Anh Ấy Rất Điên

Chương 91 : Bí mật của nhà họ Tô

    trước sau   
xsgi Ngọvdxjc Hiêylcen đfjzbang gàrioro rốrfmung đfjzbưnswoeyxwc bảcjcmo vệqkyv củkocda nhàrior họvdxjriornijkng cávhbfng nâmdftng đfjzbếkocdn chỗsehhvhbfc sĩwtzf gia đfjzbìfmyunh. Sau khi nhóoazam ngưnswofjzbi Thưnswoơdedkng Ngạzasln rờfjzbi đfjzbi theo sau Tôrior Nghịksay Thanh, sảcjcmnh tiệqkyvc củkocda Tôrior gia yêylcen lặquzgng khávhbfc thưnswofjzbng.

vhbfc vịksay khávhbfch tốrfmum năoppum tốrfmup ba hàriorn huyêylcen, trong ísehht ngưnswofjzbi cóoaza quan hệqkyv gầaxasn vớcqubi nhau, đfjzbãvvcr khôriorng nhịksayn đfjzbưnswoeyxwc cùnijkng nhau đfjzbàriorm luậffqhn tin tứhkibc long trờfjzbi ởugmw đfjzbvvcrt đfjzbóoaza.

“Vịksay tiểqvlgu thưnswo đfjzbóoaza củkocda Tôrior gia khôriorng chếkocdt?”

“Đeyxwúuzjlng vậffqhy, vừnijka nãvvcry tôriori rấvvcrt sợeyxwvvcri. Hồlenei nãvvcry khi côriorvvcry đfjzbi cùnijkng vịksay tiểqvlgu thiếkocdu gia kia củkocda Thưnswoơdedkng gia vàrioro đfjzbâmdfty, trổupgnvvcr xinh đfjzbcdcjp nhưnswo vậffqhy, nhưnswong lạzasli chưnswoa từnijkng gặquzgp mặquzgt, tôriori còulkpn tưnswougmwng rằuhiqng đfjzbóoazarior con ávhbft chủkocdriori mớcqubi nàrioro đfjzbóoaza củkocda côriorng ty giảcjcmi trísehh đfjzbvvcry —— kếkocdt quảcjcm vậffqhy màrior lạzasli làrior ngưnswofjzbi củkocda Tôrior gia.”

“Nếkocdu nóoazai vớcqubi, đfjzbúuzjlng làrior vẻrfmu ngoàriori củkocda Tôrior Mạzaslc Mạzaslc vàrior mẹcdcj củkocda côriorvvcry, Giang Nhưnswo Thi quảcjcm thậffqht rấvvcrt giốrfmung nhau.”

“Khôriorng phảcjcmi lúuzjlc trưnswocqubc nóoazai làrior qua đfjzbfjzbi vìfmyu bệqkyvnh tim àrior? Tísehhnh tuổupgni thìfmyumdfty giờfjzbryaing đfjzbãvvcr thàriornh niêylcen rồlenei —— sao nhiềqyavu năoppum nhưnswo vậffqhy màriorryaing chưnswoa cóoaza tiếkocdng gióoazarioro thếkocd, bâmdfty giờfjzb lạzasli đfjzbqkyvt ngộqkyvt nhảcjcmy ra nhưnswo vầaxasy?”




“Cơdedkrior, vịksay tiểqvlgu thiếkocdu gia nhàrior họvdxj Thưnswoơdedkng nàriory tísehhnh tìfmyunh quảcjcm thậffqht nhưnswo trong lờfjzbi đfjzblenen, làriorm tròulkp trưnswocqubc mặquzgt nhiềqyavu ngưnswofjzbi nhưnswo vậffqhy, vàrioro mấvvcry dịksayp nàriory nóoazai thẳqntkng đfjzbếkocdn việqkyvc đfjzbísehhnh hôriorn —— tôriori thấvvcry phảcjcmn ứhkibng lúuzjlc đfjzbóoaza củkocda Tôrior Nghịksay Thanh, chắwtzfc chắwtzfn làrior khôriorng cóoaza chuyệqkyvn đfjzbãvvcr thưnswoơdedkng lưnswoeyxwng vớcqubi nhau từnijk trưnswocqubc.”

“Ha ha ha…… Đeyxwúuzjlng vậffqhy. Hơdedkn nữpenaa cậffqhu ta cứhkib nhưnswo vậffqhy, cho dùnijkrior gia cóoaza đfjzbleneng ýxsgi thìfmyu sợeyxwryaing khóoazaoazai.”

“Hảcjcm? Sao lạzasli nhưnswo thếkocd?”

“Đeyxwơdedkn giảcjcmn thôriori. Thưnswoơdedkng gia làriorrioro môriorn lâmdftu đfjzbfjzbi suốrfmut bao nhiêylceu năoppum rồlenei? Bọvdxjn họvdxj lạzasli luôriorn cóoaza tiếkocdng thầaxasn bísehh, chuyệqkyvn củkocda con trai trưnswougmwng nhàrior bọvdxjn họvdxj đfjzbếkocdn bâmdfty giờfjzbryaing khôriorng cóoaza mấvvcry ngưnswofjzbi trong giớcqubi rõnjbyriorng. Mấvvcry năoppum trưnswocqubc vẫcjmln luôriorn làrior Thưnswoơdedkng Nhàriorn xuấvvcrt đfjzbaxasu lộqkyv diệqkyvn, mọvdxji ngưnswofjzbi đfjzbqyavu đfjzbvhbfn rằuhiqng côriorvvcry muốrfmun chốrfmung đfjzbikxqrior gia —— mãvvcri đfjzbếkocdn năoppum trưnswocqubc, con trai úuzjlt củkocda Thưnswoơdedkng gia lạzasli đfjzbqkyvt nhiêylcen chísehhnh thứhkibc tiếkocdn vàrioro giớcqub IT. Tuy tuyêylcen bốrfmu vớcqubi bêylcen ngoàriori làrior tựoazafmyunh lậffqhp nghiệqkyvp, nhưnswong rấvvcrt rõnjbyriorng, sau nàriory gávhbfnh nặquzgng vàrior gia nghiệqkyvp củkocda Thưnswoơdedkng gia sẽkhxe đfjzbưnswoeyxwc giao lêylcen ngưnswofjzbi cậffqhu ấvvcry —— dưnswocqubi tìfmyunh huốrfmung nhưnswo thếkocd, cho dùnijk tuổupgni Thưnswoơdedkng Ngạzasln còulkpn trẻrfmu, nhưnswong cậffqhu ấvvcry chísehhnh làrior chủkocd nhâmdftn củkocda Thưnswoơdedkng gia trong tưnswoơdedkng lai. Nếkocdu mặquzgt mũryaii củkocda cậffqhu ta mấvvcrt hếkocdt……”

Ngưnswofjzbi nóoazai chuyệqkyvn nhếkocdch miệqkyvng cưnswofjzbi cưnswofjzbi.

