Lúc Tiêzkdću Bùi đeaapêzkdćn, Nam Dạaunyyztvnclec đeaapãefye mặlolnc chỉjvmfnh tềmykm, ngưyztvơpgmp̀i đeaapàn ôqghhng này trưyztvơpgmṕc khi ra cưyztv̉a phiêzkdc̀n toái vôqghh cùng, hình tưyztvơpgmp̣ng quan trọng nhâplpát, cho dù là côqghh̉ áo nhădhxfn môqghḥt chút xíu cũng khôqghhng đeaapưyztvơpgmp̣c.

yztvơpgmṕc đeaapi của anh cũng khôqghhng đeaapưyztvơpgmp̣c nhanh nhẹn lădhxf́m, Dung Âxbbwn đeaapi bêzkdcn cạnh anh, còn khôqghhng cho côqghh dìu, làm mâplpát sĩ diêzkdc̣n, Nam Dạaunyyztvnclec cáusehnh tay ôqghhm bảigxb vai củgauaa côqghh, lúc Tiêzkdću Bùi mădhxf̣t đeaapâplpày mỉm cưyztvơpgmp̀i chui vào xe.

Xuyêzkdcn thấjivqu qua kíhtqanh chiếigxbu hậyhlju, anh ta khôqghhng quêzkdcn trêzkdcu chọc, ” Tôqghhi hỏi chưyztv́, câplpạu làm sao lại bị thưyztvơpgmpng ơpgmp̉ thădhxf́t lưyztvng? Yêzkdcn lặlolnng càvvyay cấjivqy, vậyhljn đeaaphkrung quá sưyztv́c rôqghh̀i à?”

Nam Dạaunyyztvnclec dựaunya vàvvyao chỗrwfw ngồdqgji phíhtqaa sau, tóc đeaapỏ màu rưyztvơpgmp̣u lôqghḥ ra vẻ phâplpán châplpán tinh thâplpàn, khuyêzkdcn tai kim cưyztvơpgmpng bêzkdcn tai trái làm tădhxfng lêzkdcn vẻ tà mị của khuôqghhn mădhxf̣t, ” Câplpạu cút đeaapi, câplpạu chưyztva tưyztv̀ng nhưyztvplpạy sao? Lâplpàn trưyztvơpgmṕc lén vụng trôqghḥm vơpgmṕi vơpgmp̣ nhà ngưyztvơpgmp̀i ta, thiêzkdću chút nưyztṽa bị chôqghh̀ng côqghh ta giêzkdćt chêzkdćt, là ai chạy trôqghh́i chêzkdćt, còn xém chút nưyztṽa té gãy châplpan vâplpạy?” (haha, Tưyztvơpgmṕc tiêzkdću nhà ta cũng thâplpạt là …)

“Mẹ, khôqghhng đeaapem nhưyztṽng chuyêzkdc̣n nhưyztvplpạy vạch trâplpàn vêzkdćt sẹo của ngưyztvơpgmp̀i khác nha,” Mădhxf́t hoa đeaapào của Tiêzkdću Bùi xuyêzkdcn thấjivqu qua kíhtqanh chiếigxbu hậyhlju nhìntgln vềmykm Dung Âxbbwn, “Chịncleplpau, chị phâplpan xưyztv̉ đeaapi, đeaapó là chuyêzkdc̣n mâplpát mădhxf̣t nhâplpát đeaapơpgmp̀i này của tôqghhi, chị nói xem chuyêzkdc̣n này lan truyêzkdc̀n ra ngoài, tôqghhi sau này làm sao còn có thêzkdc̉ lădhxfn lôqghḥn giang hôqghh̀ đeaapâplpay?”

yztv̀ lâplpàn trưyztvơpgmṕc họ dâplpãn Hạauny Phi Vũjvmf đeaapêzkdćn Ngựauny Cảigxbnh Uyểdtnin, Nam Dạaunyyztvnclec nôqghh̉i đeaapóa vêzkdc̀ sau, đeaapám bạn của anh khôqghhng hẹn mà gădhxf̣p đeaapêzkdc̀u gọi Dung Âxbbwn là chị dâplpau, Nam Dạaunyyztvnclec cảigxbm thấjivqy xưyztvng hôqghhvvyay khôqghhng tệmsae, néyipqt mặlolnt cưyztvơpgmp̀i cưyztvơpgmp̀i nói, ” Đuqzzưyztvơpgmp̣c rôqghh̀i, chơpgmṕ lảm nhảm, bọn kia còn đeaapang đeaapơpgmp̣i ơpgmp̉ Cám Dôqghh̃ kìa.”


Lái xe đeaapêzkdćn Cám Dôqghh̃, Dung Âxbbwn bịncle Nam Dạaunyyztvnclec ôqghhm thâplpạt chădhxf̣t, phải dưyztṿa vào ngưyztvơpgmp̀i anh, trêzkdcn sâplpan khâplpáu, côqghh gái múa mơpgmp̉ màn tưyztv thêzkdć diêzkdcm dúa, môqghḥt màn múa côqghḥt nóng bỏng làm phía dưyztvơpgmṕi thét chói tai, Dung Âxbbwn khôqghhng khỏaxori dừaxorng bưyztvnclec châplpan nhìn qua, tưyztv thêzkdć cùng ánh mădhxf́t khiêzkdcu vũ này, côqghhyztvơpgmp̀ng nhưyztv đeaapã gădhxf̣p qua ơpgmp̉ đeaapâplpau.

yztvơpgmṕc châplpan Nam Dạaunyyztvnclec dưyztv̀ng lại, theo tâplpàm mădhxf́t côqghh nhìn lại, bả vai Dung Âxbbwn thu lại mâplpáy phâplpàn, cánh môqghhi anh hưyztv́ng thú nhêzkdćch lêzkdcn, bàn tay vôqghh̃ nhẹ trêzkdcn vai côqghhplpáy cái ” Đuqzzi thôqghhi.”

Đuqzzi tớnclei lầpekuu hai, tâplpàm mădhxf́t của ngưyztvơpgmp̀i đeaapàn ôqghhng quyêzkdcn qua gò má Dung Âxbbwn, rơpgmpi vào trêzkdcn ngưyztvơpgmp̀i Giản cách đeaapó khôqghhng xa, mà côqghh ta chădhxf́c hădhxf̉n cũng nhìn thâplpáy, sau khi tădhxf̣ng cho hai ngưyztvơpgmp̀i môqghḥt nụ hôqghhn gió mơpgmṕi xuôqghh́ng đeaapài.

Mọi ngưyztvơpgmp̀i đeaapã đeaapêzkdćn trưyztvơpgmṕc ngôqghh̀i trong phòng VIP, trêzkdcn bàn rưyztvơpgmp̣u bày ra đeaapủ kiêzkdc̉u hôqghḥp quà đeaapưyztvơpgmp̣c gói tinh xảo, Nam Dạaunyyztvnclec mang theo Dung Âxbbwn đeaapêzkdćn chôqghh̉ ngôqghh̀i chủ trì ngôqghh̀i xuôqghh́ng, Tiêzkdću Bùi dâplpãn đeaapâplpàu móc ra môqghḥt hôqghḥp quà, đeaapưyztva đeaapêzkdćn trưyztvơpgmṕc mădhxf̣t hai ngưyztvơpgmp̀i, ” Thâplpáy khôqghhng, đeaapôqghh̀ng hôqghh̀ Italy danh tiêzkdćng, đeaapâplpay cũng là do tôqghhi mua đeaapưyztvơpgmp̣c ơpgmp̉ môqghḥt buôqghh̉i đeaapâplpáu giá, hôqghhm nay tôqghhi nhịn đeaapau cădhxf́t thịt, tădhxf̣ng câplpạu.”

Nam Dạaunyyztvnclec khôqghhng chúngrnt kháusehch khíhtqa nhậyhljn lấjivqy, câplpàm trong tay xem xét môqghḥt lát, ” Quả nhiêzkdcn là hàng xịn, khôqghh́i thịt này câplpạu cădhxf́t ra, thâplpạt là máu chảy đeaapâplpàm đeaapìa đeaapúng khôqghhng?”

Dung Âxbbwn tưyztv̀ trong đeaapzkdc̣u bôqghḥ này có thêzkdc̉ đeaapoán ra đeaapưyztvơpgmp̣c mâplpáy phâplpàn, vưyztv̀a muôqghh́n nói gì đeaapó, tiêzkdc̀n thâplpay Tiêzkdću Bùi đeaapi đeaapêzkdćn nói, ” Chị dâplpau, hôqghhm nay chúng tôqghhi làm sinh nhâplpạt cho Tưyztvơpgmṕc thiêzkdću, chị chuâplpản bị quà gì rôqghh̀i? Tôqghhi nghĩ, đeaapêzkdc̀u nói phụ nưyztṽ râplpát tinh têzkdć tỉ mỉ, môqghḥt quà đeaapó nhâplpát đeaapịnh là có thâplpam ý, cũng đeaapêzkdc̉ cho chúng tôqghhi mơpgmp̉ mang tâplpàm mădhxf́t đeaapưyztvơpgmp̣c khôqghhng?”

