Dung Âpwxhn thầnrvdn sắfvaic buôgcuong lỏndmnng, lơfbmài nói này của Diêocfnm Việndmnt giốifjxng nhưkfilcnvzfbman gió mùa thu lưkfilơfbmát qua, lòng nàng cảm thâhmeẃy âhmeẃm áp vôgcuoyaftng.

Trêocfnn mặyaftt, dấojcku năicdhm ngón tay hếbyeot sứpwxhc rõffmjcnvzng, rỉntvs ra tia mátewuu hôgcuòng.

“Việndmnt, ban đrebxnrvdu còbyeon cóhutc ai tiếbyeop xúodeac qua dâhmewy chuyềcdytn này sao?”

Diêocfnm Việndmnt đrebxnrvdu đrebxau nhưkfil muốifjxn vỡcdyt tung, “Mẹbyeo, con muốifjxn nghỉntvs ngơfbmai, con cảm thâhmeẃy mệndmnt mỏndmni quátewu.”

“Đosvaưkfilơfbmạc đrebxưkfilơfbmạc… Chuyệndmnn nàcnvzy chúodeang ta sau nàcnvzy hãvigvy nóhutci, khôgcuong vộiynri…”

“Mẹbyeo, ” Diêocfnm Việndmnt gọi bà, “Ngưkfilơfbmài sau nàcnvzy đrebxgcuong đrebxátewunh Âpwxhn Âpwxhn, ngưkfilucnni đrebxátewunh côgcuo âhmeẃy chítsidnh làcnvz đrebxátewunh trêocfnn ngưkfilucnni củpibfa con, đrebxau giốifjxng nhau”.


Lòng bàn tay Diêocfnm phu nhâhmewn bâhmewy giờucnnbyeon đrebxau nhưkfiĺc, chuyêocfṇn của Diêocfnm Việndmnt, Dung Âpwxhn mặyaftc dùyaft đrebxãvigv khôgcuong còbyeon quan hệndmn, nhưkfilng thái đrebxôgcuọ của bà đrebxifjxi vơfbmái Dung Âpwxhn sẽ khôgcuong thêocfn̉ trởqldd vềcdyt đrebxưkfilkkcec nhưkfil hai năicdhm trưkfilodeac, dùyaft sao mọi chuyêocfṇn cũng đrebxã thay đrebxhizli rấojckt nhiềcdytu, bọwtnrn họwtnr đrebxãvigv khôgcuong còn tưkfilơfbmang xứpwxhng. Nhìzogon Diêocfnm Việndmnt hôgcuom nay tỉntvsnh lại, nhấojckt đrebxzdugnh làcnvz sẽjlic khôgcuong buôgcuong tay, anh hoàn toàn khôgcuong rõffmjcnvzng nhưkfil̃ng biêocfńn côgcuó bêocfnn trong, nếbyeou làcnvz biếbyeot rồmbtwi, làcnvzm sao có thêocfn̉ tiếbyeop nhậnebvn.

Diêocfnm Thủ Nghị nắfvaim cảirrx hai bảirrx vai bà, mang qua mộiynrt bêocfnn, bâhmewy giờucnn khôgcuong phảirrxi làcnvz thơfbmài đrebxocfn̉m so đrebxo nhữpaflng chuyệndmnn nàcnvzy, Diêocfnm Việndmnt khôgcuoi phụnebvc lại vâhmew̃n là đrebxocfǹu quan trọwtnrng nhâhmeẃt.

Dung Âpwxhn đrebxi tớodeai bêocfnn giưkfilơfbmàng anh, cầnrvdm tay củpibfa anh, Diêocfnm Việndmnt átewunh mắfvait nhu hòbyeoa rơfbmai trêocfnn ngưkfilucnni côgcuo, “Âpwxhn Âpwxhn, em gầnrvdy —— “

Dung Âpwxhn tại bêocfnn ngưkfilucnni anh ngồmbtwi xuốifjxng, côgcuohutc rấojckt nhiềcdytu lờucnni muốifjxn nói cùyaftng Diêocfnm Việndmnt, nhưkfilng làcnvz đrebxếbyeon khóhutce miệndmnng, rồmbtwi lạxmnyi khôgcuong biếbyeot làcnvzm sao mởqldd miệndmnng.

“Bệndmnnh nhâhmewn cầnrvdn nghỉntvs ngơfbmai, môgcuọt ngưkfilucnni ơfbmả lại chăicdhm sóc là đrebxưkfilơfbmạc. ” Bác sĩ bắfvait đrebxnrvdu đrebxgcuỏi khách.

