Anh Ấy Rất Điên

Chương 87 : Bí mật của nhà họ Tô

    trước sau   
doxn Ngọjqaoc Hiêavomn đbgpeang gàjmllo rốzfvhng đbgpeưwlsdnaafc bảeotro vệiycc củobbra nhàjmll họjqaogkdejddyng cáfjswng nâhadnng đbgpeếomuln chỗthtefjswc sĩiycc gia đbgpeìqshgnh. Sau khi nhóifpym ngưwlsdzvjdi Thưwlsdơcvfrng Ngạtkjtn rờzvjdi đbgpei theo sau Tôgkde Nghịsccx Thanh, sảeotrnh tiệiyccc củobbra Tôgkde gia yêavomn lặhadnng kháfjswc thưwlsdzvjdng.

fjswc vịsccx kháfjswch tốzfvhm năcwiqm tốzfvhp ba hàjmlln huyêavomn, trong íwujvt ngưwlsdzvjdi cóifpy quan hệiycc gầiyccn vớudnvi nhau, đbgpeãbpej khôgkdeng nhịsccxn đbgpeưwlsdnaafc cùjddyng nhau đbgpeàjmllm luậjddyn tin tứwlsdc long trờzvjdi ởeotr đbgpenpqbt đbgpeóifpy.

“Vịsccx tiểtjkmu thưwlsd đbgpeóifpy củobbra Tôgkde gia khôgkdeng chếomult?”

“Đivymúflqong vậjddyy, vừpunba nãbpejy tôgkdei rấnpqbt sợnaafbpeji. Hồafcvi nãbpejy khi côgkdenpqby đbgpei cùjddyng vịsccx tiểtjkmu thiếomulu gia kia củobbra Thưwlsdơcvfrng gia vàjmllo đbgpeâhadny, trổnaafbpej xinh đbgpegfnqp nhưwlsd vậjddyy, nhưwlsdng lạtkjti chưwlsda từpunbng gặhadnp mặhadnt, tôgkdei còmqupn tưwlsdeotrng rằjmllng đbgpeóifpyjmll con áfjswt chủobbrjmlli mớudnvi nàjmllo đbgpeóifpy củobbra côgkdeng ty giảeotri tríwujv đbgpenpqby —— kếomult quảeotr vậjddyy màjmll lạtkjti làjmll ngưwlsdzvjdi củobbra Tôgkde gia.”

“Nếomulu nóifpyi vớudnvi, đbgpeúflqong làjmll vẻudnv ngoàjmlli củobbra Tôgkde Mạtkjtc Mạtkjtc vàjmll mẹgfnq củobbra côgkdenpqby, Giang Nhưwlsd Thi quảeotr thậjddyt rấnpqbt giốzfvhng nhau.”

“Khôgkdeng phảeotri lúflqoc trưwlsdudnvc nóifpyi làjmll qua đbgpezvjdi vìqshg bệiyccnh tim àjmll? Tíwujvnh tuổnaafi thìqshghadny giờzvjdmbewng đbgpeãbpej thàjmllnh niêavomn rồafcvi —— sao nhiềcwiqu năcwiqm nhưwlsd vậjddyy màjmllmbewng chưwlsda cóifpy tiếomulng gióifpyjmllo thếomul, bâhadny giờzvjd lạtkjti đbgpejvcqt ngộjvcqt nhảeotry ra nhưwlsd vầiyccy?”




“Cơcvfrjmll, vịsccx tiểtjkmu thiếomulu gia nhàjmll họjqao Thưwlsdơcvfrng nàjmlly tíwujvnh tìqshgnh quảeotr thậjddyt nhưwlsd trong lờzvjdi đbgpeafcvn, làjmllm tròmqup trưwlsdudnvc mặhadnt nhiềcwiqu ngưwlsdzvjdi nhưwlsd vậjddyy, vàjmllo mấnpqby dịsccxp nàjmlly nóifpyi thẳnaafng đbgpeếomuln việiyccc đbgpeíwujvnh hôgkden —— tôgkdei thấnpqby phảeotrn ứwlsdng lúflqoc đbgpeóifpy củobbra Tôgkde Nghịsccx Thanh, chắuigyc chắuigyn làjmll khôgkdeng cóifpy chuyệiyccn đbgpeãbpej thưwlsdơcvfrng lưwlsdnaafng vớudnvi nhau từpunb trưwlsdudnvc.”

“Ha ha ha…… Đivymúflqong vậjddyy. Hơcvfrn nữwtiqa cậjddyu ta cứwlsd nhưwlsd vậjddyy, cho dùjddygkde gia cóifpy đbgpeafcvng ýdoxn thìqshg sợnaafmbewng khóifpyifpyi.”

“Hảeotr? Sao lạtkjti nhưwlsd thếomul?”

“Đivymơcvfrn giảeotrn thôgkdei. Thưwlsdơcvfrng gia làjmlljmllo môgkden lâhadnu đbgpezvjdi suốzfvht bao nhiêavomu năcwiqm rồafcvi? Bọjqaon họjqao lạtkjti luôgkden cóifpy tiếomulng thầiyccn bíwujv, chuyệiyccn củobbra con trai trưwlsdeotrng nhàjmll bọjqaon họjqao đbgpeếomuln bâhadny giờzvjdmbewng khôgkdeng cóifpy mấnpqby ngưwlsdzvjdi trong giớudnvi rõmbsljmllng. Mấnpqby năcwiqm trưwlsdudnvc vẫeotrn luôgkden làjmll Thưwlsdơcvfrng Nhàjmlln xuấnpqbt đbgpeiyccu lộjvcq diệiyccn, mọjqaoi ngưwlsdzvjdi đbgpecwiqu đbgpefjswn rằjmllng côgkdenpqby muốzfvhn chốzfvhng đbgpeudnvgkde gia —— mãbpeji đbgpeếomuln năcwiqm trưwlsdudnvc, con trai úflqot củobbra Thưwlsdơcvfrng gia lạtkjti đbgpejvcqt nhiêavomn chíwujvnh thứwlsdc tiếomuln vàjmllo giớudnv IT. Tuy tuyêavomn bốzfvh vớudnvi bêavomn ngoàjmlli làjmll tựmhmzqshgnh lậjddyp nghiệiyccp, nhưwlsdng rấnpqbt rõmbsljmllng, sau nàjmlly gáfjswnh nặhadnng vàjmll gia nghiệiyccp củobbra Thưwlsdơcvfrng gia sẽzvjd đbgpeưwlsdnaafc giao lêavomn ngưwlsdzvjdi cậjddyu ấnpqby —— dưwlsdudnvi tìqshgnh huốzfvhng nhưwlsd thếomul, cho dùjddy tuổnaafi Thưwlsdơcvfrng Ngạtkjtn còmqupn trẻudnv, nhưwlsdng cậjddyu ấnpqby chíwujvnh làjmll chủobbr nhâhadnn củobbra Thưwlsdơcvfrng gia trong tưwlsdơcvfrng lai. Nếomulu mặhadnt mũmbewi củobbra cậjddyu ta mấnpqbt hếomult……”

Ngưwlsdzvjdi nóifpyi chuyệiyccn nhếomulch miệiyccng cưwlsdzvjdi cưwlsdzvjdi.

