Ám Dục

Chương 6 : Đau lòng

    trước sau   
Lạnlkhi làuafv anh, Nam Dạnlkhpohmetmqc.

uafvnh nhưpohm anh vừgitka đuhgui dựwqce tiệquuoc ởsqrp đuhguâfpsyu vềvcgi, chiếjkclc càuafv vạnlkht trêcjqrn cổbadubhdpi nớetmqi lỏuhgung, bộmzws âfpsyu phụemrrc nho nhãspamuafvu trắtddtng bạnlkhc khoáchscc trêcjqrn ngưpohmjtnhi anh cho cảnlkhm giáchscc lạnlkhnh lẽjkclo, nhưpohmng cũcmnung khôuafvng làuafvm mấtbtrt đuhgui vẻksej cao quýseli vốyjnrn cóquuo củnlkha nóquuo.

Nam Dạnlkhpohmetmqc đuhgui đuhguếjkcln trưpohmetmqc mặcjqrt Dung Âabbxn, ngưpohmjtnhi anh dựwqcea lêcjqrn thâfpsyn xe, theo thóquuoi quen hai tay đuhguúitaat vàuafvo túitaai quầaaejn.

uafv đuhguldgvng bấtbtrt đuhgumzwsng, đuhguyjnri diệquuon vớetmqi đuhguôuafvi mắtddtt thâfpsym thúitaay củnlkha anh, vốyjnrn dĩmecyuafvquuo ýseli muốyjnrn nhưpohmjtnhng đuhguưpohmjtnhng cho anh đuhgui trưpohmetmqc. Nhưpohmng khôuafvng ngờjtnh, anh lạnlkhi cầaaejm lấtbtry tay côuafv, kéwqceo nhẹldgv mộmzwst cáchsci, Dung Âabbxn đuhguldgvng khôuafvng vữjtging, ngay lậmzobp tứldgvc cảnlkh ngưpohmjtnhi ngãspamuafvo lòjtnhng anh.

Mặcjqrt Dung Âabbxn áchscp vàuafvo ngựwqcec Nam Dạnlkhpohmetmqc, hai tay anh đuhgucjqrt bêcjqrn hôuafvng côuafv. Từgitk xa nhìuafvn lạnlkhi, tưpohm thếjkcl củnlkha hai ngưpohmjtnhi rấtbtrt giốyjnrng mộmzwst đuhguôuafvi tìuafvnh nhâfpsyn đuhguang thâfpsyn mậmzobt.

“Buôuafvng tôuafvi ra!” Dung Âabbxn ngẩckdmng đuhguaaeju lêcjqrn, đuhguyjnri diệquuon vớetmqi đuhguôuafvi mắtddtt thâfpsym trầaaejm vàuafv chiếjkclc mũcmnui thẳhnwing tắtddtp củnlkha anh.


“Đgitkãspam mấtbtry ngàuafvy rồxvvji?” Nam Dạnlkhpohmetmqc khẽjkcl hỏuhgui, hởsqrpi thởsqrp anh thoang thoảnlkhng mùqhbpi rưpohmfpsyu, bao phủnlkhsqrp giữjtgia hai ngưpohmjtnhi, vôuafvqhbpng nóquuong bỏuhgung

“Anh nóquuoi gìuafv thếjkcl?” Dung Âabbxn giảnlkh vờjtnh khôuafvng hiểqhbpu, côuafv nheo mắtddtt lạnlkhi.

Lạnlkhi làuafv tròjtnh đuhguùqhbpa vôuafv vịabbx củnlkha mộmzwst kẻksejquuo tiềvcgin.

“Côuafv muốyjnrn éwqcep tôuafvi phảnlkhi ra tay sao? Tôuafvi khôuafvng cóquuoexhanh kiêcjqrn nhẫomgmn đuhguâfpsyu.” Anh khôuafvng đuhguqhbp ýseli đuhguếjkcln tháchsci đuhgumzws củnlkha côuafv, cũcmnung khôuafvng hỏuhgui lạnlkhi.

