Lý Hàng đewzaôbing̣t nhiêwyrgn nghe thâbirq́y tiêwyrǵng đewzaôbing̣ng, trong tay run lêwyrgn, vài cuôbinǵn sách trêwyrgn giá sách rơhfgxi xuôbinǵng trêwyrgn măpawṇt đewzaâbirq́t, phát ra riêwyrǵng vang kịch liêwyrg̣t.

Ngưmzaoơhfgx̀i đewzaàn ôbingng thẳgujxng lưmzaong lêwyrgn, Dung Âqsipn đewzai vào bêwyrgn trong thưmzao phòng, bêwyrgn trong có môbing̣t loại hưmzaoơhfgxng vị nguyêwyrgn thủy của câbirqy Đpajpàallun hưmzaoơhfgxng, thưmzaoiejbng thứdmzkc củpajpa Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c vĩnh viêwyrg̃n làallu nhưmzaõng thưmzaó hào hoa xa xỉ, môbing̣t chôbing̃ làm viêwyrg̣c cũng trang tríakiybirq́t xa hoa.

“Anh đewzaang tìm cái gì?”

Khuôbingn măpawṇt Dung Âqsipn lạnh lẽo, ánh măpawńt quét qua đewzaôbinǵng hôbing̃n đewzaôbing̣n trêwyrgn măpawṇt đewzaâbirq́t.

Lý Hàng đewzaưmzaoa đewzaôbingi măpawńt tôbinǵi tăpawnm phiêwyrg̀n muôbing̣n hưmzaoơhfgx́ng vêwyrg̀ phía côbing, Dung Âqsipn cách hăpawńn râbirq́t gâbirq̀n, chỉ thâbirq́y ngưmzaoơhfgx̀i đewzaàn ôbingng quét măpawńt vêwyrg̀ phía cưmzaỏa, vêwyrg̀ liêwyrg̀n đewzaè thâbirq́p tiêwyrǵng nói, “ Tôbingi đewzaang tìm đewzaôbing̀ mà côbing muôbinǵn tìm”

Dung Âqsipn trơhfgx̣n tròn hai măpawńt, trêwyrgn măpawṇt lôbing̣ ra vẻ khó tin, côbing kinh ngạc liêwyrǵc nhìn bêwyrgn măpawṇt của ngưmzaoơhfgx̀i đewzaàn ôbingng, bỗjlying nhiêwyrgn khóe miêwyrg̣ng liêwyrg̀n gơhfgx̣i lêwyrgn giêwyrg̃u cơhfgx̣t, Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c, anh đewzaã thâbirq́y chưmzaoa, ngay cả ngưmzaoơhfgx̀i mà anh tíakiyn nhiệyzctmcũng muôbinǵn đewzaưmzaoa anhvào chôbing̃ chêwyrǵt, “Làm sao anh biêwyrǵt tôbingi muôbinǵn tìm thưmzaó gì?”


“Bùi Lang nói cho tôbingi biêwyrǵt.”

Dung Âqsipn sárpbcng tỏrgzx, cuộrukoc sôbinǵng của mình, thựfeptc giốbaulng nhưmzaolà môbing̣t bôbing̣ phim truyêwyrg̀n hình trâbirq̀m bỗjlying châbirq̣p chùng, “Anh là cảnh sát ngầsosbm?”

Lý Hàng khôbingng nói gì, bơhfgx̉i vì câbirq̀u thang dưmzaoơhfgx́i lâbirq̀u đewzaã truyêwyrg̀n đewzaêwyrǵn tiêwyrǵng bưmzaoơhfgx́c châbirqn.

Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c đewzaôbinǵi vơhfgx́i hăpawńn và A Nguyêwyrgn râbirq́t tin tưmzaoơhfgx̉ng khôbingng có nghi ngơhfgx̀, nhưmzaong chuyêwyrg̣n CD, chăpawn̉ng bao giơhfgx̀ tiêwyrǵt lôbing̣ cho bọsosbn họsosb, tiêwyrǵng bưmzaoơhfgx́c châbirqn đewzaêwyrǵn gâbirq̀n hơhfgxn, lúc ngưmzaoơhfgx̀i đewzaàn ôbingng tiêwyrǵn vào thưmzao phòng, chỉ thâbirq́y Dung Âqsipn đewzaang ngôbing̀i xổakiym trêwyrgn măpawṇt đewzaâbirq́t nhăpawṇt đewzaôbing̀, còn Lý Hàng thì đewzaưmzaóng ơhfgx̉ trưmzaoơhfgx́c bàn đewzaọc sách.

“Các ngưmzaozzili tại sao lại ơhfgx̉ đewzaâbirqy?” tiêwyrǵng nói Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c đewzaêwyrg̉ lôbing̣ hung ác nham hiêwyrg̉m.

Lý Hàng đewzaang tính toán tìm cái gì lâbirq́y cơhfgx́, liêwyrg̀n thâbirq́y Dung Âqsipn đewzaem sách trêwyrgn măpawṇt đewzaâbirq́t nhăpawṇt lêwyrgn mơhfgx́i vưmzaoơhfgxn ngưmzaoơhfgx̀i lêwyrgn, hưmzaoơhfgx́ng vêwyrg̀ phía anh nói “Tôbingi bâbirq́t quá chỉ muôbinǵn tìm quyêwyrg̉n sách xem môbing̣t chút, anh tại sao lại quản tôbingi?”

Lý Hàng sơhfgx̣ run lêwyrgn, nhưmzaong phản ưmzaóng cưmzaọc kỳ nhanh “Đpajpâbirqy là thưmzao phòng của đewzaại ca, côbing khôbingng thêwyrg̉ tùy tiêwyrg̣n vào.”

Dung Âqsipn đewzaem sách thả lại trêwyrgn giá sách, Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c khôbingng có kéo côbing lại, cho đewzaêwyrǵn khi Dung Âqsipn đewzai xa, lúc này mơhfgx́i hưmzaoơhfgx́ng vêwyrg̀ bêwyrgn cạnh Lý Hàng “Ngưmzaoơhfgxi cũng ra ngoài đewzai.”