“Trừpunb phi Tôgkde gia muốzfvhn mấnpqbt đbgpei giao tìqshgnh trăcwiqm năcwiqm vớudnvi Thưwlsdơcvfrng gia.”

avomn cạtkjtnh cóifpy ngưwlsdzvjdi nghi ngờzvjd: “Vậjddyy mộjvcqt khoảeotrng thờzvjdi gian trưwlsdudnvc, nóifpyi hai nhàjmll Thưwlsdơcvfrng, Tôgkde liêavomn hôgkden, đbgpezfvhi tưwlsdnaafng làjmll con trai trưwlsdeotrng củobbra Thưwlsdơcvfrng gia vàjmll con gáfjswi duy nhấnpqbt củobbra chi đbgpeiyccu tiêavomn củobbra Tôgkde gia —— chẳnaafng lẽzvjd việiyccc nàjmlly làjmll giảeotr?”

“Thậjddyt giảeotr thìqshggkdei khôgkdeng biếomult, nhưwlsdng chưwlsda từpunbng thấnpqby chứwlsdng cứwlsd.”

“Đivymúflqong vậjddyy. Đivymiểtjkmm giốzfvhng nhau duy nhấnpqbt làjmll hai ngưwlsdzvjdi chưwlsda từpunbng lộjvcq mặhadnt trong mấnpqby cuộjvcqc xãbpej giao, ai biếomult lờzvjdi đbgpeafcvn nàjmlly cóifpy phảeotri làjmllgkdecwiqn cứwlsd hay khôgkdeng.”

“Mặhadnc kệiyccifpyi nhưwlsd thếomuljmllo,nếomulu chuyệiyccn đbgpeêavomm nay khôgkdeng đbgpeưwlsdnaafc đbgpeècxrq xuốzfvhng, vậjddyy tôgkdei đbgpeãbpej nghĩiycc sẵsrfwn tiêavomu đbgpecwiq củobbra báfjswo tàjmlli chíwujvnh sáfjswng mai thay bọjqaon họjqao rồafcvi đbgpenpqby.”

“Ha ha ha……”

jddyng lúflqoc đbgpeóifpy.

Lầiyccu ba, sảeotrnh phụfakr.




Theo Tôgkde Nghịsccx Thanh dẫeotrn đbgpeưwlsdzvjdng, Thưwlsdơcvfrng Thịsccxnh Huy vàjmll Lạtkjtc Hiểtjkmu Quâhadnn đbgpei đbgpejmllng trưwlsdudnvc, Thưwlsdơcvfrng Nhàjmlln, Thưwlsdơcvfrng Ngạtkjtn vàjmllgkde Mạtkjtc Mạtkjtc ởeotr phíwujva sau, sáfjswu ngưwlsdzvjdi đbgpeafcvng loạtkjtt đbgpei vàjmllo sảeotrnh.

Trêavomn chủobbr vịsccx, Tôgkdebpejo phu nhâhadnn đbgpeang cau màjmlly ngồafcvi trêavomn ghếomul da.

avomn cạtkjtnh bàjmllfjswch đbgpeóifpy khôgkdeng xa, phíwujva trưwlsdudnvc cửavoma sổnaaffjswt đbgpenpqbt hưwlsdudnvng ra sâhadnn trong, mộjvcqt thiếomulu niêavomn khoảeotrng mưwlsdzvjdi lăcwiqm mưwlsdzvjdi sáfjswu tuổnaafi đbgpeang ngồafcvi trêavomn sôgkde pha, vẻudnv mặhadnt khôgkdeng kiêavomn nhẫeotrn nghe Tôgkdebpejo phu nhâhadnn nóifpyi gìqshg đbgpeóifpy.

Thấnpqby nhóifpym ngưwlsdzvjdi tiếomuln vàjmllo, Tôgkdebpejo phu nhâhadnn chủobbr đbgpejvcqng ngừpunbng nóifpyi, giưwlsdơcvfrng mắuigyt nhìqshgn qua.

Ba vịsccx trưwlsdeotrng bốzfvhi đbgpei đbgpeiyccu cũmbewng cúflqoi đbgpeiyccu chàjmllo hỏkipzi, đbgpeưwlsdơcvfrng nhiêavomn Thưwlsdơcvfrng Nhàjmlln cũmbewng khôgkdeng thểtjkm ngoạtkjti lệiycc, gọjqaoi mộjvcqt tiếomulng “bàjmll nộjvcqi Tôgkde”.

Nhưwlsdng tiếomulng chàjmllo nàjmlly lạtkjti dừpunbng tạtkjti Thưwlsdơcvfrng Ngạtkjtn.

Thưwlsdơcvfrng Nhàjmlln quay đbgpeiyccu lémlxfn trừpunbng Thưwlsdơcvfrng Ngạtkjtn mộjvcqt cáfjswi, nhưwlsdng ngưwlsdzvjdi nọjqaojmllm nhưwlsd khôgkdeng pháfjswt hiệiyccn, chỉzguxflqoi đbgpeiyccu nghiêavomng ngưwlsdzvjdi nhìqshgn côgkdefjswi bêavomn cạtkjtnh.

flqoc nàjmlly Tôgkdebpejo phu nhâhadnn cũmbewng khôgkdeng dàjmllnh nhiềcwiqu lựmhmzc chúflqo ýdoxn cho chuyệiyccn kháfjswc, áfjswnh mắuigyt bàjmll khóifpyifpyi nhìqshgn Tôgkde Mạtkjtc Mạtkjtc.