“Trừnijk phi Tôrior gia muốrfmun mấvvcrt đfjzbi giao tìfmyunh trăoppum năoppum vớcqubi Thưnswoơdedkng gia.”

ylcen cạzaslnh cóoaza ngưnswofjzbi nghi ngờfjzb: “Vậffqhy mộqkyvt khoảcjcmng thờfjzbi gian trưnswocqubc, nóoazai hai nhàrior Thưnswoơdedkng, Tôrior liêylcen hôriorn, đfjzbrfmui tưnswoeyxwng làrior con trai trưnswougmwng củkocda Thưnswoơdedkng gia vàrior con gávhbfi duy nhấvvcrt củkocda chi đfjzbaxasu tiêylcen củkocda Tôrior gia —— chẳqntkng lẽkhxe việqkyvc nàriory làrior giảcjcm?”

“Thậffqht giảcjcm thìfmyuriori khôriorng biếkocdt, nhưnswong chưnswoa từnijkng thấvvcry chứhkibng cứhkib.”

“Đeyxwúuzjlng vậffqhy. Đeyxwiểqvlgm giốrfmung nhau duy nhấvvcrt làrior hai ngưnswofjzbi chưnswoa từnijkng lộqkyv mặquzgt trong mấvvcry cuộqkyvc xãvvcr giao, ai biếkocdt lờfjzbi đfjzblenen nàriory cóoaza phảcjcmi làriorrioroppun cứhkib hay khôriorng.”

“Mặquzgc kệqkyvoazai nhưnswo thếkocdrioro,nếkocdu chuyệqkyvn đfjzbêylcem nay khôriorng đfjzbưnswoeyxwc đfjzbèthal xuốrfmung, vậffqhy tôriori đfjzbãvvcr nghĩwtzf sẵaxasn tiêylceu đfjzbqyav củkocda bávhbfo tàriori chísehhnh sávhbfng mai thay bọvdxjn họvdxj rồlenei đfjzbvvcry.”

“Ha ha ha……”

nijkng lúuzjlc đfjzbóoaza.

Lầaxasu ba, sảcjcmnh phụupgn.




Theo Tôrior Nghịksay Thanh dẫcjmln đfjzbưnswofjzbng, Thưnswoơdedkng Thịksaynh Huy vàrior Lạzaslc Hiểqvlgu Quâmdftn đfjzbi đfjzbuhiqng trưnswocqubc, Thưnswoơdedkng Nhàriorn, Thưnswoơdedkng Ngạzasln vàriorrior Mạzaslc Mạzaslc ởugmw phísehha sau, sávhbfu ngưnswofjzbi đfjzbleneng loạzaslt đfjzbi vàrioro sảcjcmnh.

Trêylcen chủkocd vịksay, Tôriorvvcro phu nhâmdftn đfjzbang cau màriory ngồlenei trêylcen ghếkocd da.

ylcen cạzaslnh bàriorvhbfch đfjzbóoaza khôriorng xa, phísehha trưnswocqubc cửgudga sổupgnvhbft đfjzbvvcrt hưnswocqubng ra sâmdftn trong, mộqkyvt thiếkocdu niêylcen khoảcjcmng mưnswofjzbi lăoppum mưnswofjzbi sávhbfu tuổupgni đfjzbang ngồlenei trêylcen sôrior pha, vẻrfmu mặquzgt khôriorng kiêylcen nhẫcjmln nghe Tôriorvvcro phu nhâmdftn nóoazai gìfmyu đfjzbóoaza.

Thấvvcry nhóoazam ngưnswofjzbi tiếkocdn vàrioro, Tôriorvvcro phu nhâmdftn chủkocd đfjzbqkyvng ngừnijkng nóoazai, giưnswoơdedkng mắwtzft nhìfmyun qua.

Ba vịksay trưnswougmwng bốrfmui đfjzbi đfjzbaxasu cũryaing cúuzjli đfjzbaxasu chàrioro hỏkhxei, đfjzbưnswoơdedkng nhiêylcen Thưnswoơdedkng Nhàriorn cũryaing khôriorng thểqvlg ngoạzasli lệqkyv, gọvdxji mộqkyvt tiếkocdng “bàrior nộqkyvi Tôrior”.

Nhưnswong tiếkocdng chàrioro nàriory lạzasli dừnijkng tạzasli Thưnswoơdedkng Ngạzasln.

Thưnswoơdedkng Nhàriorn quay đfjzbaxasu léqyavn trừnijkng Thưnswoơdedkng Ngạzasln mộqkyvt cávhbfi, nhưnswong ngưnswofjzbi nọvdxjriorm nhưnswo khôriorng phávhbft hiệqkyvn, chỉikxquzjli đfjzbaxasu nghiêylceng ngưnswofjzbi nhìfmyun côriorvhbfi bêylcen cạzaslnh.

uzjlc nàriory Tôriorvvcro phu nhâmdftn cũryaing khôriorng dàriornh nhiềqyavu lựoazac chúuzjl ýxsgi cho chuyệqkyvn khávhbfc, ávhbfnh mắwtzft bàrior khóoazaoazai nhìfmyun Tôrior Mạzaslc Mạzaslc.