“Ýslrs củnlkha anh làuafvuafv?” Dung Âabbxn thầaaejm khâfpsym phụemrrc bảnlkhn thâfpsyn mìuafvnh, hiệquuon tạnlkhi đuhguang bịabbx anh khốyjnrng chếjkcl trong tưpohm thếjkcl nhưpohm thếjkcluafvy màuafvuafv vẫomgmn cóquuo thểqhbpuafvnh tĩmecynh chốyjnrng đuhguyjnri lạnlkhi anh.

“Côuafv sẽjkcl hốyjnri hậmzobn.” Nam Dạnlkhpohmetmqc mỉexham cưpohmjtnhi lạnlkhnh lùqhbpng, so vớetmqi khi anh khôuafvng cưpohmjtnhi còjtnhn đuhguáchscng sợfpsybhdpn, áchscnh mắtddtt vốyjnrn thâfpsym trầaaejm củnlkha anh đuhgumzwst nhiêcjqrn lóquuoe sáchscng.

Dung Âabbxn nghi ngờjtnh, côuafv khôuafvng biếjkclt đuhguôuafvi tay đuhguang đuhgucjqrt bêcjqrn hôuafvng mìuafvnh đuhguưpohmfpsyc cấtbtru tạnlkho bằctnqng gìuafv, màuafv lạnlkhi khiếjkcln côuafv cảnlkhm thấtbtry nơbhdpi đuhguóquuo đuhguang nóquuong rựwqcec, toàuafvn thâfpsyn côuafv giốyjnrng nhưpohm đuhguang bịabbx thiêcjqru đuhguyjnrt.

“Tạnlkhi sao phảnlkhi hốyjnri hậmzobn? Dưpohmjtnhng nhưpohmuafvi chưpohma hềvcgi trêcjqru chọsbxxc anh?” Dung Âabbxn cốyjnr gắtddtng khiếjkcln bảnlkhn thâfpsyn mìuafvnh bìuafvnh tĩmecynh, nhưpohmng côuafv vẫomgmn khôuafvng thểqhbp kiềvcgim chếjkcl đuhguưpohmfpsyc, giọsbxxng đuhguiệquuou hơbhdpi chấtbtrt vấtbtrn.

Nam Dạnlkhpohmetmqc nhưpohmetmqn màuafvy, anh lắtddtc đuhguaaeju: “Chưpohma hềvcgi, nhưpohmng màuafv, tôuafvi thíexhach tròjtnh chơbhdpi nàuafvy.”

Dung Âabbxn híexhat sâfpsyu mộmzwst hơbhdpi, đuhguâfpsyy làuafvcmnung đuhguưpohmfpsyc coi làuafvseli do sao? Côuafvspami lạnlkhi: “Tròjtnh chơbhdpi? tạnlkhi sao tôuafvi lạnlkhi phảnlkhi chơbhdpi cùqhbpng anh?”

“Khôuafvng chơbhdpi? Cũcmnung đuhguưpohmfpsyc, vậmzoby côuafvspamy chờjtnh bảnlkhn thâfpsyn mìuafvnh rơbhdpi vàuafvo đuhguưpohmjtnhng cùqhbpng đuhgui.” Nam Dạnlkhpohmetmqc khẽjkclquuoi: “Tôuafvi rấtbtrt muốyjnrn nhìuafvn xem, mộmzwst con mèmecyo cưpohmng sau khi rơbhdpi vàuafvo đuhguưpohmjtnhng cùqhbpng, sẽjkcl quay lạnlkhi cầaaeju xin tôuafvi nhưpohm thếjkcluafvo?”

mecyo cưpohmng? Ngưpohmjtnhi đuhguàuafvn ôuafvng nàuafvy thậmzobt quáchsc đuhguáchscng, thếjkcl nhưpohmng, anh coi côuafvuafv mộmzwst con mèmecyo.

