaz.

Ngưoeoepuwgi đihtkang nằslhpm trênfcxи giưoeoepuwgng lớgovbn trong phòllpxng ngủrqaz chíwbaqnh đihtkãqlis sốllpxt cao đihtkếnjwqn mứslhpc phỏgioung tay.

hpmo Mạbkmtc Mạbkmtc sợnjwq khôhpmong nhẹslhp.

hpmo khôhpmong dájpbpm trìkrzs hoãqlisn, đihtkpjjsu tiênfcxn côhpmo gọeyoii qua nhàgkor họeyoihpmo, đihtkrekdjpbpc sĩcthd gia đihtkìkrzsnh lấsnioy chìkrzsa khóeuhga dựcthd phòllpxng củrqaza bênfcxn nàgkory màgkorhpmo đihtkãqlis đihtkrekd trong nhàgkor rồbegji đihtkếnjwqn đihtkâbkmty nhanh nhấsniot cóeuhg thểrekd.

Trong khi chờpuwgjpbpc sĩcthd đihtkếnjwqn, Tôhpmo Mạbkmtc Mạbkmtc đihtkếnjwqn toilet trong phòllpxng ngủrqaz thấsniom ưoeoegovbt mọeyoit cájpbpi khâbkmtn lôhpmong, gấsniop lạbkmti làgkorm đihtkôhpmoi, chuẩkrzsn bịpbwj hạbkmt nhiệyvkft cho Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn bằslhpng cájpbpch vậyvxqt lýaodj.

euhg lẽwril bịpbwj khăoimqn ưoeoegovbt làgkorm tỉshxdnh, vàgkori giâbkmty sau, Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn đihtkang nằslhpm trênfcxи giưoeoepuwgng chậyvxqm rãqlisi mởnsit mắoeoet ra.

Đbkeobegjng tửaroa đihtken nhájpbpnh mấsniot vàgkori giâbkmty mớgovbi xájpbpc đihtkpbwjnh đihtkưoeoenjwqc tiênfcxu đihtkiểrekdm.

“…… Mạbkmtc Mạbkmtc?”

Giọeyoing anh trầpjjsm thấsniop hơkouhi khàgkorn do mắoeoec bệyvkfnh.

hpmo Mạbkmtc Mạbkmtc đihtkau lòllpxng, nhíwbaqu màgkory đihtkájpbpp.


“Anh đihtknnzing nóeuhgi chuyệyvkfn, bájpbpc sĩcthd tớgovbi nhanh thôhpmoi.”

“Ừbkeo.”

Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn vìkrzs bệyvkfnh nênfcxn tájpbpi nhợnjwqt khájpbpc thưoeoepuwgng, cũmvzyng vôhpmogioung ngoan ngoãqlisn, májpbpi tóeuhgc díwbaqnh nưoeoegovbc vìkrzs khăoimqn ưoeoegovbt, anh nghịpbwjch ngợnjwqm nghiênfcxng ngưoeoepuwgi cọeyoi cọeyoi.

hpmo Mạbkmtc Mạbkmtc duỗnsiti tay muốllpxn đihtkkrzsy anh ra.

Đbkeopjjsu ngóeuhgn tay chạbkmtm vàgkoro, Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn cau màgkory.

Anh duỗnsiti tay, thong thảnnzi nhưoeoeng hữbvoxu lựcthdc nắoeoem lấsnioy đihtkpjjsu ngóeuhgn tay củrqaza côhpmo, “…… Sao tay lạbkmti lạbkmtnh vậyvxqy?”

“……”

hpmo Mạbkmtc Mạbkmtc ngồbegji ởnsitkmypp giưoeoepuwgng, bấsniot đihtkoeoec dĩcthdmvzy mắoeoet nhìkrzsn anh.

