Anh Ấy Rất Điên

Chương 87 : Bí mật của nhà họ Tô

    trước sau   
cgpt Ngọcvsfc Hiêqqnjn đfnpeang gàvdwlo rốjhyzng đfnpeưacnhqvhhc bảcgpto vệvuej củistaa nhàvdwl họcvsfcuixfnpeng cácehcng nâlwtfng đfnpeếjdinn chỗvgjmcehcc sĩkcrx gia đfnpeìooysnh. Sau khi nhódmfnm ngưacnhetxki Thưacnhơjvtung Ngạlwtfn rờetxki đfnpei theo sau Tôcuix Nghịxsah Thanh, sảcgptnh tiệvuejc củistaa Tôcuix gia yêqqnjn lặsdveng khácehcc thưacnhetxkng.

cehcc vịxsah khácehcch tốjhyzm năcgptm tốjhyzp ba hàvdwln huyêqqnjn, trong ílwtft ngưacnhetxki códmfn quan hệvuej gầcgptn vớaxofi nhau, đfnpeãjozf khôcuixng nhịxsahn đfnpeưacnhqvhhc cùfnpeng nhau đfnpeàvdwlm luậjdinn tin tứzplnc long trờetxki ởooys đfnpehmnmt đfnpeódmfn.

“Vịxsah tiểjibgu thưacnh đfnpeódmfn củistaa Tôcuix gia khôcuixng chếjdint?”

“Đuqatúpxwung vậjdiny, vừujyia nãjozfy tôcuixi rấhmnmt sợqvhhjozfi. Hồkppwi nãjozfy khi côcuixhmnmy đfnpei cùfnpeng vịxsah tiểjibgu thiếjdinu gia kia củistaa Thưacnhơjvtung gia vàvdwlo đfnpeâlwtfy, trổaxofjozf xinh đfnpekzucp nhưacnh vậjdiny, nhưacnhng lạlwtfi chưacnha từujying gặsdvep mặsdvet, tôcuixi còdjkcn tưacnhooysng rằjdinng đfnpeódmfnvdwl con ácehct chủistavdwli mớaxofi nàvdwlo đfnpeódmfn củistaa côcuixng ty giảcgpti trílwtf đfnpehmnmy —— kếjdint quảcgpt vậjdiny màvdwl lạlwtfi làvdwl ngưacnhetxki củistaa Tôcuix gia.”

“Nếjdinu nódmfni vớaxofi, đfnpeúpxwung làvdwl vẻpylj ngoàvdwli củistaa Tôcuix Mạlwtfc Mạlwtfc vàvdwl mẹkzuc củistaa côcuixhmnmy, Giang Nhưacnh Thi quảcgpt thậjdint rấhmnmt giốjhyzng nhau.”

“Khôcuixng phảcgpti lúpxwuc trưacnhaxofc nódmfni làvdwl qua đfnpeetxki vìooys bệvuejnh tim àvdwl? Tílwtfnh tuổaxofi thìooyslwtfy giờetxkmvgong đfnpeãjozf thàvdwlnh niêqqnjn rồkppwi —— sao nhiềrnogu năcgptm nhưacnh vậjdiny màvdwlmvgong chưacnha códmfn tiếjdinng giódmfnvdwlo thếjdin, bâlwtfy giờetxk lạlwtfi đfnpeejoyt ngộejoyt nhảcgpty ra nhưacnh vầcgpty?”




“Cơjvtuvdwl, vịxsah tiểjibgu thiếjdinu gia nhàvdwl họcvsf Thưacnhơjvtung nàvdwly tílwtfnh tìooysnh quảcgpt thậjdint nhưacnh trong lờetxki đfnpekppwn, làvdwlm tròdjkc trưacnhaxofc mặsdvet nhiềrnogu ngưacnhetxki nhưacnh vậjdiny, vàvdwlo mấhmnmy dịxsahp nàvdwly nódmfni thẳphstng đfnpeếjdinn việvuejc đfnpeílwtfnh hôcuixn —— tôcuixi thấhmnmy phảcgptn ứzplnng lúpxwuc đfnpeódmfn củistaa Tôcuix Nghịxsah Thanh, chắcehcc chắcehcn làvdwl khôcuixng códmfn chuyệvuejn đfnpeãjozf thưacnhơjvtung lưacnhqvhhng vớaxofi nhau từujyi trưacnhaxofc.”

“Ha ha ha…… Đuqatúpxwung vậjdiny. Hơjvtun nữsyila cậjdinu ta cứzpln nhưacnh vậjdiny, cho dùfnpecuix gia códmfn đfnpekppwng ýcgpt thìooys sợqvhhmvgong khódmfndmfni.”

“Hảcgpt? Sao lạlwtfi nhưacnh thếjdin?”

“Đuqatơjvtun giảcgptn thôcuixi. Thưacnhơjvtung gia làvdwlvdwlo môcuixn lâlwtfu đfnpeetxki suốjhyzt bao nhiêqqnju năcgptm rồkppwi? Bọcvsfn họcvsf lạlwtfi luôcuixn códmfn tiếjdinng thầcgptn bílwtf, chuyệvuejn củistaa con trai trưacnhooysng nhàvdwl bọcvsfn họcvsf đfnpeếjdinn bâlwtfy giờetxkmvgong khôcuixng códmfn mấhmnmy ngưacnhetxki trong giớaxofi rõvaslvdwlng. Mấhmnmy năcgptm trưacnhaxofc vẫacnhn luôcuixn làvdwl Thưacnhơjvtung Nhàvdwln xuấhmnmt đfnpecgptu lộejoy diệvuejn, mọcvsfi ngưacnhetxki đfnpernogu đfnpecehcn rằjdinng côcuixhmnmy muốjhyzn chốjhyzng đfnpeegxhcuix gia —— mãjozfi đfnpeếjdinn năcgptm trưacnhaxofc, con trai úpxwut củistaa Thưacnhơjvtung gia lạlwtfi đfnpeejoyt nhiêqqnjn chílwtfnh thứzplnc tiếjdinn vàvdwlo giớaxof IT. Tuy tuyêqqnjn bốjhyz vớaxofi bêqqnjn ngoàvdwli làvdwl tựblbaooysnh lậjdinp nghiệvuejp, nhưacnhng rấhmnmt rõvaslvdwlng, sau nàvdwly gácehcnh nặsdveng vàvdwl gia nghiệvuejp củistaa Thưacnhơjvtung gia sẽista đfnpeưacnhqvhhc giao lêqqnjn ngưacnhetxki cậjdinu ấhmnmy —— dưacnhaxofi tìooysnh huốjhyzng nhưacnh thếjdin, cho dùfnpe tuổaxofi Thưacnhơjvtung Ngạlwtfn còdjkcn trẻpylj, nhưacnhng cậjdinu ấhmnmy chílwtfnh làvdwl chủista nhâlwtfn củistaa Thưacnhơjvtung gia trong tưacnhơjvtung lai. Nếjdinu mặsdvet mũmvgoi củistaa cậjdinu ta mấhmnmt hếjdint……”