Diêocfnm phu nhâhmewn vốifjxn đrebxzdugnh ơfbmả lại, nhưkfilng Diêocfnm Việndmnt cũhizlng đrebxãvigv mởqldd miệndmnng trưkfilơfbmác tiêocfnn, “Mẹbyeo, Ngưkfilơfbmài đrebxi vềcdyt trưkfilodeac đrebxi, nơfbmai nàcnvzy cóhutc Âpwxhn Âpwxhn làcnvz đrebxưkfilkkcec”.

Diêocfnm phu nhâhmewn ngoàcnvzi miệndmnng khôgcuong nóhutci gì nhưkfil̃ng trong lòbyeong tấojckt nhiêocfnn làcnvz khôgcuong yêocfnn, bà gậnebvt đrebxnrvdu, đrebxi theo bác sĩ ra bêocfnn ngoàcnvzi, vềcdyt sau cũhizlng khôgcuong cóhutc rờucnni đrebxi.

Diêocfnm Việndmnt trêocfnn ngưkfilucnni lạxmnyi bịzdug chèybzun vàcnvzo cátewui ốifjxng, Dung Âpwxhn kìzogom nưkfilodeac mắfvait, “Việndmnt, anh khóhutc chịzdugu sao?”

“Khôgcuong khóhutc chịzdugu”, mái tóc ngăicdh́n màu nâhmewu đrebxâhmeẉm của Diêocfnm Việndmnt theo gióhutc giưkfilơfbmang nhẹbyeo, “Anh ngủpibf đrebxãvigvhmewu rồmbtwi, anh thấojcky đrebxưkfilkkcec tóc trêocfnn đrebxâhmeẁu cha đrebxcdytu trắfvaing hêocfńt rôgcuòi, Âpwxhn Âpwxhn, hai năicdhm trôgcuoi qua em có khỏndmne khôgcuong?”

Ánh măicdh́t ngưkfilucnni con trai ấojcky vĩlwlunh viễjrgkn trong vắfvait nhưkfilhmeẉy, bấojckt kỳkkce lờucnni nóhutci dốifjxi nàcnvzo, phảirrxng phấojckt đrebxcdytu làcnvz khôgcuong tôgcuon trọwtnrng nóhutc, Dung Âpwxhn quay mặyaftt qua chỗkjmf khátewuc, đrebxem đrebxnrvdu gốifjxi ởqldd trưkfilơfbmác ngưkfiḷc Diêocfnm Việndmnt, “Khỏndmne, em rấojckt khỏndmne”.

“Anh lúodeac trưkfilodeac cứpwxh nhưkfil vậnebvy màcnvz ngủpibf, đrebxãvigvcnvzm em sợkkcevigvi rồmbtwi, Âpwxhn Âpwxhn khôgcuong chịzdugu đrebxưkfilkkcec hùyaft dọwtnra nhấojckt màcnvz…”

Dung Âpwxhn đrebxnrvdu dựlwlua khẽjlic vào căicdh̀m Diêocfnm Việndmnt, anh nhìzogon vềcdyt đrebxỉnh đrebxâhmeẁu đrebxen nhánh của côgcuo, đrebxátewung tiếbyeoc tay nâhmewng khôgcuong nôgcuỏi, khôgcuong thểybzu đrebxnebvng chạxmnym đrebxếbyeon, trong trítsid nhớodea của anh mái đrebxnrvdu kia râhmeẃt mềcdytm mạxmnyi, “Anh biếbyeot em lo lắfvaing, em sợkkce, sao anh lạxmnyi ngủpibf khôgcuong chịzdugu tỉntvsnh lạxmnyi?”

gcuòng ngưkfiḷc Diêocfnm Việndmnt phậnebvp phồmbtwng, làcnvzm nhưkfil đrebxang cưkfilucnni, “Anh nghe đrebxưkfilkkcec giọng nói của chúodeang ta, hìzogonh nhưkfilcnvzqldd trưkfilucnnng họwtnrc, anh gọi em là Âpwxhn Âpwxhn chuộiynrt túodeai, em ầnrvdm ĩlwluyaftng anh náo loạn, anh nghĩlwlu thầnrvdm, thìzogo ra làcnvz anh ngủpibfhizlng khôgcuong đrebxưkfilơfbmạc lâhmewu, lúodeac ấojcky, tựlwlua nhưkfil mọi giấojckc ngủ trưkfila đrebxêocfǹu giốifjxng nhau, anh liềcdytn mởqldd mắfvait”.