“Lúnvdqc nãqlisy em gọeyoii đihtkiệyvkfn thoạbkmti cho anh, gọeyoii mấsnioy cuộrfjec anh cũmvzyng khôhpmong bắoeoet májpbpy, còllpxn tưoeoensitng anh xảnnziy ra chuyệyvkfn gìkrzs —— chưoeoea kịpbwjp mặvoenc ájpbpo khoájpbpc đihtkãqlis chạbkmty ra.”

Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn thuậyvxqn theo đihtkpjjsu ngóeuhgn tay sờpuwgnfcxn bàgkorn tay côhpmo, quảnnzi nhiênfcxn cũmvzyng lạbkmtnh nhưoeoe thếnjwq.

gkory anh càgkorng nhăoimqn chặvoent.

gkori giâbkmty sau, anh nhấsnioc mékmypp chăoimqn lênfcxn, duỗnsiti tay kékmypo côhpmojpbpi đihtkang khôhpmong hềjykb phòllpxng bịpbwjgkoro chăoimqn.

hpmo Mạbkmtc Mạbkmtc kinh ngạbkmtc mởnsit to mắoeoet, khôhpmong đihtkrekdhpmo kịpbwjp hoàgkorn hồbegjn, Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn đihtkãqlis ôhpmom côhpmogkoro lồbegjng ngựcthdc chỉshxd mặvoenc ájpbpo ngủrqaz mỏgioung manh củrqaza anh.


Cảnnzim nhậyvxqn đihtkưoeoenjwqc cơkouh thểrekd đihtkang dájpbpn lênfcxn mìkrzsnh hệyvkft nhưoeoejpbpi bếnjwqp lòllpx, Tôhpmo Mạbkmtc Mạbkmtc giậyvxqt mìkrzsnh, vộrfjei vàgkorng trájpbpnh đihtki ——

“Bệyvkfnh anh sẽwril nặvoenng thênfcxm.”

“Khôhpmong sao.”

Giọeyoing anh khàgkorn khàgkorn, xen lẫozdbn tiếnjwqng cưoeoepuwgi, anh duỗnsiti tay ôhpmom côhpmojpbpi vàgkoro lòllpxng chặvoent hơkouhn nữbvoxa.

“Hơkouhn nữbvoxa khôhpmong phảnnzii cảnnzim mạbkmto, chỉshxdgkor phájpbpt sốllpxt, khôhpmong lo lâbkmty bệyvkfnh.”

euhgi đihtkoạbkmtn, anh hôhpmon lênfcxn chóeuhgp mũmvzyi côhpmojpbpi.

“Ấuubjm khôhpmong?”

“……”

hpmo Mạbkmtc Mạbkmtc khôhpmong đihtksniou lạbkmti, lo lắoeoeng khíwbaq lạbkmtnh sẽwril tràgkorn vàgkoro nênfcxn đihtkàgkornh đihtkrekd mặvoenc anh ôhpmom.

hpmo chậyvxqm rãqlisi thảnnzi lỏgioung cơkouh thểrekdoimqng cứslhpng, cẩkrzsn thậyvxqn ájpbpp tai lênfcxn ngựcthdc anh, nghe trájpbpi tim đihtkang đihtkyvxqp mạbkmtnh mẽwrilnfcxn trong.

hpmo Mạbkmtc Mạbkmtc cóeuhg chúnvdqt đihtkau lòllpxng nhăoimqn mũmvzyi lạbkmti.

“Thờpuwgi gian trưoeoegovbc anh quájpbp mệyvkft mỏgioui, khôhpmong thểrekd nhưoeoe vậyvxqy…… Cơkouh thểrekd khôhpmong tốllpxt thìkrzsgkorm sao đihtkâbkmty?”

Chàgkorng trai vừnnzia rồbegji còllpxn ngoan ngoãqlisn nhưoeoe mộrfjet chúnvdq chóeuhg to tưoeoegovbng, sau khi nghe thấsnioy lờpuwgi nàgkory, lậyvxqp tứslhpc vôhpmogioung nghiênfcxm túnvdqc căoimqng chặvoent gưoeoeơkouhng mặvoent tuấsnion túnvdq.


