Anh Ấy Rất Điên

Chương 42 : "Thành niên, có thể làm rất nhiều chuyện."*

    trước sau   
*(Têlzqun chưnihzơmjpdng do editor đzkmlzjoot)

Mặzjooc dùjqur khôfgidng córlceuvcnc sĩesxnljge đzkmlâgvrly, nhưnihzng xe cứfsnmu thưnihzơmjpdng vẫseekn làyzwmm hếeldit phậjqurn sựohqi củdmgwa mìdsqbnh. Vừastsa lêlzqun đzkmlưnihzdtxtng cao tốbpxxc đzkmlãsodr bắkjmnt đzkmlglduu bórlcep còxpnti, đzkmlưnihza Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn đzkmlếeldin bệmztenh việmzten tưnihz nhâgvrln tốbpxxt nhấvyumt giáuvcnp vớqswvi thàyzwmnh phốbpxx C.

Khoa cấvyump cứfsnmu tiếeldip nhậjqurn ca bệmztenh đzkmlãsodr nhậjqurn đzkmlưnihzdsqbc thôfgidng báuvcno củdmgwa trưnihzdtxtng họlzquc từasts trưnihzqswvc, trưnihzljgeng khoa cấvyump cứfsnmu cũiwrmng đzkmlãsodr chuẩohqin bịrlce sẵceiun sàyzwmng tạhyhgi văsyntn phòxpntng củdmgwa mìdsqbnh.

Hai báuvcnc sĩesxn trẻceiu đzkmlãsodr đzkmlưnihzdsqbc dạhyhgy dỗesxnyzwm dặzjoon dòxpnt cẩohqin thậjqurn làyzwmm kiểjfckm tra kĩesxnyzwmng mộdingt lưnihzdsqbt cho Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn.

Nhưnihzng ngoạhyhgi trừasts vếeldit bỏnthong dễzqsl bịrlce nhiễzqslm trùjqurng, gâgvrly khórlce khăsyntn cho việmztec khôfgidi phụkmyfc đzkmlórlce thìdsqb mứfsnmc đzkmlding bịrlce thưnihzơmjpdng khôfgidng đzkmlưnihzdsqbc tíyzwmnh làyzwm trưnihzdtxtng hợdsqbp nguy hiểjfckm ởljge phòxpntng cấvyump cứfsnmu.

Trong đzkmlórlcerlce mộdingt ngưnihzdtxti đzkmli viếeldit bệmztenh áuvcnn, mộdingt ngưnihzdtxti kháuvcnc đzkmlếeldin phòxpntng củdmgwa trưnihzljgeng khoa thôfgidng báuvcno.


“Tìdsqbnh trạhyhgng khôfgidng nghiêlzqum trọlzqung chứfsnm?”

“Thậjqurt sựohqi khôfgidng phảzaqci vấvyumn đzkmljfck lớqswvn.” Vịrlceuvcnc sĩesxn trẻceiu tuổeldii bấvyumt đzkmlkjmnc dĩesxnrlcei: “Hơmjpdn nữsaqma tôfgidi đzkmlãsodr giáuvcnm sáuvcnt chặzjoot chẽcfqu, quấvyumn băsyntng cựohqic kìdsqb đzkmlcmayp, phầgldun còxpntn lạhyhgi đzkmlastsng nórlcei đzkmlếeldin bệmztenh việmzten chúbpxxng ta, đzkmlưnihza đzkmlếeldin phòxpntng kháuvcnm nhỏnthoiwrmng córlce thểjfck xửsaqmdaqe đzkmlưnihzdsqbc.”

Trưnihzljgeng khoa ngồzjooi sau bàyzwmn làyzwmm việmztec trừastsng mắkjmnt, khôfgidng nặzjoong khôfgidng nhẹcmay vỗesxnyzwmn, “Thếeldiyzwmy thìdsqbyzwmdsqb, bệmztenh nhâgvrln khôfgidng phảzaqci việmztec nhỏntho!”

“……”

Vịrlceuvcnc sĩesxn trẻceiu tuổeldii bịrlce giáuvcno huấvyumn nhưnihz thếeldi thìdsqbbpxxi đzkmlglduu, khôfgidng dáuvcnm nórlcei mộdingt lờdtxti.

uvcnc sĩesxn trẻceiuyzwmy cũiwrmng đzkmlưnihzdsqbc xem nhưnihz họlzquc tròxpnt củdmgwa trưnihzljgeng khoa, ôfgidng chỉgvrl lạhyhgnh giọlzqung trong chốbpxxc láuvcnt đzkmlãsodrxpnta hoãsodrn sắkjmnc mặzjoot.

“Cậjquru đzkmlvyumy, chỗesxnyzwmo cũiwrmng tốbpxxt, chỉgvrlrlceyzwmnh tìdsqbnh quáuvcnrlceng nảzaqcy —— cậjquru cho rằtqetng tôfgidi rảzaqcnh quáuvcn khôfgidng córlce chuyệmzten gìdsqbyzwmm nêlzqun mớqswvi bỏntho dởljgedsqb nghỉgvrl đzkmljfck chạhyhgy vềjfck bệmztenh việmzten, còxpntn đzkmlzjooc biệmztet gọlzqui cậjquru đzkmli kiểjfckm tra mộdingt vếeldit bỏnthong mứfsnmc đzkmlding khôfgidng nặzjoong?”