Sảcjcmnh phụupgn im ắwtzfng vàriori giâmdfty mớcqubi nghe thấvvcry lãvvcro phu nhâmdftn chậffqhm rãvvcri lêylcen tiếkocdng.

“Nghịksay Thanh, mẹcdcj vừnijka nghe quảcjcmn gia nóoazai dưnswocqubi lầaxasu cóoaza chuyệqkyvn ầaxasm ĩwtzf?”

rior Nghịksay Thanh: “Vàriori chuyệqkyvn va chạzaslm nhỏkhxe giữpenaa mấvvcry vãvvcrn bốrfmui, khôriorng cóoazafmyu tốrfmut đfjzbqvlgriorm phiềqyavn ngưnswofjzbi.”

“Va chạzaslm nhỏkhxe? Sao mẹcdcj lạzasli nghe nóoazai……”

vvcro phu nhâmdftn dờfjzbi mắwtzft sang Thưnswoơdedkng Ngạzasln.




“Đeyxwhkiba béqyav trong nhàriorxsgi Thâmdftm Kiệqkyvt…… Têylcen Lýxsgi Ngọvdxjc Hiêylcen, bịksay Thưnswoơdedkng Ngạzasln đfjzbvvcrm gãvvcry hai chiếkocdc răoppung?”

“……”

Nhữpenang ngưnswofjzbi khávhbfc trong sảcjcmnh còulkpn chưnswoa cóoaza phảcjcmn ứhkibng gìfmyu, thiếkocdu niêylcen đfjzbang ngồlenei trêylcen sôrior pha sávhbfng mắwtzft lêylcen ——

“Ai thếkocd, ngầaxasu nhưnswo vậffqhy?”

Cậffqhu ngẳqntkng phắwtzft đfjzbaxasu dậffqhy, nhìfmyun vàrioro Thưnswoơdedkng Ngạzasln theo Tôriorvvcro phu nhâmdftn.

“Tôrior Yếkocdn.”

rior Nghịksay Thanh đfjzbhkibng bêylcen cạzaslnh thấvvcrp giọvdxjng cảcjcmnh cávhbfo mộqkyvt tiếkocdng.

oaza vẻrfmu thiếkocdu niêylcen hơdedki sợeyxw ba mìfmyunh, bấvvcrt mãvvcrn lẩkkdym bẩkkdym vàriori câmdftu rồlenei cúuzjli đfjzbaxasu.

rior Mạzaslc Mạzaslc khôriorng nhịksayn đfjzbưnswoeyxwc nhìfmyun qua.

rior Yếkocdn……

Chísehhnh làrior em trai nhỏkhxededkn côrior bốrfmun tuổupgni àrior?

“Thưnswoơdedkng Ngạzasln, tựoaza con nóoazai đfjzbi.” Tôriorvvcro phu nhâmdftn lêylcen tiếkocdng, “Đeyxwzasli thọvdxj 80 lầaxasn nàriory củkocda tôriori, chávhbfu đfjzbquzgc biệqkyvt chuẩkkdyn bịksay mộqkyvt móoazan quàrior lớcqubn nhưnswo vậffqhy àrior?”

Thưnswoơdedkng Ngạzasln cưnswofjzbi nhạzaslt.




“Chưnswoa phảcjcmi làrior quàrior tặquzgng, chỉikxqrior khôriorng quen nhìfmyun.”

“Khôriorng quen nhìfmyun cávhbfi gìfmyu?”

Thưnswoơdedkng Ngạzasln nheo mắwtzft, “Cóoaza thểqvlgulkpng da ngưnswofjzbi nhàrior họvdxjriorvhbfc ngưnswofjzbi rộqkyvng lớcqubn, khôriorng thèthalm đfjzbqvlg ýxsgi ngưnswofjzbi nhàrior củkocda mìfmyunh bịksay thứhkibvhbfc rưnswougmwi đfjzbóoazaryai nhụupgnc bằuhiqng lờfjzbi nóoazai —— nhưnswong Tôrior Mạzaslc Mạzaslc làrior bạzasln gávhbfi củkocda tôriori, làrior ngưnswofjzbi màriorriori mộqkyvt lòulkpng muốrfmun cưnswocqubi. Tạzasli đfjzbzasli thọvdxj 80 củkocda ngàriori hôriorm nay, nhờfjzb nhìfmyun vàrioro mặquzgt mũryaii củkocda ngàriori, tôriori mớcqubi chỉikxqriorm rớcqubt hai cávhbfi răoppung củkocda têylcen đfjzbóoaza……”

Thưnswoơdedkng Ngạzasln chưnswoa nóoazai hếkocdt.

Đeyxwơdedkn giảcjcmn làriorfmyu trong lúuzjlc anh nóoazai, cậffqhu nhóoazan ngồlenei trêylcen sôrior pha đfjzbqkyvt nhiêylcen ngẩkkdyng đfjzbaxasu, ngơdedk ngẩkkdyn nhìfmyun đfjzbávhbfm ngưnswofjzbi, đfjzbếkocdn khi anh nóoazai đfjzbếkocdn câmdftu cuốrfmui cùnijkng, rốrfmut cuộqkyvc cậffqhu cũryaing hồlenei thầaxasn, nhảcjcmy xuốrfmung khỏkhxei sôrior pha ——

“Tôrior Mạzaslc Mạzaslc nàrioro!?” Cậffqhu nhìfmyun Tôrior Nghịksay Thanh, “…… Ba, chịksay củkocda con còulkpn sốrfmung ưnswo?? —— bàrior nộqkyvi, khôriorng phảcjcmi bàrioroazai chịksayvhbfi củkocda con đfjzbãvvcr mấvvcrt rồlenei sao!?”

Cảcjcm sảcjcmnh đfjzbqyavu im phăoppung phắwtzfc.

Thưnswoơdedkng Ngạzasln im lặquzgng lạzaslnh mặquzgt.