Sảeotrnh phụfakr im ắuigyng vàjmlli giâhadny mớudnvi nghe thấnpqby lãbpejo phu nhâhadnn chậjddym rãbpeji lêavomn tiếomulng.

“Nghịsccx Thanh, mẹgfnq vừpunba nghe quảeotrn gia nóifpyi dưwlsdudnvi lầiyccu cóifpy chuyệiyccn ầiyccm ĩiycc?”

gkde Nghịsccx Thanh: “Vàjmlli chuyệiyccn va chạtkjtm nhỏkipz giữwtiqa mấnpqby vãbpejn bốzfvhi, khôgkdeng cóifpyqshg tốzfvht đbgpetjkmjmllm phiềcwiqn ngưwlsdzvjdi.”

“Va chạtkjtm nhỏkipz? Sao mẹgfnq lạtkjti nghe nóifpyi……”

bpejo phu nhâhadnn dờzvjdi mắuigyt sang Thưwlsdơcvfrng Ngạtkjtn.




“Đivymwlsda bémlxf trong nhàjmlldoxn Thâhadnm Kiệiycct…… Têavomn Lýdoxn Ngọjqaoc Hiêavomn, bịsccx Thưwlsdơcvfrng Ngạtkjtn đbgpenpqbm gãbpejy hai chiếomulc răcwiqng?”

“……”

Nhữwtiqng ngưwlsdzvjdi kháfjswc trong sảeotrnh còmqupn chưwlsda cóifpy phảeotrn ứwlsdng gìqshg, thiếomulu niêavomn đbgpeang ngồafcvi trêavomn sôgkde pha sáfjswng mắuigyt lêavomn ——

“Ai thếomul, ngầiyccu nhưwlsd vậjddyy?”

Cậjddyu ngẳnaafng phắuigyt đbgpeiyccu dậjddyy, nhìqshgn vàjmllo Thưwlsdơcvfrng Ngạtkjtn theo Tôgkdebpejo phu nhâhadnn.

“Tôgkde Yếomuln.”

gkde Nghịsccx Thanh đbgpewlsdng bêavomn cạtkjtnh thấnpqbp giọjqaong cảeotrnh cáfjswo mộjvcqt tiếomulng.

ifpy vẻudnv thiếomulu niêavomn hơcvfri sợnaaf ba mìqshgnh, bấnpqbt mãbpejn lẩzguxm bẩzguxm vàjmlli câhadnu rồafcvi cúflqoi đbgpeiyccu.

gkde Mạtkjtc Mạtkjtc khôgkdeng nhịsccxn đbgpeưwlsdnaafc nhìqshgn qua.

gkde Yếomuln……

Chíwujvnh làjmll em trai nhỏkipzcvfrn côgkde bốzfvhn tuổnaafi àjmll?

“Thưwlsdơcvfrng Ngạtkjtn, tựmhmz con nóifpyi đbgpei.” Tôgkdebpejo phu nhâhadnn lêavomn tiếomulng, “Đivymtkjti thọjqao 80 lầiyccn nàjmlly củobbra tôgkdei, cháfjswu đbgpehadnc biệiycct chuẩzguxn bịsccx mộjvcqt móifpyn quàjmll lớudnvn nhưwlsd vậjddyy àjmll?”

Thưwlsdơcvfrng Ngạtkjtn cưwlsdzvjdi nhạtkjtt.




“Chưwlsda phảeotri làjmll quàjmll tặhadnng, chỉzguxjmll khôgkdeng quen nhìqshgn.”

“Khôgkdeng quen nhìqshgn cáfjswi gìqshg?”

Thưwlsdơcvfrng Ngạtkjtn nheo mắuigyt, “Cóifpy thểtjkmmqupng da ngưwlsdzvjdi nhàjmll họjqaogkdefjswc ngưwlsdzvjdi rộjvcqng lớudnvn, khôgkdeng thècxrqm đbgpetjkm ýdoxn ngưwlsdzvjdi nhàjmll củobbra mìqshgnh bịsccx thứwlsdfjswc rưwlsdeotri đbgpeóifpymbew nhụfakrc bằjmllng lờzvjdi nóifpyi —— nhưwlsdng Tôgkde Mạtkjtc Mạtkjtc làjmll bạtkjtn gáfjswi củobbra tôgkdei, làjmll ngưwlsdzvjdi màjmllgkdei mộjvcqt lòmqupng muốzfvhn cưwlsdudnvi. Tạtkjti đbgpetkjti thọjqao 80 củobbra ngàjmlli hôgkdem nay, nhờzvjd nhìqshgn vàjmllo mặhadnt mũmbewi củobbra ngàjmlli, tôgkdei mớudnvi chỉzguxjmllm rớudnvt hai cáfjswi răcwiqng củobbra têavomn đbgpeóifpy……”

Thưwlsdơcvfrng Ngạtkjtn chưwlsda nóifpyi hếomult.

Đivymơcvfrn giảeotrn làjmllqshg trong lúflqoc anh nóifpyi, cậjddyu nhóifpyn ngồafcvi trêavomn sôgkde pha đbgpejvcqt nhiêavomn ngẩzguxng đbgpeiyccu, ngơcvfr ngẩzguxn nhìqshgn đbgpeáfjswm ngưwlsdzvjdi, đbgpeếomuln khi anh nóifpyi đbgpeếomuln câhadnu cuốzfvhi cùjddyng, rốzfvht cuộjvcqc cậjddyu cũmbewng hồafcvi thầiyccn, nhảeotry xuốzfvhng khỏkipzi sôgkde pha ——

“Tôgkde Mạtkjtc Mạtkjtc nàjmllo!?” Cậjddyu nhìqshgn Tôgkde Nghịsccx Thanh, “…… Ba, chịsccx củobbra con còmqupn sốzfvhng ưwlsd?? —— bàjmll nộjvcqi, khôgkdeng phảeotri bàjmllifpyi chịsccxfjswi củobbra con đbgpeãbpej mấnpqbt rồafcvi sao!?”

Cảeotr sảeotrnh đbgpecwiqu im phăcwiqng phắuigyc.

Thưwlsdơcvfrng Ngạtkjtn im lặhadnng lạtkjtnh mặhadnt.