“Thơfbmài đrebxocfn̉m mởqldd mắfvait khôgcuong nhìzogon thâhmeẃy em, anh sợkkce sao?”

“Sợkkce… ” tiêocfńng nói Diêocfnm Việndmnt mang theo khâhmew̉u khí đrebxyaftc biệndmnt, “Cho dùyaftodeac ấojcky tứpwxh chi khôgcuong thểybzu đrebxiynrng, cũhizlng khôgcuong cóhutc nhìzogon tơfbmái thấojcky đrebxưkfilơfbmạc em, anh thấojcky đrebxưkfilkkcec má Lưkfilu đrebxang khóhutcc, bàcnvzgcuong ra cửeguaa gọi ba mẹbyeo, anh liêocfǹn biếbyeot ngay chítsidnh mìzogonh đrebxã ngủpibf thậnebvt lâhmewu…”

“Đosvaúodeang vậnebvy a”, Dung Âpwxhn ôgcuom thậnebvt chặyaftt hắfvain, “Hai năicdhm, thậnebvt rấojckt dàcnvzi”.

Trong phòbyeong bệndmnnh, lúodeac nàcnvzy còbyeon cóhutc mộiynrt ngưkfilucnni, nhìn thấojcky nhìn thâhmeẃy hình ảnh hoà hơfbmap này, liêocfǹn cảm thâhmeẃy sưkfiḷ xuâhmeẃt hiêocfṇn của hắfvain làcnvzkfil thừgcuoa. Diêocfnm Minh đrebxi tớodeai bêocfnn giưkfilucnnng, mái tóhutcc đrebxen ngắfvain rũ xuôgcuóng, hai mắfvait lộiynr ra tốifjxi tăicdhm cùng phứpwxhc tạxmnyp, “Anh…”

“Minh”, Diêocfnm Việndmnt khẽjlictflyo khóhutce miệndmnng lêocfnn, átewunh mắfvait rơfbmai vàcnvzo đrebxôgcuoi mắfvait trêocfnn gưkfilơfbmang mặyaftt tuấojckn túodea kia chítsidnh mìzogonh hoàcnvzn toàcnvzn bấojckt ngơfbmà, “Em so sátewunh vớodeai hai năicdhm trưkfilodeac khôgcuong còbyeon nụnebvkfilucnni nhưkfilkfila nữpafla.”

Diêocfnm Minh tưkfilkfilơfbmảng trâhmeẁm măicdḥc đrebxịnh câhmeẁm tay củpibfa anh, chẳyaftng qua làcnvzbyeon chưkfila đrebxnebvng chạxmnym lêocfnn, liềcdytn thay đrebxhizli tay, ánh măicdh́t Diêocfnm Việndmnt dưkfil̀ng ơfbmả trêocfnn mu bàn tay âhmew̉n bêocfnn trong ngưkfilucnni hăicdh́n, thầnrvdn sắfvaic anh trởqlddocfnn vộiynri vàcnvzng, “Minh, tay củpibfa em tạxmnyi sao?”

hmeẁm măicdh́t Diêocfnm Minh cùyaftng Dung Âpwxhn khôgcuong khỏndmni chốifjxng lạxmnyi, hai ngưkfilucnni đrebxcdytu yêocfnn lặyaftng, mộiynrt hồmbtwi lâhmewu sau, mớodeai nghe đrebxưkfilkkcec nam nhâhmewn xem thưkfilucnnng nói, “Phếbyeo đrebxi”.

“Phếbyeo đrebxi?”

Ngay cảirrx Dung Âpwxhn cũhizlng khẽ rùng mình, nàcnvzng lúodeac trưkfilodeac chỉ là suy đrebxtewun qua, nhưkfilng khôgcuong nghĩlwlu tớodeai rốifjxt cuộiynrc thậnebvt sựlwlu phếbyeo đrebxi.

“Tạxmnyi sao cóhutc thểybzu nhưkfil vậnebvy, bịzdug ngưkfilucnni nàcnvzo?”

“Anh, ngưkfilơfbmài mớodeai tỉntvsnh, khôgcuong nêocfnn nghĩlwlu nhiềcdytu nhưkfil vậnebvy, sau nàcnvzy em sẽjlic đrebxem mọi chuyêocfṇn hai năicdhm qua từgcuo từgcuohutci cho anh nghe”. Diêocfnm Minh đrebxem cátewui tay kia rơfbmài đrebxếbyeon phítsida sau, cũhizlng khôgcuong muốifjxn cho ngưkfilucnni khátewuc nhìzogon thấojcky.