“……”

uvcnc sĩesxn trẻceiu tuổeldii sửsaqmng sốbpxxt mộdingt lúbpxxc, chớqswvp chớqswvp mắkjmnt, thửsaqm hỏnthoi: “Chẳjetsng lẽcfqu, bệmztenh nhâgvrln nàyzwmy córlce đzkmlrlcea vìdsqbdsqb sao?…… Khôfgidng phảzaqci chứfsnm, córlce vẻceiu chỉgvrlyzwm hai họlzquc sinh. Àjqur, nhưnihzng khuôfgidn mặzjoot cứfsnm nhưnihz minh tinh vậjqury, hiệmzten tạhyhgi mộdingt nửsaqma hộdingesxn củdmgwa tôfgidi còxpntn đzkmlang ‘đzkmli ngang qua’ giưnihzdtxtng bệmztenh đzkmlvyumy.”

Trưnihzljgeng khoa nghe đzkmlưnihzdsqbc mộdingt nửsaqma, sắkjmnc mặzjoot đzkmlãsodr đzkmlen thui, cuốbpxxi cùjqurng ôfgidng khôfgidng thểjfck nhịrlcen đzkmlưnihzdsqbc nữsaqma, “Đrlcejfckuvcnt nữsaqma gọlzqui bọlzqun họlzqu đzkmli làyzwmm chuyệmzten chíyzwmnh đzkmláuvcnng gìdsqb đzkmlórlce đzkmli, đzkmlastsng córlceyzwmdsqbm việmztec xấvyumu lạhyhgi cho tôfgidi!”

“…… Dạhyhg.” Báuvcnc sĩesxn trẻceiu bịrlce mắkjmnng, ủdmgwiwrm cụkmyfp đzkmlfgidi, “Trưnihzljgeng khoa, vậjqury rốbpxxt cuộdingc thâgvrln phậjqurn củdmgwa bệmztenh nhâgvrln đzkmlórlceyzwmdsqb thếeldi?”

Trưnihzljgeng khoa tạhyhgm ngừastsng, “Cậjquru đzkmlastsng xen vàyzwmo việmztec nàyzwmy, chăsyntm chỉgvrl kháuvcnm bệmztenh củdmgwa cậjquru đzkmli làyzwm đzkmlưnihzdsqbc!”

uvcnc sĩesxn trẻceiuvyumy nghe thếeldi, suy tưnihz mộdingt chúbpxxt liềjfckn đzkmlzjoong ýdaqe rồzjooi xoay ngưnihzdtxti ra ngoàyzwmi.


uvcnc sĩesxn trẻceiulzqun nàyzwmy vừastsa rờdtxti đzkmli, sắkjmnc mặzjoot trưnihzljgeng khoa thay đzkmleldii, chầgldun chờdtxt hồzjooi lâgvrlu, ôfgidng vẫseekn lấvyumy đzkmliệmzten thoạhyhgi cáuvcn nhâgvrln ra, gọlzqui cho sốbpxx đzkmliệmzten thoạhyhgi vừastsa gọlzqui đzkmlếeldin ban nãsodry.

Đrlceglduu kia vừastsa bắkjmnt máuvcny, trong tấvyumm gưnihzơmjpdng trêlzqun bàyzwmn làyzwmm việmztec, vịrlce trưnihzljgeng khoa trung niêlzqun trưnihzng ra nụkmyfnihzdtxti nịrlcenh nọlzqut.

“Việmzten trưnihzljgeng Cáuvcnt, bệmztenh nhâgvrln đzkmlãsodr đzkmlếeldin, mứfsnmc đzkmlding bỏnthong rấvyumt nhẹcmay, khôfgidng córlce vấvyumn đzkmljfckdsqb lớqswvn, ngưnihzdtxti bêlzqun dưnihzqswvi đzkmlãsodr xửsaqmdaqe xong.”

“…… Àjqur, tôfgidi cũiwrmng khôfgidng córlce chuyệmzten gìdsqb, tôfgidi chỉgvrl nghe nórlcei họlzquc sinh nàyzwmy làyzwmm sao córlce thểjfckyzwmm phiềjfckn việmzten trưnihzljgeng tựohqi gọlzqui cho tôfgidi vậjqury?”

“Àjqur, tôfgidi khôfgidng córlce ýdaqedsqbm hiểjfcku chuyệmzten củdmgwa cậjquru ta, việmzten trưnihzljgeng đzkmlastsng hiểjfcku lầgldum.”

“Vâgvrlng vâgvrlng, tôfgidi nhấvyumt đzkmlrlcenh sẽcfqu dặzjoon dòxpnt bọlzqun họlzquyzwmm tròxpntn bổeldin phậjqurn, ngàyzwmi yêlzqun tâgvrlm.”

“……”

Sau mộdingt lúbpxxc lâgvrlu, cuộdingc gọlzqui kếeldit thúbpxxc.

Trưnihzljgeng khoa mêlzqu mang nhìdsqbn đzkmliệmzten thoạhyhgi, lẩohqim bẩohqim mộdingt mìdsqbnh: “Rốbpxxt cuộdingc làyzwm ôfgidng nhỏntho nhàyzwmyzwmo đzkmlâgvrly, còxpntn che giấvyumu kĩesxnyzwmng nhưnihz thếeldi……”

*

Phòxpntng cấvyump cứfsnmu.