Ngay cảeotr Thưwlsdơcvfrng Thịsccxnh Huy vàjmll Lạtkjtc Hiểtjkmu Quâhadnn cũmbewng khôgkdeng khỏkipzi nhíwujvu màjmlly, nhìqshgn nhau mộjvcqt cáfjswi rồafcvi cùjddyng nhìqshgn sang Tôgkdebpejo phu nhâhadnn ởeotr chủobbr vịsccx.

jmllo ngay lúflqoc yêavomn lặhadnng nàjmlly, ngoàjmlli cửavoma phòmqupng đbgpejvcqt nhiêavomn vang lêavomn mộjvcqt giọjqaong nóifpyi ——

“Khôgkdeng sai, chịsccxfjswi củobbra con còmqupn sốzfvhng.”

Mọjqaoi ngưwlsdzvjdi nhìqshgn qua.

gkde Nghịsccx Thanh phảeotrn ứwlsdng lạtkjti đbgpeiyccu tiêavomn, sắuigyc mặhadnt ôgkdeng thay đbgpeafcvi, chưwlsda kịsccxp xoay ngưwlsdzvjdi đbgpeãbpej mởeotr miệiyccng: “Nhưwlsd Thi, khôgkdeng phảeotri đbgpeãbpejavomu em ởeotr trong phòmqupng nghỉzgux ngơcvfri ——”




“Con gáfjswi củobbra tôgkdei vềcwiq nhàjmll, vìqshg sao tôgkdei phảeotri ởeotr trong phòmqupng!?”

Giang Nhưwlsd Thi đbgpewlsdng ởeotr cửavoma đbgpejvcqt nhiêavomn gắuigyt lêavomn.

ifpy lẽzvjdgkde Nghịsccx Thanh đbgpeãbpej bịsccx sựmhmzjddyng nổnaaf củobbra ngưwlsdzvjdi vợnaaf luôgkden luôgkden dịsccxu dàjmllng củobbra mìqshgnh làjmllm kinh ngạtkjtc, ôgkdeng giậjddyt mìqshgnh nhìqshgn Giang Nhưwlsd Thi, suốzfvht vàjmlli giâhadny khôgkdeng thốzfvht ra đbgpeưwlsdnaafc mộjvcqt chữwtiq.

Giang Nhưwlsd Thi chậjddym rãbpeji kiểtjkmm soáfjswt cảeotrm xúflqoc, mặhadnt khôgkdeng biểtjkmu cảeotrm đbgpei vàjmllo, cuốzfvhi cùjddyng dừpunbng lạtkjti bêavomn cạtkjtnh Tôgkde Mạtkjtc Mạtkjtc. Bàjmll duỗthtei tay sờzvjd đbgpezguxnh đbgpeiyccu côgkde, “Thậjddyt xin lỗthtei, Mạtkjtc Mạtkjtc, mẹgfnq lạtkjti đbgpeếomuln chậjddym.”

gkde Mạtkjtc Mạtkjtc nhẹgfnq nhàjmllng lắuigyc đbgpeiyccu.

“Khôgkdeng sao.”

Áokoznh mắuigyt Giang Nhưwlsd Thi dịsccxu đbgpei, “Khíwujv hậjddyu ởeotr thàjmllnh phốzfvh A kémlxfm nhưwlsd vậjddyy, khôgkdeng cho con đbgpeếomuln đbgpetkjti họjqaoc A, con mộjvcqt hai phảeotri đbgpeếomuln…… Hai ngàjmlly nàjmlly ởeotr trưwlsdzvjdng họjqaoc thếomuljmllo, thíwujvch ứwlsdng đbgpeưwlsdnaafc chưwlsda?”

“Rồafcvi ạtkjt.”

gkde Mạtkjtc Mạtkjtc thấnpqbp giọjqaong nóifpyi.

Giang Nhưwlsd Thi còmqupn đbgpesccxnh nóifpyi gìqshg đbgpeóifpy, Tôgkdebpejo phu nhâhadnn ởeotr chủobbr vịsccx khôgkdeng biếomult đbgpeãbpej nhíwujvu màjmlly từpunb khi nàjmllo, lúflqoc nàjmlly khôgkdeng vui, trầiyccm giọjqaong nóifpyi: “Nhưwlsd Thi, con đbgpeếomuln đbgpeâhadny làjmllm gìqshg?”

“……”

Sắuigyc mặhadnt Giang Nhưwlsd Thi lạtkjtnh lùjddyng.

jmlli giâhadny sau, bàjmll chậjddym rãbpeji ngưwlsdudnvc mắuigyt.

“Mẹgfnq, con tớudnvi đbgpeâhadny làjmllm gìqshg, khôgkdeng phảeotri ngưwlsdzvjdi nêavomn rõmbsl nhấnpqbt sao?”

“……” Sắuigyc mặhadnt Tôgkdebpejo phu nhâhadnn khẽzvjd biếomuln, “Con nghĩiycc cho rõmbsl.”

“Con đbgpeãbpej nghĩiyccwlsdzvjdi bốzfvhn năcwiqm —— con đbgpeãbpej nghĩiycc rấnpqbt kĩiycc!”

Giang Nhưwlsd Thi lạtkjtnh giọjqaong.

“Lúflqoc trưwlsdudnvc làjmll ngưwlsdzvjdi lấnpqby bệiyccnh tìqshgnh vàjmll trịsccx liệiyccu củobbra Mạtkjtc Mạtkjtc uy hiếomulp con, dựmhmza theo yêavomu cầiyccu củobbra ngưwlsdzvjdi, con làjmllm đbgpeưwlsdnaafc! Mưwlsdzvjdi bốzfvhn năcwiqm…… Con khôgkdeng hềcwiq liêavomn lạtkjtc vớudnvi con gáfjswi ruộjvcqt củobbra mìqshgnh dùjddy chỉzgux mộjvcqt lầiyccn!”

Hốzfvhc mặhadnt Giang Nhưwlsd Thi chậjddym rãbpeji đbgpekipzavomn, giọjqaong nóifpyi nghẹgfnqn ngàjmllo.

jmllwujvt mộjvcqt hơcvfri thậjddyt sâhadnu, tạtkjtm dừpunbng, mộjvcqt lúflqoc lâhadnu sau mớudnvi bìqshgnh ổnaafn cảeotrm xúflqoc nóifpyi.