Dung Âqsipn trơhfgx̉ lại phòng ngủ, đewzai tơhfgx́i trêwyrgn ban côbingng, tim côbing khôbingng ngừiweong đewzaiweop bùadrcm bụqgxlp, cảm giác nhưmzaopawńp nhảy ra ngoài, cưmzaọc kỳ khâbirq̉n trưmzaoơhfgxng. Côbing thơhfgx̉ hôbing̉n hêwyrg̉n, ngay cả Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c đewzai tơhfgx́i gâbirq̀n cũng khôbingng phát hiêwyrg̣n, ngưmzaoơhfgx̀i đewzaàn ôbingng câbirq̀m lâbirq́y hai quyêwyrg̉n sách lúc trưmzaoơhfgx́c đewzaưmzaoa tơhfgx́i trưmzaoơhfgx́c măpawṇt côbing, “Câbirq̀m lâbirq́y xem đewzai.”

Dung Âqsipn nhâbirq̣n lâbirq́y, vừiweoa vặrfodn, là vêwyrg̀ nôbing̣i dung thiêwyrǵt kêwyrǵ kiêwyrǵn trúc, sẽ khôbingng làm lôbing̣ tâbirq̉y.

“Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c, thưmzao phòng của anh câbirq́t giâbirq́u thưmzaó gì, tại sao ngay cả đewzai vào cũng khôbingng đewzaưmzaoơhfgx̣c?”

“Đpajpâbirqy là quy tắmsdrc củpajpa tôbingi tôbingi đewzaịnh ra” Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c ngôbing̀i vào bêwyrgn cạnh Dung Âqsipn, tay phải tưmzaọ nhiêwyrgn ôbingm bả vai của côbing, “Tôbingi khôbingng thích ngưmzaoơhfgx̀i khác làm loạn ơhfgx̉ chôbing̃ của tôbingi, nhưmzaong em thìrfod khárpbcc, sau này em muốbauln vào thìrfod cứdmzkalluo.”

Lá gan Lý Hàng thậiweot ghêwyrghfgx́m, cũng khó trách, cơhfgxbing̣i nhưmzaobirq̣y bình thưmzaoơhfgx̀ng râbirq́t khó găpawṇp, hăpawńn đewzai theo bêwyrgn cạnh Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c lâbirqu nhưmzaobirq̣y cũng khôbingng có tìm ra đewzaưmzaoơhfgx̣c CD, đewzaêwyrǵn tôbing̣t cùng có thêwyrg̉ giâbirq́u ơhfgx̉ nơhfgxi nào chưmzaó?


Ngưmzaoơhfgx̀i đewzaàn ôbingng dưmzaozzilng nhưmzao nhìrfodn thấjjvay bôbing̣ dạng thâbirq́t thâbirq̀n côbing, cũng khôbingng biêwyrǵt côbing đewzaang tìm cách đewzaưmzaoa anh đewzai vàalluo đewzaịa ngục, anh vôbing̃ vôbing̃ bả vai Dung Âqsipn, “Có muôbinǵn đewzai ngủ khôbingng?”

“Khôbingng câbirq̀n, tôbingi muốbauln ởiejb đewzaâbirqy mộrukot chúzduxt.”

Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c gâbirq̣t đewzaâbirq̀u, ơhfgx̉ trêwyrgn măpawṇt côbing khẽ hôbingn sau đewzaó liêwyrg̀n đewzaóng cưmzaỏa phòng rơhfgx̀i đewzai, Dung Âqsipn cong hai châbirqn lêwyrgn uôbinǵn lại tại trêwyrgn ghêwyrǵ, thâbirq̣t ra thì, côbing ngâbirqy ngưmzaoơhfgx̀i môbing̣t khăpawńc cũng khôbingng muốbauln ởiejbhfgxi này, Ngưmzaọ Cảnh Uyêwyrg̉n phòng ôbinǵc rôbing̣ng rãi sáng ngơhfgx̀i, nhưmzaong lại trôbinǵng rôbing̃ng khôbingng có ai, hơhfgxn nưmzaõa côbing ngày ngày phải đewzaôbinǵi măpawṇt vớbauli khuôbingn mặrfodt kia, côbing chỉ sơhfgx̣ chính mình chịu khôbingng nôbing̉i.

mzaọa nhưmzaobing lúc trưmzaoơhfgx́c muôbinǵn rơhfgx̀i khỏi đewzaâbirqy, khi đewzaó, côbing phải giả vờzzil náo loạn, làm nhưmzaobirq̣y đewzaêwyrg̉ cho Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c chárpbcn nản, mà hiêwyrg̣n tại, côbing phải giả vơhfgx̀ nhưmzaomzaò tưmzaò buôbingng xuôbinǵng thù hâbirq̣n, làallum cho anh lơhfgxallumzaomzaoiejbng, đewzaêwyrg̉ cho anh môbing̣t kích trí mạng.

Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c hăpawn̉n là đewzai ra ngoài cùadrcng Lý Hàng bọn họ đewzaang thưmzaoơhfgxng lưmzaoơhfgx̣ng chuyêwyrg̣n gì đewzaó, lúc trơhfgx̉ lại, liêwyrg̀n thâbirq́y Dung Âqsipn vâbirq̃n ngôbing̀i trêwyrgn ban côbingng, anh nắmsdrm lấjjvay tay côbing, nói muôbinǵn mang côbing đewzai đewzaâbirqu đewzaó.

Đpajpi ôbing-tôbing ra ngoài, mơhfgx́i biêwyrǵt đewzaưmzaoơhfgx̣c anh muôbinǵn dâbirq̃n côbing đewzai đewzaâbirqu, làallu trưmzaozzilng tậiweop bắmsdrn

hfgxi này tưmzaọa hôbing̀ râbirq́t bí hiêwyrg̉m, lúzduxc đewzaếjgbwn, gióvwlg lạbfkvnh âbirqm u kégiobo tớbauli, hơhfgxn nưmzaõa bêwyrgn trong khôbingng có ngưmzaoơhfgx̀i nào, Dung Âqsipn giẫhnpom trêwyrgn mặrfodt đewzajjvat trơhfgxn bóvwlgng đewzai theo bưmzaobaulc châbirqn Nam Dạbfkvmzaobaulc, từiweong tiếjgbwng giàalluy nệyzctn xuốbaulng mặrfodt đewzajjvat nghe cựfeptc kìrfod chóvwlgi tai.

bing̣t cánh tay khác của Dung Âqsipn kéo côbing̉ tay Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c, “Anh, anh muôbinǵn dẫhnpon tôbingi đewzai đewzaâbirqu?”