Ngưacnhetxki nódmfni chuyệvuejn nhếjdinch miệvuejng cưacnhetxki cưacnhetxki.

“Trừujyi phi Tôcuix gia muốjhyzn mấhmnmt đfnpei giao tìooysnh trăcgptm năcgptm vớaxofi Thưacnhơjvtung gia.”

qqnjn cạlwtfnh códmfn ngưacnhetxki nghi ngờetxk: “Vậjdiny mộejoyt khoảcgptng thờetxki gian trưacnhaxofc, nódmfni hai nhàvdwl Thưacnhơjvtung, Tôcuix liêqqnjn hôcuixn, đfnpejhyzi tưacnhqvhhng làvdwl con trai trưacnhooysng củistaa Thưacnhơjvtung gia vàvdwl con gácehci duy nhấhmnmt củistaa chi đfnpecgptu tiêqqnjn củistaa Tôcuix gia —— chẳphstng lẽista việvuejc nàvdwly làvdwl giảcgpt?”

“Thậjdint giảcgpt thìooyscuixi khôcuixng biếjdint, nhưacnhng chưacnha từujying thấhmnmy chứzplnng cứzpln.”

“Đuqatúpxwung vậjdiny. Đuqatiểjibgm giốjhyzng nhau duy nhấhmnmt làvdwl hai ngưacnhetxki chưacnha từujying lộejoy mặsdvet trong mấhmnmy cuộejoyc xãjozf giao, ai biếjdint lờetxki đfnpekppwn nàvdwly códmfn phảcgpti làvdwlcuixcgptn cứzpln hay khôcuixng.”

“Mặsdvec kệvuejdmfni nhưacnh thếjdinvdwlo,nếjdinu chuyệvuejn đfnpeêqqnjm nay khôcuixng đfnpeưacnhqvhhc đfnpeèxsah xuốjhyzng, vậjdiny tôcuixi đfnpeãjozf nghĩkcrx sẵdjkcn tiêqqnju đfnpernog củistaa bácehco tàvdwli chílwtfnh sácehcng mai thay bọcvsfn họcvsf rồkppwi đfnpehmnmy.”

“Ha ha ha……”

fnpeng lúpxwuc đfnpeódmfn.

Lầcgptu ba, sảcgptnh phụybgs.




Theo Tôcuix Nghịxsah Thanh dẫacnhn đfnpeưacnhetxkng, Thưacnhơjvtung Thịxsahnh Huy vàvdwl Lạlwtfc Hiểjibgu Quâlwtfn đfnpei đfnpejdinng trưacnhaxofc, Thưacnhơjvtung Nhàvdwln, Thưacnhơjvtung Ngạlwtfn vàvdwlcuix Mạlwtfc Mạlwtfc ởooys phílwtfa sau, sácehcu ngưacnhetxki đfnpekppwng loạlwtft đfnpei vàvdwlo sảcgptnh.

Trêqqnjn chủista vịxsah, Tôcuixjozfo phu nhâlwtfn đfnpeang cau màvdwly ngồkppwi trêqqnjn ghếjdin da.

qqnjn cạlwtfnh bàvdwlcehcch đfnpeódmfn khôcuixng xa, phílwtfa trưacnhaxofc cửqqnja sổaxofcehct đfnpehmnmt hưacnhaxofng ra sâlwtfn trong, mộejoyt thiếjdinu niêqqnjn khoảcgptng mưacnhetxki lăcgptm mưacnhetxki sácehcu tuổaxofi đfnpeang ngồkppwi trêqqnjn sôcuix pha, vẻpylj mặsdvet khôcuixng kiêqqnjn nhẫacnhn nghe Tôcuixjozfo phu nhâlwtfn nódmfni gìooys đfnpeódmfn.

Thấhmnmy nhódmfnm ngưacnhetxki tiếjdinn vàvdwlo, Tôcuixjozfo phu nhâlwtfn chủista đfnpeejoyng ngừujying nódmfni, giưacnhơjvtung mắcehct nhìooysn qua.

Ba vịxsah trưacnhooysng bốjhyzi đfnpei đfnpecgptu cũmvgong cúpxwui đfnpecgptu chàvdwlo hỏuxrei, đfnpeưacnhơjvtung nhiêqqnjn Thưacnhơjvtung Nhàvdwln cũmvgong khôcuixng thểjibg ngoạlwtfi lệvuej, gọcvsfi mộejoyt tiếjdinng “bàvdwl nộejoyi Tôcuix”.

Nhưacnhng tiếjdinng chàvdwlo nàvdwly lạlwtfi dừujying tạlwtfi Thưacnhơjvtung Ngạlwtfn.

Thưacnhơjvtung Nhàvdwln quay đfnpecgptu lébanvn trừujying Thưacnhơjvtung Ngạlwtfn mộejoyt cácehci, nhưacnhng ngưacnhetxki nọcvsfvdwlm nhưacnh khôcuixng phácehct hiệvuejn, chỉnzpwpxwui đfnpecgptu nghiêqqnjng ngưacnhetxki nhìooysn côcuixcehci bêqqnjn cạlwtfnh.

pxwuc nàvdwly Tôcuixjozfo phu nhâlwtfn cũmvgong khôcuixng dàvdwlnh nhiềrnogu lựblbac chúpxwu ýcgpt cho chuyệvuejn khácehcc, ácehcnh mắcehct bàvdwl khódmfndmfni nhìooysn Tôcuix Mạlwtfc Mạlwtfc.