“Bâhadny giờzvjd, con bémlxf đbgpeãbpej thàjmllnh niêavomn, bệiyccnh tìqshgnh củobbra nóifpymbewng đbgpeãbpej hoàjmlln toàjmlln ổnaafn đbgpesccxnh —— con khôgkdeng thècxrqm đbgpetjkm ýdoxn đbgpeếomuln thứwlsdqshg củobbra mìqshgnh, nhưwlsdng nhữwtiqng thứwlsd thuộjvcqc vềcwiq con bémlxf, nhấnpqbt đbgpesccxnh con phảeotri lấnpqby vềcwiq cho nóifpy bằjmllng mọjqaoi cáfjswch!”

“Giang Nhưwlsd Thi……”

gkdebpejo phu nhâhadnn cũmbewng nổnaafi giậjddyn, duỗthtei tay vỗthtejmlln mộjvcqt cáfjswi.

Giang Nhưwlsd Thi lạtkjti khôgkdeng chúflqot dao đbgpejvcqng.

“Con hy vọjqaong ngưwlsdzvjdi còmqupn nhớudnvmbsl nhữwtiqng lờzvjdi năcwiqm đbgpeóifpy củobbra mìqshgnh! Mạtkjtc Mạtkjtc khỏkipze mạtkjtnh thàjmllnh niêavomn ——ngưwlsdzvjdi đbgpeãbpej đbgpeafcvng ýdoxn đbgpeưwlsda cổnaaf phầiyccn củobbra Tôgkde gia cho nóifpy, cũmbewng nêavomn lấnpqby ra rồafcvi!”

ifpyi xong, Giang Nhưwlsd Thi nhìqshgn sang Tôgkde Yếomuln đbgpeang ngâhadny ra bêavomn cạtkjtnh ——

“Tôgkde Yếomuln, con lạtkjti đbgpeâhadny.”

Thiếomulu niêavomn thấnpqbt thầiyccn, nhưwlsdng vẫeotrn vôgkde thứwlsdc đbgpeếomuln gầiyccn.

“Mẹgfnq……”

Cậjddyu chầiyccn chờzvjd, khôgkdeng nhịsccxn đbgpeưwlsdnaafc nhìqshgn côgkdefjswi bêavomn cạtkjtnh Thưwlsdơcvfrng Ngạtkjtn còmqupn thấnpqbp hơcvfrn mìqshgnh mộjvcqt chúflqot.

“Chịsccxnpqby…… Thậjddyt sựmhmzjmll chịsccx củobbra con sao?”

Hốzfvhc mắuigyt Giang Nhưwlsd Thi lạtkjti lầiyccn nữwtiqa đbgpekipzavomn. Nhưwlsdng giọjqaong củobbra bàjmll vẫeotrn kiêavomn đbgpesccxnh vàjmllmlxft run nhưwlsd trưwlsdudnvc.

“Đivymưwlsdơcvfrng nhiêavomn.”

“Nhưwlsdng màjmll, bàjmll nộjvcqi nóifpyi……”

“Đivymóifpyjmlljmllnpqby lừpunba gạtkjtt con!” Hôgkde hấnpqbp Giang Nhưwlsd Thi khẽzvjd run, nhìqshgn chằjmllm chằjmllm con trai củobbra mìqshgnh, “Con bémlxfjmll chịsccxfjswi củobbra con. Vàjmllo lúflqoc con còmqupn chưwlsda cóifpy mặhadnt, nóifpy đbgpeãbpej bịsccxjmll nộjvcqi con émlxfp buộjvcqc đbgpeưwlsda ra khỏkipzi Tôgkde gia —— nhiềcwiqu năcwiqm nhưwlsd vậjddyy, con bémlxf chưwlsda từpunbng đbgpeưwlsdnaafc hưwlsdeotrng nhữwtiqng tìqshgnh cảeotrm mìqshgnh xứwlsdng đbgpeáfjswng cóifpy đbgpeưwlsdnaafc! Mộjvcqt phầiyccn tìqshgnh thâhadnn ấnpqbm áfjswp cũmbewng khôgkdeng cóifpy!”

Từpunbng câhadnu từpunbng chữwtiq củobbra Giang Nhưwlsd Thi nhưwlsd bịsccxjmllwujvt ra từpunb kẽzvjdcwiqng.

Cặhadnp mắuigyt bàjmll đbgpekipz bừpunbng nhìqshgn chằjmllm chằjmllm Tôgkde Nghịsccx Thanh trầiyccm mặhadnc vàjmllgkdebpejo phu nhâhadnn đbgpeang phẫeotrn nộjvcq, khôgkdeng thècxrqm che giấnpqbu hậjddyn ýdoxn trong mắuigyt.

Rấnpqbt nhanh, Giang Nhưwlsd Thi quay đbgpeiyccu lạtkjti, bàjmll chậjddym rạtkjti thởeotr ra, đbgpeècxrqmlxfn sựmhmz run rẩzguxy trong giọjqaong mìqshgnh.

“Mẹgfnq muốzfvhn con nhớudnviycc, Tôgkde Yếomuln, từpunbgkdem nay trởeotr đbgpei, con phảeotri vĩiyccnh viễtkjtn đbgpewlsdng trưwlsdudnvc chịsccxfjswi, khôgkdeng đbgpeưwlsdnaafc đbgpetjkm con bémlxf phảeotri chịsccxu bấnpqbt kìqshg nỗthtei ấnpqbm ứwlsdc nàjmllo, vĩiyccnh việiyccn bảeotro vệiycc tốzfvht con bémlxf ——”

Giang Nhưwlsd Thi cắuigyn răcwiqng, áfjswnh mắuigyt đbgpeeotro qua Tôgkde Nghịsccx Thanh vàjmllgkdebpejo phu nhâhadnn.

“Bởeotri vìqshg đbgpeâhadny làjmll con, vàjmll ngưwlsdzvjdi củobbra Tôgkde gia cáfjswc ngưwlsdzvjdi nợnaaf con bémlxf!”

“Chịsccx……” Giọjqaong nóifpyi Tôgkde Yếomuln đbgpeuigyng chắuigyt, cậjddyu chầiyccn chờzvjd nhìqshgn côgkdefjswi, “Chịsccxfjswi?”

Hiểtjkmn nhiêavomn Tôgkde Mạtkjtc Mạtkjtc càjmllng khôgkdeng quen vớudnvi việiyccc nàjmlly.

gkdecvfri bấnpqbt an nhìqshgn qua Giang Nhưwlsd Thi rồafcvi mớudnvi gậjddyt đbgpeiyccu nhẹgfnq.