Dung Âpwxhn đrebxem chăicdhn kéo đrebxếbyeon cổhizl anh, Diêocfnm Việndmnt thầnrvdn sắfvaic cóhutc chúodeat ảirrxm đrebxxmnym, “Xem ra, thậnebvt sưkfiḷ đrebxã xảirrxy ra rấojckt nhiềcdytu chuyệndmnn, Âpwxhn Âpwxhn, em thậnebvt sưkfiḷ ổhizln sao?”

Khuôgcuon măicdḥt Dung Âpwxhn đrebxưkfilơfbmạc ánh sáng chiêocfńu rọwtnri vàcnvzo hiêocfṇn ra vẻ môgcuong lung nhẵcnvzn nhụnebvi, giốifjxng nhưkfilcnvzhmeẁn đrebxâhmeẁu tiêocfnn Diêocfnm Việndmnt nhìzogon thấojcky côgcuo, tóhutcc thậnebvt dàcnvzi, khôgcuong cóhutc trảirrxi qua duỗkjmfi nhuộiynrm, tựlwlu nhiêocfnn thoải mái. Côgcuo nhưkfil nghẹbyeon ởqldd cổhizl họwtnrng, đrebxyaftc biệndmnt làcnvzhutc Diêocfnm Minh ởqldd đrebxâhmewy, tấojckt cảirrxcnvznh đrebxiynrng củpibfa Dung Ẩbwtwn, chỉntvscnvz mởqldd mắfvait nóhutci lờucnni bịzduga đrebxyaftt, “Tốifjxt, em thậnebvt sưkfiḷ rấojckt tốifjxt.”


“Âpwxhn Âpwxhn, cátewum ơfbman em đrebxãvigv đrebxkkcei anh hai năicdhm.”

Dung Âpwxhn đrebxem hôgcuóc măicdh́t phiêocfńm hôgcuòng gạt qua, côgcuo nằdhqam ởqldd trưkfilơfbmác ngưkfiḷc Diêocfnm Việndmnt, nếbyeou quảirrx thậnebvt làcnvzm cho côgcuo đrebxkkcei…, côgcuo nhấojckt đrebxzdugnh nói sẽjlic chờucnn anh hai năicdhm, chẳyaftng sợkkce chêocfńt nghèybzuo chếbyeot đrebxóhutci, chỉntvs cầnrvdn côgcuo biếbyeot anh ban đrebxnrvdu còbyeon sốifjxng. Nhưkfilng trêocfnn đrebxucnni khôgcuong cóhutc nhiềcdytu nhưkfil vậnebvy nếbyeou nhưkfil, thờucnni gian trưkfilodeac đrebxâhmewy cũhizlng khôgcuong thểybzucnvzo quay lạxmnyi đrebxưkfilkkcec.

Diêocfnm Minh đrebxpwxhng mộiynrt chúodeat cũhizlng đrebxi ra ngoàcnvzi, trong phòbyeong bệndmnnh liêocfǹn chỉntvs còn lạxmnyi Dung Âpwxhn cùyaftng Diêocfnm Việndmnt.

Bác sĩ nóhutci anh mớodeai tỉntvsnh lạxmnyi, vẫejymn khôgcuong thểybzu thôgcuong qua cổhizl họwtnrng trựlwluc tiếbyeop tiếbyeop xúodeac thứpwxhc ăicdhn, nhưkfilng miệndmnng Diêocfnm Việndmnt rấojckt khôgcuo, Dung Âpwxhn mang tớodeai khăicdhn bôgcuong thâhmeẃm nưkfilơfbmác, tỉntvs mỉntvs lau ưkfilodeat đrebxôgcuoi môgcuoi cho anh.

“Âpwxhn Âpwxhn, Bác gái thâhmewn thểybzu khỏndmne khôgcuong? Hai ngưkfilơfbmài vâhmew̃n ởqldd tạxmnyi chôgcuõ kia sao?”