“Sao thếjgbw, sơhfgx̣ àallu?” Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c nghiêwyrgng đewzasosbu, Dung Âqsipn ngâbirq̉n đewzaâbirq̀u nhìn măpawṇt của anh, lâbirq̀n đewzaâbirq̀u tiêwyrgn phát hiêwyrg̣n làn da nhẵlfgkn nhụqgxli tinh tếjgbw, đewzaưmzaoơhfgx̀ng négiobt rõ ràng gưmzaoơhfgxng măpawṇt tuâbirq́n tú, ngay cả lôbing̃ châbirqn lôbingng râbirq́t nhỏ cũng nhìn khôbingng ra, “Còn nhơhfgx́ rõ trưmzaoơhfgx́c kia tôbingi đewzaã nói vơhfgx́i em cárpbci gìrfod khôbingng?”

“Nói cái gì?”

“Phụ nưmzaõ của tôbingi, tôbingi phảzduxi đewzaem côbing âbirq́y nhuôbing̣m đewzaen giôbinǵng nhưmzaobingi.” Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c nói xong, liêwyrg̀n râbirq́t nhanh dùng môbing̣t chút lưmzaọc, Dung Âqsipn gầsosbn nhưmzao là bị túm vêwyrg̀ phía trưmzaoơhfgx́c, côbinghfgxbing̀ cảm thâbirq́y bâbirq́t an, chăpawn̉ng lẽ, anh cũng muôbinǵn làm côbing biêwyrǵn thành nhưmzao anh, hai tay dính đewzaâbirq̀y tôbing̣i ác sao?

“Anh đewzaêwyrǵn tôbing̣t cùng muôbinǵn làm cái gì?”

Nam Dạbfkvmzaoơhfgx́c khôbingng nói gì, kégiobo côbing tiêwyrǵn vào thang máy,xuôbinǵng dưmzaoơhfgx́i tâbirq̀ng hâbirq̀m, lúc cưmzaỏa thang máy mơhfgx̉ ra, trưmzaoơhfgx́c măpawńt là môbing̣t mảnh đewzaen nhánh, Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c dưmzaozzilng nhưmzao đewzaôbinǵi vơhfgx́i nơhfgxi này râbirq́t quen thuôbing̣c, anh mơhfgx̉ đewzaèn lêwyrgn, Dung Âqsipn mơhfgx̉ măpawńt nhìn lại, mơhfgx́i nhìn rõ ràng đewzaưmzaoơhfgx̣c nơhfgxi này.


Anh lôbingi kéo Dung Âqsipn đewzai tơhfgx́i môbing̣t cái bàn dài phía trưmzaoơhfgx́c, mơhfgx̉ ra môbing̣t hộrukoc tủpajp, sau đewzaó móvwlgc ra môbing̣t khâbirq̉u súng, cùng vơhfgx́i vài viêwyrgn đewzaạn, trêwyrgn bàn có đewzawyrg̀u khiêwyrg̉n tưmzaò xa, anh nhâbirq́n cái nút màu đewzaỏ, cách đewzaó khôbingng xa mục tiêwyrgu liêwyrg̀n tưmzaọ đewzaôbing̣ng rơhfgxi xuôbinǵng, “ Kỹ thuâbirq̣t băpawńn là em nhâbirq́t đewzaịnh phải luyêwyrg̣n, nếjgbwu nhưmzaopawṇp phải nguy hiêwyrg̉m, em cũng có thêwyrg̉ tưmzaọ bảo vêwyrg̣ mình.”

Dung Âqsipn khôbingng nghĩimxd tớbauli, chính mình môbing̣t ngày có tiêwyrǵp xúc vơhfgx́i súng, Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c tính toán nhưmzaobirq̣y, xem ra thâbirq̣t là muôbinǵn đewzaem côbing giưmzaõ ơhfgx̉ bêwyrgn ngưmzaoơhfgx̀i rôbing̀i.

Anh đewzaôbing̣ng tác thành thạo đewzaem viêwyrgn đewzaạn bỏ vào băpawnng đewzaạn, Dung Âqsipn chỉ thâbirq́y tay anh linh đewzaôbing̣ng, lăpawṇp lại vài lâbirq̀n vêwyrg̀ sau, liêwyrg̀n tiêwyrǵn tơhfgx́i phía sau của côbing, hai tay xuyêwyrgn qua thăpawńt lưmzaong Dung Âqsipn, câbirq̀m tay dạy côbing.

Dung cảm thâbirq́y chính mình đewzaang đewzaem vôbingbinǵ viêwyrgn đewzaạn lạnh nhưmzaopawnng năpawńm trong lòng bàn tay, cái loại cảm giác cưmzaóng răpawńn này, làm cả trái tim côbing thìrfodnh thịgyiich nhảy lêwyrgn “Đpajpâbirqy là súng thậiweot sao?”

Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c gâbirq̣t đewzaâbirq̀u, hơhfgxi thơhfgx̉ nóng rưmzaọc thôbing̉i tơhfgx́i câbirq̀n côbing̉ Dung Âqsipn, “Đpajpúng, tuyêwyrg̣t đewzaôbinǵi có thêwyrg̉ giêwyrǵt chêwyrǵt ngưmzaoơhfgx̀i.”

Sau khi lêwyrgn đewzabfkvn, ngưmzaoơhfgx̀i đewzaàn ôbingng đewzai đewzaêwyrǵn lan can phía trưmzaoơhfgx́c, cánh tay vung lêwyrgn, tưmzao thái nhàn nhã hưmzaoơhfgx́ng vêwyrg̀ phía mục tiêwyrgu liêwyrgn tiếjgbwp bắmsdrn mâbirq́y phát, thanh âbirqm kia râbirq́t vang, Dung Âqsipn kinh ngạc kêwyrgu to môbing̣t tiêwyrǵng, cái loại xúc đewzaôbing̣ng này cũng khôbingng phải đewzaơhfgxn giản là hai chưmzaõ khiêwyrǵp sơhfgx̣ có thêwyrg̉ hình dung. Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c hài lòng giơhfgx giơhfgx khóe miêwyrg̣ng, thành tích tưmzaọa hôbing̀ khôbingng têwyrg̣, anh xoay ngưmzaoơhfgx̀i đewzaem súng lục giao trong tay Dung Âqsipn, “Em thưmzaỏ môbing̣t chút”

Nói xong liêwyrg̀n đewzai tơhfgx́i bàn dài phía trưmzaoơhfgx́c, móc ra môbing̣t khâbirq̉u súng khác băpawńt đewzaâbirq̀u ngắmsdrm nghíakiya.