Sảcgptnh phụybgs im ắcehcng vàvdwli giâlwtfy mớaxofi nghe thấhmnmy lãjozfo phu nhâlwtfn chậjdinm rãjozfi lêqqnjn tiếjdinng.

“Nghịxsah Thanh, mẹkzuc vừujyia nghe quảcgptn gia nódmfni dưacnhaxofi lầcgptu códmfn chuyệvuejn ầcgptm ĩkcrx?”

cuix Nghịxsah Thanh: “Vàvdwli chuyệvuejn va chạlwtfm nhỏuxre giữsyila mấhmnmy vãjozfn bốjhyzi, khôcuixng códmfnooys tốjhyzt đfnpejibgvdwlm phiềrnogn ngưacnhetxki.”

“Va chạlwtfm nhỏuxre? Sao mẹkzuc lạlwtfi nghe nódmfni……”

jozfo phu nhâlwtfn dờetxki mắcehct sang Thưacnhơjvtung Ngạlwtfn.




“Đuqatzplna bébanv trong nhàvdwlcgpt Thâlwtfm Kiệvuejt…… Têqqnjn Lýcgpt Ngọcvsfc Hiêqqnjn, bịxsah Thưacnhơjvtung Ngạlwtfn đfnpehmnmm gãjozfy hai chiếjdinc răcgptng?”

“……”

Nhữsyilng ngưacnhetxki khácehcc trong sảcgptnh còdjkcn chưacnha códmfn phảcgptn ứzplnng gìooys, thiếjdinu niêqqnjn đfnpeang ngồkppwi trêqqnjn sôcuix pha sácehcng mắcehct lêqqnjn ——

“Ai thếjdin, ngầcgptu nhưacnh vậjdiny?”

Cậjdinu ngẳphstng phắcehct đfnpecgptu dậjdiny, nhìooysn vàvdwlo Thưacnhơjvtung Ngạlwtfn theo Tôcuixjozfo phu nhâlwtfn.

“Tôcuix Yếjdinn.”

cuix Nghịxsah Thanh đfnpezplnng bêqqnjn cạlwtfnh thấhmnmp giọcvsfng cảcgptnh cácehco mộejoyt tiếjdinng.

dmfn vẻpylj thiếjdinu niêqqnjn hơjvtui sợqvhh ba mìooysnh, bấhmnmt mãjozfn lẩcwqwm bẩcwqwm vàvdwli câlwtfu rồkppwi cúpxwui đfnpecgptu.

cuix Mạlwtfc Mạlwtfc khôcuixng nhịxsahn đfnpeưacnhqvhhc nhìooysn qua.

cuix Yếjdinn……

Chílwtfnh làvdwl em trai nhỏuxrejvtun côcuix bốjhyzn tuổaxofi àvdwl?

“Thưacnhơjvtung Ngạlwtfn, tựblba con nódmfni đfnpei.” Tôcuixjozfo phu nhâlwtfn lêqqnjn tiếjdinng, “Đuqatlwtfi thọcvsf 80 lầcgptn nàvdwly củistaa tôcuixi, chácehcu đfnpesdvec biệvuejt chuẩcwqwn bịxsah mộejoyt módmfnn quàvdwl lớaxofn nhưacnh vậjdiny àvdwl?”

Thưacnhơjvtung Ngạlwtfn cưacnhetxki nhạlwtft.




“Chưacnha phảcgpti làvdwl quàvdwl tặsdveng, chỉnzpwvdwl khôcuixng quen nhìooysn.”

“Khôcuixng quen nhìooysn cácehci gìooys?”

Thưacnhơjvtung Ngạlwtfn nheo mắcehct, “Códmfn thểjibgdjkcng da ngưacnhetxki nhàvdwl họcvsfcuixcehcc ngưacnhetxki rộejoyng lớaxofn, khôcuixng thèxsahm đfnpejibg ýcgpt ngưacnhetxki nhàvdwl củistaa mìooysnh bịxsah thứzplncehcc rưacnhooysi đfnpeódmfnmvgo nhụybgsc bằjdinng lờetxki nódmfni —— nhưacnhng Tôcuix Mạlwtfc Mạlwtfc làvdwl bạlwtfn gácehci củistaa tôcuixi, làvdwl ngưacnhetxki màvdwlcuixi mộejoyt lòdjkcng muốjhyzn cưacnhaxofi. Tạlwtfi đfnpelwtfi thọcvsf 80 củistaa ngàvdwli hôcuixm nay, nhờetxk nhìooysn vàvdwlo mặsdvet mũmvgoi củistaa ngàvdwli, tôcuixi mớaxofi chỉnzpwvdwlm rớaxoft hai cácehci răcgptng củistaa têqqnjn đfnpeódmfn……”

Thưacnhơjvtung Ngạlwtfn chưacnha nódmfni hếjdint.

Đuqatơjvtun giảcgptn làvdwlooys trong lúpxwuc anh nódmfni, cậjdinu nhódmfnn ngồkppwi trêqqnjn sôcuix pha đfnpeejoyt nhiêqqnjn ngẩcwqwng đfnpecgptu, ngơjvtu ngẩcwqwn nhìooysn đfnpeácehcm ngưacnhetxki, đfnpeếjdinn khi anh nódmfni đfnpeếjdinn câlwtfu cuốjhyzi cùfnpeng, rốjhyzt cuộejoyc cậjdinu cũmvgong hồkppwi thầcgptn, nhảcgpty xuốjhyzng khỏuxrei sôcuix pha ——

“Tôcuix Mạlwtfc Mạlwtfc nàvdwlo!?” Cậjdinu nhìooysn Tôcuix Nghịxsah Thanh, “…… Ba, chịxsah củistaa con còdjkcn sốjhyzng ưacnh?? —— bàvdwl nộejoyi, khôcuixng phảcgpti bàvdwldmfni chịxsahcehci củistaa con đfnpeãjozf mấhmnmt rồkppwi sao!?”

Cảcgpt sảcgptnh đfnpernogu im phăcgptng phắcehcc.

Thưacnhơjvtung Ngạlwtfn im lặsdveng lạlwtfnh mặsdvet.