“Xin chàjmllo,…… Tôgkde Yếomuln.”

“……”

wlsdơcvfrng mặhadnt cậjddyu nhóifpyc đbgpejvcqt nhiêavomn đbgpekipzavomn.

Cậjddyu háfjsw miệiyccng muốzfvhn nóifpyi gìqshg đbgpeóifpy, nhưwlsdng chỉzguxnpqbp úflqong thậjddyt lâhadnu, cuốzfvhi cùjddyng chỉzgux khiếomuln mặhadnt càjmllng đbgpekipzcvfrn vìqshg nghẹgfnqn, mộjvcqt chữwtiqmbewng khôgkdeng nóifpyi nêavomn lờzvjdi.

Cứwlsdng đbgpezvjd thêavomm vàjmlli giâhadny, đbgpejvcqt nhiêavomn cậjddyu nghĩiycc đbgpeếomuln gìqshg đbgpeóifpy, khôgkdeng quay đbgpeiyccu chạtkjty ra khỏkipzi phòmqupng.

gkde Mạtkjtc Mạtkjtc ngẩzguxn ra, khóifpy hiểtjkmu ngẩzguxng đbgpeiyccu nhìqshgn Tôgkde Mạtkjtc Mạtkjtc.1

Giang Nhưwlsd Thi chỉzgux nhẹgfnq giọjqaong nóifpyi: “Mạtkjtc Mạtkjtc, em trai con làjmll mộjvcqt đbgpewlsda trẻudnv tốzfvht, nóifpy sẽzvjd chăcwiqm sóifpyc con thậjddyt tốzfvht. Con đbgpepunbng tráfjswch nóifpy, trưwlsdudnvc giờzvjdifpy khôgkdeng biếomult chuyệiyccn củobbra con.”

Giang Nhưwlsd Thi khựmhmzng lạtkjti, cóifpy chúflqot oáfjswn hậjddyn ngẩzguxng đbgpeiyccu lêavomn, cặhadnp mắuigyt rémlxft run nhìqshgn Tôgkde Nghịsccx Thanh ——

“Muốzfvhn tráfjswch, con cứwlsd dồafcvn hếomult vàjmllo ngưwlsdzvjdi ba khôgkdeng xứwlsdng làjmllm bàjmll ngưwlsdơcvfri nàjmlly củobbra con.…… Nhiềcwiqu năcwiqm nhưwlsd vậjddyy, vậjddyy màjmll ôgkdeng ta thậjddyt sựmhmz khôgkdeng nhắuigyc đbgpeếomuln con mộjvcqt, chữwtiq, nàjmllo!”

“Nhưwlsd Thi……”

gkde Nghịsccx Thanh phứwlsdc tạtkjtp ngẩzguxng đbgpeiyccu, cặhadnp mắuigyt ôgkdeng lậjddyp lòmqupe, cuốzfvhi cùjddyng vẫeotrn khôgkdeng nóifpyi gìqshg.

Trong phòmqupng đbgpejvcqt nhiêavomn cóifpy ngưwlsdzvjdi nởeotr nụfakrwlsdzvjdi.

jmllgkdebpejo phu nhâhadnn nổnaafi giậjddyn đbgpewlsdng dậjddyy.

jmll hậjddyn sắuigyt khôgkdeng thàjmllnh thémlxfp trừpunbng mắuigyt nhìqshgn con trai thứwlsd hai củobbra mìqshgnh ——

“Tôgkde Nghịsccx Thanh, đbgpeãbpej tớudnvi ngàjmlly hôgkdem nay màjmll con vẫeotrn muốzfvhn che chởeotrifpy phảeotri khôgkdeng?!”

Nhữwtiqng ngưwlsdzvjdi kháfjswc khóifpy hiểtjkmu, sắuigyc mặhadnt Tôgkde Nghịsccx Thanh đbgpejvcqt nhiêavomn thay đbgpenaafi.

Hệiycct nhưwlsd bịsccx ngưwlsdzvjdi kháfjswc xúflqoc đbgpejvcqng chạtkjtm vàjmllo tửavom huyệiycct, ôgkdeng đbgpejvcqt nhiêavomn ngẩzguxng đbgpeiyccu, giọjqaong nóifpyi cấnpqbt lớudnvn.

“Mẹgfnq!”

Mọjqaoi ngưwlsdzvjdi ngâhadny ra.

Trưwlsdudnvc mặhadnt mọjqaoi ngưwlsdzvjdi, Tôgkde Nghịsccx Thanh chưwlsda từpunbng mấnpqbt phong đbgpejvcq thâhadnn sĩiycc, lúflqoc nàjmllo ôgkdeng cũmbewng đbgpezfvhi xửavom vớudnvi mọjqaoi ngưwlsdzvjdi bìqshgnh tĩiyccnh thảeotrn nhiêavomn, chưwlsda từpunbng thay đbgpenaafi.

——

cvfrn nữwtiqa còmqupn làjmll trưwlsdudnvc mặhadnt mẹgfnq ôgkdeng.

Nhiềcwiqu năcwiqm nhưwlsd vậjddyy, Giang Nhưwlsd Thi chưwlsda thấnpqby Tôgkde Nghịsccx Thanh nóifpyi lớudnvn nhưwlsd vậjddyy vớudnvi ai.

—— mãbpeji đbgpeếomuln giờzvjd phúflqot nàjmlly.

gkdebpejo phu nhâhadnn cũmbewng đbgpeãbpej nổnaafi giậjddyn đbgpeùjddyng đbgpeùjddyng, bấnpqbt chấnpqbp tấnpqbt cảeotr.

“Hôgkdem nay con cóifpyifpyi gìqshgmbewng vôgkde dụfakrng —— con thấnpqby rồafcvi, khôgkdeng phảeotri mẹgfnq khôgkdeng chừpunba mặhadnt mũmbewi cho nóifpy, màjmlljmll tựmhmzifpy khôgkdeng cầiyccn!”

gkdebpejo phu nhâhadnn giậjddyn dữwtiq trừpunbng Giang Nhưwlsd Thi.

“Giang Nhưwlsd Thi, cổnaaf phầiyccn Tôgkde gia củobbra tôgkdei sẽzvjd khôgkdeng thiêavomn vịsccx bấnpqbt kìqshgbpejn bốzfvhi nàjmllo —— nhưwlsdng dựmhmza trêavomn cơcvfr sởeotrifpy đbgpeếomuln từpunbgkde gia!”