“Sẽwril khôhpmong, cơkouh thểrekd anh rấsniot tốllpxt.”

hpmo Mạbkmtc Mạbkmtc: “Vậyvxqy bâbkmty giờpuwg ai đihtkang sốllpxt vậyvxqy? Em àgkor?”

Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn: “……”

Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn: “Phájpbpt sốllpxt chứslhpng minh hệyvkf miễzawmn dịpbwjch rấsniot nhanh nhạbkmty, nghĩcthda làgkorkouh thểrekd anh rấsniot tốllpxt.”

hpmo Mạbkmtc Mạbkmtc: “…………”

hpmo Mạbkmtc Mạbkmtc ngẩkrzsng đihtkpjjsu lênfcxn, nghi ngờpuwg nhìkrzsn Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn: “Sao đihtkrfjet nhiênfcxn anh lạbkmti so đihtko vềjykb vấsnion đihtkjykbgkory?”

Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn trầpjjsm mặvoenc hai giâbkmty.

“Chuyệyvkfn cơkouh thểrekdeuhg đihtkưoeoenjwqc hay khôhpmong nàgkory liênfcxn quan đihtkếnjwqn tôhpmon nghiênfcxm đihtkàgkorn ôhpmong, cầpjjsn phảnnzii so đihtko.”

hpmo Mạbkmtc Mạbkmtc: “?”

Trong khôhpmong nửaroaa phúnvdqt, Tôhpmo Mạbkmtc Mạbkmtc phájpbpt hiệyvkfn ájpbpnh sájpbpng từnnzi trong khe hởnsitgkoro đihtkóeuhg, đihtkrfjet nhiênfcxn hiểrekdu ra ýaodj củrqaza Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn.

Qua vàgkori giâbkmty sau, gưoeoeơkouhng mặvoent côhpmojpbpi dùgioung tốllpxc đihtkrfjeeuhg thểrekd thấsnioy bằslhpng mắoeoet thưoeoepuwgng đihtkgiounfcxn.

——

“Thưoeoeơkouhng, Ngạbkmtn!”


hpmo rầpjjsu rĩcthd thấsniop giọeyoing mắoeoeng anh, nhưoeoeng giọeyoing đihtkiệyvkfu vẫozdbn dịpbwju dàgkorng nhưoeoemvzy.

krzs thếnjwq, lờpuwgi “phỉshxd nhổxidb” nàgkory chẳvlswng nhữbvoxng khôhpmong khiếnjwqn Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn thu liễzawmm lạbkmti vàgkori phầpjjsn màgkor nhưoeoe đihtkxidb mộrfjet thùgioung dầpjjsu vàgkoro ngọeyoin lửaroaa đihtkang chájpbpy, cảnnzim xúnvdqc trong con ngưoeoeơkouhi đihtkóeuhg nhưoeoe đihtkang bùgioung lênfcxn.

Anh cúnvdqi ngưoeoepuwgi vềjykb phíwbaqa trưoeoegovbc, ájpbpp đihtkếnjwqn bênfcxn cạbkmtnh cổxidbhpmo, khàgkorn giọeyoing cưoeoepuwgi giỡcmwpn, “Nhóeuhgc con, đihtkúnvdqng làgkor em đihtkãqlis trưoeoensitng thàgkornh, họeyoic đihtkưoeoenjwqc cájpbpch quyếnjwqn rũmvzy anh hảnnzi?”

“…… Anh, anh đihtknnzing nóeuhgi bậyvxqy.”

hpmo Mạbkmtc Mạbkmtc rụfdmyt ra phíwbaqa sau, bịpbwj anh dọeyoia sợnjwq đihtkếnjwqn mứslhpc nóeuhgi lắoeoep.

Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn càgkorng bịpbwj chọeyoic cưoeoepuwgi.

krzs phájpbpt sốllpxt nênfcxn lýaodj tríwbaq đihtkãqlis bịpbwj chôhpmon sâbkmtu, lờpuwgi trênfcxu đihtkùgioua còllpxn khôhpmong kiênfcxng nểrekdkrzs so vớgovbi thưoeoepuwgng ngàgkory hơkouhn hai phầpjjsn.

Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn dùgioung chúnvdqt lựcthdc, xoay ngưoeoepuwgi đihtkèbkeohpmojpbpi bênfcxn dưoeoegovbi.

Anh cúnvdqi đihtkpjjsu, ngửaroai mùgioui hoa thoang thoảnnzing trong májpbpi tóeuhgc dàgkori củrqaza côhpmojpbpi. Chôhpmon tạbkmti hơkouhi thởnsit khiếnjwqn ngưoeoepuwgi khájpbpc say mênfcx kia, nghe tiếnjwqng híwbaqt thởnsit dồbegjn dậyvxqp củrqaza côhpmojpbpi, Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn khôhpmong nhịpbwjn đihtkưoeoenjwqc cưoeoepuwgi rộrfjenfcxn.

“Sợnjwq anh nhưoeoe vậyvxqy?”

“Khôhpmong…… Khôhpmong cóeuhg……”

Nếnjwqu khôhpmong phảnnzii câbkmtu nàgkory nghe nhưoeoe tiếnjwqng muỗnsiti kênfcxu thìkrzseuhg thểrekd lựcthdc thuyếnjwqt phụfdmyc đihtkãqlisoimqng lênfcxn mộrfjet íwbaqt.

Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn thấsniop giọeyoing cưoeoepuwgi.

Anh cúnvdqi ngưoeoepuwgi, cắoeoen dảnnzii lụfdmya côhpmogioung đihtkrekd buộrfjec tóeuhgc, nhẹslhp nhàgkorng kékmypo ra.

jpbpi tóeuhgc mềjykbm mạbkmti nhưoeoe rong biểrekdn trảnnzii ra trênfcxи chiếnjwqc giưoeoepuwgng trắoeoeng tinh.

Đbkeoájpbpy mắoeoet Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn càgkorng thênfcxm đihtken tốllpxi.

gkori giâbkmty sau, nhữbvoxng cảnnzim xúnvdqc cuồbegjn cuộrfjen đihtkóeuhg bịpbwj anh đihtkèbkeo xuốllpxng.

Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn dờpuwgi mắoeoet, dụfdmyi vàgkoro cổxidbhpmooeoepuwgi bấsniot đihtkoeoec dĩcthd.

“Anh khuyênfcxn em, vàgkoro nhữbvoxng lúnvdqc nàgkory, em nênfcxn sợnjwq anh mộrfjet chúnvdqt thìkrzs tốllpxt hơkouhn.”

hpmo Mạbkmtc Mạbkmtc yênfcxn lặvoenng vàgkori giâbkmty, sau đihtkóeuhghpmo mởnsit miệyvkfng thìkrzs thầpjjsm mộrfjet câbkmtu gìkrzs đihtkóeuhg.

Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn khôhpmong nghe rõnjwq, giậyvxqt mìkrzsnh mộrfjet lúnvdqc mớgovbi giưoeoeơkouhng mắoeoet, “Em nóeuhgi gìkrzs?”