Dung Âabbxn gồxvvjng lêcjqrn, hai tay côuafvqhbpng sứldgvc kéwqceo tay anh ra khỏuhgui ngưpohmjtnhi mìuafvnh: “Chơbhdpi? Anh chơbhdpi mộmzwst mìuafvnh đuhgui.”




uafv vộmzwsi vàuafvng xoay ngưpohmjtnhi chạnlkhy đuhgui, chỉexha đuhguqhbp lạnlkhi mộmzwst chiếjkclc bóquuong lưpohmng cao ngạnlkho.

Mang chúitaat vẻksejuafv đuhguơbhdpn, giốyjnrng nhưpohm đuhguang chạnlkhy trốyjnrn.

uafv tròjtnh chơbhdpi nàuafvy, vàuafvo mộmzwst đuhguêcjqrm thu lạnlkhnh lẽjkclo, đuhguãspam chíexhanh thứldgvc bắtddtt đuhguaaeju.

Anh, ngưpohmjtnhi đuhguang ởsqrp đuhguexhanh cao nhấtbtrt củnlkha cuộmzwsc sốyjnrng, muốyjnrn dạnlkhng đuhguàuafvn bàuafv nhưpohm thếjkcluafvo chẳhnwing cóquuo, mọsbxxi chuyệquuon đuhguvcgiu nắtddtm trong tay. Muốyjnrn làuafvm gìuafvcmnung quáchsc dễtddtuafvng khiếjkcln cuộmzwsc sốyjnrng trởsqrpcjqrn vôuafvqhbpng nhàuafvm cháchscn.

Dung Âabbxn chạnlkhy chậmzobm lạnlkhi, côuafv đuhgui vàuafvo Cáchscm Dỗjxyr, nhưpohmng chưpohma kịabbxp vàuafvo trong đuhguãspam nhìuafvn thấtbtry mộmzwst bóquuong dáchscng quen thuộmzwsc.

“Trầaaejn Kiềvcgiu?” Côuafv khôuafvng dáchscm khẳhnwing đuhguabbxnh, khi đuhguếjkcln gầaaejn anh ta mớetmqi dáchscm lêcjqrn tiếjkclng.

Trầaaejn Kiềvcgiu quay ngưpohmjtnhi lạnlkhi, sau khi nhìuafvn thấtbtry côuafv thìuafvwqcet cưpohmjtnhi trêcjqrn mặcjqrt càuafvng tưpohmơbhdpi hơbhdpn: “Dung Âabbxn, cậmzobu làuafvm việquuoc ởsqrp đuhguâfpsyy?”

Dung Âabbxn xấtbtru hổbadu gậmzobt đuhguaaeju, côuafv khôuafvng nóquuoi gìuafv, cóquuo cảnlkhm giáchscc nhưpohmuafvnh bịabbx bắtddtt quảnlkh tang khi đuhguang làuafvm việquuoc xấtbtru.

“Sao cậmzobu lạnlkhi làuafvm việquuoc ởsqrp đuhguâfpsyy?”

“Dung Âabbxn, cậmzobu khôuafvng nêcjqrn làuafvm việquuoc ởsqrp đuhguâfpsyy nữjtgia.” Trầaaejn Kiềvcgiu nôuafvn nóquuong nóquuoi, anh ta nhìuafvn nhữjtging ngưpohmjtnhi đuhguang ra ra vàuafvo vàuafvo, ngay lậmzobp tứldgvc liềvcgin nhậmzobn biếjkclt đuhguâfpsyy làuafvbhdpi nàuafvo, khôuafvng suy nghĩmecy thêcjqrm gìuafv nữjtgia, cậmzobu ta nắtddtm chặcjqrt tay Dung Âabbxn.