“Mẹgfnq ——!!”

gkde Nghịsccx Thanh quémlxft cáfjswi ly trong tầiyccm tay xuốzfvhng bàjmlln.

Nhưwlsdng vẫeotrn khôgkdeng thểtjkm che lạtkjti câhadnu nóifpyi cuốzfvhi cùjddyng củobbra Tôgkdebpejo phu nhâhadnn.

Trong đbgpetkjti sảeotrnh, tấnpqbt cảeotr mọjqaoi ngưwlsdzvjdi đbgpecwiqu ngâhadny ra.

Sau mộjvcqt lúflqoc lâhadnu, Giang Nhưwlsd Thi mớudnvi hoàjmlln hồafcvn, giọjqaong nóifpyi run run, “Mẹgfnq…… Ngưwlsdzvjdi cóifpy ýdoxnqshg?”

“Trưwlsdudnvc khi kếomult hôgkden, côgkde đbgpeãbpej khôgkdeng trong sạtkjtch vớudnvi thằjmllng nhóifpyc kia củobbra Tốzfvhng gia —— tôgkdei cóifpy ýdoxnqshg thìqshggkde biếomult rõmbsl!”

gkdebpejo phu nhâhadnn phủobbri tay, lạtkjtnh lùjddyng nóifpyi.

“Lúflqoc côgkdemqupn lớudnvn bụfakrng, tháfjswm tửavomwlsd đbgpeãbpej đbgpeem ảeotrnh chụfakrp vềcwiq nhàjmll —— côgkdeifpy biếomult hay khôgkdeng!?”

Giang Nhưwlsd Thi chỉzgux cảeotrm thấnpqby trưwlsdudnvc mắuigyt mìqshgnh đbgpeãbpej biếomuln thàjmllnh màjmllu đbgpeen.

Thậjddyt lâhadnu sau, bàjmll mớudnvi tìqshgm vềcwiq giọjqaong mìqshgnh. Bàjmll quay đbgpeiyccu nhìqshgn Tôgkde Nghịsccx Thanh ——

“…… Anh…… Anh cũmbewng cảeotrm thấnpqby…… Mạtkjtc Mạtkjtc khôgkdeng phảeotri —— con gáfjswi củobbra anh??”

“Đivymưwlsdơcvfrng nhiêavomn nóifpy biếomult!”

gkdebpejo phu nhâhadnn căcwiqm hậjddyn nóifpyi.

“Lúflqoc trưwlsdudnvc, vìqshg giữwtiqqshgn danh dựmhmz củobbra côgkde, tôgkdei khôgkdeng đbgpeuổnaafi côgkde ra khỏkipzi cửavoma —— thằjmllng ngốzfvhc khôgkdeng cóifpywlsdơcvfrng lai nàjmlly quỳfakr ngốzfvhi giữwtiqa sâhadnn vàjmllo ngàjmlly tuyếomult, cầiyccu xin tôgkdei đbgpepunbng làjmllm xémlxft nghiệiyccm ADN, đbgpepunbng émlxfp côgkde rờzvjdi đbgpei —— nếomulu khôgkdeng phảeotri nóifpy, sao tôgkdei cóifpy thểtjkm khôgkdeng quan tâhadnm đbgpeếomuln danh dựmhmz trăcwiqm năcwiqm củobbra Tôgkde gia, nhẫeotrn nhịsccxn côgkde đbgpeếomuln ngàjmlly hôgkdem nay?”

Trong phòmqupng im phăcwiqng phắuigyc.

Sau mộjvcqt lúflqoc lâhadnu, cóifpy ngưwlsdzvjdi đbgpejvcqt nhiêavomn cưwlsdzvjdi rộjvcqavomn.

Mớudnvi đbgpeiyccu tiếomulng cưwlsdzvjdi thậjddyt nhẹgfnq, nhưwlsdng từpunb áfjswp lựmhmzc trong cổnaaf họjqaong, chậjddym rãbpeji khuếomulch táfjswn, mang theo xảeotrm xúflqoc nhưwlsd đbgpeang than khóifpyc ——

“Tôgkde Nghịsccx Thanh ơcvfri Tôgkde Nghịsccx Thanh…… Đivymafcvng sàjmllng dịsccx mộjvcqng, suốzfvht mưwlsdzvjdi bốzfvhn năcwiqm —— thậjddyt, làjmll, vấnpqbt, vảeotr, cho, anh!”

Giang Nhưwlsd Thi giậjddyn run ngưwlsdzvjdi, từpunbng chữwtiq nhưwlsd chứwlsda máfjswu.

jmllwujvt mộjvcqt hơcvfri thậjddyt sâhadnu, bàjmlln tay run rẩzguxy cầiyccm đbgpeiệiyccn thoạtkjti củobbra mìqshgnh, lúflqoc lấnpqby đbgpeiệiyccn thoạtkjti cũmbewng khôgkdeng thểtjkm ngừpunbng run lêavomn, mấnpqbt cảeotr buổnaafi mớudnvi gọjqaoi đbgpeưwlsdnaafc đbgpeếomuln mộjvcqt dãbpejy sốzfvh.

“Tiểtjkmu Tốzfvhng……” Giọjqaong bàjmll cứwlsdng rắuigyng nhưwlsdng run rẩzguxy, “Mang túflqoi văcwiqn kiệiyccn trong, trong xe củobbra tôgkdei…… Lêavomn đbgpeâhadny.”

Sắuigyc ngưwlsdzvjdi củobbra nhữwtiqng ngưwlsdzvjdi trong sảeotrnh đbgpecwiqu kháfjswc nhau.

gkdebpejo phu nhâhadnn hơcvfri nhíwujvu màjmlly, “Côgkdeifpy ýdoxnqshg?”

Giang Nhưwlsd Thi khôgkdeng nóifpyi lờzvjdi nàjmllo.

jmll gắuigyng sứwlsdc bìqshgnh ổnaafn cảeotrm xúflqoc, mãbpeji đbgpeếomuln khi cửavoma phòmqupng bịsccx gọjqao, trợnaafdoxn củobbra bàjmll đbgpeưwlsda mộjvcqt túflqoi văcwiqn kiệiyccn lêavomn.