Ngay cảcjcm Thưnswoơdedkng Thịksaynh Huy vàrior Lạzaslc Hiểqvlgu Quâmdftn cũryaing khôriorng khỏkhxei nhísehhu màriory, nhìfmyun nhau mộqkyvt cávhbfi rồlenei cùnijkng nhìfmyun sang Tôriorvvcro phu nhâmdftn ởugmw chủkocd vịksay.

rioro ngay lúuzjlc yêylcen lặquzgng nàriory, ngoàriori cửgudga phòulkpng đfjzbqkyvt nhiêylcen vang lêylcen mộqkyvt giọvdxjng nóoazai ——

“Khôriorng sai, chịksayvhbfi củkocda con còulkpn sốrfmung.”

Mọvdxji ngưnswofjzbi nhìfmyun qua.

rior Nghịksay Thanh phảcjcmn ứhkibng lạzasli đfjzbaxasu tiêylcen, sắwtzfc mặquzgt ôriorng thay đfjzblenei, chưnswoa kịksayp xoay ngưnswofjzbi đfjzbãvvcr mởugmw miệqkyvng: “Nhưnswo Thi, khôriorng phảcjcmi đfjzbãvvcrylceu em ởugmw trong phòulkpng nghỉikxq ngơdedki ——”




“Con gávhbfi củkocda tôriori vềqyav nhàrior, vìfmyu sao tôriori phảcjcmi ởugmw trong phòulkpng!?”

Giang Nhưnswo Thi đfjzbhkibng ởugmw cửgudga đfjzbqkyvt nhiêylcen gắwtzft lêylcen.

oaza lẽkhxerior Nghịksay Thanh đfjzbãvvcr bịksay sựoazanijkng nổupgn củkocda ngưnswofjzbi vợeyxw luôriorn luôriorn dịksayu dàriorng củkocda mìfmyunh làriorm kinh ngạzaslc, ôriorng giậffqht mìfmyunh nhìfmyun Giang Nhưnswo Thi, suốrfmut vàriori giâmdfty khôriorng thốrfmut ra đfjzbưnswoeyxwc mộqkyvt chữpena.

Giang Nhưnswo Thi chậffqhm rãvvcri kiểqvlgm soávhbft cảcjcmm xúuzjlc, mặquzgt khôriorng biểqvlgu cảcjcmm đfjzbi vàrioro, cuốrfmui cùnijkng dừnijkng lạzasli bêylcen cạzaslnh Tôrior Mạzaslc Mạzaslc. Bàrior duỗsehhi tay sờfjzb đfjzbikxqnh đfjzbaxasu côrior, “Thậffqht xin lỗsehhi, Mạzaslc Mạzaslc, mẹcdcj lạzasli đfjzbếkocdn chậffqhm.”

rior Mạzaslc Mạzaslc nhẹcdcj nhàriorng lắwtzfc đfjzbaxasu.

“Khôriorng sao.”

Áaxasnh mắwtzft Giang Nhưnswo Thi dịksayu đfjzbi, “Khísehh hậffqhu ởugmw thàriornh phốrfmu A kéqyavm nhưnswo vậffqhy, khôriorng cho con đfjzbếkocdn đfjzbzasli họvdxjc A, con mộqkyvt hai phảcjcmi đfjzbếkocdn…… Hai ngàriory nàriory ởugmw trưnswofjzbng họvdxjc thếkocdrioro, thísehhch ứhkibng đfjzbưnswoeyxwc chưnswoa?”

“Rồlenei ạzasl.”

rior Mạzaslc Mạzaslc thấvvcrp giọvdxjng nóoazai.

Giang Nhưnswo Thi còulkpn đfjzbksaynh nóoazai gìfmyu đfjzbóoaza, Tôriorvvcro phu nhâmdftn ởugmw chủkocd vịksay khôriorng biếkocdt đfjzbãvvcr nhísehhu màriory từnijk khi nàrioro, lúuzjlc nàriory khôriorng vui, trầaxasm giọvdxjng nóoazai: “Nhưnswo Thi, con đfjzbếkocdn đfjzbâmdfty làriorm gìfmyu?”

“……”

Sắwtzfc mặquzgt Giang Nhưnswo Thi lạzaslnh lùnijkng.

riori giâmdfty sau, bàrior chậffqhm rãvvcri ngưnswocqubc mắwtzft.

“Mẹcdcj, con tớcqubi đfjzbâmdfty làriorm gìfmyu, khôriorng phảcjcmi ngưnswofjzbi nêylcen rõnjby nhấvvcrt sao?”

“……” Sắwtzfc mặquzgt Tôriorvvcro phu nhâmdftn khẽkhxe biếkocdn, “Con nghĩwtzf cho rõnjby.”

“Con đfjzbãvvcr nghĩwtzfnswofjzbi bốrfmun năoppum —— con đfjzbãvvcr nghĩwtzf rấvvcrt kĩwtzf!”

Giang Nhưnswo Thi lạzaslnh giọvdxjng.

“Lúuzjlc trưnswocqubc làrior ngưnswofjzbi lấvvcry bệqkyvnh tìfmyunh vàrior trịksay liệqkyvu củkocda Mạzaslc Mạzaslc uy hiếkocdp con, dựoazaa theo yêylceu cầaxasu củkocda ngưnswofjzbi, con làriorm đfjzbưnswoeyxwc! Mưnswofjzbi bốrfmun năoppum…… Con khôriorng hềqyav liêylcen lạzaslc vớcqubi con gávhbfi ruộqkyvt củkocda mìfmyunh dùnijk chỉikxq mộqkyvt lầaxasn!”

Hốrfmuc mặquzgt Giang Nhưnswo Thi chậffqhm rãvvcri đfjzbkhxeylcen, giọvdxjng nóoazai nghẹcdcjn ngàrioro.

riorsehht mộqkyvt hơdedki thậffqht sâmdftu, tạzaslm dừnijkng, mộqkyvt lúuzjlc lâmdftu sau mớcqubi bìfmyunh ổupgnn cảcjcmm xúuzjlc nóoazai.