Ngay cảcgpt Thưacnhơjvtung Thịxsahnh Huy vàvdwl Lạlwtfc Hiểjibgu Quâlwtfn cũmvgong khôcuixng khỏuxrei nhílwtfu màvdwly, nhìooysn nhau mộejoyt cácehci rồkppwi cùfnpeng nhìooysn sang Tôcuixjozfo phu nhâlwtfn ởooys chủista vịxsah.

vdwlo ngay lúpxwuc yêqqnjn lặsdveng nàvdwly, ngoàvdwli cửqqnja phòdjkcng đfnpeejoyt nhiêqqnjn vang lêqqnjn mộejoyt giọcvsfng nódmfni ——

“Khôcuixng sai, chịxsahcehci củistaa con còdjkcn sốjhyzng.”

Mọcvsfi ngưacnhetxki nhìooysn qua.

cuix Nghịxsah Thanh phảcgptn ứzplnng lạlwtfi đfnpecgptu tiêqqnjn, sắcehcc mặsdvet ôcuixng thay đfnpekppwi, chưacnha kịxsahp xoay ngưacnhetxki đfnpeãjozf mởooys miệvuejng: “Nhưacnh Thi, khôcuixng phảcgpti đfnpeãjozfqqnju em ởooys trong phòdjkcng nghỉnzpw ngơjvtui ——”




“Con gácehci củistaa tôcuixi vềrnog nhàvdwl, vìooys sao tôcuixi phảcgpti ởooys trong phòdjkcng!?”

Giang Nhưacnh Thi đfnpezplnng ởooys cửqqnja đfnpeejoyt nhiêqqnjn gắcehct lêqqnjn.

dmfn lẽistacuix Nghịxsah Thanh đfnpeãjozf bịxsah sựblbafnpeng nổaxof củistaa ngưacnhetxki vợqvhh luôcuixn luôcuixn dịxsahu dàvdwlng củistaa mìooysnh làvdwlm kinh ngạlwtfc, ôcuixng giậjdint mìooysnh nhìooysn Giang Nhưacnh Thi, suốjhyzt vàvdwli giâlwtfy khôcuixng thốjhyzt ra đfnpeưacnhqvhhc mộejoyt chữsyil.

Giang Nhưacnh Thi chậjdinm rãjozfi kiểjibgm soácehct cảcgptm xúpxwuc, mặsdvet khôcuixng biểjibgu cảcgptm đfnpei vàvdwlo, cuốjhyzi cùfnpeng dừujying lạlwtfi bêqqnjn cạlwtfnh Tôcuix Mạlwtfc Mạlwtfc. Bàvdwl duỗvgjmi tay sờetxk đfnpenzpwnh đfnpecgptu côcuix, “Thậjdint xin lỗvgjmi, Mạlwtfc Mạlwtfc, mẹkzuc lạlwtfi đfnpeếjdinn chậjdinm.”

cuix Mạlwtfc Mạlwtfc nhẹkzuc nhàvdwlng lắcehcc đfnpecgptu.

“Khôcuixng sao.”

Ázplnnh mắcehct Giang Nhưacnh Thi dịxsahu đfnpei, “Khílwtf hậjdinu ởooys thàvdwlnh phốjhyz A kébanvm nhưacnh vậjdiny, khôcuixng cho con đfnpeếjdinn đfnpelwtfi họcvsfc A, con mộejoyt hai phảcgpti đfnpeếjdinn…… Hai ngàvdwly nàvdwly ởooys trưacnhetxkng họcvsfc thếjdinvdwlo, thílwtfch ứzplnng đfnpeưacnhqvhhc chưacnha?”

“Rồkppwi ạlwtf.”

cuix Mạlwtfc Mạlwtfc thấhmnmp giọcvsfng nódmfni.

Giang Nhưacnh Thi còdjkcn đfnpexsahnh nódmfni gìooys đfnpeódmfn, Tôcuixjozfo phu nhâlwtfn ởooys chủista vịxsah khôcuixng biếjdint đfnpeãjozf nhílwtfu màvdwly từujyi khi nàvdwlo, lúpxwuc nàvdwly khôcuixng vui, trầcgptm giọcvsfng nódmfni: “Nhưacnh Thi, con đfnpeếjdinn đfnpeâlwtfy làvdwlm gìooys?”

“……”

Sắcehcc mặsdvet Giang Nhưacnh Thi lạlwtfnh lùfnpeng.

vdwli giâlwtfy sau, bàvdwl chậjdinm rãjozfi ngưacnhaxofc mắcehct.

“Mẹkzuc, con tớaxofi đfnpeâlwtfy làvdwlm gìooys, khôcuixng phảcgpti ngưacnhetxki nêqqnjn rõvasl nhấhmnmt sao?”

“……” Sắcehcc mặsdvet Tôcuixjozfo phu nhâlwtfn khẽista biếjdinn, “Con nghĩkcrx cho rõvasl.”

“Con đfnpeãjozf nghĩkcrxacnhetxki bốjhyzn năcgptm —— con đfnpeãjozf nghĩkcrx rấhmnmt kĩkcrx!”

Giang Nhưacnh Thi lạlwtfnh giọcvsfng.

“Lúpxwuc trưacnhaxofc làvdwl ngưacnhetxki lấhmnmy bệvuejnh tìooysnh vàvdwl trịxsah liệvueju củistaa Mạlwtfc Mạlwtfc uy hiếjdinp con, dựblbaa theo yêqqnju cầcgptu củistaa ngưacnhetxki, con làvdwlm đfnpeưacnhqvhhc! Mưacnhetxki bốjhyzn năcgptm…… Con khôcuixng hềrnog liêqqnjn lạlwtfc vớaxofi con gácehci ruộejoyt củistaa mìooysnh dùfnpe chỉnzpw mộejoyt lầcgptn!”

Hốjhyzc mặsdvet Giang Nhưacnh Thi chậjdinm rãjozfi đfnpeuxreqqnjn, giọcvsfng nódmfni nghẹkzucn ngàvdwlo.

vdwllwtft mộejoyt hơjvtui thậjdint sâlwtfu, tạlwtfm dừujying, mộejoyt lúpxwuc lâlwtfu sau mớaxofi bìooysnh ổaxofn cảcgptm xúpxwuc nódmfni.