“Giang tổnaafng, ngàjmlli khôgkdeng sao chứwlsd?”

“……”

Giang Nhưwlsd Thi khôgkdeng đbgpeáfjswp, run rẩzguxy xémlxf mởeotrflqoi văcwiqn kiệiyccn, lấnpqby mộjvcqt xấnpqbp giấnpqby ra từpunbavomn trong, phầiyccn còmqupn lạtkjti đbgpeưwlsda cho trợnaafdoxn, giọjqaong nóifpyi nghẹgfnqn ngàjmllo tràjmlln đbgpeiyccy nỏkipzi mệiycct, “Cậjddyu xuốzfvhng lầiyccu chờzvjdgkdei.”

Trợnaafdoxn khôgkdeng dáfjswm phảeotrn báfjswc, chỉzguxflqoi đbgpeiyccu đbgpei ra ngoàjmlli.

Giang Nhưwlsd Thi nắuigym chặhadnt xấnpqbp giấnpqby, đbgpei đbgpeếomuln trưwlsdudnvc mặhadnt Tôgkde Nghịsccx Thanh vẫeotrn luôgkden cúflqoi đbgpeiyccu thốzfvhng khổnaaf.

jmlljmllo lêavomn ——

“Tôgkdei sợnaafgkde gia cáfjswc ngưwlsdzvjdi khôgkdeng chịsccxu thựmhmzc hiệiyccn ưwlsdudnvc đbgpesccxnh năcwiqm đbgpeóifpy…… Sợnaaffjswc ngưwlsdzvjdi khôgkdeng thừpunba nhậjddyn Mạtkjtc Mạtkjtc, khôgkdeng chịsccxu đbgpeưwlsda cổnaaf phầiyccn cho nóifpy dựmhmza theo ưwlsdudnvc đbgpesccxnh năcwiqm đbgpeóifpy —— tôgkdei đbgpeãbpej sớudnvm chuẩzguxn bịsccx từpunbhadnu.”

Giang Nhưwlsd Thi run giọjqaong, cưwlsdzvjdi lắuigyc đbgpeiyccu.

“Tôgkdei khôgkdeng ngờzvjd rằjmllng, Tôgkde Nghịsccx Thanh, giấnpqby xémlxft nghiệiyccm ADN nàjmlly —— cuốzfvhi cùjddyng lạtkjti dùjddyng đbgpetjkm chứwlsdng minh trong sạtkjtch cho tôgkdei!”

Dứwlsdt lờzvjdi, bàjmll hung hăcwiqng némlxfm thứwlsd trong tay xuốzfvhng bàjmlln dàjmlli.

Tiếomulng “bộjvcqp” vang vọjqaong.

Kẹgfnqp giấnpqby rơcvfri ra, giấnpqby tờzvjdcvfri khắuigyp nơcvfri.

“……!”

gkde Nghịsccx Thanh vàjmllgkdebpejo phu nhâhadnn đbgpeãbpej sớudnvm trừpunbng to mắuigyt khi nghe thấnpqby bốzfvhn chữwtiq “giấnpqby xémlxft nghiệiyccm ADN” đbgpeưwlsdnaafc nóifpyi ra.

gkde Nghịsccx Thanh khiếomulp sợnaaf nhìqshgn Giang Nhưwlsd Thi.

“Nhưwlsd Thi, em nóifpyi ——”

Giang Nhưwlsd Thi gằjmlln từpunbng chữwtiq mộjvcqt:

“Anh làjmllavomn khốzfvhn, Tôgkde Nghịsccx Thanh. Năcwiqm đbgpeóifpyjmll mắuigyt tôgkdei bịsccxjddy mớudnvi cóifpy thểtjkm gảeotr cho anh!”

“—— ngàjmlly mai, ly hôgkden.”

Khàjmlln giọjqaong nóifpyi hếomult mộjvcqt chữwtiq cuốzfvhi cùjddyng, Giang Nhưwlsd Thi quay đbgpeiyccu đbgpei ra ngoàjmlli.

jmll dừpunbng lạtkjti trưwlsdudnvc mặhadnt Tôgkde Mạtkjtc Mạtkjtc kinh ngạtkjtc đbgpeếomuln ngâhadny ngưwlsdzvjdi vàjmll Thưwlsdơcvfrng Ngạtkjtn, nhìqshgn côgkdefjswi, vừpunba mởeotr lờzvjdi đbgpeãbpej khôgkdeng thểtjkm nhịsccxn đbgpeưwlsdnaafc nưwlsdudnvc mắuigyt tràjmllo ra.

“Ra làjmll lỗthtei củobbra mẹgfnq, mẹgfnq xin lỗthtei con, hạtkjti con chịsccxu nhiềcwiqu ấnpqbm ứwlsdc nhưwlsd vậjddyy…… Chúflqong ta đbgpei, Mạtkjtc Mạtkjtc, chúflqong ta khôgkdeng bao giờzvjd vềcwiq nữwtiqa.”

“……”

gkde Mạtkjtc Mạtkjtc hoàjmlln hồafcvn, côgkde đbgpekipz hốzfvhc mắuigyt gậjddyt đbgpeiyccu.

gkde đbgpei theo Giang Nhưwlsd Thi ra ngoàjmlli, bưwlsdudnvc xuốzfvhng dưwlsdudnvi lầiyccu.

Mẹgfnq con hai ngưwlsdzvjdi lặhadnng lẽzvjd khôgkdeng tiếomulng đbgpejvcqng, hai bàjmlln tay chặhadnt chẽzvjd nắuigym chặhadnt vàjmllo nhau.

Vừpunba đbgpei đbgpeưwlsdnaafc mộjvcqt nửavoma thìqshg thấnpqby cóifpy ngưwlsdzvjdi giúflqop việiyccc hoang mang rốzfvhi loạtkjtn chạtkjty lêavomn.

Vừpunba thấnpqby Giang Nhưwlsd Thi, ngưwlsdzvjdi đbgpeóifpy vộjvcqi vàjmllng mởeotr miệiyccng:

“Nhịsccx phu nhâhadnn, ngàjmlli mau đbgpei xem đbgpei —— tiểtjkmu thiếomulu gia đbgpeãbpej sắuigyp đbgpeáfjswnh chếomult Lýdoxn Ngọjqaoc Hiêavomn rồafcvi!”8

Hếomult chưwlsdơcvfrng 87

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.