“Bâmdfty giờfjzb, con béqyav đfjzbãvvcr thàriornh niêylcen, bệqkyvnh tìfmyunh củkocda nóoazaryaing đfjzbãvvcr hoàriorn toàriorn ổupgnn đfjzbksaynh —— con khôriorng thèthalm đfjzbqvlg ýxsgi đfjzbếkocdn thứhkibfmyu củkocda mìfmyunh, nhưnswong nhữpenang thứhkib thuộqkyvc vềqyav con béqyav, nhấvvcrt đfjzbksaynh con phảcjcmi lấvvcry vềqyav cho nóoaza bằuhiqng mọvdxji cávhbfch!”

“Giang Nhưnswo Thi……”

riorvvcro phu nhâmdftn cũryaing nổupgni giậffqhn, duỗsehhi tay vỗsehhriorn mộqkyvt cávhbfi.

Giang Nhưnswo Thi lạzasli khôriorng chúuzjlt dao đfjzbqkyvng.

“Con hy vọvdxjng ngưnswofjzbi còulkpn nhớcqubnjby nhữpenang lờfjzbi năoppum đfjzbóoaza củkocda mìfmyunh! Mạzaslc Mạzaslc khỏkhxee mạzaslnh thàriornh niêylcen ——ngưnswofjzbi đfjzbãvvcr đfjzbleneng ýxsgi đfjzbưnswoa cổupgn phầaxasn củkocda Tôrior gia cho nóoaza, cũryaing nêylcen lấvvcry ra rồlenei!”

oazai xong, Giang Nhưnswo Thi nhìfmyun sang Tôrior Yếkocdn đfjzbang ngâmdfty ra bêylcen cạzaslnh ——

“Tôrior Yếkocdn, con lạzasli đfjzbâmdfty.”

Thiếkocdu niêylcen thấvvcrt thầaxasn, nhưnswong vẫcjmln vôrior thứhkibc đfjzbếkocdn gầaxasn.

“Mẹcdcj……”

Cậffqhu chầaxasn chờfjzb, khôriorng nhịksayn đfjzbưnswoeyxwc nhìfmyun côriorvhbfi bêylcen cạzaslnh Thưnswoơdedkng Ngạzasln còulkpn thấvvcrp hơdedkn mìfmyunh mộqkyvt chúuzjlt.

“Chịksayvvcry…… Thậffqht sựoazarior chịksay củkocda con sao?”

Hốrfmuc mắwtzft Giang Nhưnswo Thi lạzasli lầaxasn nữpenaa đfjzbkhxeylcen. Nhưnswong giọvdxjng củkocda bàrior vẫcjmln kiêylcen đfjzbksaynh vàriorqyavt run nhưnswo trưnswocqubc.

“Đeyxwưnswoơdedkng nhiêylcen.”

“Nhưnswong màrior, bàrior nộqkyvi nóoazai……”

“Đeyxwóoazariorriorvvcry lừnijka gạzaslt con!” Hôrior hấvvcrp Giang Nhưnswo Thi khẽkhxe run, nhìfmyun chằuhiqm chằuhiqm con trai củkocda mìfmyunh, “Con béqyavrior chịksayvhbfi củkocda con. Vàrioro lúuzjlc con còulkpn chưnswoa cóoaza mặquzgt, nóoaza đfjzbãvvcr bịksayrior nộqkyvi con éqyavp buộqkyvc đfjzbưnswoa ra khỏkhxei Tôrior gia —— nhiềqyavu năoppum nhưnswo vậffqhy, con béqyav chưnswoa từnijkng đfjzbưnswoeyxwc hưnswougmwng nhữpenang tìfmyunh cảcjcmm mìfmyunh xứhkibng đfjzbávhbfng cóoaza đfjzbưnswoeyxwc! Mộqkyvt phầaxasn tìfmyunh thâmdftn ấvvcrm ávhbfp cũryaing khôriorng cóoaza!”

Từnijkng câmdftu từnijkng chữpena củkocda Giang Nhưnswo Thi nhưnswo bịksayriorsehht ra từnijk kẽkhxeoppung.

Cặquzgp mắwtzft bàrior đfjzbkhxe bừnijkng nhìfmyun chằuhiqm chằuhiqm Tôrior Nghịksay Thanh trầaxasm mặquzgc vàriorriorvvcro phu nhâmdftn đfjzbang phẫcjmln nộqkyv, khôriorng thèthalm che giấvvcru hậffqhn ýxsgi trong mắwtzft.

Rấvvcrt nhanh, Giang Nhưnswo Thi quay đfjzbaxasu lạzasli, bàrior chậffqhm rạzasli thởugmw ra, đfjzbèthalqyavn sựoaza run rẩkkdyy trong giọvdxjng mìfmyunh.

“Mẹcdcj muốrfmun con nhớcqubwtzf, Tôrior Yếkocdn, từnijkriorm nay trởugmw đfjzbi, con phảcjcmi vĩwtzfnh viễulkpn đfjzbhkibng trưnswocqubc chịksayvhbfi, khôriorng đfjzbưnswoeyxwc đfjzbqvlg con béqyav phảcjcmi chịksayu bấvvcrt kìfmyu nỗsehhi ấvvcrm ứhkibc nàrioro, vĩwtzfnh việqkyvn bảcjcmo vệqkyv tốrfmut con béqyav ——”

Giang Nhưnswo Thi cắwtzfn răoppung, ávhbfnh mắwtzft đfjzbcjcmo qua Tôrior Nghịksay Thanh vàriorriorvvcro phu nhâmdftn.

“Bởugmwi vìfmyu đfjzbâmdfty làrior con, vàrior ngưnswofjzbi củkocda Tôrior gia cávhbfc ngưnswofjzbi nợeyxw con béqyav!”

“Chịksay……” Giọvdxjng nóoazai Tôrior Yếkocdn đfjzbwtzfng chắwtzft, cậffqhu chầaxasn chờfjzb nhìfmyun côriorvhbfi, “Chịksayvhbfi?”

Hiểqvlgn nhiêylcen Tôrior Mạzaslc Mạzaslc càriorng khôriorng quen vớcqubi việqkyvc nàriory.

riordedki bấvvcrt an nhìfmyun qua Giang Nhưnswo Thi rồlenei mớcqubi gậffqht đfjzbaxasu nhẹcdcj.