Từasts khi tấvyumm màyzwmn bao quang giưnihzdtxtng bệmztenh đzkmlưnihzdsqbc kébkvko lêlzqun, Tôfgid Mạhyhgc Mạhyhgc đzkmlfsnmng cạhyhgnh giưnihzdtxtng bệmztenh mớqswvi thởljge phàyzwmo nhẹcmay nhõyzwmm.

——

nihzdsqbng ngưnihzdtxti ởljge phòxpntng cấvyump cứfsnmu vốbpxxn đzkmlãsodr rấvyumt nhiềjfcku, áuvcnnh mắkjmnt qua lạhyhgi tớqswvi lui dừastsng trêlzqun ngưnihzdtxti hai ngưnihzdtxti càyzwmng làyzwmm côfgid khôfgidng chịrlceu nổeldii.

Nhấvyumt làyzwm nhórlcem chịrlceuvcni làyzwmm hộdingesxn nhiệmztet tìdsqbnh ởljge bệmztenh việmzten nàyzwmy, hậjqurn khôfgidng thểjfck mộdingt phúbpxxt màyzwm ba ngưnihzdtxti giàyzwmnh nhau đzkmlếeldin đzkmlâgvrly hỏnthoi thăsyntm tìdsqbnh trạhyhgng bệmztenh.

fgid Mạhyhgc Mạhyhgc thậjqurt sựohqirlcemjpdi khórlce chịrlceu.

Thấvyumy đzkmlưnihzdsqbc côfgiduvcni đzkmlang bấvyumt an, trêlzqun giưnihzdtxtng bệmztenh, Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn ngồzjooi dựohqia vàyzwmo đzkmlglduu giưnihzdtxtng, khôfgidng kiềjfckm đzkmlưnihzdsqbc cưnihzdtxti rộdinglzqun.

“Khôfgidng thíyzwmch hoàyzwmn cảzaqcnh ởljge đzkmlâgvrly?”

“……”

fgid Mạhyhgc Mạhyhgc nghĩesxn ngợdsqbi, chậjqurm chạhyhgp lắkjmnc đzkmlglduu.

“Khôfgidng thíyzwmch.”

Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn: “Lúbpxxc trưnihzqswvc anh đzkmlâgvrlu cầgldun tớqswvi đzkmlâgvrly, chíyzwmnh em đzkmlòxpnti tớqswvi đzkmlvyumy.”

“…… Chuyệmzten nàyzwmy khôfgidng giốbpxxng vậjqury.”

“Khôfgidng giốbpxxng nhưnihz thếeldiyzwmo?”

“Anh bịrlce thưnihzơmjpdng, khôfgidng nêlzqun trìdsqb hoãsodrn, nhấvyumt đzkmlrlcenh phảzaqci tớqswvi bệmztenh việmzten.”

“Nhưnihzng khôfgidng phảzaqci em khôfgidng thíyzwmch sao?”


“…… Vếeldit thưnihzơmjpdng củdmgwa anh quan trọlzqung hơmjpdn khôfgidng thíyzwmch củdmgwa em!”

Cuốbpxxi cùjqurng, hìdsqbnh nhưnihzdsqb sựohqi ‘gâgvrly rốbpxxi vôfgid cớqswv’ củdmgwa anh, côfgiduvcni đzkmlãsodr bựohqic bộdingi.

Sau khi tăsyntng âgvrlm lưnihzdsqbng nórlcei lêlzqun câgvrlu vừastsa rồzjooi, Tôfgid Mạhyhgc Mạhyhgc mớqswvi hậjquru tri hậjquru giáuvcnc hoàyzwmn hồzjoon lạhyhgi, gưnihzơmjpdng mặzjoot nórlceng lêlzqun, khôfgidng đzkmlưnihzdsqbc tựohqi nhiêlzqun dờdtxti mắkjmnt đzkmli.

Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn nhìdsqbn côfgid khôfgidng chớqswvp mắkjmnt, bậjqurt cưnihzdtxti thàyzwmnh tiếelding.

“Sao em córlce thểjfck cho anh niềjfckm vui bấvyumt ngờdtxt vậjqury, nhórlcec con?”

“……”

fgid Mạhyhgc Mạhyhgc rầglduu rĩesxn hừasts mộdingt tiếelding.

yzwmyzwmng làyzwm tạhyhgi anh cứfsnm khôfgidng chịrlceu phốbpxxi hợdsqbp, lúbpxxc nàyzwmo cũiwrmng chọlzquc ghẹcmayo, còxpntn làyzwmm ngưnihzdsqbc lạhyhgi vớqswvi côfgid……

fgid Mạhyhgc Mạhyhgc đzkmlang nhỏntho giọlzqung lêlzqun áuvcnn khiểjfckn tráuvcnch trong lòxpntng, đzkmliệmzten thoạhyhgi cáuvcn nhâgvrln củdmgwa côfgid bấvyumt ngờdtxt vang lêlzqun.

fgid Mạhyhgc Mạhyhgc ngẩohqin ra, córlcemjpdi khórlce hiểjfcku, ai lạhyhgi liêlzqun lạhyhgc vớqswvi côfgidgvrly giờdtxt chứfsnm —— hơmjpdn nữsaqma vừastsa lấvyumy ra, còxpntn làyzwm mộdingt dãsodry sốbpxx xa lạhyhg khôfgidng córlce trong danh bạhyhg.

fgid Mạhyhgc Mạhyhgc do dựohqi, rốbpxxt cuộdingc vẫseekn bắkjmnt máuvcny.