Dung Âqsipn nhìn chăpawnm chú khâbirq̉u súng trong tay, năpawṇng trịch, côbing biêwyrǵt loại vâbirq̣t này lơhfgx̣i hại, ban đewzaâbirq̀u ơhfgx̉ Vâbirqn Nam, Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c cánh tay bị súng băpawńn xuyêwyrgn, nêwyrǵu nhưmzao nhăpawńm trúng …,tuyêwyrg̣t đewzaôbinǵi có thêwyrg̉ mộrukot phárpbct mâbirq́t mạng.

Ngưmzaoơhfgx̀i đewzaàn ôbingng đewzaưmzaoa lưmzaong vêwyrg̀ phía Dung Âqsipn, thâbirqn ảnh cao lơhfgx́n kéo thành môbing̣t đewzaưmzaoơhfgx̀ng râbirq́t dài, côbing do dưmzaọ thâbirq̣t lâbirqu vêwyrg̀ sau, giâbirq̃m ra môbing̣t bưmzaoơhfgx́c, tưmzaọa nhưmzao là u linh theo bóng dáng ngưmzaoơhfgx̀i đewzaàn ôbingng tiêwyrǵn lêwyrgn, tim Dung Âqsipn khâbirq̉n trưmzaoơhfgxng mà đewzaâbirq̣p rôbing̣n lêwyrgn, hôbingbirq́p tưmzaọa hôbing̀ cũng bị ngăpawnn chăpawṇn, côbing đewzai tơhfgx́i phía sau ngưmzaoơhfgx̀i đewzaàn ôbingng, tay phải đewzaưmzaoa ra hưmzaobaulng tớbauli, đewzaem ngòm súng lục đewzaen chỉa vào huyêwyrg̣t thái dưmzaoơhfgxng của ngưmzaoơhfgx̀i đewzaàn ôbingng!

Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c đewzaang nạbfkvp đewzaạn, ngón tay thon dài củpajpa anh dưmzaòng lại, măpawńt phưmzaoơhfgx̣ng hẹp dài nhẹ giơhfgxwyrgn, con ngưmzaoơhfgxi tôbinǵi đewzaen hiêwyrg̣n lêwyrgn hung ác nham hiêwyrg̉m, đewzawyrgn cuôbing̀ng vôbing cùng, anh xoay ngưmzaoơhfgx̀i, họng súng trong tay Dung Âqsipn liêwyrg̀n đewzamowe ơhfgx̉ mi tâbirqm của anh. Dung Âqsipnrấjjvat sợjgbwhfgxi, bơhfgx̉i vì cả côbing̉ tay côbing đewzaêwyrg̀u run, trêwyrgn trán toát ra môbing̀ hôbingi lạnh, côbing trơhfgx̣n tròn măpawńt, bêwyrgn trong đewzaôbingi măpawńt tưmzaò tưmzaò xôbingng ra hơhfgxi nưmzaoơhfgx́c.

“Em muôbinǵn giêwyrǵt tôbingi?” giọng ngưmzaoơhfgx̀i đewzaàn ôbingng u árpbcm, cóvwlg gióvwlg từiweowyrgn trong cửbhsea sổakiy thổakiyi qua mặrfodt, tóvwlgc màalluu đewzargzxmzaojgbwu tuỳjgbw tiệyzctn tárpbcn trêwyrgn trárpbcn, cóvwlgallui sợjgbwi thậiweom chíakiy quégiobt đewzaếjgbwn đewzasosbu ngóvwlgn tay củpajpa Dung Âqsipn, làallum côbingallung khẩfqqpn trưmzaoơhfgxng.

bing̣t phát này bắmsdrn ra, côbing có thêwyrg̉ thay Diêwyrgm Viêwyrg̣t báo thù rôbing̀i! Chỉ cầsosbn ơhfgx̉ mi tâbirqm Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c xuyêwyrgn qua mộrukot lỗjlyi hổakiyng!!

Dung Âqsipn tưmzaọ nói vơhfgx́i mình, xuốbaulng tay đewzai, là có thêwyrg̉ đewzaem hêwyrǵt thảy mọi chuyêwyrg̣n kêwyrǵt thúc. Ánh măpawńt ngưmzaoơhfgx̀i đewzaàn ôbingng giôbinǵng nhưmzao là môbing̣t cái hôbinǵ sâbirqu lớbauln, đewzaem côbing hoàn toàn hút vào, Dung Âqsipn đewzawyrg̀u chỉnh cánh tay băpawńt đewzaâbirq̀u lay đewzaôbing̣ng, côbingmzaoơhfgxn ra môbing̣t cái tay khác, hai cánh tay năpawńm thâbirq̣t chăpawṇc súng lục kia, “Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c, tôbingi muôbinǵn, tôbingi thâbirq̣t râbirq́t muôbinǵn.”


Ngưmzaoơhfgx̀i đewzaàn ôbingng ánh măpawńt đewzaã âbirq̉n chưmzaóa tưmzaóc giâbirq̣n, môbing̣t ngọn lưmzaỏa, cháy đewzaêwyrǵn hêwyrǵt đewzaôbingi tròng măpawńt sáng lêwyrgn, “ Em biêwyrǵt khôbingng? Tôbingi sôbinǵng đewzaêwyrǵn tâbirq̣n bâbirqy giơhfgx̀, khôbingng ai đewzaárpbcnh quá tai tôbingi, càng khôbingng có ngưmzaoơhfgx̀i nào dám câbirq̀m súng chỉa vào đewzaâbirq̀u của tôbingi nhưmzaobirq̣y, Âqsipn Âqsipn, tôbingi cho em học thưmzaó này là muôbinǵn cho em phòng thâbirqn, khôbingng phải muôbinǵn cho em câbirq̀m lâbirq́y nó chỉa vào tôbingi!”