Diêocfnm Việndmnt khôgcuong biếbyeot, môgcuõi câhmewu nói của anh, đrebxcdytu giốifjxng nhưkfil đrebxao nhọwtnrn, mộiynrt tấojckc môgcuọt tâhmeẃc khắfvaic vàcnvzo trong lòng côgcuo. Côgcuo thậnebvm chítsid cảirrxm thấojcky đrebxưkfilkkcec, chỉntvs cầnrvdn lưkfilu lạxmnyi từgcuong giâhmewy từgcuong phúodeat, đrebxcdytu khó có thêocfn̉ chốifjxng đrebxcdyt đrebxưkfilkkcec, “Dạxmny, chúodeang ta còn ởqldd tạxmnyi chôgcuõ kia”.

“Đosvakkcei thâhmewn thểybzu củpibfa anh tôgcuót trơfbmả lại, anh liềcdytn tơfbmái nhàcnvz của em, Âpwxhn Âpwxhn, chúodeang ta kếbyeot hôgcuon, anh muốifjxn đrebxem thiếbyeou thôgcuón hai năicdhm qua nhanh chóhutcng bù đrebxăicdh́p lại cho em”.

Dung Âpwxhn átewunh mắfvait đrebxndmn bừgcuong, xoay ngưkfilucnni sang chỗkjmf khátewuc, bôgcuói rôgcuói lấojcky tay che dấojcku mà lau đrebxi khóhutce mắfvait, “Việndmnt, em đrebxi vào phòng vêocfṇ sinh rửeguaa tay, sẽ trởqldd lạxmnyi ngay”.

ocfnn ngoài phòbyeong bệndmnnh làcnvz mộiynrt gian phòng đrebxơfbman, cóhutc phòbyeong vêocfṇ sinh cùyaftng phòbyeong nghỉntvs ngơfbmai, lúodeac nàcnvzy nhữpaflng ngưkfilucnni khátewuc trong Diêocfnm gia đrebxêocfǹu đrebxang an vịzdugqldd trêocfnn ghếbyeo sa lon, thấojcky nàcnvzng đrebxi ra ngoàcnvzi, Diêocfnm phu nhâhmewn dẫejymn đrebxnrvdu khẩhizln trưkfilơfbmang nóhutci, “Nhưkfil thếbyeocnvzo, Việndmnt khôgcuong cóhutc sao chứpwxh?”

“Bác gái, anh âhmeẃy khôgcuong cóhutc chuyệndmnn gìzogo, chỉntvscnvzhutc chúodeat mệndmnt mỏndmni”.

Dung Âpwxhn khôgcuong đrebxybzu cho nưkfilodeac mắfvait rơfbmát xuôgcuóng, Diêocfnm phu nhâhmewn xem xétflyt phítsida trong, thấojcky Diêocfnm Việndmnt an tĩlwlunh nằdhqam ởqldd kia liềcdytn quay qua gọwtnri Dung Âpwxhn, “Ta biếbyeot, chuyêocfṇn hai năicdhm trưkfilodeac, cóhutc lẽjlic thậnebvt cùyaftng ngưkfilơfbmai khôgcuong liêocfnn quan, nhưkfilng làcnvz…”

Dung Âpwxhn dừgcuong lạxmnyi bưkfilodeac châhmewn, đrebxpwxhng ởqldd trưkfilơfbmác măicdḥt ngưkfilơfbmài nhà Diêocfnm gia, “Bác gái, ngưkfilơfbmài cóhutc lờucnni gìzogohutc thểybzuhutci thẳyaftng”.

Diêocfnm phu nhâhmewn khẽjlic thởqlddcnvzi, “Vốifjxn làcnvz, Diêocfnm gia chúodeang ta cóhutc lẽjlichutc thểybzu tiếbyeop nhậnebvn ngưkfilơfbmai, nhưkfilng Dung Âpwxhn ngưkfilơfbmai cũhizlng nêocfnn biếbyeot, bâhmewy giờucnn khôgcuong phảirrxi làcnvz hai năicdhm trưkfilodeac nữpafla, chuyêocfṇn ngưkfilơfbmai cùyaftng giátewum đrebxifjxc Tưkfilodeac Thứpwxhc còbyeon cóhutc ngưkfilucnni nàcnvzo khôgcuong biếbyeot, ta thậnebvt sợkkce Việndmnt sẽjlic chịzdugu khôgcuong nổhizli sựlwlu đrebxirrxtsidch nàcnvzy”.


“Bác gái, ” khuôgcuon măicdḥt nhỏ nhăicdh́n của Dung Âpwxhn nhẹbyeo ngẩhizlng lêocfnn, phítsida trêocfnn vâhmew̃n sưkfilng đrebxndmn, “Con tưkfiḷ mìzogonh cóhutc chừgcuong mựlwluc, Ngưkfilơfbmài khôgcuong cầnrvdn lo lắfvaing”.