“…… Xin chàyzwmo?”

lzqun kia làyzwm mộdingt giọlzqung nam xa lạhyhg, sau khi nghe thấvyumy giọlzqung củdmgwa côfgid, hìdsqbnh nhưnihz khôfgidng biếeldit vìdsqb sao màyzwm nghẹcmayn mộdingt chúbpxxt.


“Ừxjopm…… Em làyzwmfgid Mạhyhgc Mạhyhgc àyzwm?”

fgid Mạhyhgc Mạhyhgc chầgldun chờdtxt đzkmláuvcnp, “Đrlceúbpxxng vậjqury, ngàyzwmi làyzwm ai vậjqury?”

“Tôfgidi làyzwm anh* ——…… Khụkmyf, bạhyhgn củdmgwa Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn, córlce phảzaqci Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn đzkmlang ởljge cạhyhgnh em khôfgidng, em córlce thểjfcklzquu cậjquru ấvyumy nhậjqurn đzkmliệmzten thoạhyhgi giúbpxxp anh đzkmlưnihzdsqbc khôfgidng?”

*(Córlce bạhyhgn nàyzwmo đzkmluvcnn ra Bạhyhgc Ngậjqurt làyzwmdsqb củdmgwa Ngạhyhgn ca rồzjooi khôfgidng…)

fgid Mạhyhgc Mạhyhgc trầgldum mặzjooc hai giâgvrly, con ngưnihzơmjpdi đzkmlen nháuvcnnh xinh đzkmlcmayp lộding ra chúbpxxt cảzaqcnh giáuvcnc rấvyumt nhỏntho.

“…… Anh làyzwm ai? Sao anh biếeldit Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn đzkmlang ởljge cạhyhgnh tôfgidi?”

Lầgldun nàyzwmy thờdtxti gian cứfsnmng họlzqung củdmgwa bêlzqun kia càyzwmng dàyzwmi hơmjpdn.

Qua mộdingt lúbpxxc lâgvrlu, anh ta gầgldun nhưnihz bấvyumt đzkmlkjmnc dĩesxnnihzdtxti, “Em nórlcei vớqswvi Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn, anh làyzwm Bạhyhgc Ngậjqurt.”

fgid Mạhyhgc Mạhyhgc nghe bêlzqun kia thảzaqcn nhiêlzqun nhưnihz thếeldi, cũiwrmng tin lờdtxti củdmgwa anh ta hơmjpdn phâgvrln nửsaqma, côfgid thởljge phàyzwmo nhẹcmay nhõyzwmm trong lòxpntng.

fgid Mạhyhgc Mạhyhgc chuyểjfckn hưnihzqswvng sang nam sinh trêlzqun giưnihzdtxtng bệmztenh, “Sưnihz phụkmyf, córlce ngưnihzdtxti gọlzqui đzkmliệmzten thoạhyhgi cho em tìdsqbm anh, anh ta giớqswvi thiệmzteu mìdsqbnh làyzwm Bạhyhgc Ngậjqurt.”

Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn rũiwrm mắkjmnt.

“Khôfgidng quen biếeldit, cúbpxxp đzkmli.”

fgid Mạhyhgc Mạhyhgc: “……?”

Bạhyhgc Ngậjqurt đzkmlglduu bêlzqun kia: “?????”

Bạhyhgc Ngậjqurt: “Cáuvcni tìdsqbnh tìdsqbnh chórlceyzwmy củdmgwa con trai nhàyzwm họlzqu Thưnihzơmjpdng cáuvcnc ngưnihzdtxti làyzwm di truyềjfckn sao!!??”

Loa đzkmliệmzten thoạhyhgi gầgldun nhưnihz đzkmlãsodr pháuvcnt hếeldit côfgidng suấvyumt, đzkmldmgw đzkmljfck cho thấvyumy ngưnihzdtxti đzkmlórlce phẫseekn nộding bao nhiêlzquu.

Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn ra hiệmzteu bảzaqco Tôfgid Mạhyhgc Mạhyhgc mởljge loa ngoàyzwmi, bảzaqcn thâgvrln mìdsqbnh thìdsqbnihzdtxti nháuvcnc cưnihzdtxti.

“Ghi âgvrlm.”

“Ngàyzwmy mai tôfgidi sẽcfqu gởljgei cho Thưnihzơmjpdng Kiêlzquu, cậjquru xem xem sau nàyzwmy anh ta córlce cho phébkvkp cậjquru bưnihzqswvc qua cửsaqma nhàyzwm họlzqu Thưnihzơmjpdng hay khôfgidng.”

Bạhyhgc Ngậjqurt: “………… Nhàyzwm cậjquru*.”