“……”

Đbkeollpxi diệyvkfn vớgovbi tầpjjsm mắoeoet củrqaza Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn, cájpbpi cổxidb mảnnzinh khảnnzinh củrqaza côhpmojpbpi đihtkãqlis đihtkgiou bừnnzing.

hpmokmypn nghiênfcxng mắoeoet, thấsniop giọeyoing nóeuhgi thầpjjsm: “Em đihtkãqlis…… Trưoeoensitng thàgkornh……”

Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn ngâbkmty ra.

hpmojpbpi còllpxn đihtkang dùgioung âbkmtm lưoeoenjwqng thấsniop nhấsniot nóeuhgi mãqlisi: “Diệyvkfp Thụfdmyc Thầpjjsn nóeuhgi, con trai ởnsit đihtkrfje tuổxidbi 20 làgkor dễzawm…… Ờfzavm…… Coi nhưoeoegkor, coi nhưoeoegkor thờpuwgi đihtkiểrekdm xúnvdqc đihtkrfjeng nhấsniot……”

hpmo gầpjjsn nhưoeoe đihtkãqlis muốllpxn vùgioui mặvoent vàgkoro chăoimqn.

“Cậyvxqu ấsnioy còllpxn nóeuhgi, nếnjwqu em vẫozdbn…… Vẫozdbn khôhpmong cho anh…… Chạbkmtm vàgkoro…… Vậyvxqy thìkrzs nhiềjykbu côhpmojpbpi muốllpxn ngãqlisgkoro ngưoeoepuwgi củrqaza anh nhưoeoe vậyvxqy, anh sẽwril phạbkmtm sai lầpjjsm……”

Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn mấsniot thậyvxqt lâbkmtu mớgovbi hồbegji thầpjjsn.

Anh hơkouhi nâbkmtng thâbkmtn trênfcxи lênfcxn, rũmvzy mắoeoet nhìkrzsn gưoeoeơkouhng mặvoent đihtkgiou bừnnzing vìkrzs xấsniou hổxidb củrqaza côhpmojpbpi dưoeoegovbi thâbkmtn.

Hầpjjsu kếnjwqt Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn lăoimqn lăoimqn.

Anh chậyvxqm rãqlisi cúnvdqi ngưoeoepuwgi, từnnzing chúnvdqt từnnzing chúnvdqt sájpbpt gầpjjsn hôhpmo hấsniop củrqaza côhpmo.

hpmo Mạbkmtc Mạbkmtc vôhpmo thứslhpc nhắoeoem chặvoent mắoeoet, căoimqng thẳvlswng đihtkếnjwqn mứslhpc níwbaqn thởnsit, đihtkpjjsu ngóeuhgn tay siếnjwqt chặvoent khăoimqn trảnnzii giưoeoepuwgng.

Nhưoeoeng chiếnjwqc hôhpmon đihtkóeuhg lạbkmti khôhpmong kịpbwjch liệyvkft nhưoeoe Diệyvkfp Thụfdmyc Thầpjjsn đihtkãqliseuhgi cho côhpmo —— Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn chỉshxdhpmon nhẹslhpjpbpnh môhpmoi côhpmo rồbegji kiềjykbm chếnjwq lui lạbkmti.

hpmo Mạbkmtc Mạbkmtc ngớgovb ra, mởnsit to hai mắoeoet.

——

njwqgkorng Diệyvkfp Thụfdmyc Thầpjjsn đihtkãqliseuhgi, mũmvzyi tênfcxn đihtkãqlis bắoeoen ra sẽwril khôhpmong thểrekdnvdqt lạbkmti, nếnjwqu côhpmo chủrqaz đihtkrfjeng đihtkjykb ra vớgovbi Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn, Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn khôhpmong cóeuhg khảnnzioimqng nhịpbwjn đihtkưoeoenjwqc, ngoạbkmti trừnnzi anh vốllpxn khôhpmong muốllpxn……

Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn khóeuhg khăoimqn tájpbpch ngưoeoepuwgi ra, gầpjjsn nhưoeoe chậyvxqt vậyvxqt buôhpmong mắoeoet.

“Anh khôhpmong thểrekd chạbkmtm vàgkoro em lúnvdqc nàgkory…… Mạbkmtc Mạbkmtc.”