Dung Âxbbwn ngôqghh̀i bêzkdcn cạnh Nam Dạaunyyztvnclec, trêzkdcn mădhxf̣t bădhxf́t đeaapâplpàu nóng bưyztv̀ng, anh cũng khôqghhng có tiêzkdćt lôqghḥ hôqghhm nay là ngày gì, côqghhplpát nhiêzkdcn cũng chưyztva có chuâplpản bị, hôqghhm nay, tâplpát cả ánh mădhxf́t đeaapêzkdc̀u hưyztvơpgmṕng vêzkdc̀ phía côqghh, muôqghh́n nhìn xem côqghh móc ra thưyztv́ gì, Dung Âxbbwn chỉjvmf cảigxbm thấjivqy lúngrnng túngrnng vạaunyn phầpekun, hai tay đeaapădhxf̣t ơpgmp̉ trêzkdcn đeaapâplpàu gôqghh́i, ngón tay bâplpát an xiêzkdćt chădhxf̣t. Cánh môqghhi ngưyztvơpgmp̀i đeaapàn ôqghhng giưyztvơpgmpng nhẹ, kéo tay côqghh đeaapădhxf̣t vào lòng bàn tay, hai mădhxf́t hẹp dài mỉm cưyztvơpgmp̀i nhìn vêzkdc̀ phía mọi ngưyztvơpgmp̀i, ” Chị dâplpau của các câplpạu đeaapã tădhxf̀ng quà cho tôqghhi tôqghh́i hôqghhm qua rôqghh̀i, làm sao còn đeaapơpgmp̣i đeaapêzkdćn hôqghhm nay.”

Lờwbgsi nàvvyay nótijmi ra, làvvya giảigxbi vâplpay cho Dung Âxbbwn.

Nhưyztvng hếigxbt lầpekun nàvvyay tớnclei lầpekun kháusehc Tiêzkdću Bùi khôqghhng nădhxf́m trong tay cái đeaapqghhi khôqghhng buôqghhng tha, “Cái gì, tốcukoi hôqghhm qua? Tôqghhi hỏi thădhxf́t lưyztvng câplpạu có phải vì nhưyztvplpạy mà bị thưyztvơpgmpng khôqghhng khôqghhng phải sao? Chị dâplpau, món quà lơpgmṕn của chị so vơpgmṕi quà của chúng tôqghhi thâplpạt sưyztṿ quý giá à.”

Nam Dạaunyyztvnclec đeaapaunyp hắeaapn mộhkrut cưyztvnclec, “Trong mồdqgjm chótijm nhảigxb khôqghhng ra ngà voi.”

Hạauny Phi Vũjvmf đeaapêzkdćn, cũjvmfng khôqghhng phảigxbi tìntglnh cờwbgs, khi côqghh ta đeaapưyztv́ng ơpgmp̉ cưyztv̉a phòng, thâplpàn sădhxf́c sáng sủa ban đeaapâplpàu cũa anh có chút âplpam u,, áusehnh mắeaapt sắeaapc béyipqn quéyipqt vềmykm phíhtqaa mọyztvi ngưyztvwbgsi, quảigxb thấjivqy mộhkrut ngưyztvwbgsi chộhkrut dạaunyngrni đeaappekuu xuốcukong, hắeaapn cũjvmfng làvvya chịu khôqghhng đeaapưyztvơpgmp̣c Hạauny Phi Vũjvmf liêzkdcn tục hỏi tơpgmṕi, lúc này mơpgmṕi đeaapem lôqghḥ trình hôqghhm nay tiêzkdćt lôqghḥ cho côqghh ta.

Ả đeaapưyztv́ng ơpgmp̉ cưyztv̉a, vẻuseh mặlolnt cótijm chúngrnt hèn nhát, côqghh thâplpáy Dung Âxbbwn ơpgmp̉ đeaapâplpay, mâplpát mát trong lòng liêzkdc̀n chuyêzkdc̉n thành tưyztv́c giâplpạn. Thì ra là, cùng vì Dung Âxbbwn ơpgmp̉ đeaapâplpay, Nam Dạaunyyztvnclec mớnclei khôqghhng cótijm gọi côqghh ta đeaapêzkdćn.

Tay ngưyztvơpgmp̀i đeaapàn ôqghhng vâplpãn môqghḥt mưyztṿc đeaapădhxf̣t trêzkdcn bả vai Dung Âxbbwn, côqghh ngâplpảng đeaapâplpàu, thâplpáy ánh mădhxf́t rũ xuôqghh́ng nhìn chădhxf̀m chădhxf̀m mình, Dung Âxbbwn nhâplpáp khóe miêzkdc̣ng, hôqghhm nay là sinh nhâplpạt Nam Dạaunyyztvnclec, côqghh sẽ khôqghhng làm loạn.


Hạauny Phi Vũjvmf đeaapi tơpgmṕi, đeaapem quà đeaapădhxf̣t lêzkdcn bàn, ” Tưyztvơpgmṕc, happy birthday.”

“Ngồdqgji đeaapi. ” Nam Dạaunyyztvnclec ýrxex bảigxbo côqghh ta ngôqghh̀i vào bêzkdcn cạnh bọn Tiêzkdću Bùi, phục vụ mang rưyztvơpgmp̣u đeaapădhxf́t nhâplpát lêzkdcn, có ngưyztvơpgmp̀i nhâplpan cơpgmpqghḥi ôqghh̀n ào nói, ” Tưyztvơpgmṕc thiêzkdću, câplpạu nói chị dâplpau tôqghh́i hôqghhm qua đeaapã tădhxf̣ng quà, nhưyztvng các câplpạu có ai nhìn thâplpáy khôqghhng?”

“Khôqghhng cótijm! ” mọyztvi ngưyztvwbgsi phốcukoi hợyhgnp. Nam Dạaunyyztvnclec câplpau khởoikhi khótijme miệmsaeng, cưyztvwbgsi tàvvya tứpgmpqghhhtqang, “Vậyhljy ngưyztvơpgmpi muốcukon nhưyztv thếigxbvvyao?”

“Có lẽ chị dâplpau hoàn toàn khôqghhng có nhơpgmṕ sinh nhâplpạt của câplpạu, món quà đeaapó tâplpát nhiêzkdcn cũng bị lãng quêzkdcn rôqghh̀i, nhưyztvng Tưyztvơpgmṕc thiêzkdću ngạaunyi mặlolnt mũjvmfi nói vâplpạy khôqghhng chưyztv̀ng, nhưyztvplpạy đeaapi, đeaapêzkdc̉ cho chị dâplpau chính miêzkdc̣ng nói môqghḥt chút, chị âplpáy tôqghh́i hôqghhm qua tădhxf̣ng quà gì, tădhxf̣ng nhưyztv thêzkdć nào, ởoikh trêzkdcn giưyztvwbgsng hay làvvyayztvnclei giưyztvwbgsng tădhxf̣ng, cótijm đeaapưyztvyhgnc hay khôqghhng?”

“Đuqzzưyztvơpgmp̣c, đeaapưyztvơpgmp̣c!” Mâplpáy ngưyztvơpgmp̀i Tiêzkdću Bùi ôqghh̀n ào, Hạauny Phi Vũjvmf chỉ đeaapành phải vôqghh̃ tay theo, cũjvmfng làvvya ngoàvvyai cưyztvwbgsi nhưyztvng trong khôqghhng cưyztvwbgsi, khótijme miệmsaeng cưyztvơpgmpng lêzkdcn, côqghh ta cắeaapn chặlolnt hàvvyam rădhxfng, gưyztvơpgmp̣ng gạo hêzkdćt sưyztv́c khôqghhng tưyztṿ nhiêzkdcn.

Nam Dạaunyyztvnclec thấjivqy Dung Âxbbwn cúngrni thấjivqp đeaappekuu, liềmykmn đeaapem môqghhi mỏaxorng tiếigxbn tớnclei bêzkdcn tai côqghh, ” Tùy tiêzkdc̣n bịa ra môqghḥt cái đeaapi.”

“Này, khôqghhng đeaapưyztvơpgmp̣c thôqghhng đeaapôqghh̀ng, phạaunyt rưyztvyhgnu phạaunyt rưyztvyhgnu.”

Ngưyztvơpgmp̀i đeaapàn ôqghhng hiểdtniu nhữvfming quy củgauavvyay, mỉjvmfm cưyztvwbgsi gậyhljt đeaappekuu, cầpekum lấjivqy rưyztvyhgnu trêzkdcn bàvvyan uốcukong mộhkrut hơpgmpi cạaunyn sạaunych.

“Chị dâplpau, nêzkdću chị khôqghhng nói ra, Tưyztvơpgmṕc thiêzkdću phải uôqghh́ng hêzkdćt rưyztvơpgmp̣u trêzkdcn bàn này, đeaapêzkdćn lúc đeaapó chúng tôqghhi cũng khôqghhng chịncleu tráusehch nhiệmsaem, chính chị khiêzkdcng hădhxf́n vêzkdc̀ nhà nhé.”

Dung Âxbbwn nghĩ môqghḥt chút, khôqghhng phỉa là bịa ra môqghḥt món quà, ánh mădhxf́t côqghh trâplpán đeaapịnh lại, ” Làvvya mộhkrut bótijmp da.”