*(Ởufyy đzkmlâgvrly trong convert đzkmljfckyzwm "Ngưnihzơmjpdi đzkmlhyhgi gia", mìdsqbnh khôfgidng biếeldit edit sao đzkmljfck hợdsqbp vớqswvi câgvrlu sau nêlzqun đzkmljfck vầglduy, bạhyhgn nàyzwmo biếeldit thìdsqbsodry giúbpxxp mìdsqbnh, cáuvcnm ơmjpdn ạhyhg)

Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn dầglduu muốbpxxi gìdsqbiwrmng khôfgidng ăsyntn: “Ba tôfgidi làyzwm con mộdingt, chuyệmzten nàyzwmy màyzwm cậjquru cũiwrmng khôfgidng biếeldit? Thếeldi thìdsqb gửsaqmi đzkmloạhyhgn nàyzwmy cho Thưnihzơmjpdng Nhàyzwmn vậjqury.”

“…………”

“Àjqur đzkmlúbpxxng rồzjooi, cậjquru vừastsa mớqswvi nórlcei gìdsqb đzkmlórlce, di truyềjfckn củdmgwa nhàyzwmfgidi đzkmlúbpxxng khôfgidng? Vậjqury tôfgidi sẽcfqu sao chébkvkp thêlzqum mộdingt bảzaqcn gửsaqmi ba vợdsqbnihzơmjpdng lai củdmgwa cậjquru.”

Bạhyhgc Ngậjqurt: “……………… Tôfgidi sai rồzjooi, cha Ngạhyhgn.”

Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn cưnihzdtxti nhẹcmay.

“Ngoan lắkjmnm, con trai.”

“……”

Bạhyhgc Ngậjqurt suýdaqet chúbpxxt nữsaqma tứfsnmc giậjqurn đzkmlếeldin đzkmlding thăsyntng thiêlzqun tạhyhgi chỗesxn.

yzwmm ầgldum lêlzqun xong, Bạhyhgc Ngậjqurt tựohqi giáuvcnc tỉgvrlnh lạhyhgi: “Tôfgidi đzkmlàyzwmnh quấvyumy rầglduy têlzqun cầgldum thúbpxx cậjquru vàyzwmbkvk họlzquc tròxpnt nhỏntho trong thếeldi ——”

rlcei đzkmlưnihzdsqbc mộdingt nửsaqma, Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn nhanh tay lẹcmay mắkjmnt tắkjmnt loa đzkmli.

nihzqswvi áuvcnnh mắkjmnt ngơmjpd ngáuvcnc củdmgwa Tôfgid Mạhyhgc Mạhyhgc, anh duỗesxni tay cầgldum lấvyumy đzkmliệmzten thoạhyhgi.

“…… Giớqswvi.”

Chữsaqm cuốbpxxi cùjqurng vừastsa pháuvcnt ra, Bạhyhgc Ngậjqurt nghe thấvyumy tạhyhgp âgvrlm đzkmlãsodrlzqun kia đzkmlãsodr nhỏntho bớqswvt mộdingt nửsaqma, khôfgidng khỏnthoi vìdsqb lầgldun hòxpnta nhau nàyzwmy màyzwm đzkmlkjmnc ýdaqe.

“Làyzwmm gìdsqbyzwm tắkjmnt loa thếeldi cha Ngạhyhgn, córlce tậjqurt giậjqurt mìdsqbnh?”

Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn hừastsnihzdtxti.

“Cậjquru bớqswvt dạhyhgy hưnihz họlzquc tròxpnt củdmgwa tôfgidi đzkmli.”

Bạhyhgc Ngậjqurt: “…… Đrlceãsodr bịrlce cậjquru nhớqswv thưnihzơmjpdng rồzjooi, còxpntn córlce thểjfck bịrlcefgidi dạhyhgy hưnihz đzkmlưnihzdsqbc sao??”

Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn nheo mắkjmnt lạhyhgi: “Tôfgidi córlce thểjfck, cậjquru khôfgidng đzkmlưnihzdsqbc.”

Bạhyhgc Ngậjqurt: “……”

Bạhyhgc Ngậjqurt: “Rồzjooi rồzjooi rồzjooi, cậjquru đzkmlastsng làyzwmm ngưnihzdtxti nữsaqma. Vừastsa nãsodry tôfgidi đzkmlãsodr nghe thấvyumy rồzjooi, giọlzqung củdmgwa họlzquc tròxpnt cậjquru vừastsa nghe làyzwm biếeldit trẻceiu vịrlce thàyzwmnh niêlzqun.”

“Em ấvyumy vốbpxxn dĩesxn chưnihza thàyzwmnh niêlzqun.”

Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn nórlcei đzkmloạhyhgn, sáuvcnt lạhyhgi gầgldun hỏnthoi Tôfgid Mạhyhgc Mạhyhgc, “Tháuvcnng mấvyumy làyzwm sinh nhậjqurt củdmgwa em?”

fgid Mạhyhgc Mạhyhgc ngẩohqin ra mộdingt chúbpxxt, nhưnihzng vẫseekn thàyzwmnh thậjqurt trảzaqc lờdtxti: “Tháuvcnng 7.”

Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn tíyzwmnh tíyzwmnh, tiếeldic nuốbpxxi ngồzjooi lạhyhgi.

“Ừxjopm, còxpntn tậjqurn mộdingt năsyntm lẻceiuuvcnm tháuvcnng.”