“Bâlwtfy giờetxk, con bébanv đfnpeãjozf thàvdwlnh niêqqnjn, bệvuejnh tìooysnh củistaa nódmfnmvgong đfnpeãjozf hoàvdwln toàvdwln ổaxofn đfnpexsahnh —— con khôcuixng thèxsahm đfnpejibg ýcgpt đfnpeếjdinn thứzplnooys củistaa mìooysnh, nhưacnhng nhữsyilng thứzpln thuộejoyc vềrnog con bébanv, nhấhmnmt đfnpexsahnh con phảcgpti lấhmnmy vềrnog cho nódmfn bằjdinng mọcvsfi cácehcch!”

“Giang Nhưacnh Thi……”

cuixjozfo phu nhâlwtfn cũmvgong nổaxofi giậjdinn, duỗvgjmi tay vỗvgjmvdwln mộejoyt cácehci.

Giang Nhưacnh Thi lạlwtfi khôcuixng chúpxwut dao đfnpeejoyng.

“Con hy vọcvsfng ngưacnhetxki còdjkcn nhớaxofvasl nhữsyilng lờetxki năcgptm đfnpeódmfn củistaa mìooysnh! Mạlwtfc Mạlwtfc khỏuxree mạlwtfnh thàvdwlnh niêqqnjn ——ngưacnhetxki đfnpeãjozf đfnpekppwng ýcgpt đfnpeưacnha cổaxof phầcgptn củistaa Tôcuix gia cho nódmfn, cũmvgong nêqqnjn lấhmnmy ra rồkppwi!”

dmfni xong, Giang Nhưacnh Thi nhìooysn sang Tôcuix Yếjdinn đfnpeang ngâlwtfy ra bêqqnjn cạlwtfnh ——

“Tôcuix Yếjdinn, con lạlwtfi đfnpeâlwtfy.”

Thiếjdinu niêqqnjn thấhmnmt thầcgptn, nhưacnhng vẫacnhn vôcuix thứzplnc đfnpeếjdinn gầcgptn.

“Mẹkzuc……”

Cậjdinu chầcgptn chờetxk, khôcuixng nhịxsahn đfnpeưacnhqvhhc nhìooysn côcuixcehci bêqqnjn cạlwtfnh Thưacnhơjvtung Ngạlwtfn còdjkcn thấhmnmp hơjvtun mìooysnh mộejoyt chúpxwut.

“Chịxsahhmnmy…… Thậjdint sựblbavdwl chịxsah củistaa con sao?”

Hốjhyzc mắcehct Giang Nhưacnh Thi lạlwtfi lầcgptn nữsyila đfnpeuxreqqnjn. Nhưacnhng giọcvsfng củistaa bàvdwl vẫacnhn kiêqqnjn đfnpexsahnh vàvdwlbanvt run nhưacnh trưacnhaxofc.

“Đuqatưacnhơjvtung nhiêqqnjn.”

“Nhưacnhng màvdwl, bàvdwl nộejoyi nódmfni……”

“Đuqatódmfnvdwlvdwlhmnmy lừujyia gạlwtft con!” Hôcuix hấhmnmp Giang Nhưacnh Thi khẽista run, nhìooysn chằjdinm chằjdinm con trai củistaa mìooysnh, “Con bébanvvdwl chịxsahcehci củistaa con. Vàvdwlo lúpxwuc con còdjkcn chưacnha códmfn mặsdvet, nódmfn đfnpeãjozf bịxsahvdwl nộejoyi con ébanvp buộejoyc đfnpeưacnha ra khỏuxrei Tôcuix gia —— nhiềrnogu năcgptm nhưacnh vậjdiny, con bébanv chưacnha từujying đfnpeưacnhqvhhc hưacnhooysng nhữsyilng tìooysnh cảcgptm mìooysnh xứzplnng đfnpeácehcng códmfn đfnpeưacnhqvhhc! Mộejoyt phầcgptn tìooysnh thâlwtfn ấhmnmm ácehcp cũmvgong khôcuixng códmfn!”

Từujying câlwtfu từujying chữsyil củistaa Giang Nhưacnh Thi nhưacnh bịxsahvdwllwtft ra từujyi kẽistacgptng.

Cặsdvep mắcehct bàvdwl đfnpeuxre bừujying nhìooysn chằjdinm chằjdinm Tôcuix Nghịxsah Thanh trầcgptm mặsdvec vàvdwlcuixjozfo phu nhâlwtfn đfnpeang phẫacnhn nộejoy, khôcuixng thèxsahm che giấhmnmu hậjdinn ýcgpt trong mắcehct.

Rấhmnmt nhanh, Giang Nhưacnh Thi quay đfnpecgptu lạlwtfi, bàvdwl chậjdinm rạlwtfi thởooys ra, đfnpeèxsahbanvn sựblba run rẩcwqwy trong giọcvsfng mìooysnh.

“Mẹkzuc muốjhyzn con nhớaxofkcrx, Tôcuix Yếjdinn, từujyicuixm nay trởooys đfnpei, con phảcgpti vĩkcrxnh viễcuixn đfnpezplnng trưacnhaxofc chịxsahcehci, khôcuixng đfnpeưacnhqvhhc đfnpejibg con bébanv phảcgpti chịxsahu bấhmnmt kìooys nỗvgjmi ấhmnmm ứzplnc nàvdwlo, vĩkcrxnh việvuejn bảcgpto vệvuej tốjhyzt con bébanv ——”

Giang Nhưacnh Thi cắcehcn răcgptng, ácehcnh mắcehct đfnpecgpto qua Tôcuix Nghịxsah Thanh vàvdwlcuixjozfo phu nhâlwtfn.

“Bởooysi vìooys đfnpeâlwtfy làvdwl con, vàvdwl ngưacnhetxki củistaa Tôcuix gia cácehcc ngưacnhetxki nợqvhh con bébanv!”

“Chịxsah……” Giọcvsfng nódmfni Tôcuix Yếjdinn đfnpecehcng chắcehct, cậjdinu chầcgptn chờetxk nhìooysn côcuixcehci, “Chịxsahcehci?”

Hiểjibgn nhiêqqnjn Tôcuix Mạlwtfc Mạlwtfc càvdwlng khôcuixng quen vớaxofi việvuejc nàvdwly.

cuixjvtui bấhmnmt an nhìooysn qua Giang Nhưacnh Thi rồkppwi mớaxofi gậjdint đfnpecgptu nhẹkzuc.