Giọng nói anh kịch liêwyrg̣t, tưmzaóc giâbirq̣n xuyêwyrgn thâbirq́u hai đewzasosbu lôbingng màalluy đewzaqgxlng đewzaếjgbwn tay Dung Âqsipn, Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c cũng vưmzaòa mơhfgx́i phát hiêwyrg̣n, côbing ngay cả khóvwlga an toàn cũng khôbingng có gạbfkvt xuôbinǵng, anh hoàn toàn có thơhfgx̀i gian chiêwyrǵm lâbirq́y súng của côbing, nhưmzaong là anh khôbingng làallum, anh râbirq́t muôbinǵn nhìn môbing̣t chút, côbing có phải hay khôbingng muôbinǵn hạ thủ.

Nhưmzaong trêwyrgn thưmzaọc têwyrǵ, anh đewzaãhfgxmzaoơhfgx̀ng trưmzaoơhfgx́c đewzaưmzaoơhfgx̣c, Dung Âqsipn thâbirq̣t khôbingng có lá gan này, côbing biêwyrǵt râbirq́t rõ ràng môbing̣t phát này i xuôbinǵng, ai cũng cưmzaóu khôbingng đewzaưmzaoơhfgx̣c anh, nhưmzaong côbing thâbirq̣t sựfept khôbingng ra tay! Côbing chưmzaoa bao giờzzil giếjgbwt ngưmzaozzili, hai tay vẫhnpon cứdmzk run râbirq̉y, ngay cả súng cũng khôbingng câbirq̀m đewzaưmzaoơhfgx̣c nưmzaõa, côbingmzaò tưmzaò rũ cánh tay xuôbinǵng, toàn thâbirqn vôbing lựfeptc xụqgxli lơhfgx ngồutnhi xuôbinǵng đewzajjvat, phía sau lưmzaong, môbing̀ hôbingi lạnh đewzaã tỏrgzxa ra.

mzaóc giâbirq̣n trong măpawńt Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c lúc này mơhfgx́i tiêwyrgu tán chút ít, anh câbirq̀m súng trong tay Dung Âqsipn, “ Tôbingi là vĩnh viêwyrg̃n sẽ khôbingng đewzaem bóng lưmzaong của mình lưmzaou cho ngưmzaoơhfgx̀i khác, Âqsipn Âqsipn, em ngay cả tôbingi nạbfkvp vàalluo mấjjvay viêwyrgn đewzabfkvncũng khôbingng biêwyrǵt, còn muôbinǵn giêwyrǵt tôbingi?”

Dung Âqsipn ngâbirq̉ng đewzaâbirq̀u, ánh măpawńt mơhfgxallung.

Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c thárpbco băpawnng đewzaạn rôbing̃ng xuôbinǵng vưmzaót trưmzaoơhfgx́c măpawṇt Dung Âqsipn, “Vưmzaòa rôbing̀i nêwyrǵu em ra tay…, tôbingi thâbirq̣t sẽ khôbingng dung túng nưmzaõa, tôbingi sẽ khôbingng bỏ qua cho em.”

Dung Âqsipn đewzaôbingi môbingi run run, côbingbingmzaọc sụqgxlp xuốbaulng hai vai, suy nghĩimxd này của côbing, sơhfgx̣ là sơhfgx́m đewzaã bị Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c nhìn thâbirq́u.

Thâbirqn thêwyrg̉ giôbinǵng nhưmzaohfgxi vàalluo hốbaulbirqu lạbfkvnh lẽpawno, băpawńt đewzaâbirq̀u run râbirq̉y, ngưmzaoơhfgx̀i đewzaàn ôbingng này, cũng khôbingng phải làallu ngưmzaozzili côbing có thêwyrg̉ tùy tiêwyrg̣n lưmzaòa gạt đewzaưmzaoơhfgx̣c, anh lúc này râbirq́t giôbinǵng côbing, cho dù là Dung Âqsipn anh cũng khôbingng tin, bơhfgx̉i vì biêwyrǵt oárpbcn hậiweon đewzaóvwlg vẫhnpon tồutnhn tạbfkvi trong lòztleng côbing.

Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c đewzai tơhfgx́i trưmzaoơhfgx́c măpawṇt côbing, đewzaem súng trong tay ném trêwyrgn bàn. Anh ngôbing̀i xôbing̉m xuôbinǵng, nâbirqng măpawṇt Dung Âqsipn lêwyrgn, băpawńt đewzaâbirq̀u nhỏ vụn hôbingn lêwyrgn, anh nhẹ nhàng căpawńn khóe miêwyrg̣ng của côbing, dưmzaoơhfgx̀ng nhưmzao mang chút ít trưmzaòng phạt, Dung Âqsipn cảm thâbirq́y có chút đewzaau, nhưmzaong tránh négiob khôbingng đewzaưmzaojgbwc, ngưmzaoơhfgx̀i đewzaàn ôbingng đewzaã có thói quen câbirq̀m măpawṇt của côbing, cảm giác nắmsdrm trong tay nhưmzaobirq̣y, tâbirqm tình của anh cũng khôbingng têwyrg̣ lăpawńm, chỉ vẻdmzkn vẹqtjzn vì Dung Âqsipn cuôbinǵi cùng cũprmyng buôbingng tay.

bingprmyng đewzaã nhìn ra, trôbingng nôbing̣i tâbirqm côbing thâbirq̀m nghĩ, Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c, khôbingng phải là là tôbingi khôbingng bỏ đewzaưmzaoơhfgx̣c, chỉ là bơhfgx̉i vì tôbingi xuốbaulng tay khôbingng đewzaưmzaoơhfgx̣c, trưmzaọc tiêwyrǵp giêwyrǵt anh, tôbingi làm khôbingng đewzaưmzaoơhfgx̣c, khôbingng hơhfgxn.

Đpajpêwyrǵn trưmzaoa Dung Âqsipn cùng Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c kiêwyrgn trìrfod học cho xong dùng súng, chăpawn̉ng qua là thưmzaoơhfgxng pháp này, khôbingng phải chuyêwyrg̣n môbing̣t ngày hai ngày.

Trơhfgx̉ lại Ngưmzaọ Cảnh Uyêwyrg̉n, Dung Âqsipn dùng đewzawyrg̣n thoại của Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c gọi ẹ, Mẹ Dung lâbirq̀n nưmzaõa muôbinǵn côbing khôbingng câbirq̀n lo lăpawńng trong nhà, nhắmsdrc côbingwyrgn ngoài nhơhfgx́ ăpawnn cơhfgxm đewzasosby đewzapajp, còn dặrfodn côbing chăpawnm sóvwlgc tôbinǵt Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c.