“Trầaaejn Kiềvcgiu, mìuafvnh bịabbx muộmzwsn rồxvvji.” Dung Âabbxn nhẹldgv nhàuafvng gỡigsh tay ra, nhìuafvn cậmzobu ta mộmzwst cáchsci, rồxvvji xoay ngưpohmjtnhi đuhgui vàuafvo Cáchscm Dỗjxyr, Trầaaejn Kiềvcgiu vộmzwsi vàuafvng đuhguuổbadui theo, chạnlkhy lêcjqrn chắtddtn ngang trưpohmetmqc mặcjqrt côuafv: “Dung Âabbxn…”

“Diêcjqrm Việquuot, cậmzobu ấtbtry sẽjkcl khôuafvng mong muốyjnrn nhìuafvn thấtbtry cậmzobu làuafvm việquuoc ởsqrp đuhguâfpsyy.”

Mộmzwst cáchsci têcjqrn đuhguãspamfpsyu khôuafvng đuhguưpohmfpsyc nhắtddtc đuhguếjkcln, đuhguóquuouafvchsci têcjqrn màuafv Dung Âabbxn đuhguãspam cốyjnr gắtddtng quêcjqrn đuhgui, đuhguưpohmfpsyc nhắtddtc đuhguếjkcln vàuafvo ngay lúitaac nàuafvy khiếjkcln côuafv cảnlkhm thấtbtry vôuafvqhbpng lạnlkhnh lẽjkclo, giốyjnrng nhưpohm đuhguang bưpohmetmqc trêcjqrn bătqztng lạnlkhnh, lẻksej loi vàuafvuafv đuhgumzwsc.


Đgitkau đuhguetmqn, tráchsci tim càuafvng lúitaac càuafvng đuhguau.

“Dung Âabbxn, đuhgugitkng đuhgui làuafvm nữjtgia.” Trầaaejn Kiềvcgiu nhìuafvn thấtbtry côuafvbhdpi thảnlkh lỏuhgung, lạnlkhi tiếjkclp tụemrrc khuyêcjqrn nhủnlkh.

“Trầaaejn Kiềvcgiu.” Mộmzwst lúitaac sau, Dung Âabbxn mớetmqi tìuafvm lạnlkhi đuhguưpohmfpsyc giọsbxxng nóquuoi củnlkha mìuafvnh, côuafv hụemrrt hơbhdpi, run rẩckdmy nóquuoi: “Mìuafvnh muốyjnrn đuhgui làuafvm.”

“Dung Âabbxn! Nếjkclu làuafv Diêcjqrm Việquuot, cậmzobu ấtbtry sẽjkcl khôuafvng đuhguxvvjng ýseli…”

“Đgitkúitaang vậmzoby!” Đgitkau đuhguetmqn trong lòjtnhng cuốyjnri cùqhbpng cũcmnung bộmzwsc pháchsct, sau khi héwqcet lêcjqrn, đuhguôuafvi mắtddtt xinh đuhguldgvp củnlkha côuafvuafvitaac đuhgumzwsng màuafv ưpohmơbhdpn ưpohmetmqt, khôuafvng biếjkclt đuhguãspam bao lâfpsyu rồxvvji côuafv chưpohma rơbhdpi lệquuo: “Cậmzobu nóquuoi đuhguúitaang, nếjkclu làuafv Diêcjqrm Việquuot… Nếjkclu làuafv anh ấtbtry, thìuafv anh ấtbtry sẽjkcl khôuafvng bỏuhgubhdpi mìuafvnh, màuafv anh ấtbtry sẽjkclsqrpcjqrn cạnlkhnh mìuafvnh, sẽjkcl khôuafvng đuhguqhbpuafvnh phảnlkhi làuafvm việquuoc ởsqrp đuhguâfpsyy, nhưpohmng… Giờjtnh anh ấtbtry ởsqrp đuhguâfpsyu, anh ấtbtry đuhguang ởsqrp đuhguâfpsyu kia chứldgv?”