“Xin chàvdwlo,…… Tôcuix Yếjdinn.”

“……”

acnhơjvtung mặsdvet cậjdinu nhódmfnc đfnpeejoyt nhiêqqnjn đfnpeuxreqqnjn.

Cậjdinu hácehc miệvuejng muốjhyzn nódmfni gìooys đfnpeódmfn, nhưacnhng chỉnzpwhmnmp úpxwung thậjdint lâlwtfu, cuốjhyzi cùfnpeng chỉnzpw khiếjdinn mặsdvet càvdwlng đfnpeuxrejvtun vìooys nghẹkzucn, mộejoyt chữsyilmvgong khôcuixng nódmfni nêqqnjn lờetxki.

Cứzplnng đfnpeetxk thêqqnjm vàvdwli giâlwtfy, đfnpeejoyt nhiêqqnjn cậjdinu nghĩkcrx đfnpeếjdinn gìooys đfnpeódmfn, khôcuixng quay đfnpecgptu chạlwtfy ra khỏuxrei phòdjkcng.

cuix Mạlwtfc Mạlwtfc ngẩcwqwn ra, khódmfn hiểjibgu ngẩcwqwng đfnpecgptu nhìooysn Tôcuix Mạlwtfc Mạlwtfc.1

Giang Nhưacnh Thi chỉnzpw nhẹkzuc giọcvsfng nódmfni: “Mạlwtfc Mạlwtfc, em trai con làvdwl mộejoyt đfnpezplna trẻpylj tốjhyzt, nódmfn sẽista chăcgptm sódmfnc con thậjdint tốjhyzt. Con đfnpeujying trácehcch nódmfn, trưacnhaxofc giờetxkdmfn khôcuixng biếjdint chuyệvuejn củistaa con.”

Giang Nhưacnh Thi khựblbang lạlwtfi, códmfn chúpxwut oácehcn hậjdinn ngẩcwqwng đfnpecgptu lêqqnjn, cặsdvep mắcehct rébanvt run nhìooysn Tôcuix Nghịxsah Thanh ——

“Muốjhyzn trácehcch, con cứzpln dồkppwn hếjdint vàvdwlo ngưacnhetxki ba khôcuixng xứzplnng làvdwlm bàvdwl ngưacnhơjvtui nàvdwly củistaa con.…… Nhiềrnogu năcgptm nhưacnh vậjdiny, vậjdiny màvdwl ôcuixng ta thậjdint sựblba khôcuixng nhắcehcc đfnpeếjdinn con mộejoyt, chữsyil, nàvdwlo!”

“Nhưacnh Thi……”

cuix Nghịxsah Thanh phứzplnc tạlwtfp ngẩcwqwng đfnpecgptu, cặsdvep mắcehct ôcuixng lậjdinp lòdjkce, cuốjhyzi cùfnpeng vẫacnhn khôcuixng nódmfni gìooys.

Trong phòdjkcng đfnpeejoyt nhiêqqnjn códmfn ngưacnhetxki nởooys nụybgsacnhetxki.

vdwlcuixjozfo phu nhâlwtfn nổaxofi giậjdinn đfnpezplnng dậjdiny.

vdwl hậjdinn sắcehct khôcuixng thàvdwlnh thébanvp trừujying mắcehct nhìooysn con trai thứzpln hai củistaa mìooysnh ——

“Tôcuix Nghịxsah Thanh, đfnpeãjozf tớaxofi ngàvdwly hôcuixm nay màvdwl con vẫacnhn muốjhyzn che chởooysdmfn phảcgpti khôcuixng?!”

Nhữsyilng ngưacnhetxki khácehcc khódmfn hiểjibgu, sắcehcc mặsdvet Tôcuix Nghịxsah Thanh đfnpeejoyt nhiêqqnjn thay đfnpeaxofi.

Hệvuejt nhưacnh bịxsah ngưacnhetxki khácehcc xúpxwuc đfnpeejoyng chạlwtfm vàvdwlo tửqqnj huyệvuejt, ôcuixng đfnpeejoyt nhiêqqnjn ngẩcwqwng đfnpecgptu, giọcvsfng nódmfni cấhmnmt lớaxofn.

“Mẹkzuc!”

Mọcvsfi ngưacnhetxki ngâlwtfy ra.

Trưacnhaxofc mặsdvet mọcvsfi ngưacnhetxki, Tôcuix Nghịxsah Thanh chưacnha từujying mấhmnmt phong đfnpeejoy thâlwtfn sĩkcrx, lúpxwuc nàvdwlo ôcuixng cũmvgong đfnpejhyzi xửqqnj vớaxofi mọcvsfi ngưacnhetxki bìooysnh tĩkcrxnh thảcgptn nhiêqqnjn, chưacnha từujying thay đfnpeaxofi.

——

jvtun nữsyila còdjkcn làvdwl trưacnhaxofc mặsdvet mẹkzuc ôcuixng.

Nhiềrnogu năcgptm nhưacnh vậjdiny, Giang Nhưacnh Thi chưacnha thấhmnmy Tôcuix Nghịxsah Thanh nódmfni lớaxofn nhưacnh vậjdiny vớaxofi ai.

—— mãjozfi đfnpeếjdinn giờetxk phúpxwut nàvdwly.

cuixjozfo phu nhâlwtfn cũmvgong đfnpeãjozf nổaxofi giậjdinn đfnpeùfnpeng đfnpeùfnpeng, bấhmnmt chấhmnmp tấhmnmt cảcgpt.

“Hôcuixm nay con códmfndmfni gìooysmvgong vôcuix dụybgsng —— con thấhmnmy rồkppwi, khôcuixng phảcgpti mẹkzuc khôcuixng chừujyia mặsdvet mũmvgoi cho nódmfn, màvdwlvdwl tựblbadmfn khôcuixng cầcgptn!”

cuixjozfo phu nhâlwtfn giậjdinn dữsyil trừujying Giang Nhưacnh Thi.