“Phu nhâhmewn, ” má Lưkfilu ởqlddocfnn cạxmnynh cốifjx gắfvaing khuyêocfnn can, “Nếbyeou thiếbyeou gia đrebxãvigv tỉntvsnh dậnebvy, hơfbman nữpafla cũng lạxmnyi thítsidch Âpwxhn Âpwxhn nhưkfil vậnebvy…”

“Câhmewm miệndmnng, ngưkfilơfbmai thì biếbyeot cátewui gìzogo?” Diêocfnm phu nhâhmewn quátewut ngưkfilng lạxmnyi nhưkfil̃ng lơfbmài mà ởqldd trong miệndmnng bà khôgcuong còbyeon kịzdugp nóhutci ra …, thấojcky Dung Âpwxhn xoay ngưkfilucnni muốifjxn đrebxi, rồmbtwi lạxmnyi khẽjlic gọwtnri, “Âpwxhn Âpwxhn, Việndmnt hiệndmnn tạxmnyi rấojckt cầnrvdn côgcuo, ta hi vọwtnrng… côgcuohutc thểybzu nói chuyêocfṇn nhiềcdytu cùng nóhutc, còbyeon chuyêocfṇn của côgcuo nữpafla, bâhmewy giờucnn khôgcuong phảirrxi thơfbmài đrebxocfn̉m tôgcuót đrebxêocfn̉ nóhutci cho nóhutc biếbyeot …”

“Con biếbyeot, ” Dung Âpwxhn cảirrxm thấojcky mệndmnt chếbyeot đrebxi, khôgcuong đrebxkkcei Diêocfnm phu nhâhmewn nóhutci xong liêocfǹn cắfvait đrebxpwxht lơfbmài bà…, “Trưkfilơfbmác lúc Viêocfṇt chưkfila hoàcnvzn toàcnvzn khôgcuoi phụnebvc lại, con sẽjlic khôgcuong bỏndmn lạxmnyi anh âhmeẃy”. Khôgcuong đrebxem đrebxifjxi phưkfilơfbmang mộiynrt mìzogonh bỏndmn lạxmnyi, đrebxâhmewy cũhizlng làcnvzfbmài họ đrebxã từgcuong thềcdyt, Dung Âpwxhn xoay ngưkfilơfbmài mởqldd cửeguaa đrebxi vàcnvzo, khi Diêocfnm Việndmnt khôgcuong cóhutc tỉntvsnh lạxmnyi, côgcuobyeon cóhutc thểybzu lừgcuoa mìzogonh dốifjxi ngưkfilucnni, hiệndmnn tạxmnyi anh đrebxã tỉntvsnh lại, nhữpaflng thựlwluc tếbyeo kia liêocfǹn khẩhizln cấojckp muốifjxn étflyp côgcuó cúodeai đrebxnrvdu, thậnebvt ra nêocfńu suy nghĩlwlu thâhmeẃu đrebxáo thì bọwtnrn họwtnr, khôgcuong chỉ tôgcuòn tại riêocfnng hai năicdhm xa cách, mấojcku chốifjxt làcnvz rấojckt nhiềcdytu thưkfiĺ cũhizlng đrebxã thay đrebxhizli.

Đosvai vàcnvzo phòbyeong bệndmnnh, Diêocfnm Việndmnt măicdh́t đrebxang nhăicdh́m lạxmnyi, mái tóhutcc ngắfvain màcnvzu nâhmewu đrebxnebvm xoã trêocfnn trátewun, trêocfnn ngưkfilucnni đrebxăicdh́p chăicdhn mỏng giốifjxng nhưkfilcnvz mộiynrt tờucnn giấojcky trắfvaing, Dung Âpwxhn đrebxi vềcdyt phítsida trưkfilodeac vàcnvzi bưkfilodeac, tâhmewm tưkfil bỗkjmfng nhiêocfnn khẩhizln trưkfilơfbmang lêocfnn, hai con mắfvait trợkkcen tròbyeon.

gcuohmeẃp của Diêocfnm Viêocfṇt thậnebvt giốifjxng nhưkfil vừgcuoa chặyaftt đrebxpwxht, trêocfnn giưkfilơfbmàng cái chăicdhn đrebxfvaip ởqldd trêocfnn ngưkfilucnni che đrebxi cũhizlng nhìzogon khôgcuong ra cátewui gìzogo phậnebvp phồmbtwng. Nàcnvzng cưkfilodeac bộiynr vộiynri vảirrx tiếbyeon lêocfnn, đrebxếbyeon bêocfnn giưkfilucnnng củpibfa anh, chỉntvs cảirrxm thấojcky hai châhmewn chítsidnh mìzogonh đrebxcdytu run râhmew̉y, trong lòbyeong bàcnvzn tay cũhizlng làcnvz mồmbtwgcuoi.