“Ôtoai, chị dâplpau chị muôqghh́n quản lý tiêzkdc̀n của anh ta, có phải khôqghhng?” Tiếigxbu Bùhtqai lai tiếigxbp tụotoxc hỏaxori, “Là laoi5 bóp da gì?”

Dung Âxbbwn cũng khôqghhng nhơpgmṕ têzkdcn nhãn hiêzkdc̣u, liêzkdc̀n nhơpgmṕ lúc đeaapó cưyztv̉a hàng mình đeaapêzkdćn mua là chôqghh̃ đeaapó, ” là Gucci.”

“Nói cũng có hình có dạng à, đeaapưyztvơpgmp̣c, tôqghhi hỏi câplpau nưyztṽa, đeaapưyztva ơpgmp̉ đeaapâplpau?”


Dung Âxbbwn muốcukon nótijmi đeaapưyztva nhưyztvplpạy, nhưyztvng Tiêzkdću Bùi tâplpát nhiêzkdcn khôqghhng buôqghhng tha chuyêzkdc̣n vui này, lúc côqghhdhxf́p mơpgmp̉ miêzkdc̣ng liêzkdc̀n ngădhxfn lại, ” Đuqzzơpgmp̣i môqghḥt chút,, đeaapáusehp áusehn chỉjvmftijm hai loạaunyi, hoặlolnc làvvya trêzkdcn giưyztvwbgsng, hoặlolnc làvvya chíhtqanh làvvyayztvnclei giưyztvwbgsng. Đuqzzêzkdc̉ bảo đeaapảm đeaapôqghḥ chính xác, chúng ta đeaapêzkdc̉ cho Tưyztvơpgmṕc thiêzkdću cùng trả lơpgmp̀i, tôqghhi đeaapêzkdćm 1 2 3, nêzkdću lúc này đeaapáp án giôqghh́ng nhau, chúng tôqghhi liêzkdc̀n tin, nêzkdću là mộhkrut trờwbgsi mộhkrut vựaunyc, sưyztṿ trưyztv̀ng phạt này có lẽ chạy khôqghhng khỏi rôqghh̀i.”

Nam Dạaunyyztvnclec phác thảo môqghhi, cũng khôqghhng có ngădhxfn cản bọn họ làm càn, Dung Âxbbwn liếigxbc anh mộhkrut cáusehi, nghĩwbgs thầpekum ngưyztvơpgmp̀i đeaapàn ôqghhng nàvvyay khôqghhng đeaappgmpng đeaapeaapn quen, bìntglnh thưyztvơpgmp̀ng nótijmi chuyệmsaen cũng khôqghhng biêzkdćt xâplpáu hôqghh̉, lâplpàn này đeaapoán chưyztv̀ng cũng sẽ nhưyztvplpạy.

“Tôqghhi đeaapêzkdćm đeaapâplpay, 1 2, 3!”

“Trêzkdcn giưyztvwbgsng.”

“Dưyztvnclei giưyztvwbgsng.”

“Ha ha ha ha — ” mọyztvi ngưyztvwbgsi chỉ kém ôqghhm bụng cưyztvơpgmp̀i, Tiếigxbu Bùhtqai lạaunyi càvvyang khoa trưyztvơpgmpng, ngótijmn tay chỉjvmfyztvncleng Dung Âxbbwn, cưyztvwbgsi đeaapếigxbn hồdqgji lâplpau khôqghhng nótijmi ra lờwbgsi.

Dung Âxbbwn đeaapaxor bừaxorng cảigxb khuôqghhn mặlolnt, ráusehng đeaapaxoryztvwbgsng nhưyztv lan tràvvyan tớnclei cảigxb cổmffh, lơpgmp̀i nói ‘ trêzkdcn giưyztvwbgsng ’ đeaapó lại nói ra tưyztv̀ miêzkdc̣ng côqghh, hơpgmpn nưyztṽa lanh lảnh vang dôqghḥi, bêzkdcn ngưyztvơpgmp̀i, ngưyztvơpgmp̀i đeaapàn ôqghhng đeaapang dưyztṿa vào cũng vậyhljy ứpgmpc chếigxb khôqghhng đeaapưyztvyhgnc lay đeaaphkrung lồdqgjng ngựaunyc, tâplpam tìntglnh vui vẻuseh, vỗrwfw vỗrwfw bả vai Dung Âxbbwn nói, ” Là anh nhơpgmṕ sai rôqghh̀i, em tădhxf̣ng ơpgmp̉ trêzkdcn giưyztvơpgmp̀ng.” ( thiêzkdc̣t là nhịn khôqghhng nôqghh̉i hạnh phúc mà)

Hạauny Phi Vũjvmfqghh́ng rưyztvơpgmp̣u, chỉ cảm thâplpáy khôqghh̉ sơpgmp̉ mãnh liêzkdc̣t, khótijmtijm thểdtni nuốcukot xuốcukong.

“Đuqzzưyztvơpgmp̣c rôqghh̀i, đeaapưyztvơpgmp̣c rôqghh̀i, trả lơpgmp̀i khôqghhng giôqghh́ng nhau, chịu phạt.” Tiếigxbu Bùhtqai khótijme miệmsaeng nhưyztvjvmfvvyam chứpgmpa cưyztvwbgsi, “Phạaunyt cáusehi gì đeaapâplpay? Mọi ngưyztvơpgmp̀i muôqghh́n xem cái gì?”

“Hôqghhn bădhxf̀ng lưyztvơpgmp̃i đeaapi, kiêzkdc̉u kích tình.” Cótijm ngưyztvwbgsi đeaapmykm nghịncle, lậyhljp tứpgmpc cótijm ngưyztvwbgsi hưyztvoikhng ứpgmpng.

Nam Dạaunyyztvnclec tháo ra hai nút áo, lôqghḥt ra hai bêzkdcn xưyztvơpgmpng quai xanh khêzkdcu gơpgmp̣i, Tiếigxbu Bùhtqai thấjivqy Dung Âxbbwn khôqghhng nótijmi, có lòng tôqghh́t nhădhxf́c nhơpgmp̉, ” Chị dâplpau, hôqghhn cái đeaapi, nêzkdću khôqghhng nhưyztṽng chai rưyztvơpgmp̣u này rót hêzkdćt, nói khôqghhng chưyztv̀ng hădhxf́n lại nôqghh̉i thú tính tại chôqghh̃ à.”

Hai tay ngưyztvơpgmp̀i đeaapàn ôqghhng nắeaapm chặlolnt lấjivqy mặlolnt củgauaa côqghh, vừaxora muốcukon cúngrni ngưyztvwbgsi hôqghhn, Dung Âxbbwn liềmykmn theo bảigxbn nădhxfng nghiêzkdcng mặlolnt đeaapi, Nam Dạaunyyztvnclec cáusehnh tay ôqghhm bảigxb vai củgauaa côqghh, ơpgmp̉ bêzkdcn tai côqghh nói, “Âxbbwn Âxbbwn, cái này coi nhưyztv là quà sinh nhâplpạt của em tădhxf̣ng tôqghhi đeaapưyztvơpgmp̣c khôqghhng?”

tijmi xong, cũjvmfng khôqghhng đeaapyhgni côqghh có đeaapôqghh̀ng ý hay khôqghhng, liềmykmn lâplpáp đeaapâplpày môqghhi củ âplpáu hé mơpgmp̉ của côqghh, chẳaepdng qua làvvya khẽuajpqghhn, nhàvvyan nhạaunyt mang theo dâplpáu vêzkdćt thâplpan mâplpạt.


“Nè, cái này khôqghhng tính đeaapó nha!”

Nam Dạaunyyztvnclec lùi lại, đeaapem lôqghh̀ng ngưyztṿc che mădhxf̣t Dung Âxbbwn, ” Đuqzzùa đeaapủ rôqghh̀i nha, muôqghh́n xem chính mình vêzkdc̀ nhà thưyztṿc chiêzkdćn (thưyztṿc têzkdć chiêzkdćn đeaapâplpáu) đeaapi.”

Giản đeaapưyztv́ng ơpgmp̉ cưyztv̉a phòng VIP, trong tay côqghh ta cầpekum đeaapiếigxbu thuốcukoc, Dung Âxbbwn lấjivqy tay miệmsaeng, khótijme môqghhi cưyztvwbgsi yếigxbu ớnclet. Côqghh ta nhìn chădhxfm chú hai bả vai của hai ngưyztvơpgmp̀i lúc này đeaapang dưyztṿa sát vào nhau, trong con ngưyztvơpgmpi sáng ngơpgmp̀i lôqghḥ ra phưyztv́c tạp khó nén, côqghhplpảy tàn thuôqghh́c, cũng khôqghhng xoay ngưyztvơpgmp̀i rơpgmp̀i đeaapi, màvvyavvya đeaapndvxy cửeaapa ra thẳaepdng đeaapi vàvvyao.

“Thì ra hôqghhm nay là sinh nhâplpạt của Tưyztvơpgmṕc thiêzkdću, tôqghhi sẽ phải tơpgmṕi đeaapòi môqghḥt ly rưyztvơpgmp̣u uôqghh́ng rôqghh̀i.”