fpsyu hỏuhgui cuốyjnri cùqhbpng, dưpohmjtnhng nhưpohmuafv đuhguãspamuafvo lêcjqrn, côuafv chưpohma bao giờjtnh nghĩmecy đuhguếjkcln sẽjkcl nổbadui giậmzobn vớetmqi ai, sẽjkcl giảnlkhi tỏuhgua vớetmqi ai, nhưpohmng hôuafvm nay, khi cáchsci têcjqrn nàuafvy đuhguưpohmfpsyc nhắtddtc đuhguếjkcln mộmzwst lầaaejn nữjtgia, côuafv thậmzobt sựwqce khôuafvng thểqhbp chịabbxu đuhguwqceng đuhguưpohmfpsyc nữjtgia, côuafv đuhguãspam quáchsc mệquuot mỏuhgui.

“Dung Âabbxn…” Trầaaejn Kiềvcgiu ngạnlkhc nhiêcjqrn đuhguếjkcln mứldgvc khôuafvng thốyjnrt nêcjqrn lờjtnhi, cậmzobu ta nhìuafvn thấtbtry nưpohmetmqc mắtddtt củnlkha côuafv, nhữjtging giọsbxxt nưpohmetmqc mắtddtt bi thưpohmơbhdpng tuôuafvn tràuafvo mãspamnh liệquuot.

“Trầaaejn Kiềvcgiu…” Giọsbxxng Dung Âabbxn khàuafvn khàuafvn, trong bóquuong tốyjnri nghe càuafvng thêcjqrm hưpohmnlkho, côuafv lấtbtry lạnlkhi bìuafvnh tĩmecynh, cốyjnr gắtddtng giữjtgi cho giọsbxxng nóquuoi khôuafvng run rẩckdmy: “Cảnlkhuafvnh vàuafv cậmzobu đuhguvcgiu biếjkclt, anh ấtbtry, đuhguãspam khôuafvng còjtnhn nữjtgia…”

Khi nóquuoi ra nhữjtging lờjtnhi cuốyjnri cùqhbpng, tráchsci tim cũcmnung theo đuhguóquuo dầaaejn dầaaejn trởsqrpcjqrn lạnlkhnh lẽjkclo. Áqhbpnh mắtddtt Trầaaejn Kiềvcgiu tốyjnri lạnlkhi, sau khi nóquuoi xong, Dung Âabbxn hạnlkh quyếjkclt tâfpsym, côuafvpohmetmqc vàuafvo nơbhdpi vựwqcec sâfpsyu, sa hoa trụemrry lạnlkhc.

Cảnlkh buổbadui tốyjnri, tâfpsym trạnlkhng Dung Âabbxn vôuafvqhbpng khóquuo chịabbxu, lúitaac côuafv ra vềvcgi đuhguãspamuafv nửldgva đuhguêcjqrm, Dung Âabbxn vẫomgmn nhưpohm trưpohmetmqc, mộmzwst mìuafvnh lẻksej loi bưpohmetmqc đuhgui.

Trêcjqrn đuhguưpohmjtnhng, đuhguãspam sớetmqm khôuafvng còjtnhn ồxvvjn àuafvo náchsco nhiệquuot, chỉexhaquuouafvi ngưpohmjtnhi cũcmnung đuhguang đuhgui bộmzws giốyjnrng côuafv.

Mộmzwst thàuafvnh phốyjnr xa hoa hiệquuon đuhgunlkhi nhưpohm vậmzoby, tạnlkhi sao đuhguèmecyn đuhguưpohmjtnhng buổbadui tốyjnri lạnlkhi khôuafvng đuhgunlkhchscng, chỉexhaquuo thểqhbp soi đuhguưpohmfpsyc bóquuong ngưpohmjtnhi mờjtnh mờjtnh.

Khôuafvng khíexha cuốyjnri thu hơbhdpi lạnlkhnh, từgitkng cơbhdpn gióquuo khôuafvng ngừgitkng lùqhbpa qua nhữjtging tòjtnha nhàuafv cao tầaaejng nơbhdpi đuhguâfpsyy.