Dung Âpwxhn nhắfvaim chăicdḥt hai mắfvait lại, sưkfiĺc lưkfiḷc râhmeẃt lơfbmán mớodeai đrebxưkfila tay phảirrxi ra, vừgcuoa muốifjxn chạxmnym đrebxếbyeon đrebxếbyeon hơfbmai thơfbmả Diêocfnm Viêocfṇt, anh liêocfǹn mởqlddicdh́t ra, ánh măicdh́t sátewung nhưkfil ngọwtnrc lưkfilu ly. Nàcnvzng cả kinh giậnebvt mìzogonh, tay còbyeon chưkfila kịzdugp rúodeat vềcdyt thì trong hốifjxc mắfvait lệndmn đrebxãvigv tràcnvzo ra.

“Âpwxhn Âpwxhn, em thậnebvt khờucnn… ” Diêocfnm Việndmnt câhmewu khởqlddi mộiynrt bêocfnn khóhutce miệndmnng, nụnebvkfilucnni sủpibfng nịzdugnh, “Anh khôgcuong cóhutc ngủpibf thiếbyeop đrebxi nưkfil̃a…”

Khoảirrxnh khắfvaic vừgcuoa rồmbtwi, côgcuothậnebvt cho làcnvz anh lạxmnyi ngủpibf mấojckt.

cnvzocfnn trong Ngựlwlu Cảirrxnh Uyểybzun, Vưkfilơfbmang Linh vạn lâhmeẁn khôgcuong nghĩlwlu tớodeai, Nam Dạxmnykfilodeac sẽ sơfbmám trưkfilodeac trởqldd lạxmnyi nhưkfilhmeẉy.

hmewy giờucnn mớodeai bấojckt quátewu 3 giơfbmà, ngưkfilucnni đrebxàcnvzn ôgcuong liêocfǹn đrebxhizly cửeguaa ra đrebxi tớodeai.

“Tiêocfnn sinh, ngàcnvzi trởqldd lạxmnyi.”

Nam Dạxmnykfilodeac hai đrebxnrvdu lôgcuong màcnvzy khétflyp lạxmnyi lêocfnn, đrebxem átewuo khoátewuc trong tay giao cho côgcuo, “Côgcuoojcky đrebxâhmewu? Hôgcuom nay cóhutc khỏndmne khôgcuong?”


kfilơfbmang Linh xoay ngưkfilucnni đrebxem átewuo khoátewuc treo lêocfnn, nàcnvzng khôgcuong dátewum hưkfilodeang vềcdyt phítsida ánh măicdh́t Nam Dạxmnykfilodeac, “Dung tiểybzuu thưkfil sau khi ăicdhn cơfbmam xong an vịzdugqldd trêocfnn ban côgcuong, sau lạxmnyi, đrebxi ngủpibf”.

Ngưkfilucnni đrebxàcnvzn ôgcuong cơfbmải bỏ khuy cài tay átewuo, đrebxem tay átewuo xắfvain lêocfnn, lộiynr ra cánh tay màcnvzu đrebxmbtwng, Vưkfilơfbmang Linh thấojcky anh khôgcuong nóhutci gìzogo, vừgcuoa đrebxzdugnh hỏndmni anh buổhizli tốifjxi muốifjxn ăicdhn cátewui gìzogo, liềcdytn thấojcky Nam Dạxmnykfilodeac đrebxãvigvkfilodeac dài lêocfnn lầnrvdu.

kfilơfbmang Linh toàcnvzn thâhmewn kéo căicdhng, mớodeai trôgcuoi qua môgcuọt lát, quảirrx nhiêocfnn nghe thấojcky trêocfnn lầnrvdu truyềcdytn đrebxếbyeon thanh âhmewm đrebxóhutcng sậnebvp cửeguaa, Nam Dạxmnykfilodeac đrebxpwxhng ởqldd đrebxâhmeẁu bâhmeẉc thang, mắfvait phưkfilkkceng nham hiêocfn̉m quétflyt xuốifjxng dưkfilơfbmái, “Ngưkfilucnni đrebxâhmewu?”

kcfkcnvzng đrebxi ra ngoàcnvzi, liêocfǹn lưkfilu lạxmnyi mộiynrt têocfnn vêocfṇ sĩ, “Dung tiểybzuu thưkfil cảirrx ngàcnvzy cũng đrebxêocfǹu nhôgcuót ơfbmả trong phòbyeong, mộiynrt bưkfilodeac cũhizlng khôgcuong cóhutc đrebxi ra”.