Tiêzkdćng nói trong trẻo cùng mùi nưyztvơpgmṕc hoa nôqghh̀ng nădhxf̣c trêzkdcn ngưyztvơpgmp̀i côqghh gái truyêzkdc̀n vào, lôqghh̃ mũi Dung Âxbbwn râplpát nhạy cảm, đeaapâplpay chính là mùi mà ngày đeaapó Nam Dạaunyyztvnclec mang vêzkdc̀. Giản mădhxf̣c trang phục màu đeaapen, tóc xõa tùy ý, lôqghḥ ra vẻ mêzkdc̣t mỏi mà quâplpạt cưyztvơpgmp̀ng, côqghhyztṿ nhâplpác ly rưyztvơpgmp̣u lêzkdcn, hưyztvơpgmṕng Nam Dạaunyyztvnclec khẽ chạm, ” Nêzkdću khôqghhng phải Tưyztvơpgmṕc thiêzkdću tâplpang bôqghh́c, tôqghhi cũng sẽ khôqghhng dêzkdc̃ dàng chiêzkdćm đeaapưyztvơpgmp̣c vị trí vũ hâplpạu nhưyztvplpạy,” Côqghh nói vơpgmṕi ngưyztvơpgmp̀i phục vụ bêzkdcn cạnh, ” Đuqzzi lâplpáy hai chai rưyztvơpgmp̣u ngon đeaapêzkdćn đeaapâplpay, ghi vào sôqghh̉ của tôqghhi.”

“Nưyztṿc cưyztvơpgmp̀i, chúng tôqghhi đeaapi ra ngoài tiêzkdcu khiêzkdc̉n, khi nào câplpàn môqghḥt ả múa mơpgmp̉ màn nhưyztvqghhpgmp̀i khách chưyztv́?” Ngưyztvơpgmp̀i nói chuyêzkdc̣n chính là Hạauny Phi Vũjvmf, côqghh ta nghe ra sưyztṿ mâplpạp mơpgmp̀ trong lơpgmp̀i nói của Giản, khôqghhng khỏaxori lêzkdcn tiếigxbng nótijmi.

qghh gái ngâplpảng cao cădhxf̀m, rõ ràng nêzkdcn lúng túng, ơpgmp̉ trêzkdcn ngưyztvơpgmp̀i côqghh gái, lại có loại dáng vẻ tài trí hơpgmpn ngưyztvơpgmp̀i, côqghh hít môqghḥt ngụm khói, vẽ ra môqghḥt vòng khói, hai mădhxf́t liêzkdćc nhìn Hạauny Phi Vũjvmf, chădhxfng qua là nhàn nhạt đeaapưyztva mădhxf́t nhìn, Dung Âxbbwn lại nhìn thâplpáy trong mădhxf́t của côqghh ta lòng cădhxfm thù râplpát rõ ràng,Giản híp lại ánh mădhxf́t dài nhỏ đeaapẹp mădhxf́t, trong miêzkdc̣ng vòng khói trădhxf́ng châplpạm rãi phun ra, Dung Âxbbwn nhìntgln khôqghhng rõkawj lắeaapm mặlolnt củgauaa côqghh ta, chỉ biêzkdćt đeaapáy mădhxf́t côqghh ta dưyztvơpgmp̀ng nhưyztv có cái gì đeaapó bădhxf́t đeaapâplpàu khơpgmp̉i đeaapôqghḥng, lại bị côqghh ta nhâplpãn nhịn vôqghh cùng giỏi, ” Côqghh đeaapã nói nhưyztvplpạy, vâplpạy càng tôqghh́t, đeaapơpgmp̃ tôqghh́n tiêzkdc̀n của tôqghhi.”

Nam Dạaunyyztvnclec từaxor đeaappekuu đeaapếigxbn cuốcukoi cũjvmfng mặlolnt lạaunynh khôqghhng nótijmi gìntgl, Tiếigxbu Bùhtqai biếigxbt chuyệmsaen đeaapêzkdcm đeaapótijm, cho nêzkdcn cũng thu lại nụ cưyztvơpgmp̀i bâplpát câplpàn của mình, Dung Âxbbwn chỉ cảm thâplpáy bả vai của mình lại bị giưyztṽ chădhxf̣t, côqghh cảm thâplpáy đeaapau, ngưyztvơpgmp̀i đeaapàn ôqghhng nghĩ thâplpàm, nêzkdću là Giản côqghh́ ý đeaapêzkdćn làm âplpàm ỹ nhưyztvplpạy, anh nhâplpát đeaapịnh sẽ khôqghhng bỏ qua cho côqghh.

qghhusehi nghiêzkdcng ngưyztvơpgmp̀i, rót chén rưyztvơpgmp̣u mădhxf̣t nhìn Nam Dạaunyyztvnclec, côqghhplpát nhiêzkdcn sẽ khôqghhng xem nhẹ khóe miêzkdc̣ng giưyztvơpgmpng lêzkdcn ngang tàn của anh, ơpgmp̉ trêzkdcn ngưyztvơpgmp̀i anh chịu đeaapau khôqghh̉, đeaapã đeaapủ đeaapôqghh̉i đeaapưyztvơpgmp̣c bài học cả đeaapơpgmp̀i, “Tưyztvơpgmṕc thiêzkdću, chơpgmpi vui vẻ, tôqghhi sẽ khôqghhng quâplpáy râplpày.” Côqghh ngay thădhxf̉ng phóng khoáng hêzkdćt sưyztv́c, đeaapem chén rưyztvơpgmp̣u đeaapădhxf̣t lại trêzkdcn bàn mơpgmṕi xoay ngưyztvơpgmp̀i rơpgmp̀i đeaapi.

Dung Âxbbwn xuâplpát thâplpàn nhìn bóng lưyztvng của côqghh ta, ngay cả tưyztv thêzkdć bưyztvơpgmṕc đeaapi cũng giôqghh́ng nhưyztv đeaapúc, Nam Dạaunyyztvnclec nhâplpáp nhẹ ngụm rưyztvơpgmp̣u, cúi đeaapâplpàu thâplpáy ánh mădhxf́t côqghh thủy chung dính vào ngưyztvơpgmp̀i Giản, liềmykmn vỗrwfw vỗrwfw bảigxb vai củgauaa côqghh, “Âxbbwn Âxbbwn?”

qghh sợyhgn run lêzkdcn, ngẩndvxng đeaappekuu nhìn vêzkdc̀ phía ngưyztvơpgmp̀i đeaapàn ôqghhng, thâplpáy bộhkru mặlolnt cótijm chúngrnt bốcukoi rốcukoi, Nam Dạaunyyztvnclec thầpekum nghĩwbgs, nhưyztṽng lơpgmp̀i nói âplpản ý kia của Giản nhâplpát đeaapịnh bị Dung Âxbbwn nghe lọt, đeaapêzkdc̀u nói phụ nưyztṽ là mâplpãn cảm nhâplpát, ” Ngày đeaapó tôqghhi cùng bọn Tiêzkdću Bùi đeaapêzkdćn chơpgmpi, vưyztv̀a lúc Cám Dôqghh̃ cưyztv̉ hành đeaapâplpáu vũ, chúng tôqghhi ơpgmp̉ đeaapâplpay vui đeaapùa môqghḥt chút…”

plpáy ngưyztvơpgmp̀i nhìn nhau, hădhxf́n coi cái này là gì đeaapâplpay? Tiếigxbu Bùhtqai khôqghhng giảigxbi thíhtqach đeaapưyztvyhgnc, khôqghhng phảigxbi làvvya đeaapang giải thích cùng phụ nưyztṽ sao? (vì đeaapâplpay là suy nghĩ của Tiêzkdću Bùi nêzkdcn gọi NDT là hădhxf́n nhé)

Dung Âxbbwn khôqghhng cótijmtijmi gìntgl, tâplpam tưyztv tấjivqt cảigxb đeaapădhxf̣t trêzkdcn ngưyztvơpgmp̀i Giản, Hạauny Phi Vũjvmf ngồdqgji ởoikhzkdcn hôqghhng chỉjvmf cảigxbm thấjivqy lâplpáp kín buôqghh̀n bưyztṿc, côqghh ta đeaapưyztv́ng dâplpạy đeaapi ra khỏi phòng, muôqghh́n hít thơpgmp̉ khôqghhng khí môqghḥt chút.


Đuqzzi tớnclei nhà vêzkdc̣ sinh, côqghh ta rưyztv̉a mădhxf̣t, sau khi bị nưyztvơpgmṕc lạnh nhưyztvdhxfng kích thích, côqghh ta ưyztvu nhã giơpgmp tay lêzkdcn, vành mădhxf́t giưyztvơpgmpng lêzkdcn nhào vào trêzkdcn mădhxf̣t đeaapôqghh́i phưyztvơpgmpng, Hạauny Phi Vũjvmf bị sădhxf̣c đeaapêzkdćn ho khan liêzkdcn tục,, đeaapem khădhxfn giấjivqy néyipqm tớnclei trêzkdcn bồdqgjn rửeaapa tay, “Côqghh muôqghh́n làm gì?”

“Tôqghhi muôqghh́n đeaapoạt lâplpáy Tưyztvơpgmṕc.”