Dung Âabbxn khôuafvng đuhguqhbp nhữjtging lờjtnhi nóquuoi củnlkha Nam Dạnlkhpohmetmqc ởsqrp trong lòjtnhng, côuafv nghĩmecy rằctnqng, tròjtnh chơbhdpi củnlkha anh sẽjkcl khôuafvng duy trìuafv đuhguưpohmfpsyc bao lâfpsyu.

uafvng việquuoc ởsqrpuafvng ty cóquuo vẻksejuafvng ngàuafvy càuafvng thuậmzobn lợfpsyi, dựwqce áchscn càuafvng ngàuafvy càuafvng nhiềvcgiu.

“Dung Âabbxn, cậmzobu xem đuhgui.” Thẩckdmm Mặcjqrc vui vẻksej cầaaejm mộmzwst tậmzobp tàuafvi liệquuou đuhgucjqrt lêcjqrn bàuafvn côuafv: “Nhờjtnhquuo cậmzobu màuafvuafvng ty củnlkha chúitaang ta ngàuafvy càuafvng pháchsct triểqhbpn.”

“Đgitkâfpsyy làuafvuafvng lao củnlkha tấtbtrt cảnlkh mọsbxxi ngưpohmjtnhi.” Dung Âabbxn nóquuoi, hai tay vẫomgmn gõslrsuafvn phíexham, côuafv muốyjnrn làuafvm xong việquuoc trưpohmetmqc khi hếjkclt giờjtnh: “Chờjtnhuafvnh mộmzwst chúitaat, mìuafvnh sắtddtp xong rồxvvji.”

Thờjtnhi tiếjkclt đuhguãspam bắtddtt đuhguaaeju trởsqrp lạnlkhnh, côuafv từgitk trêcjqrn thềvcgim đuhguáchsc chạnlkhy xuốyjnrng quảnlkhng trưpohmjtnhng, cuốyjnri cùqhbpng cũcmnung làuafvm xong côuafvng việquuoc, côuafv nhìuafvn đuhguxvvjng hồxvvj, sợfpsyuafvuafvnh đuhguãspam bịabbx muộmzwsn mấtbtrt rồxvvji.

pohmetmqc châfpsyn chạnlkhy chậmzobm lạnlkhi, nhưpohmng gióquuo thu vẫomgmn tạnlkht vàuafvo ngưpohmjtnhi.

“Dung Âabbxn ——”

uafv quay đuhguaaeju lạnlkhi, Trầaaejn Kiềvcgiu đuhguãspam đuhguldgvng bêcjqrn cạnlkhnh côuafv, Dung Âabbxn khôuafvng kịabbxp nóquuoi nhiềvcgiu, đuhguàuafvnh đuhguqhbp cậmzobu ta đuhguưpohma đuhguếjkcln cửldgva Cáchscm Dỗjxyr.

“Cảnlkhm ơbhdpn cậmzobu.” Sau khi đuhguếjkcln nơbhdpi, côuafv vộmzwsi vàuafvng nóquuoi.

Chưpohma kịabbxp xoay ngưpohmjtnhi, đuhguãspam thấtbtry mộmzwst chiếjkclc xe thểqhbp thao màuafvu bạnlkhc xéwqce gióquuo lao đuhguếjkcln, trong đuhguêcjqrm tốyjnri vẽjkcl ra mộmzwst vệquuot sáchscng chóquuoi mắtddtt.

Cửldgva xe mởsqrp ra, sau khi nhìuafvn thấtbtry khuôuafvn mặcjqrt anh, nụemrrpohmjtnhi củnlkha Dung Âabbxn tan biếjkcln ngay lậmzobp tứldgvc.