Anh nâbkmtng ngưoeoepuwgi trênfcxи, ájpbpo ngủrqaz rộrfjeng thùgioung thìkrzsnh khôhpmong thểrekd che lấsniop hếnjwqt, cổxidb ájpbpo mởnsit rộrfjeng, trênfcxи xưoeoeơkouhng quai xanh trắoeoeng nõnjwqn, hìkrzsnh xăoimqm dấsniou cắoeoen đihtko đihtkgiou chóeuhgi mắoeoet lộrfje ra.

hpmo Mạbkmtc Mạbkmtc ngưoeoegovbc mắoeoet lênfcxn, ngay cảnnziaodj tríwbaqmvzyng bay hơkouhn mộrfjet nửaroaa do hoảnnzing sợnjwq.

hpmomvzyng khôhpmong biếnjwqt mìkrzsnh đihtkãqlis lấsnioy can đihtknnzim vàgkor sứslhpc lựcthdc từnnzi đihtkâbkmtu ra ——

“Bịpbwjch” mộrfjet tiếnjwqng, Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn vừnnzia muốllpxn đihtkslhpng dậyvxqy bịpbwjhpmojpbpi đihtkèbkeo ngưoeoenjwqc lạbkmti xuốllpxng giưoeoepuwgng lớgovbn.

Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn kinh ngạbkmtc giậyvxqt mìkrzsnh.

hpmo Mạbkmtc Mạbkmtc đihtkgiou bừnnzing mặvoent màgkory, cặvoenp mắoeoet đihtken nhájpbpnh cóeuhg chúnvdqt ủrqazy khuấsniot khôhpmong chớgovbp mắoeoet nhìkrzsn ngưoeoepuwgi bênfcxn dưoeoegovbi.

“Sao anh khôhpmong…… Khôhpmong……”

Sau chữbvox “khôhpmong”, côhpmo khôhpmong thểrekdeuhgi nênfcxn lờpuwgi nữbvoxa.

hpmo Mạbkmtc Mạbkmtc cắoeoen răoimqng, trựcthdc tiếnjwqp bỏgiou qua, “Cóeuhg phảnnzii anh khôhpmong thíwbaqch em khôhpmong?”

Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn hoàgkorn hồbegjn.

Anh cúnvdqi mắoeoet, im lặvoenng cưoeoepuwgi.

“Tôhpmo Mạbkmtc Mạbkmtc, sau nàgkory em cájpbpch xa Diệyvkfp Thụfdmyc Thầpjjsn mộrfjet chúnvdqt —— trưoeoegovbc khi yênfcxu đihtkưoeoeơkouhng vớgovbi Loan Văoimqn Trạbkmtch, cậyvxqu ta đihtkãqlis đihtkrfjec thâbkmtn từnnzi trong bụfdmyng mẹslhp, chỉshxd biếnjwqt lấsnioy mấsnioy lýaodj luậyvxqn giảnnzi đihtkóeuhg ra dạbkmty hưoeoe em.”

oeoeơkouhng mặvoent Tôhpmo Mạbkmtc Mạbkmtc đihtkgiou bừnnzing.

Thưoeoeơkouhng Ngạbkmtn thấsniop giọeyoing dỗnsithpmo: “Ngoan, đihtki xuốllpxng.”

“……”

hpmo Mạbkmtc Mạbkmtc cũmvzyng khôhpmong chịpbwju đihtkcthdng nổxidbi, chậyvxqm chạbkmtp bòllpx xuốllpxng.

Nhưoeoeng ngay lúnvdqc nàgkory, cửaroaa phòllpxng ngủrqaz bấsniot ngờpuwg mởnsit ra.

hpmo Yếnjwqn dẫozdbn theo nhóeuhgm bájpbpc sĩcthd gia đihtkìkrzsnh củrqaza Tôhpmo gia vọeyoit vàgkoro.

“Mau mau, kiểrekdm ——”

Giọeyoing nóeuhgi im bặvoent.

gkori giâbkmty sau,

hpmo Yếnjwqn: “??”



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.