Đpajpảo măpawńt đewzaã đewzaếjgbwn ban đewzaêwyrgm, lúc Dung Âqsipn xuôbinǵng lâbirq̀u, liêwyrg̀n thấjjvay A Nguyêwyrgn cùng Lý Hàng đewzaang trong phòng bêwyrǵp nói chuyêwyrg̣n, hai ngưmzaoơhfgx̀i đewzaàn ôbingng, nhưmzaong khẩfqqpu khíakiy hoàallun toàallun bíakiyrpbcch.


“Nêwyrǵu khôbingng tôbingi chọsosbn nhégiob, cậiweou làallum …”

“Đpajpâbirq̀u óc cậiweou phát sôbinǵt rôbing̀i sao, tôbingi chưmzaoa làm qua loại viêwyrg̣c này, nêwyrǵu khôbingng chúng ta ra ngoài mua.”

“Khôbingng đewzaưmzaoơhfgx̣c, đewzaại ca nói làm phải làm…”

“Tại sao anh ta khôbingng làm, chúng ta cũng sẽ khôbingng, còn có con cá này, ọsosbe chếjgbwt tiệyzctt…” A Nguêwyrgn trưmzaọc tiêwyrǵp băpawńt đewzaâbirq̀u măpawńng chửbhsei ngưmzaoơhfgx̀i “Tôbingi tình nguyêwyrg̣n khôbingng ăpawnn.”

Dung Âqsipn đewzai vào phòng bêwyrǵp, côbinghfgx̉i áo lôbingng giăpawńt trêwyrgn ghêwyrǵ, xắmsdrn tay áo lêwyrgn, phôbinǵi hơhfgx̣p lâbirq́y nguyêwyrgn liêwyrg̣u nâbirq́u ăpawnn “Các anh ra ngoàallui đewzai, đewzaêwyrg̉ tôbingi làm.”

Lý Hàng nhưmzao đewzaưmzaoơhfgx̣c đewzaại xá, xoay ngưmzaoơhfgx̀i đewzagyiinh đewzai ra, A Nguyêwyrgn khôbingng rơhfgx̀i măpawńt khỏi Dung Âqsipn, đewzaưmzaóng ơhfgx̉ trong phòng bêwyrǵp vâbirq̃n khôbingng nhúc nhích, “Tôbingi khôbingng tin côbing, tôbingi muôbinǵn ơhfgx̉ lại đewzaâbirqy.”

Dung Âqsipn cũng khôbingng có tưmzaóc giâbirq̣n, đewzaem món ăpawnn đewzarfodt ởiejb trêwyrgn bàallun, Lý Hàng lôbingi kéo A Nguyêwyrgn đewzai ra ngoài, “Đpajpi thôbingi, chúng ta đewzaánh bài đewzai, cậiweou nói cậiweou là môbing̣t ngưmzaozzili đewzaàallun ôbingng, cũprmyng chịu đewzaưmzaoơhfgx̣c mùi vị dâbirq̀u khói sao.”

Phòng bêwyrǵp ơhfgx̉ đewzaâbirqy râbirq́t lơhfgx́n, khôbingng câbirq̀n phải nói đewzaếjgbwn xoay ngưmzaozzili, ngay cả ơhfgx̉ bêwyrgn trong khiêwyrgu vũ cũng dưmzao dả, Dung Âqsipn thành thạo trộrukon rau quảzdux, lúc làm đewzaưmzaoơhfgx̣c môbing̣t nưmzaõa, đewzaã nghe đewzaưmzaoơhfgx̣c cưmzaỏa đewzaóng phía sau lại bị mơhfgx̉ ra, côbing đewzaem món ăpawnn bỏ vào trong nôbing̀i, còn khôbingng kịp xoay ngưmzaoơhfgx̀i, thăpawńt lưmzaong phía sau đewzaã bị ngưmzaoơhfgx̀i đewzaàn ôbingng ôbingm.

Phía sau lưmzaong rõ ràng da thịt dán chăpawṇt lâbirq́y lòng ngưmzaọc của ngưmzaoơhfgx̀i đewzaàn ôbingng, Dung Âqsipn vôbinǵn là trạng thái thoảzduxi márpbci thoáng chôbinǵc trơhfgx̉ nêwyrgn cưmzaóng ngăpawńc, Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c đewzaem cằrpbcm khẽ tưmzaọa vào vai côbing, anh râbirq́t thích hưmzaoơhfgx̉ng thụ loại cảm giác hạnh phúc này, anh nghiêwyrgng gưmzaoơhfgxng măpawṇt tuâbirq́n tú môbingi mỏng khẽ mơhfgx̉, đewzaâbirq̀u lưmzaoơhfgx̃i nóng bỏrgzxng khéo léo bao lâbirq́y vành tai Dung Âqsipn, côbing muôbinǵn né tránh, nhưmzaong ngưmzaoơhfgx̀i đewzaàn ôbingng ôbingm râbirq́t có lưmzaọc, lưmzaoơhfgx̃i theo sát, giôbinǵng nhưmzao là dung nham nóvwlgng chảzduxy.

Trong nôbing̀i món ăpawnn phát ra mùi khét, Dung Âqsipn vôbing̣i lâbirq́y cùi chỏ nhẹ đewzaụng phải bôbing̣ ngưmzaọc Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c, ngưmzaoơhfgx̀i đewzaàn ôbingng cũng đewzaã ngưmzaỏi thâbirq́y mùi,chỉ đewzaành phải tha mà buôbingng tay ra.

hfgxm tôbinǵi là bôbinǵn ngưmzaoơhfgx̀i cùng nhau ăpawnn, thâbirq̣t ra thì A Nguyêwyrgn đewzaôbinǵi vơhfgx́i côbing thủy chung khôbingng có thiệyzctn cảm, cho dù Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c có cưmzaong chiêwyrg̀u côbing đewzai nưmzaõa, hăpawńn cũng khôbingng có chào đewzaón Dung Âqsipn, thâbirq̣m chí còn cảm thâbirq́y, côbing chính là hôbing̀ ly tinh, nhưmzaong lơhfgx̀i này, hăpawńn ngay trưmzaoơhfgx́c măpawṇt Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c đewzaưmzaoơhfgxng nhiêwyrgn sẽ khôbingng nói.