“Xin chàrioro,…… Tôrior Yếkocdn.”

“……”

nswoơdedkng mặquzgt cậffqhu nhóoazac đfjzbqkyvt nhiêylcen đfjzbkhxeylcen.

Cậffqhu hávhbf miệqkyvng muốrfmun nóoazai gìfmyu đfjzbóoaza, nhưnswong chỉikxqvvcrp úuzjlng thậffqht lâmdftu, cuốrfmui cùnijkng chỉikxq khiếkocdn mặquzgt càriorng đfjzbkhxededkn vìfmyu nghẹcdcjn, mộqkyvt chữpenaryaing khôriorng nóoazai nêylcen lờfjzbi.

Cứhkibng đfjzbfjzb thêylcem vàriori giâmdfty, đfjzbqkyvt nhiêylcen cậffqhu nghĩwtzf đfjzbếkocdn gìfmyu đfjzbóoaza, khôriorng quay đfjzbaxasu chạzasly ra khỏkhxei phòulkpng.

rior Mạzaslc Mạzaslc ngẩkkdyn ra, khóoaza hiểqvlgu ngẩkkdyng đfjzbaxasu nhìfmyun Tôrior Mạzaslc Mạzaslc.1

Giang Nhưnswo Thi chỉikxq nhẹcdcj giọvdxjng nóoazai: “Mạzaslc Mạzaslc, em trai con làrior mộqkyvt đfjzbhkiba trẻrfmu tốrfmut, nóoaza sẽkhxe chăoppum sóoazac con thậffqht tốrfmut. Con đfjzbnijkng trávhbfch nóoaza, trưnswocqubc giờfjzboaza khôriorng biếkocdt chuyệqkyvn củkocda con.”

Giang Nhưnswo Thi khựoazang lạzasli, cóoaza chúuzjlt oávhbfn hậffqhn ngẩkkdyng đfjzbaxasu lêylcen, cặquzgp mắwtzft réqyavt run nhìfmyun Tôrior Nghịksay Thanh ——

“Muốrfmun trávhbfch, con cứhkib dồlenen hếkocdt vàrioro ngưnswofjzbi ba khôriorng xứhkibng làriorm bàrior ngưnswoơdedki nàriory củkocda con.…… Nhiềqyavu năoppum nhưnswo vậffqhy, vậffqhy màrior ôriorng ta thậffqht sựoaza khôriorng nhắwtzfc đfjzbếkocdn con mộqkyvt, chữpena, nàrioro!”

“Nhưnswo Thi……”

rior Nghịksay Thanh phứhkibc tạzaslp ngẩkkdyng đfjzbaxasu, cặquzgp mắwtzft ôriorng lậffqhp lòulkpe, cuốrfmui cùnijkng vẫcjmln khôriorng nóoazai gìfmyu.

Trong phòulkpng đfjzbqkyvt nhiêylcen cóoaza ngưnswofjzbi nởugmw nụupgnnswofjzbi.

riorriorvvcro phu nhâmdftn nổupgni giậffqhn đfjzbhkibng dậffqhy.

rior hậffqhn sắwtzft khôriorng thàriornh théqyavp trừnijkng mắwtzft nhìfmyun con trai thứhkib hai củkocda mìfmyunh ——

“Tôrior Nghịksay Thanh, đfjzbãvvcr tớcqubi ngàriory hôriorm nay màrior con vẫcjmln muốrfmun che chởugmwoaza phảcjcmi khôriorng?!”

Nhữpenang ngưnswofjzbi khávhbfc khóoaza hiểqvlgu, sắwtzfc mặquzgt Tôrior Nghịksay Thanh đfjzbqkyvt nhiêylcen thay đfjzbupgni.

Hệqkyvt nhưnswo bịksay ngưnswofjzbi khávhbfc xúuzjlc đfjzbqkyvng chạzaslm vàrioro tửgudg huyệqkyvt, ôriorng đfjzbqkyvt nhiêylcen ngẩkkdyng đfjzbaxasu, giọvdxjng nóoazai cấvvcrt lớcqubn.

“Mẹcdcj!”

Mọvdxji ngưnswofjzbi ngâmdfty ra.

Trưnswocqubc mặquzgt mọvdxji ngưnswofjzbi, Tôrior Nghịksay Thanh chưnswoa từnijkng mấvvcrt phong đfjzbqkyv thâmdftn sĩwtzf, lúuzjlc nàrioro ôriorng cũryaing đfjzbrfmui xửgudg vớcqubi mọvdxji ngưnswofjzbi bìfmyunh tĩwtzfnh thảcjcmn nhiêylcen, chưnswoa từnijkng thay đfjzbupgni.

——

dedkn nữpenaa còulkpn làrior trưnswocqubc mặquzgt mẹcdcj ôriorng.

Nhiềqyavu năoppum nhưnswo vậffqhy, Giang Nhưnswo Thi chưnswoa thấvvcry Tôrior Nghịksay Thanh nóoazai lớcqubn nhưnswo vậffqhy vớcqubi ai.

—— mãvvcri đfjzbếkocdn giờfjzb phúuzjlt nàriory.

riorvvcro phu nhâmdftn cũryaing đfjzbãvvcr nổupgni giậffqhn đfjzbùnijkng đfjzbùnijkng, bấvvcrt chấvvcrp tấvvcrt cảcjcm.

“Hôriorm nay con cóoazaoazai gìfmyuryaing vôrior dụupgnng —— con thấvvcry rồlenei, khôriorng phảcjcmi mẹcdcj khôriorng chừnijka mặquzgt mũryaii cho nóoaza, màriorrior tựoazaoaza khôriorng cầaxasn!”

riorvvcro phu nhâmdftn giậffqhn dữpena trừnijkng Giang Nhưnswo Thi.

“Giang Nhưnswo Thi, cổupgn phầaxasn Tôrior gia củkocda tôriori sẽkhxe khôriorng thiêylcen vịksay bấvvcrt kìfmyuvvcrn bốrfmui nàrioro —— nhưnswong dựoazaa trêylcen cơdedk sởugmwoaza đfjzbếkocdn từnijkrior gia!”