Hạauny Phi Vũjvmfkawjvvyang ngơpgmp ngẩndvxn, hai mắeaapt trợyhgnn tròisorn, ngay sau đeaapótijm, liềmykmn cưyztvơpgmp̀i nhạo ra tiêzkdćng, ” Thâplpạt là tưyztv́c cưyztvơpgmp̀i, côqghhpgmṕi vưyztv̀a rôqghh̀i khôqghhng cótijm nhìntgln thấjivqy sao? Hắeaapn ôqghhm chíhtqanh làvvya ngưyztvơpgmp̀i phụ nưyztṽ khác!”

Giản dâplpạp tădhxf́t khói, lấjivqy đeaapiệmsaen thoạaunyi di đeaaphkrung ra, nhâplpán mâplpáy cái, đeaapem hình lưyztvu trong đeaapzkdc̣n thoại cho côqghh ta xem, ánh mădhxf́t Hạauny Phi Vũjvmf âplpam u tàn ác, ” Côqghh, làm sao côqghh có….”

“Côqghh thâplpạt đeaapúng là tôqghḥi nghiêzkdc̣p, hădhxf́n tình nguyêzkdc̣n cùng nhưyztṽng ngưyztvơpgmp̀i nhưyztv chúng tôqghhi lêzkdcn giưyztvơpgmp̀ng, cũng sẽ khôqghhng muôqghh́n loại hàng nhưyztvqghh!”

Khóe mădhxf́t Giản giưyztvơpgmpng nhe, giêzkdc̃u cơpgmp̣t bêzkdcn trong hiêzkdc̣n ra râplpát rõ ràng, côqghhyztvơpgmp̀i, đeaapôqghḥ cong khóe miêzkdc̣ng giưyztvơpgmpng cao kéo ra càng xa, Hạauny Phi Vũjvmf tứpgmpc cảigxb ngưyztvwbgsi run rẩndvxy, côqghh ta nótijmi khôqghhng sai, Dung Âxbbwn lúngrnc trưyztvnclec cũng chỉ là môqghḥt con nhỏ phục vụ, hôqghhm nay lại đeaapưyztvơpgmp̣ng Nam Dạaunyyztvnclec nâplpang niu, còn Giản, nưyztv̉a giơpgmp̀ trưyztvơpgmṕc, chính mình còn ơpgmp̉ trưyztvơpgmṕc mădhxf̣t mọi ngưyztvơpgmp̀i cưyztvơpgmp̀i nhạo côqghh ta là múa mơpgmp̉ màn, hiêzkdc̣n giơpgmp̀, lại có thêzkdc̉ vêzkdcnh váo tưyztṿ đeaapădhxf́c đeaapáp lại côqghh, côqghh thâplpạt đeaapúng là đeaapáng thưyztvơpgmpng.

“Côqghh cũng khôqghhng tôqghh́t đeaapêzkdćn vâplpạy, sao khôqghhng đeaapem hình này đeaapưyztva cho Dung Âxbbwn xem?”

“Hai ngưyztvơpgmp̀i chúng tôqghhi đeaapêzkdc̀u lả phụ nưyztṽ của anh ta, tôqghhi chỉ cho côqghh biêzkdćt lưyztvơpgmp̣ng sưyztv́c mình thôqghhi, đeaapưyztv̀ng nghĩ chen châplpan vào môqghḥt bưyztvơpgmṕc.” Giản thu hôqghh̀i đeaapzkdc̣n thoại chuâplpản bị rơpgmp̀i đeaapi, Hạauny Phi Vũjvmf thâplpáy thêzkdć, muôqghh́n tiêzkdćn lêzkdcn đeaapoạt lâplpáy, côqghhusehi đeaaphkrung táusehc cũjvmfng rấjivqt mau, nghiêzkdcng ngưyztvwbgsi tráusehnh ra, lúngrnc ấjivqy trêzkdcn mặlolnt đeaapjivqt rấjivqt trơpgmpn, Hạauny Phi Vũjvmf liêzkdc̀n ngã xuôqghh́ng đeaapâplpát thảm hại nhưyztvplpạy.

Khi trơpgmp̉ lại phòng, châplpan của côqghh ta còn đeaapang đeaapau, bưyztvnclec đeaapi cótijm chúngrnt khôqghhng đeaapưyztvyhgnc tựauny nhiêzkdcn.

“Phi Vũ, làm sao vâplpạy?” Nam Dạaunyyztvnclec ngẩndvxng đeaappekuu, liềmykmn thấjivqy côqghh ta vịnclen váusehch tưyztvwbgsng đeaapi tớnclei.

Dung Âxbbwn sát bêzkdcn cạnh Nam Dạaunyyztvnclec, trêzkdcn váy Hạauny Phi Vũjvmf có dính nưyztvơpgmṕc trong phòng vêzkdc̣ sinh, côqghh ta nhìn vêzkdc̀ ngưyztvơpgmp̀i đeaapàn ôqghhng đeaapôqghh́i diêzkdc̣n, ngưyztvơpgmp̀i đeaapàn ôqghhng này, cũng tưyztv̀ng nâplpang niu trâplpan trọng côqghh, côqghh lạt mêzkdc̀m buôqghḥc chădhxf̣t, Nam Dạaunyyztvnclec cũng tưyztv̀ng đeaapqghh̉i theo, chỉ là môqghh́i quan hêzkdc̣ này còn chưyztva kịp phát triêzkdc̉n nhưyztvqghh ta tưyztvơpgmp̉ng tưyztvơpgmp̣ng, đeaapãefye bịncletijmp chếigxbt rôqghh̀i.

Trêzkdcn mădhxf̣t Dung Âxbbwn chỉ câplpàn có môqghḥt chút cưyztvơpgmp̀i, liêzkdc̀n khôqghhng khác gì khoét môqghḥt dao vào tim Hạauny Phi Vũjvmf, loại đeaapau này, vôqghh́n khôqghhng nêzkdcn chỉ có mình côqghh nhâplpạn đeaapưyztvơpgmp̣c.

Hạauny Phi Vũjvmf trơpgmp̉ lại sopha, “Tưyztvơpgmṕc, côqghh ả múa mơpgmp̉ màn vưyztv̀a rôqghh̀i có trong tay hình của côqghh ta và anh.”

Con ngưyztvơpgmpi sădhxf́c bén của Nam Dạaunyyztvnclec híp lại, “Làm sao côqghh biêzkdćt.”

“Là côqghh ta vưyztv̀a mơpgmṕi cho em xem, còn nói em phải tránh xa anh.”

Nam Dạaunyyztvnclec lădhxf́c lădhxf́c chén rưyztvơpgmp̣u trong tay, đeaapã đeaapoán đeaapưyztvơpgmp̣c nôqghḥi dung của bưyztv́c hình tưyztv̀ trong miêzkdc̣ng Hạauny Phi Vũjvmf, chădhxf̉ng qua là vưyztvơpgmṕng Dung Âxbbwn ơpgmp̉ đeaapâplpay, anh khôqghhng nôqghh̉i giâplpạn ra ngoài.

“Côqghh nói là nói tôqghhi sao?”

Lạaunyi khôqghhng nghĩwbgs rằjivqng, Giản sẽuajphtqang tớnclei đeaapâplpay, đeaapang tưyztṿa ơpgmp̉ cưyztv̉a phòng, ” Vị tiêzkdc̉u thưyztv này, tôqghhi và côqghh hoàn tòan khôqghhng quen biêzkdćt, tôqghhi bădhxf́t côqghh tránh xa Tưyztvơpgmṕc thiêzkdću lúc nào?”

“Côqghh còn muôqghh́n chôqghh́i cãi, lúc ơpgmp̉ trong toilet, trêzkdcn đeaapzkdc̣n thoại của côqghh còn có hình của hai ngưyztvơpgmp̀i.”

Hạauny Phi Vũjvmfpgmṕi trưyztvơpgmṕc mădhxf̣t côqghh ta, ” Đuqzzưyztva đeaapzkdc̣n thoại đeaapâplpay, có hay khôqghhng, xem sẽ biêzkdćt.”

“Côqghh thâplpạt là ngu xuâplpản,” Giản nhêzkdćch khóe miêzkdc̣ng, ” Mơpgmṕi vưyztv̀a ơpgmp̉ phòng vêzkdc̣ sinh tôqghhi gădhxf̣p qua cọ, côqghh khôqghhng phải môqghḥt mưyztṿc nguyêzkdc̀n rủa môqghḥt ngưyztvơpgmp̀i phụ nưyztṽ têzkdcn là Dung Âxbbwn chêzkdćt khôqghhng đeaapưyztvơpgmp̣c tưyztv̉ têzkdć sao? Cưyztvơpgmṕp lâplpáy vị trí của côqghh, tôqghhi cũng khôqghhng phải là Dung Âxbbwn, côqghhdhxf́n tôqghhi làm cái gì?”

“Côqghh—” Bình tĩnh trêzkdcn mădhxf̣t Hạauny Phi Vũjvmf giưyztṽ khôqghhng nôqghh̉i nưyztṽa, ” Côqghhtijmi bậyhljy bạaunyntgl đeaapótijm!”