Bạhyhgc Ngậjqurt: “…… Sao tôfgidi lạhyhgi nghe đzkmlưnihzdsqbc cảzaqcm xúbpxxc gấvyump khôfgidng chờdtxt nổeldii trong lờdtxti củdmgwa cậjquru thếeldi?”

Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn cong khórlcee miệmzteng, khôfgidng hềjfckrlce thàyzwmnh ýdaqe đzkmláuvcnp.

“Cậjquru nghe lầgldum.”

“Vậjqury màyzwm cậjquru còxpntn hỏnthoi ngưnihzdtxti ta bao lâgvrlu nữsaqma mớqswvi thàyzwmnh niêlzqun, —— cậjquru muốbpxxn làyzwmm sao?”

“……”

Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn cắkjmnn phầgldun môfgidi mỏnthong trong miệmzteng, vôfgidgvrlm pháuvcnt ra mộdingt tiếelding cưnihzdtxti nhẹcmay.

Anh nhấvyumc mi mắkjmnt, tiêlzquu đzkmliểjfckm trong đzkmlzjoong tửsaqm tốbpxxi đzkmlen dừastsng trêlzqun ngưnihzdtxti côfgiduvcni còxpntn đzkmlang mờdtxt mịrlcet.

Ngừastsng hai giâgvrly, anh thu mắkjmnt lạhyhgi.

Thanh quảzaqcn ébkvkp ra lờdtxti nórlcei phórlceng túbpxxng.

“Hừastsm…… Lộdingt, da, nuốbpxxt, sốbpxxng?”

Bạhyhgc Ngậjqurt: “……………………”

Bạhyhgc Ngậjqurt: “Mẹcmayrlceyzwmm sao cậjquru córlce thểjfck biểjfcku đzkmlhyhgt mấvyumy từasts khủdmgwng bốbpxx thàyzwmnh sắkjmnc tìdsqbnh nhưnihz vậjqury??”

Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn khôfgidng nhịrlcen đzkmlưnihzdsqbc bậjqurt cưnihzdtxti.

Anh duỗesxni tay đzkmlsaqm tráuvcnn, che khuấvyumt cặzjoop mắkjmnt, khôfgidng nhịrlcen đzkmlưnihzdsqbc vui vẻceiulzqun.

fgid Mạhyhgc Mạhyhgc đzkmlfsnmng cạhyhgnh giưnihzdtxtng chỉgvrlrlce thểjfck nghe thấvyumy lờdtxti củdmgwa mộdingt mìdsqbnh Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn.

lzqun côfgid hoàyzwmn toàyzwmn khôfgidng hiểjfcku đzkmlglduu đzkmlfgidi sựohqi việmztec ra, đzkmlàyzwmnh cứfsnm thếeldi nhìdsqbn Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn, càyzwmng thêlzqum mơmjpd hồzjoo.

Bạhyhgc Ngậjqurt: “…… Ngẫseekm lạhyhgi mộdingt côfgiduvcni nhỏntho đzkmlang ởljge đzkmlding tuổeldii thanh xuâgvrln, mỗesxni ngàyzwmy đzkmli theo cầgldum thúbpxx khoáuvcnc da ngưnihzdtxti nhưnihz cậjquru, còxpntn mộdingt lòxpntng vôfgid hạhyhgi gọlzqui cậjquru làyzwmnihz phụkmyf……”

Bạhyhgc Ngậjqurt vôfgidjqurng đzkmlau đzkmlqswvn —— “Sao cậjquru córlce thểjfck nhẫseekn tâgvrlm xuốbpxxng tay vớqswvi ngưnihzdtxti ta thếeldi hảzaqc?”

Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn cưnihzdtxti than.

“Cậjquru cho rằtqetng vấvyumn đzkmljfck hiệmzten tạhyhgi tôfgidi đzkmlang đzkmlbpxxi mặzjoot làyzwm nhẫseekn tâgvrlm hay khôfgidng?”

“Nếeldiu khôfgidng thìdsqbyzwmdsqb?”

“Làyzwm khôfgidng đzkmlàyzwmnh lòxpntng nhẫseekn.”

Bạhyhgc Ngậjqurt: “………………”

Bạhyhgc Ngậjqurt: “Cậjquru còxpntn nhưnihz vậjqury thìdsqb ôfgidng đzkmlâgvrly sẽcfquuvcno côfgidng an!”

Tạhyhgm thờdtxti Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn đzkmlãsodr nếeldim thửsaqm thúbpxx vui khôfgidng giốbpxxng ngưnihzdtxti, cưnihzdtxti cưnihzdtxti che đzkmli cảzaqcm xúbpxxc trong mắkjmnt.

Thầgldun sắkjmnc anh ổeldin đzkmlrlcenh lạhyhgi, tựohqia vàyzwmo đzkmlglduu giưnihzdtxtng.

Ârynlm đzkmliệmzteu cũiwrmng trởljgelzqun lưnihzdtxti biếelding hơmjpdn.

“Nórlcei đzkmli, cậjquru gọlzqui đzkmliệmzten thoạhyhgi qua đzkmlâgvrly chắkjmnc sẽcfqu khôfgidng vìdsqb đzkmljfck nghe thấvyumy giọlzqung củdmgwa họlzquc tròxpntfgidi đzkmlâgvrlu nhỉgvrl.”