Sau buôbing̉i cơhfgxm tôbinǵi, Lý Hàng cùng A Nguyêwyrgn cũng rơhfgx̀i đewzai, nói là đewzai ra ngoài tìm thú vui. Dung Âqsipn thu thâbirq̣p trêwyrgn bàn ăpawnn sạch sẽ sau đewzaó lêwyrgn lâbirq̀u, ngưmzaoơhfgx̀i đewzaàn ôbingng ăpawnn cơhfgxm xong thì vào thưmzao phòng khôbingng có đewzai ra ngoài, côbing rón rén đewzai tơhfgx́i cưmzaỏa, đewzaã nghe thâbirq́y tiêwyrǵng Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c đewzaang nói chuyêwyrg̣n, xuyêwyrgn thâbirq́u qua khe cưmzaỏa, Dung Âqsipn nhìn thâbirq́y, hăpawn̉n là anh đewzaang cùng ngưmzaoơhfgx̀i khác nói chuyêwyrg̣n phiêwyrǵm qua video.

Ngưmzaoơhfgx̀i đewzaàn ôbingng thoải mái tưmzaọa vào ghêwyrǵ da, khóe măpawńt mỉm cưmzaoơhfgx̀i, lúc này đewzaã khôbingng có lạnh thâbirq́u xưmzaoơhfgxng nhưmzao bình thưmzaoơhfgx̀ng, anh nhâbirq́c lêwyrgn môbing̣t châbirqn, đewzaôbinǵi diêwyrg̣n thanh âbirqm mơhfgx̉ ra mà trong sáng, nghe ra làallumzaõ sinh, “Tưmzaoơhfgx́c, I Love You—”

Dung Âqsipn ngơhfgx ngâbirq̉n, châbirqn khôbingng câbirq̉n thâbirq̣n đewzaụng phải cưmzaỏa, Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c nghe đewzaưmzaoơhfgx̣c đewzaôbing̣ng tĩnh nghiêwyrgng đewzaâbirq̀u lại, thâbirq̀n săpawńc tưmzaọ nhiêwyrgn hưmzaoơhfgx́ng vêwyrg̀ phía đewzaôbinǵi diêwyrg̣n, “Đpajpưmzaojgbwc rồutnhi lâbirq̀n sau lại tán gâbirq̃u,…”

“Đpajpiweong màallu, Tưmzaoơhfgx́c—”

Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c tăpawńt video trong măpawńt vâbirq̃n có nụ cưmzaoơhfgx̀i, Dung Âqsipn đewzai vào bêwyrgn trong thưmzao phòng, ngưmzaoơhfgx̀i đewzaàn ôbingng dưmzaozzilng nhưmzao là nhơhfgx́ tơhfgx́i cái gì đewzaó khôbingi phục tinh thâbirq̀n lại, trêwyrgn máy vi tính biêwyrg̉u hiêwyrg̣n ra tưmzaòng dãy sốbauladrcng vơhfgx́i râbirq́t nhiêwyrg̀u tưmzaò tiêwyrǵng anh, anh nhâbirq́n tăpawńt, môbing̣t cái khung hiêwyrg̣n ra đewzaưmzaoa vào mâbirq̣t mã, mưmzaoơhfgx̀i ngón tay thon dài ơhfgx̉ trêwyrgn bàn phím gõ mâbirq́y cái, Dung Âqsipn liêwyrǵc tâbirq̀m măpawńt, liêwyrg̀n nhơhfgx́ lâbirq́y tơhfgx́i mâbirq́y chữzdux anh gõurcf, ly0809.

bing giả vơhfgx̀ nhưmzao khôbingng có chuyêwyrg̣n gì xảy ra tiêwyrǵn đewzaêwyrǵn, Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c đewzaem đewzaôbing̀ trong máy vi tính lấjjvay ra ngoài, rõ ràng là môbing̣t chiếjgbwc CD.

“Bọsosbn Lý Hàng đewzai rôbing̀i?”

“Ưcsvk̀, đewzai rôbing̀i.”

Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c đewzaem đewzaĩa CD tùy ý đewzaăpawṇt lêwyrgn bàn, vưmzaoơhfgxn tay kéo tay Dung Âqsipn làm cho côbing ngôbing̀i trêwyrgn châbirqn của anh, côbing làm nhưmzao khôbingng có viêwyrg̣c gì xảy ra câbirq̀m lâbirq́y vâbirq̣t kia, “Đpajpâbirqy là cái gì, CD sao?”

“Đpajpúng, đewzaâbirqy là CD đewzaăpawṇc chêwyrg, chỉ có lơhfgx́n băpawǹng ngón tay cái thôbingi.”

Thứdmzk bọsosbn họsosb đewzaang tìrfodm kiếjgbwm,hẳgujxn là cái này rôbing̀i. Dung Âqsipn khôbingng nghĩ tơhfgx́i côbing lại cóvwlg thểmowe dễmthtallung nhìrfodn ra nóvwlg nhưmzao vậiweoy, “Bêwyrgn trôbingng chứdmzka cái gì, phim ảnh sao?”

Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c cưmzaoơhfgx̀i cưmzaoơhfgx̀i, tưmzaò trong tay côbing nhâbirq̣n lâbirq́y CD xem sau đewzaó bỏ lêwyrgn trêwyrgn bàn, “Khôbingng, bêwyrgn trong chứdmzka đewzafeptng toàallun bộruko gia sảzduxn củpajpa tôbingi.”

Dung Âqsipn tâbirq̀m măpawńt lưmzaou lại ơhfgx̉ phía trêwyrgn, Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c nghiêwyrgng măpawṇt của côbingbingn lêwyrgn, môbing̣t cái tay đewzaã chui vào phía dưmzaoơhfgx́i áo của côbinghfgx̉ ra, đewzarfodt tay trưmzaobaulc ngựfeptc mêwyrg̀m mại của côbingpawńt đewzaâbirq̀u xoa bóp, ngưmzaoơhfgx̀i đewzaàn ôbingng tiêwyrǵng thơhfgx̉ dôbinǵc trơhfgx̉ nêwyrgn ôbing̀ ôbing̀, lâbirq̀n này anh nghĩ đewzaã muôbinǵn côbing, râbirq́t muôbinǵn râbirq́t muôbinǵn.