“Mẹcdcj ——!!”

rior Nghịksay Thanh quéqyavt cávhbfi ly trong tầaxasm tay xuốrfmung bàriorn.

Nhưnswong vẫcjmln khôriorng thểqvlg che lạzasli câmdftu nóoazai cuốrfmui cùnijkng củkocda Tôriorvvcro phu nhâmdftn.

Trong đfjzbzasli sảcjcmnh, tấvvcrt cảcjcm mọvdxji ngưnswofjzbi đfjzbqyavu ngâmdfty ra.

Sau mộqkyvt lúuzjlc lâmdftu, Giang Nhưnswo Thi mớcqubi hoàriorn hồlenen, giọvdxjng nóoazai run run, “Mẹcdcj…… Ngưnswofjzbi cóoaza ýxsgifmyu?”

“Trưnswocqubc khi kếkocdt hôriorn, côrior đfjzbãvvcr khôriorng trong sạzaslch vớcqubi thằuhiqng nhóoazac kia củkocda Tốrfmung gia —— tôriori cóoaza ýxsgifmyu thìfmyurior biếkocdt rõnjby!”

riorvvcro phu nhâmdftn phủkocdi tay, lạzaslnh lùnijkng nóoazai.

“Lúuzjlc côriorulkpn lớcqubn bụupgnng, thávhbfm tửgudgnswo đfjzbãvvcr đfjzbem ảcjcmnh chụupgnp vềqyav nhàrior —— côrioroaza biếkocdt hay khôriorng!?”

Giang Nhưnswo Thi chỉikxq cảcjcmm thấvvcry trưnswocqubc mắwtzft mìfmyunh đfjzbãvvcr biếkocdn thàriornh màrioru đfjzben.

Thậffqht lâmdftu sau, bàrior mớcqubi tìfmyum vềqyav giọvdxjng mìfmyunh. Bàrior quay đfjzbaxasu nhìfmyun Tôrior Nghịksay Thanh ——

“…… Anh…… Anh cũryaing cảcjcmm thấvvcry…… Mạzaslc Mạzaslc khôriorng phảcjcmi —— con gávhbfi củkocda anh??”

“Đeyxwưnswoơdedkng nhiêylcen nóoaza biếkocdt!”

riorvvcro phu nhâmdftn căoppum hậffqhn nóoazai.

“Lúuzjlc trưnswocqubc, vìfmyu giữpenafmyun danh dựoaza củkocda côrior, tôriori khôriorng đfjzbuổupgni côrior ra khỏkhxei cửgudga —— thằuhiqng ngốrfmuc khôriorng cóoazanswoơdedkng lai nàriory quỳgvgv ngốrfmui giữpenaa sâmdftn vàrioro ngàriory tuyếkocdt, cầaxasu xin tôriori đfjzbnijkng làriorm xéqyavt nghiệqkyvm ADN, đfjzbnijkng éqyavp côrior rờfjzbi đfjzbi —— nếkocdu khôriorng phảcjcmi nóoaza, sao tôriori cóoaza thểqvlg khôriorng quan tâmdftm đfjzbếkocdn danh dựoaza trăoppum năoppum củkocda Tôrior gia, nhẫcjmln nhịksayn côrior đfjzbếkocdn ngàriory hôriorm nay?”

Trong phòulkpng im phăoppung phắwtzfc.

Sau mộqkyvt lúuzjlc lâmdftu, cóoaza ngưnswofjzbi đfjzbqkyvt nhiêylcen cưnswofjzbi rộqkyvylcen.

Mớcqubi đfjzbaxasu tiếkocdng cưnswofjzbi thậffqht nhẹcdcj, nhưnswong từnijk ávhbfp lựoazac trong cổupgn họvdxjng, chậffqhm rãvvcri khuếkocdch távhbfn, mang theo xảcjcmm xúuzjlc nhưnswo đfjzbang than khóoazac ——

“Tôrior Nghịksay Thanh ơdedki Tôrior Nghịksay Thanh…… Đeyxwleneng sàriorng dịksay mộqkyvng, suốrfmut mưnswofjzbi bốrfmun năoppum —— thậffqht, làrior, vấvvcrt, vảcjcm, cho, anh!”

Giang Nhưnswo Thi giậffqhn run ngưnswofjzbi, từnijkng chữpena nhưnswo chứhkiba mávhbfu.

riorsehht mộqkyvt hơdedki thậffqht sâmdftu, bàriorn tay run rẩkkdyy cầaxasm đfjzbiệqkyvn thoạzasli củkocda mìfmyunh, lúuzjlc lấvvcry đfjzbiệqkyvn thoạzasli cũryaing khôriorng thểqvlg ngừnijkng run lêylcen, mấvvcrt cảcjcm buổupgni mớcqubi gọvdxji đfjzbưnswoeyxwc đfjzbếkocdn mộqkyvt dãvvcry sốrfmu.

“Tiểqvlgu Tốrfmung……” Giọvdxjng bàrior cứhkibng rắwtzfng nhưnswong run rẩkkdyy, “Mang túuzjli văoppun kiệqkyvn trong, trong xe củkocda tôriori…… Lêylcen đfjzbâmdfty.”

Sắwtzfc ngưnswofjzbi củkocda nhữpenang ngưnswofjzbi trong sảcjcmnh đfjzbqyavu khávhbfc nhau.

riorvvcro phu nhâmdftn hơdedki nhísehhu màriory, “Côrioroaza ýxsgifmyu?”

Giang Nhưnswo Thi khôriorng nóoazai lờfjzbi nàrioro.

rior gắwtzfng sứhkibc bìfmyunh ổupgnn cảcjcmm xúuzjlc, mãvvcri đfjzbếkocdn khi cửgudga phòulkpng bịksay gọvdxj, trợeyxwxsgi củkocda bàrior đfjzbưnswoa mộqkyvt túuzjli văoppun kiệqkyvn lêylcen.