“Giang Nhưacnh Thi, cổaxof phầcgptn Tôcuix gia củistaa tôcuixi sẽista khôcuixng thiêqqnjn vịxsah bấhmnmt kìooysjozfn bốjhyzi nàvdwlo —— nhưacnhng dựblbaa trêqqnjn cơjvtu sởooysdmfn đfnpeếjdinn từujyicuix gia!”

“Mẹkzuc ——!!”

cuix Nghịxsah Thanh québanvt cácehci ly trong tầcgptm tay xuốjhyzng bàvdwln.

Nhưacnhng vẫacnhn khôcuixng thểjibg che lạlwtfi câlwtfu nódmfni cuốjhyzi cùfnpeng củistaa Tôcuixjozfo phu nhâlwtfn.

Trong đfnpelwtfi sảcgptnh, tấhmnmt cảcgpt mọcvsfi ngưacnhetxki đfnpernogu ngâlwtfy ra.

Sau mộejoyt lúpxwuc lâlwtfu, Giang Nhưacnh Thi mớaxofi hoàvdwln hồkppwn, giọcvsfng nódmfni run run, “Mẹkzuc…… Ngưacnhetxki códmfn ýcgptooys?”

“Trưacnhaxofc khi kếjdint hôcuixn, côcuix đfnpeãjozf khôcuixng trong sạlwtfch vớaxofi thằjdinng nhódmfnc kia củistaa Tốjhyzng gia —— tôcuixi códmfn ýcgptooys thìooyscuix biếjdint rõvasl!”

cuixjozfo phu nhâlwtfn phủistai tay, lạlwtfnh lùfnpeng nódmfni.

“Lúpxwuc côcuixdjkcn lớaxofn bụybgsng, thácehcm tửqqnjacnh đfnpeãjozf đfnpeem ảcgptnh chụybgsp vềrnog nhàvdwl —— côcuixdmfn biếjdint hay khôcuixng!?”

Giang Nhưacnh Thi chỉnzpw cảcgptm thấhmnmy trưacnhaxofc mắcehct mìooysnh đfnpeãjozf biếjdinn thàvdwlnh màvdwlu đfnpeen.

Thậjdint lâlwtfu sau, bàvdwl mớaxofi tìooysm vềrnog giọcvsfng mìooysnh. Bàvdwl quay đfnpecgptu nhìooysn Tôcuix Nghịxsah Thanh ——

“…… Anh…… Anh cũmvgong cảcgptm thấhmnmy…… Mạlwtfc Mạlwtfc khôcuixng phảcgpti —— con gácehci củistaa anh??”

“Đuqatưacnhơjvtung nhiêqqnjn nódmfn biếjdint!”

cuixjozfo phu nhâlwtfn căcgptm hậjdinn nódmfni.

“Lúpxwuc trưacnhaxofc, vìooys giữsyilooysn danh dựblba củistaa côcuix, tôcuixi khôcuixng đfnpeuổaxofi côcuix ra khỏuxrei cửqqnja —— thằjdinng ngốjhyzc khôcuixng códmfnacnhơjvtung lai nàvdwly quỳzmmz ngốjhyzi giữsyila sâlwtfn vàvdwlo ngàvdwly tuyếjdint, cầcgptu xin tôcuixi đfnpeujying làvdwlm xébanvt nghiệvuejm ADN, đfnpeujying ébanvp côcuix rờetxki đfnpei —— nếjdinu khôcuixng phảcgpti nódmfn, sao tôcuixi códmfn thểjibg khôcuixng quan tâlwtfm đfnpeếjdinn danh dựblba trăcgptm năcgptm củistaa Tôcuix gia, nhẫacnhn nhịxsahn côcuix đfnpeếjdinn ngàvdwly hôcuixm nay?”

Trong phòdjkcng im phăcgptng phắcehcc.

Sau mộejoyt lúpxwuc lâlwtfu, códmfn ngưacnhetxki đfnpeejoyt nhiêqqnjn cưacnhetxki rộejoyqqnjn.

Mớaxofi đfnpecgptu tiếjdinng cưacnhetxki thậjdint nhẹkzuc, nhưacnhng từujyi ácehcp lựblbac trong cổaxof họcvsfng, chậjdinm rãjozfi khuếjdinch tácehcn, mang theo xảcgptm xúpxwuc nhưacnh đfnpeang than khódmfnc ——

“Tôcuix Nghịxsah Thanh ơjvtui Tôcuix Nghịxsah Thanh…… Đuqatkppwng sàvdwlng dịxsah mộejoyng, suốjhyzt mưacnhetxki bốjhyzn năcgptm —— thậjdint, làvdwl, vấhmnmt, vảcgpt, cho, anh!”

Giang Nhưacnh Thi giậjdinn run ngưacnhetxki, từujying chữsyil nhưacnh chứzplna mácehcu.

vdwllwtft mộejoyt hơjvtui thậjdint sâlwtfu, bàvdwln tay run rẩcwqwy cầcgptm đfnpeiệvuejn thoạlwtfi củistaa mìooysnh, lúpxwuc lấhmnmy đfnpeiệvuejn thoạlwtfi cũmvgong khôcuixng thểjibg ngừujying run lêqqnjn, mấhmnmt cảcgpt buổaxofi mớaxofi gọcvsfi đfnpeưacnhqvhhc đfnpeếjdinn mộejoyt dãjozfy sốjhyz.

“Tiểjibgu Tốjhyzng……” Giọcvsfng bàvdwl cứzplnng rắcehcng nhưacnhng run rẩcwqwy, “Mang túpxwui văcgptn kiệvuejn trong, trong xe củistaa tôcuixi…… Lêqqnjn đfnpeâlwtfy.”

Sắcehcc ngưacnhetxki củistaa nhữsyilng ngưacnhetxki trong sảcgptnh đfnpernogu khácehcc nhau.

cuixjozfo phu nhâlwtfn hơjvtui nhílwtfu màvdwly, “Côcuixdmfn ýcgptooys?”

Giang Nhưacnh Thi khôcuixng nódmfni lờetxki nàvdwlo.

vdwl gắcehcng sứzplnc bìooysnh ổaxofn cảcgptm xúpxwuc, mãjozfi đfnpeếjdinn khi cửqqnja phòdjkcng bịxsah gọcvsf, trợqvhhcgpt củistaa bàvdwl đfnpeưacnha mộejoyt túpxwui văcgptn kiệvuejn lêqqnjn.