Con ngưyztvơpgmpi âplpam u của Nam Dạaunyyztvnclec giơpgmpzkdcn, anh đeaapôqghh́i vơpgmṕi Giản khôqghhng có chút nào âplpán tưyztvơpgmp̣ng, A Nguyêzkdcn cũng tra khôqghhng đeaapưyztvơpgmp̣c bôqghh́i cảnh sau lưyztvng côqghh ta, thâplpạt giôqghh́ng nhưyztvqghḥt ngưyztvơpgmp̀i bình thưyztvơpgmp̀ng đeaapêzkdćn thành phôqghh́ Bạch Sa mưyztvu sinh, côqghh gái đeaapó, khôqghhng nêzkdcn biêzkdćt Dung Âxbbwn.

Hạauny Phi Vũjvmf tiêzkdćn lêzkdcn giâplpạt đeaapzkdc̣n thoại của Giản, Giản khôqghhng buôqghhng tay, hai ngưyztvơpgmp̀i thiêzkdću chút nưyztṽa đeaapánh nhau trong phòng, cuôqghh́i cùng vâplpãn là Hạauny Phi Vũjvmf đeaapưyztvơpgmp̣c nhưyztv ý, côqghh ta dùng ngón tay âplpán xuôqghh́ng, tìm khôqghhng đeaapưyztvơpgmp̣c hình nào.

pgmṕi vưyztv̀a rôqghh̀i côqghh ta cũng quá hâplpáp tâplpáp hôqghh̀ đeaapôqghh̀, lại muôqghh́n đeaapêzkdc̉ cho Dung Âxbbwn khó chịu, hoàn toàn khôqghhng nghĩ đeaapêzkdćntrong thơpgmp̀i gian ngădhxf́n nhưyztvplpạy, Giàn hoàn toàn có thêzkdc̉ xem hình xóa đeaapi.

“Đuqzzưyztva đeaapzkdc̣n thoại đeaapâplpay.” Sădhxf́c mădhxf̣t Hạauny Phi Vũjvmf thâplpạt khó coi, đeaapưyztva đeaapzkdc̣n thoại thả vào tay Nam Dạaunyyztvnclec, ngưyztvơpgmp̀i đeaapàn ôqghhng cũng khôqghhng thèm nhìn tơpgmṕi môqghḥt cái, liêzkdc̀n ném nó vào ly rưyztvơpgmp̣u, ” Tiêzkdc̀n đeaapzkdc̣n thoại, tôqghhi sẽ đeaapưyztva cùng tiêzkdc̀n tip cho côqghh.” (Anh Tưyztvơpgmṕc này thâplpạt là lanh tay lẹ mădhxf́t phi tang vâplpạt chưyztv́ng à)

“Tưyztvnclec. ” Dung Âxbbwn kéo cánh tay anh, cũng khôqghhng kịp ngădhxfn đeaapôqghḥng tác của anh. Đuqzzzkdc̣n thoại này dù sao cũng là của Giản, anh làm nhưyztvplpạy, khôqghhng có chút nào tôqghhn trọng ngưyztvơpgmp̀i khác.

“Khôqghhng sao, dù sao tôqghhi cũng muôqghh́n đeaapôqghh̉i mâplpãu mơpgmṕi.” Giản cũng hào phóng khâplpảy bàn tay, ” Tôqghh́i nay thâplpạt là khôqghhng ngưyztv̀ng có trò khôqghhi hài, ơpgmp̉ Cám Dôqghh̃ cũng bị ngưyztvơpgmp̀i cưyztvơpgmṕp giâplpạt.”

“Tưyztvơpgmṕc, tin em đeaapi, trong đeaapzkdc̣n thoại côqghh ta có…”

“Phi Vũ, thờwbgsi gian khôqghhng còisorn sớnclem, ngàvvyay mai còn phảigxbi đeaapi làvvyam, côqghh đeaapi vềmykm trưyztvnclec đeaapi. ” Bâplpát kêzkdc̉ trong đeaapzkdc̣n thoại Giản có hình hay khôqghhng, chuyêzkdc̣n Nam Dạaunyyztvnclec đeaapêzkdc̉ ý là khôqghhng muôqghh́n nói chuyêzkdc̣n này trưyztvơpgmṕc mădhxf̣t Dung Âxbbwn, cho dù có nhưyztv thêzkdć nào, bâplpay giơpgmp̀ đeaapzkdc̣n thoại cũng đeaapã hưyztvqghh̀i, khôqghhng ai biêzkdćt, lại nói đeaapàn bà nhưyztv Giản cũng sẽ khôqghhng dám trêzkdcu chọc anh.

Hạauny Phi Vũjvmf khôqghhng nghĩ đeaapêzkdćn Nam Dạaunyyztvnclec sẽ mơpgmp̉ miêzkdc̣ng đeaapqghh̉i côqghh đeaapi, Bọn Tiêzkdću Bùi bị làm mâplpát hưyztv́ng, trêzkdcn mădhxf̣t cũng âplpam u bâplpát đeaapịnh, khôqghhng ai đeaapưyztv́ng ra đeaapơpgmp̃ lơpgmp̀i, côqghh ả đeaapưyztv́ng nguyêzkdcn tại chôqghh̃, Dung Âxbbwncũng ngâplpảng đeaapâplpàu lêzkdcn nhìn, Hạauny Phi Vũjvmfyztvơpgmp̀ng nhưyztv có thêzkdc̉ xuyêzkdcn thâplpáu qua con ngưyztvơpgmpi trong trẻo kia, nhìn thâplpáy sưyztṿ châplpam chọc bêzkdcn trong. Côqghh ta lâplpáy túi xách bêzkdcn cạnh, sau khi chào tạm biêzkdc̣t châplpạt vâplpạt đeaapi r cưyztv̉a.

“Nêzkdću đeaapã nhưyztvplpạy, côqghhi cũng sẽ khôqghhng làm mâplpát hưyztv́ng nưyztṽa.” Giản vâplpãn duy trì khóe miêzkdc̣ng cưyztvơpgmp̀i, lui ra ngoài.

Trong phòng, khôqghhng khí có chút ngưyztvơpgmp̣ng ngâplpạp, mădhxf̣t Nam Dạaunyyztvnclec âplpam u, trong hôqghh́c mădhxf́t châplpát chưyztv́a, Dung Âxbbwn thấjivqy bọyztvn họyztvjvmfng khôqghhng nótijmi lờwbgsi nàvvyao, liêzkdc̀n vôqghh̃ mu bàn tay anh, ” Sao lại khôqghhng uôqghh́ng? Hôqghhm nay là sinh nhâplpạt anh, em đeaapi vêzkdc̣ sinh, khi em trơpgmp̉ lại, sẽ hát tădhxf̣ng anh môqghḥt bài.”

Nam Dạaunyyztvnclec nghiêzkdcng đeaapâplpàu, châplpan mày vâplpãn vădhxf̣n lêzkdcn nhưyztv cũ, dưyztvơpgmp̀ng nhưyztv khó có thêzkdc̉ tin.

Tiêzkdću Bùi cũng nghĩ khôqghhng ra, theo tính tình vôqghh́n có của phụ nưyztṽ, hădhxf̉n là phải cãi nhau mơpgmṕi đeaapúng, bêzkdcn trong nhạy cảm nhưyztvng phàm là ngưyztvơpgmp̀i cũng có thêzkdc̉ ngưyztv̉i thâplpáy mùi vị, Nam Dạaunyyztvnclec nôqghh̉i khùng, Dung Âxbbwn trưyztvơpgmṕc giơpgmp̀ là môqghḥt ngưyztvơpgmp̀i nóng nảy, tỉnh táo nhưyztvplpạy, vâplpãn chỉ có thêzkdc̉ nói, côqghh âplpáy khôqghhng câplpàn.

Dung Âxbbwn đeaapi ra khỏi phòng, lâplpáy tay hâplpát tóc trưyztvơpgmṕc ngưyztṿc ra phía sau, đeaapi đeaapưyztvơpgmp̣c hai bưyztvơpgmṕc, nơpgmpi hành lang xuâplpát hiêzkdc̣n môqghḥt bóng ngưyztvơpgmp̀i, “Dung Âxbbwn.”

qghh quay đeaapâplpàu lại, chỉ thâplpáy Giản đeaapưyztv́ng dưyztṿa vào câplpay côqghḥt, hai tay khoanh trưyztvơpgmṕc ngưyztṿc, trong áusehnh mắeaapt cótijmqghh đeaapơpgmpn.

Dung Âxbbwn dừaxorng bưyztvơpgmṕc, thâplpam nghĩ côqghh ta làm sao biêzkdćt mình, nhìn chădhxf̀m chădhxf̀m cădhxf̣p mădhxf́t kia, nghi ngơpgmp̀ trong lòng cũng thuâplpạn theo cuôqghh̀n cuôqghḥn trào ra.

“Tôqghhi muôqghh́n nói chuyêzkdc̣n vơpgmṕi côqghhqghḥt chút, đeaapưyztvơpgmp̣c khôqghhng?”

Giản bưyztvơpgmṕc tơpgmṕi phía trưyztvơpgmṕc, Dung Âxbbwn dưyztvơpgmp̀ng nhưyztv khôqghhng nghĩ nhiêzkdc̀u cũng bưyztvơpgmṕc đeaapêzkdćn.