“Giang tổupgnng, ngàriori khôriorng sao chứhkib?”

“……”

Giang Nhưnswo Thi khôriorng đfjzbávhbfp, run rẩkkdyy xéqyav mởugmwuzjli văoppun kiệqkyvn, lấvvcry mộqkyvt xấvvcrp giấvvcry ra từnijkylcen trong, phầaxasn còulkpn lạzasli đfjzbưnswoa cho trợeyxwxsgi, giọvdxjng nóoazai nghẹcdcjn ngàrioro tràriorn đfjzbaxasy nỏkhxei mệqkyvt, “Cậffqhu xuốrfmung lầaxasu chờfjzbriori.”

Trợeyxwxsgi khôriorng dávhbfm phảcjcmn bávhbfc, chỉikxquzjli đfjzbaxasu đfjzbi ra ngoàriori.

Giang Nhưnswo Thi nắwtzfm chặquzgt xấvvcrp giấvvcry, đfjzbi đfjzbếkocdn trưnswocqubc mặquzgt Tôrior Nghịksay Thanh vẫcjmln luôriorn cúuzjli đfjzbaxasu thốrfmung khổupgn.

riorrioro lêylcen ——

“Tôriori sợeyxwrior gia cávhbfc ngưnswofjzbi khôriorng chịksayu thựoazac hiệqkyvn ưnswocqubc đfjzbksaynh năoppum đfjzbóoaza…… Sợeyxwvhbfc ngưnswofjzbi khôriorng thừnijka nhậffqhn Mạzaslc Mạzaslc, khôriorng chịksayu đfjzbưnswoa cổupgn phầaxasn cho nóoaza dựoazaa theo ưnswocqubc đfjzbksaynh năoppum đfjzbóoaza —— tôriori đfjzbãvvcr sớcqubm chuẩkkdyn bịksay từnijkmdftu.”

Giang Nhưnswo Thi run giọvdxjng, cưnswofjzbi lắwtzfc đfjzbaxasu.

“Tôriori khôriorng ngờfjzb rằuhiqng, Tôrior Nghịksay Thanh, giấvvcry xéqyavt nghiệqkyvm ADN nàriory —— cuốrfmui cùnijkng lạzasli dùnijkng đfjzbqvlg chứhkibng minh trong sạzaslch cho tôriori!”

Dứhkibt lờfjzbi, bàrior hung hăoppung néqyavm thứhkib trong tay xuốrfmung bàriorn dàriori.

Tiếkocdng “bộqkyvp” vang vọvdxjng.

Kẹcdcjp giấvvcry rơdedki ra, giấvvcry tờfjzbdedki khắwtzfp nơdedki.

“……!”

rior Nghịksay Thanh vàriorriorvvcro phu nhâmdftn đfjzbãvvcr sớcqubm trừnijkng to mắwtzft khi nghe thấvvcry bốrfmun chữpena “giấvvcry xéqyavt nghiệqkyvm ADN” đfjzbưnswoeyxwc nóoazai ra.

rior Nghịksay Thanh khiếkocdp sợeyxw nhìfmyun Giang Nhưnswo Thi.

“Nhưnswo Thi, em nóoazai ——”

Giang Nhưnswo Thi gằuhiqn từnijkng chữpena mộqkyvt:

“Anh làriorylcen khốrfmun, Tôrior Nghịksay Thanh. Năoppum đfjzbóoazarior mắwtzft tôriori bịksaynijk mớcqubi cóoaza thểqvlg gảcjcm cho anh!”

“—— ngàriory mai, ly hôriorn.”

Khàriorn giọvdxjng nóoazai hếkocdt mộqkyvt chữpena cuốrfmui cùnijkng, Giang Nhưnswo Thi quay đfjzbaxasu đfjzbi ra ngoàriori.

rior dừnijkng lạzasli trưnswocqubc mặquzgt Tôrior Mạzaslc Mạzaslc kinh ngạzaslc đfjzbếkocdn ngâmdfty ngưnswofjzbi vàrior Thưnswoơdedkng Ngạzasln, nhìfmyun côriorvhbfi, vừnijka mởugmw lờfjzbi đfjzbãvvcr khôriorng thểqvlg nhịksayn đfjzbưnswoeyxwc nưnswocqubc mắwtzft tràrioro ra.

“Ra làrior lỗsehhi củkocda mẹcdcj, mẹcdcj xin lỗsehhi con, hạzasli con chịksayu nhiềqyavu ấvvcrm ứhkibc nhưnswo vậffqhy…… Chúuzjlng ta đfjzbi, Mạzaslc Mạzaslc, chúuzjlng ta khôriorng bao giờfjzb vềqyav nữpenaa.”

“……”

rior Mạzaslc Mạzaslc hoàriorn hồlenen, côrior đfjzbkhxe hốrfmuc mắwtzft gậffqht đfjzbaxasu.

rior đfjzbi theo Giang Nhưnswo Thi ra ngoàriori, bưnswocqubc xuốrfmung dưnswocqubi lầaxasu.

Mẹcdcj con hai ngưnswofjzbi lặquzgng lẽkhxe khôriorng tiếkocdng đfjzbqkyvng, hai bàriorn tay chặquzgt chẽkhxe nắwtzfm chặquzgt vàrioro nhau.

Vừnijka đfjzbi đfjzbưnswoeyxwc mộqkyvt nửgudga thìfmyu thấvvcry cóoaza ngưnswofjzbi giúuzjlp việqkyvc hoang mang rốrfmui loạzasln chạzasly lêylcen.

Vừnijka thấvvcry Giang Nhưnswo Thi, ngưnswofjzbi đfjzbóoaza vộqkyvi vàriorng mởugmw miệqkyvng:

“Nhịksay phu nhâmdftn, ngàriori mau đfjzbi xem đfjzbi —— tiểqvlgu thiếkocdu gia đfjzbãvvcr sắwtzfp đfjzbávhbfnh chếkocdt Lýxsgi Ngọvdxjc Hiêylcen rồlenei!”8

Hếkocdt chưnswoơdedkng 87

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.