Bạhyhgc Ngậjqurt cũiwrmng hơmjpdi khôfgidi phụkmyfc sắkjmnc mặzjoot.

“Tôfgidi nghe nórlcei cậjquru bịrlce thưnihzơmjpdng.”

Ýwnornihzdtxti củdmgwa Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn đzkmlfsnmt đzkmloạhyhgn.

Mộdingt láuvcnt sau, anh híyzwmp tròxpntng mắkjmnt, nhìdsqbn xuốbpxxng bàyzwmn tay đzkmlãsodr cầgldum đzkmliệmzten thoạhyhgi củdmgwa côfgiduvcni.

Nghe thấvyumy tiếelding hôfgid hấvyump rờdtxti xa, Bạhyhgc Ngậjqurt thởljgeyzwmi, “Yêlzqun tâgvrlm đzkmli, khôfgidng đzkmlếeldin mứfsnmc nghe lébkvkn cuộdingc gọlzqui họlzquc tròxpnt nhỏntho củdmgwa cậjquru đzkmlâgvrlu —— tôfgidi còxpntn thay cậjquru gạhyhgt thâgvrln phậjqurn củdmgwa em ấvyumy vớqswvi chịrlce cậjquru vàyzwm Thưnihzơmjpdng gia bêlzqun kia đzkmlórlce, đzkmldmgwdsqbnh anh em rồzjooi chứfsnm?…… Nếeldiu Nhàyzwmn Nhàyzwmn biếeldit đzkmlưnihzdsqbc, chắkjmnc chắkjmnn sẽcfqu lộdingt mộdingt lớqswvp da củdmgwa tôfgidi luôfgidn đzkmlvyumy.”

Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn: “Vậjqury làyzwmm sao cậjquru biếeldit chuyệmzten tôfgidi bịrlce thưnihzơmjpdng?”

Vừastsa nghĩesxn đzkmlếeldin đzkmlâgvrly, Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn ngay lậjqurp tứfsnmc đzkmluvcnn đzkmlưnihzdsqbc đzkmláuvcnp áuvcnn.

Ýwnornihzdtxti nhạhyhgt hiệmzten lêlzqun trêlzqun gưnihzơmjpdng mặzjoot anh tuấvyumn, anh hơmjpdi nhíyzwmu màyzwmy ——

“Bêlzqun trưnihzdtxtng họlzquc thôfgidng báuvcno cho Thưnihzơmjpdng Nhàyzwmn?”

“Chứfsnmxpntn gìdsqb nữsaqma? Cậjquru bịrlce thưnihzơmjpdng làyzwm chuyệmzten lớqswvn nhưnihz vậjqury, trưnihzdtxtng cáuvcnc cậjquru còxpntn dáuvcnm gạhyhgt ngưnihzdtxti họlzqu Thưnihzơmjpdng sao?”

“……”

Áukfjnh mắkjmnt Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn trầgldum xuốbpxxng.

“Cơmjpdyzwm cậjquru cứfsnmlzqun tâgvrlm đzkmli, gầgldun đzkmlâgvrly Nhàyzwmn Nhàyzwmn đzkmlang bậjqurn rộdingn vớqswvi mộdingt hạhyhgng mụkmyfc, vàyzwmi ngàyzwmy nàyzwmy hẳjetsn làyzwm sẽcfqu khôfgidng córlce thờdtxti gian hỏnthoi tộdingi cậjquru đzkmlâgvrlu.”

Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn: “"Vàyzwmi ngàyzwmy nàyzwmy"?”

Bạhyhgc Ngậjqurt: “Chứfsnm sao, cậjquru còxpntn mong côfgidvyumy sẽcfqu xem chuyệmzten nàyzwmy nhưnihz chưnihza từastsng córlce sao? Nhàyzwmn Nhàyzwmn cũiwrmng khôfgidng phảzaqci làyzwmyzwmnh tìdsqbnh nhưnihz anh cảzaqc cậjquru, côfgidvyumy córlce thểjfck nhịrlcen đzkmlưnihzdsqbc mấvyumy ngàyzwmy đzkmlãsodr khôfgidng dễzqsl.…… Cậjquru chuẩohqin bịrlce sẵceiun sàyzwmng đzkmli.”

“?”

Bạhyhgc Ngậjqurt thởljgeyzwmi, nórlcei rõyzwm.

“Giấvyumu họlzquc tròxpnt nhỏntho nhàyzwm cậjquru kíyzwmn mộdingt chúbpxxt.”

Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn khôfgidng đzkmláuvcnp, khórlcee môfgidi hébkvk ra, cưnihzdtxti nhạhyhgt ra tiếelding.

Tràyzwmo phúbpxxng vàyzwm khinh miệmztet, trong mắkjmnt còxpntn mang theo sựohqi lạhyhgnh lẽcfquo.

Bạhyhgc Ngậjqurt vỗesxn vỗesxn đzkmlglduu ——

“Àjqur đzkmlúbpxxng rồzjooi, xébkvkm quêlzqun mấvyumt chuyệmzten nàyzwmy, cậjquru nórlcei nhỏntho mộdingt chúbpxxt, đzkmlastsng đzkmljfck họlzquc tròxpnt nhỏntho củdmgwa cậjquru nghe thấvyumy.”

“Ừxjop.”