“Trong lúodeac đrebxó cóhutc ai đrebxi vàcnvzo?”

“Bêocfnn ngoài ngoại trưkfil̀ côgcuoojcky ra thì…, khôgcuong cóhutc”. Ngưkfilucnni đrebxàcnvzn ôgcuong átewunh mắfvait quétflyt hưkfilodeang vêocfǹ phía Vưkfilơfbmang Linh.

“Côgcuo đrebxi lêocfnn đrebxâhmewy!”

Lúc đrebxi lêocfnn lâhmeẁu, Vưkfilơfbmang Linh trong lòbyeong run sợkkce, chỉntvs cảirrxm thấojcky phítsida sau lưkfilng đrebxcdytu cóhutc mồmbtwgcuoi lạxmnynh xuâhmeẃt hiêocfṇn, đrebxi tớodeai phòbyeong ngủpibf, Nam Dạxmnykfilodeac đrebxãvigv đrebxpwxhng ởqldd trêocfnn ban côgcuong, hai tay chốifjxng dưkfiḷa trêocfnn lan can, “Côgcuoojcky đrebxi lúodeac nàcnvzo, đrebxi đrebxâhmewu?”

“Tôgcuoi, tôgcuoi khôgcuong biếbyeot, Dung tiểybzuu thưkfil khôgcuong phảirrxi làcnvzqldd trong phòbyeong sao?”



“Côgcuoojcky leo lêocfnn trêocfnn câhmewy kia sau mớodeai rờucnni đrebxi”, Nam Dạxmnykfilodeac vưkfilơfbman tay, trêocfnn câhmewy bạxmnych quảirrx này còbyeon cóhutchmeẃu vêocfńt lúc côgcuo chạxmnyy trốifjxn, “Khoảirrxng cátewuch xa nhưkfil vậnebvy, khôgcuong cóhutchutc ngưkfilucnni khátewuc hỗkjmf trợkkce rấojckt khóhutc đrebxi qua, nóhutci đrebxi, côgcuo đrebxi đrebxâhmewu?”

kfilơfbmang Linh biếbyeot khôgcuong thểybzu gạxmnyt đrebxưkfilkkcec đrebxôgcuoi măicdh́t săicdh́c bén kia, côgcuo gục đrebxâhmeẁu xuôgcuóng, “Tôgcuoi cũhizlng khôgcuong biếbyeot Dung tiểybzuu thưkfil đrebxi đrebxâhmewu, chịzdugojcky chỉntvshutci làcnvz, muốifjxn đrebxi găicdḥp ngưkfilucnni nàcnvzo đrebxó, bôgcuọ dáng giốifjxng nhưkfil đrebxang rấojckt lo lắfvaing”.

Nam Dạxmnykfilodeac câhmewu khơfbmải khóhutce miệndmnng, átewunh mắfvait lạnh nhạt quétflyt qua khuôgcuon măicdḥt thâhmeẃp thỏm của Vưkfilơfbmang Linh, “Thu thậnebvp đrebxôgcuò đrebxạc, côgcuo ngàcnvzy mai khôgcuong cầnrvdn tớodeai”.

kfilơfbmang Linh cả kinh sữpaflng sờucnn, lúodeac ngẩhizlng đrebxnrvdu lêocfnn, bêocfnn trong đrebxôgcuoi mắfvait tràcnvzn ra trong suốifjxt, côgcuo quýkcfk trọwtnrng côgcuong việndmnc biếbyeot mấojcky, Nam Dạxmnykfilodeac khôgcuong phảirrxi làcnvz khôgcuong biếbyeot, tâhmeẁm măicdh́t anh ngăicdh́m vêocfǹ hưkfilodeang nơfbmai xa, Dung Âpwxhn, em đrebxãvigv muốifjxn đrebxi, cũhizlng đrebxgcuong trátewuch tôgcuoi ra tay tàcnvzn nhẫejymn!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.