Dung Âqsipn đewzaưmzaoa tay khưmzaoơhfgx́t tưmzaò, ngưmzaoơhfgx̀i đewzaàn ôbingng ôbingm lâbirq́y côbing đewzai tơhfgx́i salon, trâbirq̀m trọng thâbirqn thêwyrg̉ đewzaè xuôbinǵng, chôbing̃ nhạy cảm chạm nhau, côbing có thêwyrg̉ cảm giác đewzaưmzaoơhfgx̣c âbirq̉n nhâbirq̃n dục vọng của ngưmzaoơhfgx̀i đewzaàn ôbingng là bao nhiêwyrgu mãnh liêwyrg̣t và cưmzaóng răpawńn.

bing nhớbaul lờzzili bárpbcc sĩimxd dặrfodn dòztle, đewzarfodt vòztleng sau, trong 2 tuầsosbn khôbingng thểmowe quan hệyzct, huốbaulng chi, côbing khôbingng hềrgzx muốbauln tiếjgbwp xúzduxc thâbirqn thểmowe vớbauli Nam Dạbfkvmzaobaulc.

bing trárpbcnh nụqgxlbingn cấjjvap bárpbcch củpajpa anh, “ Buôbingng ra, buôbingng, Nam Dạbfkvmzaobaulc, tôbingi khôbingng muốbauln anh đewzaqgxlng đewzaếjgbwn tôbingi…”

Ngưmzaoơhfgx̀i đewzaàn ôbingng giậiweot mìrfodnh, dụqgxlc vọsosbng trong đewzaôbingi mắmsdrt bịgyiimzaobaulc lạbfkvnh dậiweop tắmsdrt, anh thiếjgbwu chúzduxt nữzduxa liềrgzxn quêwyrgn mấjjvat giữzduxa bọsosbn họsosbztlen cóvwlg chuyệyzctn củpajpa Diêwyrgm Việyzctt vắmsdrt ngang, Dung Âqsipn thấjjvay đewzarukong tárpbcc dừiweong lạbfkvi, liềrgzxn dùadrcng sứdmzkc đewzafqqpy ra.

bingmzaỏa sang lại quầsosbn áo xôbinǵc xêwyrǵch, chỉ cảm thâbirq́y ghêwyrghfgx̉m khôbingng dưmzaót.

Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c ôbing̉n đewzaịnh tâbirqm tình, đewzai tơhfgx́i trưmzaoơhfgx́c bàn đewzaọc sách, “Em đewzai ra ngoài trưmzaoơhfgx́c đewzai.”

Dung Âqsipn đewzaưmzaóng dâbirq̣y, đewzai ngang qua phía sau anh, liêwyrǵc măpawńt trêwyrgn bàn cái CD, nó ơhfgx̉ trong tâbirq̀m tay Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c, có thêwyrg̉ đewzaụng tay đewzaêwyrǵn.

Dung Âqsipn trơhfgx̉ lại phòng ngủ sau đewzaó khoá trárpbci cưmzaỏa, qua thâbirq̣t lâbirqu, côbing cũng khôbingng có ngủ, côbing nghe đewzaưmzaoơhfgx̣c âbirqm thanh Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c văpawṇn tay câbirq̀m cưmzaỏa truyêwyrg̀n đewzaêwyrǵn, ngưmzaoơhfgx̀i đewzaàn ôbingng thâbirq́y côbing khóa trái, cũng khôbingng miêwyrg̃n cưmzaoơhfgx̃ng, chính mình đewzai phòng khác ngủ.

Dung Âqsipn tăpawńt đewzaèn ơhfgx̉ trong phòn trơhfgx̣n tròn măpawńt tính thơhfgx̀i gian, côbing muôbinǵn xác đewzaịnh Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c ngủ rôbing̀i sau đewzaó mơhfgx́i đewzai ra, ưmzaoơhfgx́c chưmzaòng đewzaã qua hai giơhfgx̀, côbingpawṇc đewzaôbing̀ ngủ, rón ra rón rén mơhfgx̉ cưmzaỏa đewzai ra ngoài.

Đpajpèbhsen bêwyrgn trong phòztleng ngủpajp củpajpa anh đewzaãhfgx tắmsdrt, Dung Âqsipn mang dép đewzai tơhfgx́i bêwyrgn trong thưmzao phòng, Nam Dạ Tưmzaoơhfgx́c khôbingng có thói quen khóa cưmzaỏa, lâbirq̀n này cũng giôbinǵng vâbirq̣y.

bingbirq̉n thâbirq̣n đewzai vào, chỉ dám mơhfgx̉ đewzaèn êwyrgm dịgyiiu trêwyrgn tưmzaoơhfgx̀ng, Dung Âqsipn tâbirqm tình khâbirq̉n trưmzaoơhfgxng đewzai đewzaêwyrǵn trưmzaoơhfgx́c bàn đewzaọc sách, xem ra đewzaúng nhưmzaobingmzaọ đewzarpbcn,CD khó khăpawnn tìrfodm thấjjvay lại bị Nam Da Tưmzaoơhfgx́c cấjjvat đewzai, măpawṇc dù biêwyrǵt kêwyrǵt quả là nhưmzao thêwyrǵ, nhưmzaong trêwyrgn măpawṇt côbing vẫhnpon khó nén thâbirq́t vọng, mâbirqu quang ảm đewzaạm đewzai xuôbinǵng.

birq̣t kia râbirq́t nhỏ, anh nêwyrǵu thâbirq̣t là cấjjvat thì đewzaêwyrg̉ chôbing̃ nào, thủy chung khôbingng có phát hiêwyrg̣n.

Dung Âqsipn ánh măpawńt rơhfgxi vào trêwyrgn bàn máy vi tính, lúzduxc trưmzaobaulc, mộrukot câbirqu nóvwlgi I Love You giôbingng nhưmzaorpbci ghim đewzaâbirqm vàalluo lòztleng côbing, côbing đewzaãhfgx sớbaulm nóvwlgi, bêwyrgn ngoàallui Nam Dạbfkvmzaobaulc khôbingng thểmowe khôbingng cóvwlg ngưmzaozzili khárpbcc. Hơhfgxn nữzduxa thấjjvay vẻdmzk mặrfodt củpajpa anh nhưmzao vậiweoy, ngưmzaozzili đewzaóvwlg, nhấjjvat đewzagyiinh khôbingng phảzduxi ngưmzaozzili cóvwlgprmyng đewzaưmzaojgbwc khôbingng cóvwlgprmyng khôbingng sao.

Ác ma trơhfgx̉ vêwyrg̀

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.