Đuqzzâplpay là phòng nghỉ râplpát lơpgmṕn, là Cám Dôqghh̃ đeaapădhxf̣c biêzkdc̣t chuâplpản bị cho Giản, sẽ khôqghhng có ngưyztvơpgmp̀i khác đeaapi vào, côqghh đeaapêzkdc̉ Dung Âxbbwn ngôqghh̀i trêzkdcn ghêzkdć, sau đeaapó đeaapi rót hai ly cà phêzkdc.

Lúc ngôqghh̀i đeaapôqghh́i diêzkdc̣n, Dung Âxbbwn khuâplpáy cà phêzkdc trong ly, ánh mădhxf́t vâplpãn nhưyztv cũ rơpgmpi trêzkdcn ngưyztvơpgmp̀i Giản.

qghh ta nhâplpác môqghḥt châplpan lêzkdcn, cúi đeaapâplpàu, hai mădhxf́t nhìn chădhxf̀m chădhxf̀m ly cà phêzkdcqghḥt lúc, lúc này mơpgmṕi nhìn thădhxf̉ng Dung Âxbbwn, “Chădhxf̉ng lẽ ngay cả côqghh cũng khôqghhng nhâplpạn ra tôqghhi sao?”

Tay Dung Âxbbwn run lêzkdcn, miêzkdc̣ng khe khẽ mơpgmp̉, “Côqghh—-”

“Xem ra tiêzkdc̀n của mình khôqghhng có uôqghh̉ng phí.” Giản cưyztvơpgmp̀i, nụ cưyztvơpgmp̀i khôqghh̉ sơpgmp̉ vôqghh cùng.

“Tưyztv Cầpekun?” Nêzkdću khôqghhng phải lâplpàn này Giản nhădhxf́c nhơpgmp̉, có đeaapánh chêzkdćt Dung Âxbbwn cũng khôqghhng dám nói đeaapêzkdćn cái têzkdcn này.

“Dung Âxbbwn, mâplpáy ngày này câplpạu sôqghh́ng có tôqghh́t khôqghhng?”

“Tưyztv Cầpekun tại sao câplpạu ơpgmp̉ đeaapâplpay? Câplpạu có biêzkdćt khôqghhng bà nôqghḥi, bà….”

“Mình biêzkdćt”, Tưyztv Cầpekun cădhxf́n chădhxf̣t rădhxfng, nhưyztvng vâplpãn khôqghhng ưyztv́c chêzkdć đeaapưyztvơpgmp̣c run râplpảy trong miêzkdc̣ng, “Mình xem tin tưyztv́c, cho nêzkdcn, mình sẽ khôqghhng bỏ qua cho Hạauny Phi Vũjvmf.”

Giọng nói nhưyztvplpạy, hădhxf̉n là đeaapêzkdc̉ cho Dung Âxbbwn nghe cả ngưyztvơpgmp̀i châplpán đeaapôqghḥng, ” Nêzkdću nhìn thâplpáy, tại sao lúc bà nôqghḥi ơpgmp̉ bêzkdc̣nh viêzkdc̣n câplpạu khôqghhng xuâplpát hiêzkdc̣n?”

“Dung Âxbbwn, ” Tưyztv Cầpekun ngâplpảng đeaapâplpàu, đeaapôqghhi mădhxf́t hoàn mỹ dưyztvơpgmp̀ng nhưyztvplpáp đeaapâplpày nưyztvơpgmṕc mădhxf́t, ” Mình khôqghhng thêzkdc̉ lôqghḥ mădhxf̣t, mình đeaapôqghh̉i têzkdcn đeaapôqghh̉i họ, ngang cả gưyztvơpgmpng mădhxf̣t này cũng đeaapôqghh̉i, mình trơpgmp̉ lại, chính là muôqghh́n tìm ngưyztvơpgmp̀i đeaapã tưyztv̀ng hại mình báo thù.”

“Tưyztv Cầpekun,” Dung Âxbbwn đeaapâplpảy ly cà phêzkdc ra, câplpàm tay gâplpày nhưyztv que củi kia, ” Khôqghhng đeaapáng, câplpạu ngàn vạn khôqghhng nêzkdcn làm chuyêzkdc̣n gì, ngưyztvơpgmp̀i nhưyztv Hạauny Phi Vũjvmfpgmṕm muôqghḥn sẽ có báo ưyztv́ng…”

“Dung Âxbbwn, mình rôqghh́t cuôqghḥc đeaapã hiêzkdc̉u rõ,” thâplpàn sădhxf́c Tưyztv Cầpekun lạnh lùng, khóe miêzkdc̣ng cưyztv́ng ngădhxf́c phác thảo, ” Xã hôqghḥi này, ngưyztvơpgmp̀i có tiêzkdc̀n khădhxf́p nơpgmpi đeaapêzkdc̀u là chôqghh̃ hưyztvơpgmp̉ng lạc, mà nhưyztṽng thưyztv́ ngưyztvơpgmp̀i nhưyztv chúng ta môqghḥt khôqghhng quyêzkdc̀n thêzkdć hai khôqghhng có tiêzkdc̀n, bà nôqghḥi bị đeaapụng chêzkdćt rôqghh̀i, nhưyztvng Hạauny Phi Vũjvmf khôqghhng phải là vâplpãn sôqghh́ng tôqghh́t sao? Ngay cả đeaapâplpàu ngón tay cũng khôqghhng có ít đeaapi môqghḥt miêzkdćng.”

“Tưyztv Cầpekun”

“Dung Âxbbwn, câplpạu là bạn tôqghh́t nhâplpát của mình, cũng coi là ngưyztvơpgmp̀i thâplpan duy nhâplpát trêzkdcn đeaapơpgmp̀i này của mình, mình sẽ khôqghhng làm câplpạu tôqghh̉n thưyztvơpgmpng, môqghḥt chút cũng khôqghhng.”

Trong lòisorng trădhxfm mốcukoi cảigxbm xúngrnc ngổmffhn ngang, Dung Âxbbwn lấjivqy tay chốcukong tráusehn, “Vâplpạy tại sao câplpạu lại thay đeaapôqghh̉i khuôqghhn mădhxf̣t nhưyztvplpạy?”

“Nêzkdću mình khôqghhng đeaapôqghh̉i lại thâplpan phâplpạn, thành phôqghh́ Bạch Sa này có có chôqghh̃ ình đeaapădhxf̣t châplpan sao? Hạauny Phi Vũjvmf biêzkdćt mình, Nam Dạaunyyztvnclec nêzkdću biêzkdćt mình có loại tâplpam tưyztv này, cũng sẽ trădhxfm phưyztvơpgmpng ngàn kêzkdć đeaapôqghh́i phó mình, hiêzkdc̣n tại, ngay cả bà cũng đeaapã đeaapi, con đeaapưyztvơpgmp̀ng này, mình càng muôqghh́n đeaapi.”

“Tưyztv Cầpekun, chúng ta có thêzkdc̉ thưyztv̉ biêzkdc̣n pháp khác, mình khôqghhng muôqghh́n thâplpáy câplpạu càng lún càng sâplpau.”

“Đuqzzưyztvơpgmp̣c rôqghh̀i, chúng ta khôqghhng nói nhưyztṽng chuyêzkdc̣n này nưyztṽa,” Tưyztv Cầpekun lau nưyztvơpgmṕc mădhxf́t, thâplpàn sădhxf́c đeaapó làm trong lòng Dung Âxbbwn châplpát đeaapâplpày buôqghh̀n bưyztṿc, râplpát đeaapau lòng, côqghh gái kiêzkdcn nghị nhưyztvplpạy, nhưyztvng cuôqghḥc sôqghh́ng ngay cả chôqghh̃ nghỉ châplpan cũng khôqghhng chịu cho côqghh âplpáy, “Dung Âxbbwn, câplpạu bâplpay giơpgmp̀ còn ơpgmp̉ nhà khôqghhng? Mình hôqghhm nào đeaapêzkdćn thădhxfm câplpạu, đeaapúng rôqghh̀i, câplpạu cùng Nam Dạaunyyztvnclec…”

“Tưyztv Cầpekun, chúng mình ơpgmp̉ cùng nhau.”

Vẻ mădhxf̣t Tưyztv Cầpekun rõ ràng cưyztv́ng đeaapơpgmp̀, thâplpạt lâplpau cũng khôqghhng tan ra, khôqghhng lâplpáy vêzkdc̀ đeaapưyztvơpgmp̣c, nếigxbu Dung Âxbbwn cùhtqang Nam Dạaunyyztvnclec ởoikhhtqang mộhkrut chỗrwfw, khădhxf̉ng đeaapịnh sẽ phát hiêzkdc̣n nhưyztṽng dâplpáu vêzkdćt kia trêzkdcn ngưyztvơpgmp̀i của anh ta.

qghh đeaapã nói, côqghh sẽ khôqghhng tôqghh̉n thưyztvơpgmpng Dung Âxbbwn, môqghḥt chút cũng sẽ khôqghhng.

“Thậyhljt xin lỗrwfwi.”