“Giang tổaxofng, ngàvdwli khôcuixng sao chứzpln?”

“……”

Giang Nhưacnh Thi khôcuixng đfnpeácehcp, run rẩcwqwy xébanv mởooyspxwui văcgptn kiệvuejn, lấhmnmy mộejoyt xấhmnmp giấhmnmy ra từujyiqqnjn trong, phầcgptn còdjkcn lạlwtfi đfnpeưacnha cho trợqvhhcgpt, giọcvsfng nódmfni nghẹkzucn ngàvdwlo tràvdwln đfnpecgpty nỏuxrei mệvuejt, “Cậjdinu xuốjhyzng lầcgptu chờetxkcuixi.”

Trợqvhhcgpt khôcuixng dácehcm phảcgptn bácehcc, chỉnzpwpxwui đfnpecgptu đfnpei ra ngoàvdwli.

Giang Nhưacnh Thi nắcehcm chặsdvet xấhmnmp giấhmnmy, đfnpei đfnpeếjdinn trưacnhaxofc mặsdvet Tôcuix Nghịxsah Thanh vẫacnhn luôcuixn cúpxwui đfnpecgptu thốjhyzng khổaxof.

vdwlvdwlo lêqqnjn ——

“Tôcuixi sợqvhhcuix gia cácehcc ngưacnhetxki khôcuixng chịxsahu thựblbac hiệvuejn ưacnhaxofc đfnpexsahnh năcgptm đfnpeódmfn…… Sợqvhhcehcc ngưacnhetxki khôcuixng thừujyia nhậjdinn Mạlwtfc Mạlwtfc, khôcuixng chịxsahu đfnpeưacnha cổaxof phầcgptn cho nódmfn dựblbaa theo ưacnhaxofc đfnpexsahnh năcgptm đfnpeódmfn —— tôcuixi đfnpeãjozf sớaxofm chuẩcwqwn bịxsah từujyilwtfu.”

Giang Nhưacnh Thi run giọcvsfng, cưacnhetxki lắcehcc đfnpecgptu.

“Tôcuixi khôcuixng ngờetxk rằjdinng, Tôcuix Nghịxsah Thanh, giấhmnmy xébanvt nghiệvuejm ADN nàvdwly —— cuốjhyzi cùfnpeng lạlwtfi dùfnpeng đfnpejibg chứzplnng minh trong sạlwtfch cho tôcuixi!”

Dứzplnt lờetxki, bàvdwl hung hăcgptng nébanvm thứzpln trong tay xuốjhyzng bàvdwln dàvdwli.

Tiếjdinng “bộejoyp” vang vọcvsfng.

Kẹkzucp giấhmnmy rơjvtui ra, giấhmnmy tờetxkjvtui khắcehcp nơjvtui.

“……!”

cuix Nghịxsah Thanh vàvdwlcuixjozfo phu nhâlwtfn đfnpeãjozf sớaxofm trừujying to mắcehct khi nghe thấhmnmy bốjhyzn chữsyil “giấhmnmy xébanvt nghiệvuejm ADN” đfnpeưacnhqvhhc nódmfni ra.

cuix Nghịxsah Thanh khiếjdinp sợqvhh nhìooysn Giang Nhưacnh Thi.

“Nhưacnh Thi, em nódmfni ——”

Giang Nhưacnh Thi gằjdinn từujying chữsyil mộejoyt:

“Anh làvdwlqqnjn khốjhyzn, Tôcuix Nghịxsah Thanh. Năcgptm đfnpeódmfnvdwl mắcehct tôcuixi bịxsahfnpe mớaxofi códmfn thểjibg gảcgpt cho anh!”

“—— ngàvdwly mai, ly hôcuixn.”

Khàvdwln giọcvsfng nódmfni hếjdint mộejoyt chữsyil cuốjhyzi cùfnpeng, Giang Nhưacnh Thi quay đfnpecgptu đfnpei ra ngoàvdwli.

vdwl dừujying lạlwtfi trưacnhaxofc mặsdvet Tôcuix Mạlwtfc Mạlwtfc kinh ngạlwtfc đfnpeếjdinn ngâlwtfy ngưacnhetxki vàvdwl Thưacnhơjvtung Ngạlwtfn, nhìooysn côcuixcehci, vừujyia mởooys lờetxki đfnpeãjozf khôcuixng thểjibg nhịxsahn đfnpeưacnhqvhhc nưacnhaxofc mắcehct tràvdwlo ra.

“Ra làvdwl lỗvgjmi củistaa mẹkzuc, mẹkzuc xin lỗvgjmi con, hạlwtfi con chịxsahu nhiềrnogu ấhmnmm ứzplnc nhưacnh vậjdiny…… Chúpxwung ta đfnpei, Mạlwtfc Mạlwtfc, chúpxwung ta khôcuixng bao giờetxk vềrnog nữsyila.”

“……”

cuix Mạlwtfc Mạlwtfc hoàvdwln hồkppwn, côcuix đfnpeuxre hốjhyzc mắcehct gậjdint đfnpecgptu.

cuix đfnpei theo Giang Nhưacnh Thi ra ngoàvdwli, bưacnhaxofc xuốjhyzng dưacnhaxofi lầcgptu.

Mẹkzuc con hai ngưacnhetxki lặsdveng lẽista khôcuixng tiếjdinng đfnpeejoyng, hai bàvdwln tay chặsdvet chẽista nắcehcm chặsdvet vàvdwlo nhau.

Vừujyia đfnpei đfnpeưacnhqvhhc mộejoyt nửqqnja thìooys thấhmnmy códmfn ngưacnhetxki giúpxwup việvuejc hoang mang rốjhyzi loạlwtfn chạlwtfy lêqqnjn.

Vừujyia thấhmnmy Giang Nhưacnh Thi, ngưacnhetxki đfnpeódmfn vộejoyi vàvdwlng mởooys miệvuejng:

“Nhịxsah phu nhâlwtfn, ngàvdwli mau đfnpei xem đfnpei —— tiểjibgu thiếjdinu gia đfnpeãjozf sắcehcp đfnpeácehcnh chếjdint Lýcgpt Ngọcvsfc Hiêqqnjn rồkppwi!”8

Hếjdint chưacnhơjvtung 87

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.