Nam Dạnlkhpohmetmqc mặcjqrc mộmzwst bộmzws trang phụemrrc thoảnlkhi máchsci, nhưpohmng cảnlkh ngưpohmjtnhi vẫomgmn toáchsct lêcjqrn vẻksej cao quýseli, khôuafvng thểqhbp khôuafvng côuafvng nhậmzobn, cùqhbpng mộmzwst loạnlkhi quầaaejn áchsco, nhưpohmng mặcjqrc trêcjqrn ngưpohmjtnhi anh sẽjkcl mang lạnlkhi kếjkclt quảnlkhuafvqhbpng kháchscc biệquuot.

Tấtbtrt cảnlkh đuhguvcgiu mang đuhguếjkcln cảnlkhm giáchscc vôuafvqhbpng kiêcjqru ngạnlkho vàuafv lạnlkhnh lùqhbpng. Dung Âabbxn quay đuhguaaeju đuhgui chỗjxyr kháchscc, thậmzobm chíexha khôuafvng hiểqhbpu sao côuafv lạnlkhi cóquuo chúitaat chộmzwst dạnlkh.

Nam Dạnlkhpohmetmqc bìuafvnh thảnlkhn đuhgui vềvcgi phíexhaa trưpohmetmqc, giốyjnrng nhưpohm anh khôuafvng nhìuafvn thấtbtry hai ngưpohmjtnhi. Trong khi Dung Âabbxn vừgitka âfpsym thầaaejm thởsqrp ra mộmzwst hơbhdpi, thìuafv trưpohmetmqc khi sắtddtp bưpohmetmqc qua hai ngưpohmjtnhi, anh đuhguãspam dừgitkng lạnlkhi cúitaai ngưpohmjtnhi xuốyjnrng ghéwqceuafvo bêcjqrn tai côuafv.

“Hắtddtn ta làuafv ai?” Nam Dạnlkhpohmetmqc hỏuhgui rấtbtrt nhẹldgv, nhưpohmng Dung Âabbxn nghe xong trong đuhguaaeju nổbaduaaejm mộmzwst tiếjkclng, côuafv hoảnlkhng hốyjnrt.

Ngưpohmjtnhi đuhguàuafvn ôuafvng nàuafvy, giọsbxxng nóquuoi vôuafvqhbpng báchsc đuhgunlkho, ngay cảnlkh mộmzwst câfpsyu hỏuhgui đuhguơbhdpn giảnlkhn cũcmnung khiếjkcln ngưpohmjtnhi kháchscc cảnlkhm thấtbtry áchscp lựwqcec.

Trầaaejn Kiềvcgiu nhìuafvn Nam Dạnlkhpohmetmqc, cậmzobu ta nhìuafvn thấtbtry vẻksej mặcjqrt lo lắtddtng củnlkha Dung Âabbxn, cũcmnung nhậmzobn thấtbtry ngưpohmjtnhi đuhguàuafvn ôuafvng nàuafvy khôuafvng cóquuo ýseli tốyjnrt, cậmzobu ta kéwqceo Dung Âabbxn ra đuhguctnqng sau mìuafvnh rồxvvji bảnlkho vệquuo, giọsbxxng nóquuoi hơbhdpi nhấtbtrn mạnlkhnh: “Tôuafvi làuafv bạnlkhn trai củnlkha côuafvtbtry.”

“Bạnlkhn trai?” Đgitkôuafvi môuafvi mỏuhgung lạnlkhnh lẽjkclo củnlkha Nam Dạnlkhpohmetmqc khẽjkcl nhếjkclch, anh đuhguldgvng thẳhnwing ngưpohmjtnhi, đuhguyjnri diệquuon vớetmqi hai ngưpohmjtnhi, áchscnh mắtddtt nhìuafvn thẳhnwing vàuafvo Dung Âabbxn, nởsqrp nụemrrpohmjtnhi: “Vếjkclt đuhguuhgu trêcjqrn ngựwqcec côuafvtbtry còjtnhn khôuafvng? Tôuafvi lỡigsh tay gâfpsyy nêcjqrn.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.