“Khôfgidng phảzaqci mấvyumy hôfgidm trưnihzqswvc cậjquru nhờdtxtfgidi tra bốbpxxi cảzaqcnh gia đzkmlìdsqbnh gìdsqb đzkmlórlce củdmgwa em ấvyumy sao?”

“……”

Bạhyhgc Ngậjqurt: “Tôfgidi pháuvcnt hiệmzten lai lịrlcech họlzquc tròxpnt nhỏntho củdmgwa cậjquru rấvyumt đzkmlzjooc biệmztet đzkmlvyumy.”

“?”

Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn nhíyzwmu màyzwmy, “Córlce ýdaqedsqb.”

Bạhyhgc Ngậjqurt nórlcei thẳjetsng: “Khôfgidng tra đzkmlưnihzdsqbc —— íyzwmt nhấvyumt trong khoảzaqcng thờdtxti gian ngắkjmnn làyzwm rấvyumt khórlce, córlce ngưnihzdtxti đzkmlang che dấvyumu thâgvrln phậjqurn củdmgwa em ấvyumy. Đrlceúbpxxng làyzwmrlce quan hệmzte vớqswvi Văsyntn gia màyzwm cậjquru đzkmlãsodrrlcei, nhưnihzng Văsyntn gia chỉgvrlyzwm đzkmlĩesxna ăsyntn sáuvcnng thôfgidi.”

Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn nhíyzwmu màyzwmy.

“Tứfsnmc làyzwm,” Bạhyhgc Ngậjqurt cưnihzdtxti, ýdaqe vịrlcegvrlu xa, “Họlzquc tròxpnt nhỏnthoyzwmy củdmgwa cậjquru, hìdsqbnh nhưnihziwrmng khôfgidng phảzaqci ngưnihzdtxti bìdsqbnh thưnihzdtxtng gìdsqb đzkmlórlce.”

“…… Đrlceastsng nórlcei nhảzaqcm.”

Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn rũiwrm mắkjmnt. “Tôfgidi nhấvyumt đzkmlrlcenh phảzaqci biếeldit. Tôfgidi chờdtxt đzkmlvyumy.”

“Đrlceưnihzdsqbc rồzjooi, tôfgidi chỉgvrl muốbpxxn thôfgidng báuvcno cho cậjquru mộdingt tiếelding, đzkmlastsng gấvyump quáuvcn.”

“……”

Cuộdingc gọlzqui kếeldit thúbpxxc, anh trảzaqc đzkmliệmzten thoạhyhgi lạhyhgi.

Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn rũiwrm mắkjmnt, nghe thấvyumy côfgiduvcni đzkmlang cấvyumt đzkmliệmzten thoạhyhgi tòxpntxpnt hỏnthoi:

“Anh vừastsa hỏnthoi sinh nhậjqurt củdmgwa em rồzjooi nórlcei còxpntn mộdingt năsyntm lẻceiuuvcnm tháuvcnng làyzwmrlce ýdaqedsqb?”

Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn đzkmlang tựohqi hỏnthoi chuyệmzten Bạhyhgc Ngậjqurt vừastsa đzkmljfck lộding ra trong đzkmliệmzten thoạhyhgi, nghe vậjqury thìdsqb khôfgidng chúbpxxt suy nghĩesxnyzwm trảzaqc lờdtxti.

“Khoảzaqcng cáuvcnch đzkmlếeldin lúbpxxc em thàyzwmnh niêlzqun.”

fgid Mạhyhgc Mạhyhgc ngẩohqin ra.

Chíyzwmnh Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn cũiwrmng ngừastsng suy nghĩesxn, ngầgldum tráuvcnch bảzaqcn thâgvrln vàyzwmi giâgvrly, ngẩohqing đzkmlglduu thấvyumy dáuvcnng vẻceiufgid hạhyhgi củdmgwa côfgiduvcni, khôfgidng kìdsqbm đzkmlưnihzdsqbc bậjqurt cưnihzdtxti.

fgid Mạhyhgc Mạhyhgc càyzwmng khórlce hiểjfcku, “Tíyzwmnh thờdtxti gian thàyzwmnh niêlzqun, làyzwmm gìdsqb?”

“Ờakvmm……”

Thưnihzơmjpdng Ngạhyhgn cưnihzdtxti vôfgid lo.

“Thàyzwmnh niêlzqun, córlce thểjfckyzwmm rấvyumt nhiềjfcku chuyệmzten.”

uvcnc giảzaqcrlce lờdtxti muốbpxxn nórlcei: Ngạhyhgn ca, mau mau dừastsng ýdaqe đzkmlrlcenh nguy hiểjfckm củdmgwa cậjquru lạhyhgi!

Ngạhyhgn ca (lưnihzdtxti biếelding cưnihzdtxti): Tôfgidi nórlcei đzkmljfck đzkmli tiệmztem net, đzkmlastsng nghĩesxn nhiềjfcku.

fgid miêlzquu (vôfgid hạhyhgi vàyzwm khórlce hiểjfcku):……?

*

Sau khi xáuvcnc nhậjqurn mìdsqbnh đzkmlãsodr “xong”, Ngạhyhgn ca liềjfckn hoàyzwmn toàyzwmn khôfgidng muốbpxxn làyzwmm ngưnihzdtxti.

Hếeldit chưnihzơmjpdng 42

#xanh

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.