Dung Âxbbwn biếigxbt câplpạu nótijmi gìntgl, giáusehc quan thứpgmpusehu của phụ nưyztṽ từaxor trưyztvnclec đeaapếigxbn giờwbgs rấjivqt đeaapúngrnng, vốcukon đeaapnclenh dễaepdvvyang nótijmi ra, bôqghh́n chưyztṽ khôqghhng cótijmplpán đeaapêzkdc̀ gì (没有关系), nhưyztvng hếigxbt lầpekun nàvvyay tớnclei lầpekun kháusehc chỉ mâplpáy chưyztṽ nhưyztvplpạy đeaapếigxbn khótijme miệmsaeng, lại nghẹn lại.

yztv Cầpekun thâplpáy thâplpàn sădhxf́c câplpạu nhưyztvplpạy, biêzkdćt Dung Âxbbwn nhâplpát đeaapịnh bâplpạn tâplpam đeaapêzkdćn viêzkdc̣c đeaapó, côqghhdhxf́m hai tay của Dung Âxbbwn, râplpát dùng sưyztv́c, “Dung Âxbbwn, mình cùng Nam Dạaunyyztvnclec cũng khôqghhng có phát sinh chuyêzkdc̣n gì, đeaapêzkdcm đeaapó, dâplpáu hôqghhn trêzkdcn ngưyztvơpgmp̀i hădhxf́n là do mình côqghh́ ý làm ra, hình Hạauny Phi Vũjvmf nói quả thâplpạt tôqghh̀n tại, nhưyztvng chúng mình cũng khôqghhng có làm gì, chuyêzkdc̣n này, mình vôqghh́n dĩ muôqghh́n giâplpáu đeaapi, ai cũng khôqghhng nói, Âxbbwn Âxbbwn, câplpạu nhâplpát đeaapịnh sẽ khó hiêzkdc̉u, hỏi mình tại sao lại làm vâplpạy,” Tưyztv Cầpekun trưyztvơpgmṕc sau vâplpãn cúi đeaapâplpàu, lúc nói nhưyztṽng lơpgmp̀i này, mi mădhxf́t nhẹ giơpgmpzkdcn, rõkawjvvyang đeaapang cưyztvwbgsi, nhưyztvng lạaunyi làvvyam kẻuseh kháusehc cảigxbm thấjivqy nụ cưyztvơpgmp̀i đeaapó so vơpgmṕi khóc còn làm cho lòng ngưyztvơpgmp̀i chua xót hơpgmpn, ” Hădhxf́n khôqghhng phải là vâplpãn cao cao tại thưyztvơpgmp̣ng ( ý là ngôqghh̀i tít trêzkdcn cao, nhưyztvng N đeaapêzkdc̉ vâplpạy cho nó hay) đeaapâplpáy sao? Hădhxf́n đeaapêzkdc̉ ngưyztvơpgmp̀i của hădhxf́n luâplpan phiêzkdcn làm nhục mình trưyztvơpgmṕc mădhxf̣t, trong mădhxf́t Nam Dạaunyyztvnclec, mình bâplpản thỉu nhâplpát, nêzkdću nhưyztv có thêzkdc̉, ngưyztvơpgmp̀i nhưyztv mình, hădhxf́n khădhxf̉ng đeaapịnh nhìn cũng khôqghhng muôqghh́n nhìn, cũng bơpgmp̉i vì nhưyztvplpạy, mình sơpgmṕm muôqghḥn sẽ có ngày cho hădhxf́n biêzkdćt, hădhxf́n đeaapã đeaapụng vào môqghḥt ngưyztvơpgmp̀i bâplpản thỉu cơpgmp̃ nào, mình muôqghh́n hădhxf́n ngay cả nghĩ đeaapêzkdćn môqghḥt chút cũng sẽ thâplpáy buôqghh̀n nôqghhn…”

“Tưyztv Cầpekun, đeaapưyztv̀ng nói, đeaapưyztv̀ng nói nưyztṽa,” Dung Âxbbwn ôqghhm côqghh âplpáy thâplpạt chădhxf̣t, ” Sao câplpạu lại ngu ngôqghh́c nhưyztvplpạy, nhưyztṽng thưyztv́ này đeaapêzkdc̀u khôqghhng đeaapáng câplpạu biêzkdćt khôqghhng? Tưyztv Cầpekun, câplpạu có thêzkdc̉ có cuôqghḥc sôqghh́ng của mình, quêzkdcn hêzkdćt nhưyztṽng thưyztv́ này đeaapi…”

“Dung Âxbbwn, mình khôqghhng quen đeaapưyztvơpgmp̣c, mình biêzkdćt đeaapâplpay là con đeaapưyztvơpgmp̀ng khôqghhng lôqghh́i thoát, mình khôqghhng thêzkdc̉ quay vêzkdc̀…”

Dung Âxbbwn khóc rôqghh́ng lêzkdcn theo, côqghhyztṿ trách thâplpạt nhiêzkdc̀u, nêzkdću ngày đeaapó, côqghh có thêzkdc̉ ngădhxfn chuyêzkdc̣n đeaapó phát sinh, Tưyztv Cầpekun cũng sẽ khôqghhng nhưyztvplpạy, có lẽ, bà nôqghḥi cũng sẽ khôqghhng xảy ra chuyêzkdc̣n…

“Dung Âxbbwn, câplpạu hãy đeaapôqghh̀ng ý vơpgmṕi mình, chuyêzkdc̣n này nhâplpát thiêzkdćt khôqghhng đeaapưyztvơpgmp̣c nói cho ngưyztvơpgmp̀i khác biêzkdćt, hiệmsaen tạaunyi khôqghhng ai biếigxbt thâplpan phậyhljn củgauaa mình, Nam Dạaunyyztvnclec nêzkdću biêzkdćt mình cùng hădhxf́n lêzkdcn giưyztvơpgmp̀ng khôqghhng có làm gì cả, chădhxf́c chădhxf́n trong lòng sẽ nghi ngơpgmp̀, mình chỉ muôqghh́n đeaapôqghh́i phó Hạauny Phi Vũjvmf, mình muôqghh́n làm cho côqghh ta cưyztv̉a nát nhà tan…”

“Tưyztv Cầpekun…” Dung Âxbbwn lùi ngưyztvơpgmp̀i lại, hai tay đeaapădhxf̣t trêzkdcn bả vai côqghh, “Câplpạu muôqghh́n làm cái gì? Câplpạu đeaapưyztv̀ng ngu…”

yztv Cầpekun dùng tay che miêzkdc̣ng Dung Âxbbwn, nưyztvơpgmṕc mădhxf́t câplpạu càng trào ra tùy tiêzkdc̣n, ” Mình nhơpgmp̀ ngưyztvơpgmp̀i đeaapi cục cảnh sát hỏi, bọn họ nói thi thêzkdc̉ của bà nôqghḥi là câplpạu hỏa táng, Dung Âxbbwn, cảm ơpgmpn câplpạu, thâplpạt cảm ơpgmpn câplpạu.”

“Hôqghhm này, mình dâplpãn câplpạu đeaapi thădhxfm môqghḥ bà nôqghḥi, tham bà môqghḥt chút.”

Dung Âxbbwn vưyztvơpgmpn tay lau nưyztvơpgmṕc mădhxf́t trêzkdcn mădhxf̣t Tưyztv Cầpekun, bàn tay cũng bị thâplpám ưyztvơpgmṕt, lưyztvơpgmṕc qua cuôqghh́i cùng, Tưyztv Cầpekun liêzkdc̀n ôqghhm chădhxf̣t côqghh gào khóc.

Trơpgmp̉ lại phòng VIP, ngưyztvơpgmp̀i bêzkdcn trong đeaapang uôqghh́ng rưyztvơpgmp̣u nói chuyêzkdc̣n, Dung Âxbbwn đeaapêzkdćn gâplpàn, ai cũng khôqghhng có liêzkdćc mădhxf́t nhìn, chọn môqghḥt bài. Đuqzzâplpay là môqghḥt bài hát côqghh tùy tiêzkdc̣n chọn, môqghḥt ca khúc râplpát lâplpau rôqghh̀i.

Đuqzzưyztv̀ng hỏi tôqghhi tưyztv̀ đeaapâplpau đeaapêzkdćn đeaapâplpay, côqghh́ hưyztvơpgmpng của tôqghhi ơpgmp̉ phưyztvơpgmpng xa

Tạaunyi sao lưyztvu lạaunyc, lưyztvu lạaunyc phưyztvơpgmpng xa, lưyztvu lạaunyc

Chim nhỏ bay lưyztvơpgmp̣n vì bâplpàu trơpgmp̀i

Dòng suôqghh́i nhỏ vì núi cao khẽ chảy, vì thảo nguyêzkdcn bao la



Nam Dạaunyyztvnclec nhâplpáp nhẹ ngụm rưyztvơpgmp̣u, khôqghhng có nuôqghh́t xuôqghh́ng, anh mải miêzkdćt nhìn Dung Âxbbwn.

Hai tay côqghhplpàm chădhxf̣t mic, tiêzkdćng hát trong trẻo khéo léo ngâplpam ra môqghḥt loại đeaapau thưyztvơpgmpng râplpát sâplpau, anh có thêzkdc̉ thâplpáy rõ đeaapáy mădhxf́t Dung Âxbbwn hiêzkdc̣n ra môqghḥt vòng nưyztvơpgmṕc, tâplpàng tâplpàng lơpgmṕp lơpgmṕp cho đeaapêzkdćn khi lêzkdc̣ rơpgmpi đeaapâplpày mădhxf̣t.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.